Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 144: 144: Không Cách Nào Thỏa Hiệp

Hoàng Thiên Bá!
Ta cố gắng mở to hai mắt, thấy Hoàng Thiên Bá đứng giữa đại đường, cả người bị trói, gương mặt tuấn mỹ lại không có biểu cảm gì.
Sao lại thế này?


Ta nhất thời không kịp phản ứng, lúc này mới phát hiện bản thân đang ngồi trêи một chiếc ghế, chuẩn bị đứng dậy thì bị hai bàn tay ấn xuống: "Không được nhúc nhích!"
Ta đưa mắt nhìn một nam tử từ trong đám người đi ra, là Vi Chính Bang.


Hắn đi tới giữa đại đường, nhìn Hoàng Thiên Bá, nói: "Hoàng Thiên Bá, ngươi còn gì để nói không hả?"
Hoàng Thiên Bá chỉ lẳng lặng nhìn hắn.


Ánh mắt xem thường đó khiến Vi Chính Bang tức giận đùng đùng, chỉ tay vào mắt Hoàng Thiên Bá: "Lần này vật chứng nhân chứng có đủ, ta thật muốn xem ngươi sẽ chống chế thế nào! Ngươi phản bội huynh đệ, thông đồng với quan phủ, loại người vô sỉ như ngươi căn bản không xứng làm hộ pháp của chúng ta!"


"Đúng vậy!"
"Hắn không xứng làm hộ pháp của chúng ta!"
"Phế hắn đi!"
Quần chúng xung quanh lập tức trở nên kϊƈɦ động, tất cả đều chỉ tay vào mặt Hoàng Thiên Bá, chửi mắng, mà đám người Tiền Ngũ lại xanh mặt, không lên tiếng, cũng không có cách nào ngăn cản.


Ta đương nhiên hiểu tâm tình này của bọn họ, tuy ta và Hoàng Thiên Bá quen biết chưa lâu, nhưng trong nhận thức của ta, hắn là người thông tuệ nhất, ta đối với một nam tử đường đường chính chính đó vô cùng sùng bái.
Nhìn hắn bị người khác sỉ nhục, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.


Nhưng ta hiểu, lúc này ta không thể mở miệng, không thể vì hắn mà giải thích một câu.
Bởi vì chỉ cần lên tiếng, ta sẽ hại hắn.
Lúc này, đại đường đã an tĩnh đôi chút, Mộ Hoa từ bên trêи chậm rãi đi xuống, hai mắt đỏ ửng, nghẹn ngào hỏi: "Thiên Bá, chàng vì sao phải làm như vậy?"


"Mộ Hoa..."
"Chàng rõ ràng biết cơ hội này chúng ta đã đợi rất lâu, chàng biết rõ ta có bao nhiêu hy vọng..."
"..."
"Chàng có phải căn bản không muốn ở cạnh ta đúng không?"
Ánh mắt Hoàng Thiên Bá sáng lên, nhìn thẳng về phía nàng.


Hai người nhìn nhau, ta không biết bọn họ trao đổi gì qua ánh mắt đó, qua một lúc lâu, Mộ Hoa mới xoay người, phân phó: "Dẫn xuống nhốt lại, chuyện ở chùa Hồng Diệp kết thúc ở đây, không được để hắn rời khỏi phòng giam."
"Vâng!"


Lập tức có người tiến lên áp giải Hoàng Thiên Bá, đi tới cửa, hắn dừng bước, quay đầu nhìn mọi người, sau đó lại nhìn Mộ Hoa.
"Mộ Hoa." Hắn thấp giọng, "Ta muốn nàng biết, muốn ở bên nhau, muốn rời xa tất cả, lúc nào cũng được, nhưng...!Ta không có cách nào thỏa hiệp."


Thời điểm nghe hắn nói câu này, Mộ Hoa nhắm chặt hai mắt, nước mắt điên cuồng tuôn ra.
Thì ra từ đầu đến cuối, Mộ Hoa đều tin tưởng hắn, nhưng đó lại là giới hạn làm người của hắn.


Thứ nàng tin không phải tình cảm của Hoàng Thiên Bá, mà Hoàng Thiên Bá chỉ có thể vì đại sự mà vứt bỏ tình cảm cá nhân.
Đây là lần đầu tiên ta biết tầm quan trọng của tình cảm đối với nữ tử nhiều hơn nam tử gấp bội.


Trong cuộc đời của một nam nhân, tình cảm vô cùng quan trọng, nhưng bên ngoài lại có những thứ quan trọng hơn, tỷ như tín ngưỡng, lý tưởng, mà đối với nữ nhân, tình cảm mới là tất cả.
Ngay lúc này ta thật sự không biết, giữa bọn họ liệu còn có tương lai hay không..