Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 162: 162: Long Tiên Hương Quái Vũ Anh Thiệt

(*) Món lưỡi chim anh vũ nấu cùng Long Tiên Hương
Ta lịch sự mời Hoàng Thiên Bá: "Hoàng gia, mời dung."
Hoàng Thiên Bá nhìn ta, nhất thời không nói chuyện, chỉ cười một tiếng với lão bản đứng cạnh: "Vị cô nương này đúng là người trong nghề."
"Hả?"


Hắn thấy ta khó hiểu, liền giải thích: "Đại quan quý nhân tới nơi này đều là đám quái anh vũ thiệt, vừa tới liền ăn, kỳ thật bọn họ không biết tinh túy của lưỡi chim anh vũ là phần sụn bên trong, sau khi cho thêm hương vị Long Tiên Hương thì sẽ trở nên giòn hơn, tuyệt không thể tả."


Hắn nhìn ta, mỉm cười: "Chắc cô nương cũng hiểu."
Lúc này, sắc mặt ta có chút ửng đỏ.
Hoàng Thiên Bá chỉ nhàn nhạt nói: "Được rồi, lui xuống đi."
Lão bản kia thấy thế liền vội xoay người xuống lầu.
Nơi này chỉ còn lại hai chúng ta.


Không biết vì sao, đối mặt với bàn thức ăn phong phú này, ta lại có chút xấu hổ.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới lên tiếng hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
Ta lắc đầu, lại hỏi: "Không sao.
Còn hiệu thuốc, có người làm khó dễ các ngài không?"
"Không có."
"Vậy Mộ Hoa cô nương?"


"Vẫn tốt, chỉ là..." Hắn uống một ngụm rượu, nụ cười lộ ra sự chua xót.
Ta cũng không hỏi nhiều, lấy thân phận của hắn và quan hệ với Mộ Hoa, hơn nữa sáng nay hiệu thuốc còn xảy ra chuyện, bọn người Vi Chính Bang chỉ sợ lại khơi dậy tranh chấp, mà Mộ Hoa có tin hay không lại là một chuyện khác.


"Được rồi, không nói vấn đề này nữa, ngươi ăn thử đi." Hoàng Thiên Bá lấy lại vẻ chủ nhà thiết đãi khách, cười nói, "Ta đoán sau khi ngươi về, một bữa cơm cũng chưa được ăn."
Lời này là thật, nhưng không biết tại sao, hiện tại đối diện với các món trân quý này, ta lại ăn không vô.


Nếm thử vài miếng, ta cuối cùng vẫn buông đũa xuống, nói: "Hoàng gia, ngày mai chúng ta phải trở về."
"Vậy sao?"
Hoàng Thiên Bá dường như không hề kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta cũng biết, với vị trí của hắn, ở Dương Châu này không thiếu tai mắt, trong châu phủ khẳng định cũng có mật thám.


Chiều nay trong châu phủ có động tĩnh lớn như vậy, hắn chắc chắn đã biết.
Im lặng một lúc, hắn khẽ cười: "Trở về cũng tốt, ngươi không cần ngày ngày vào sinh ra tử nữa."
"Vậy còn các ngài?" Ta nhìn hắn, "Sau này có phải vẫn..."
"..."
Hắn trầm mặc không đáp, chỉ ngửa đầu uống rượu.


Ta cũng thở dài, xem ra đám người Mộ Hoa sẽ không thay đổi chủ ý.
Giết tham quan, hoặc thậm chí mặc kệ người đó có phải tham quan hay không, chỉ cần đối nghịch với triều đình, bọn họ sẽ làm.


Có đôi khi tình yêu và tín ngưỡng không ràng buộc nhau, cho dù Mộ Hoa yêu hắn, thậm chí có thể vì hắn mà vứt bỏ sự mệnh trêи người nhưng nàng ấy vẫn không có cách nào chấp nhận tư tưởng của hắn.
Hai người yêu nhau như thế, cũng không biết là niềm vui, hay là bất hạnh.


Qua một lúc lâu, ta thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ các ngài không thể giảng hòa với triều đình sao?"
"Giảng hòa?" Hắn nhìn ta, chua xót cười, "Giảng hòa thế nào?"
Đúng vậy, giảng hòa thế nào?


Tên quan vừa rồi, còn cả dân chúng, bọn ta đều thấy rõ, triều đình và người dân phía Nam oán hận tích tụ, không ngừng giằng co.


Hoàng Thiên Bá thở dài, lại nói: "Muốn giảng hòa không phải không thể, vậy triều đình phải bỏ tất cả những chính sách áp bức với phía nam, nhưng rễ đã đâm quá sâu, làm sao có thể sửa? Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?".