Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 157: 157: Trong Cung Có Biến

"Viết cái gì?"
Ta cắn môi, thành thật đọc: "Hôm trước mật tấu đã được duyệt, nhưng chuyện của hiệu thuốc Hồi Sinh quá sâu, người ở đó đều có lai lịch, tránh động binh đao, dùng long ân chiêu mộ."


Hắn nhìn ta, cười như không cười, nói: "Đọc nhanh như gió, đã gặp thì không quên, người ở Tàng Các quả nhiên luyện được bản lĩnh tốt như vậy."
Ta không biết hắn đang giận hay vui, cho nên không dám tiếp lời.


Tuy ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng ta như sóng to cuồn cuộn, Bùi Nguyên Hạo không động tới hiệu thuốc Hồi Sinh, thậm chí còn đồng ý thỏa hiệp với họ, tuy ta đoán được nguyên nhân bên trong, nhưng không ngờ rằng tất cả lại là mật chiếu của Hoàng đế!
Thâm hậu sâu xa, rất có lai lịch.


Tám chữ đơn giản này rốt cuộc che giấu cái gì? Hoàng Thượng biết hiệu thuốc Hồi Sinh, mật tấu của Bùi Nguyên Hạo tất nhiên có nhắc tới chuyện thích khách hành thích, nhưng ông ấy lại kêu Bùi Nguyên Hạo không được động vào người bên trong, thậm chí không được dùng hoàng quyền áp chế, chẳng lẽ...!Hiệu thuốc này có quan hệ sâu xa với hoàng thất sao?


Là Mộ Hoa, hay là Hoàng Thiên Bá, hoặc là...
Giờ khắc này, hàng loạt nghi hoặc nổi lên, nhưng trước sau vẫn không tìm được đáp án.
Bùi Nguyên Hạo lại quay đầu nhìn ta, như bất giác hỏi một câu: "Ngươi còn nhìn ra cái gì?"
"..." Ta cẩn thận nhìn hắn.
"Nói!"


Chuyện đã tới nước này, giả vờ câm điếc căn bản là vô dụng, ta chỉ có thể cắn răng, tiếp tục nói: "Long thể của Hoàng Thượng sợ rằng không tốt."
"Vậy sao?"


"Bút tích của Hoàng Thượng mềm mại, hài hòa như Hoài Tố ( ), nghe nói Thái tử điện hạ cũng chịu ảnh hưởng từ Hoàng Thượng, cho nên chữ "Chi" này, bút tích đặc biệt dài.
Nhưng chữ "Chi" cuối cùng cũng mật chiếu lại rất ngắn, hình như khí lực không đủ."


( ) Hoài Tố thiền sư (725-785) tự Tàng Chân, người Trường Sa - Hồ Nam, vốn họ Tiền, là một tăng nhân, thư pháp gia xuất chúng đời Đường.
Ông có sở trường là lối cuồng thảo.
Bùi Nguyên Hạo lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt dường như đã chứng minh tất cả.


Long thể không khỏe, khí lực không đủ, những lời này ta chỉ nói một nửa, nếu nét chữ viết không đủ, điều này tuyệt đối không đơn giản là thân thể không khỏe nữa, chỉ sợ đã tới lúc hấp hối.


Cho dù là vậy, ông ấy vẫn miễn cưỡng hạ mật chiếu, như vậy chứng minh hiệu thuốc Hồi Sinh không hề tầm thường, cho nên Bùi Nguyên Hạo cho dù mang thân phận hoàng tử vẫn chịu thỏa hiệp với họ, nhưng suy nghĩ của hắn có lẽ sâu hơn một tầng.


Từ đạo mật chiếu này, hắn cũng nhìn ra thân phận của người trong hiệu thuốc không bình thường, cho nên hắn muốn chiêu an.
Nhưng bức thư của Dương Kim Kiều...
Mong quân về sớm.
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lấy thân phận của nàng, thân phận của Bùi Nguyên Hạo, bốn chữ này tuyệt đối không tầm thường.


Long thể Hoàng Thượng tuy luôn không tốt, nhưng trong cung có thái y thường trực, dược liệu tốt nhất, thực chất không có gì trở ngại, nhưng lúc này lại đến quá nhiều thông tin, như vậy có nghĩa là long thể Hoàng Thượng đang gặp vấn đề lớn.


Nhưng nếu long thể có vấn đề, vì sao một chút tin tức kinh thành cũng không truyền tới?
Chẳng lẽ có người cố tình phong tỏa tin tức sao?
Cho nên Dương Kim Kiều mới gấp gáp dùng cách trực tiếp nhất, cũng là phương pháp không khiến người khác hoài nghi thông báo cho Bùi Nguyên Hạo, kêu hắn mau hồi kinh, bởi vì...


Trong cung có biến!
Nghĩ tới đây, ta đột nhiên cảm thấy cả người đột nhiên lạnh lẽo.
Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, chỉ thấy ánh mắt hắn dừng trêи tờ giấy, thâm thúy u ám nói không ra lời.
Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.