Bọn họ đi quá nhanh, ta cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp.
Hắn dừng bước, nói với ta: "Ngươi không cần đi theo.
"
"Hả?"
Ta sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, hắn đã nói: "Trở về!"
Hai chữ đơn giản mà lưu loát đã chặn lời của ta, hắn cùng Dương Vân Huy nhanh chóng rời đi, ta lặng lẽ đứng ở cổng lớn nhìn bóng lưng của họ, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đoạn thời gian kế tiếp, một mình ta ngây ngốc ở trong phòng của hắn, nhìn hương khói trong lư đồng nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi tiêu tán trong không trung, nhưng toàn bộ Dương Châu lại không nhàn nhã như vậy, nạn dân vào thành, giá gạo tăng lên, lương thực không đủ, cứ như thế phát sinh đại loạn, cho dù ta không tận mắt nhìn thấy cũng có thể mơ hồ đoán được.
Mãi tới khi đèn lên, Bùi Nguyên Hạo mới trở về.
Sắc mặt của hắn so với lúc rời đi càng khó coi hơn, thời điểm vào phòng liền ngồi xuống, ánh đèn dừng trêи gương mặt của hắn, nơi đó không chút biểu cảm, cũng không có một tia ấm áp, nhưng cổ sát khí trêи người lại vô cùng đáng sợ.
Ta ẩn ẩn cảm nhận được sự tình không ổn, liền cẩn thận đi lên phía trước, gọi: "Điện hạ.
"
Hắn trầm mặc thật lâu mới chậm rãi quay đầu nhìn ta, nhưng câu đầu tiên mở miệng lại khiến ta sửng sốt: "Ăn cơm chưa?"
"Hả?" Ta khờ dại nhìn hắn, cho dù thế nào cũng không ngờ được câu đầu tiên hắn hỏi lại là việc này, ta theo bản năng lắc đầu, "Vẫn chưa.
"
"Vì sao chưa ăn?"
"! "
"Cũng đâu thiếu phần cơm của ngươi.
"
"! "
Ta đứng đó cân nhắc nửa ngày, cảm thấy hắn hình như đang đùa giỡn, nhưng việc này thật không giống hắn, Bùi Nguyên Hạo có quyền sinh sát trong tay, lại nham hiểm hung ác, hắn sao có thể nói giỡn với ta?
Những suy nghĩ thật kỹ, ta cũng hiểu được tâm trạng hắn đang căng chặt, nghe hạ nhân trong châu phủ nói thành Dương Châu lúc này thật sự rất loạn, đám lương thương ở đây đều nổi danh rắn độc, đám người cấu kết với Hồng Văn Toàn chỉ là một bộ phận nhỏ, nhóm người này ở Dương Châu thế lực rất lớn, bọn họ muốn trữ hàng kiếm tiền, quan gia cũng không có biện pháp.
Mà chuyện Bùi Nguyên Hạo phải đối mặt không chỉ một việc này, tình hình trong kinh thành rốt cuộc thế nào, hiện tại một chút tin tức cũng không có, hắn cho dù ở lại nhưng trái tim sớm đã bay về hoàng thành, bên này trì hoãn một ngày, tương lai của hắn rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng.
Hiện tại hắn so với bất cứ thời điểm nào của quá khứ đều rất khó khăn.
Chỉ nghĩ như vậy, ta đã cảm thấy đau lòng, tuy biết với nam nhân này không nên có cảm xúc như vậy, nhưng lồng ngực ta lại đau đớn.
Trầm mặc hồi lâu, ta từ từ tới trước mặt hắn: "Điện hạ.
"
"! "
"Nô tỳ có thể làm gì giúp ngài?"
"! "
Tuy ta không thể vì hắn bài ưu giải nan, nhưng trước mắt thêm một người giúp đỡ cũng là việc tốt.
Hắn nhìn ta, cắp mắt đen nhánh cho dù rất gần ánh nến cũng không có chút ánh sáng, giống như tối đen vô tận.
Đột nhiên, hắn duỗi tay bế ta lên.
"A!" Ta cả kinh hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm tới giường, ánh nến bị một trận gió mà lắc lư không thôi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ta nhìn hắn, gương mặt như ẩn nấp sau bóng ma, chỉ có cặp mắt sáng tới kinh người.
Hắn vung tay, toàn bộ nến đều tắt, trong căn phòng tối đen, hắn cúi người đè lên ta.