Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 135: 135: Đại Chiến Chạm Vào Là Nổ Ngay!

Ngưu hoàng và anh túc?
Giờ khắc này, ta cơ hồ cho rằng bản thân vừa nghe lầm.
Thị vệ của Bùi Nguyên Hạo dùng độc, sau đó cướp đoạt toàn bộ dược liệu trong thành để ép hiệu thuốc Hồi Sinh ra mặt, nhưng hiện tại hắn lại đồng ý trao đổi hai loại thuốc này, ý tứ là...


Hắn muốn giảng hòa với hiệu thuốc sao?
Không thể nào, loại người như hắn sao có thể chịu giảng hòa?


Nhất thời, trái tim ta run lên, mà Mộ Hoa nghe xong, trêи mặt lập tức xẹt qua tia vui mừng, nhưng nàng dù sao cũng là một vị đường chủ, cho nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Giao dịch mà công tử nói thật khiến người ta động tâm."
Dương Vân Huy liền nói: "Nếu đã như vậy..."


Hắn còn chưa nói xong, Mộ Hoa đã tiếp lời: "Nhưng hôm nay không được."
"Tại sao?"
"Bởi vì dược liệu công tử muốn hiện tại không có trong hiệu thuốc."


Nàng vừa dứt lời, Dương Vân Huy đã đưa mắt nhìn ra sau đại đường, ánh mắt sắc bén như đao, tuy ta biết hắn không thể có khả năng xuyên qua tầng tầng rèm châu để thấy mình, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến ta không khỏi cả kinh.


Dù sao quân Thiết Giáp bên ngoài đều là tinh anh của phủ Dương Châu, nếu thật sự động thủ, hiệu thuốc Hồi Sinh chưa chắc ngăn cản được.
Máu nhất định sẽ chảy thành sông!
Mộ Hoa vẫn đứng đó, âm thầm quan sát Dương Vân Huy.


Sắc mặt trầm xuống, hắn đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp lanh lợi này, nhẹ giọng: "Vậy các ngươi giấu...!Để thuốc ở đâu?"


"Việc này đương nhiên không thể nói." Mộ Hoa cười khanh khách, "Có điều, nếu công tử thật sự có thành ý, ba ngày sau, tại chùa Hồng Diệp ở núi phía Tây, chúng ta sẽ làm giao dịch, thế nào?"
Chùa Hồng Diệp trêи núi phía Tây?


Đó từng là danh thắng cổ xưa của thành Dương Châu, thi nhân tiền triều còn đặc biệt viết một câu: "Nhật mộ tây sơn ngoại, Hồng Diệp ngự sơn sắc", nhưng vì chiến loạn, ngôi chùa cũng xuống dốc.
Chỉ là không biết, cảnh đẹp còn được như xưa hay không?
Mộ Hoa vì sao lại chọn nơi đó để làm giao dịch?


Nhưng đây không phải điểm quan trọng nhất, hôm nay tuy Dương Vân Huy một mình vào hiệu thuốc Hồi Sinh, nhưng nếu đã tới, hắn chắc chắn đã có chuẩn bị, hơn nữa tinh binh bên ngoài cũng đủ san bằng nơi này.


Nếu thật sự động thủ, tình hình trong này đã không giống hiện tại, tất cả sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Quả nhiên, đáy mắt Dương Vân Huy xẹt qua sát khí, nhưng hắn vẫn cười nói: "Chưởng quầy nghĩ tại hạ mang nhiều người tới vẫn cường đoạt không thành sao?"


Mộ Hoa khẽ cười: "Không nói tới những tinh binh công tử đem theo, nếu công tử có ý định vây chặt hiệu thuốc, bổn cô nương đây chỉ có thể đáp trả một câu, thứ ngài muốn sẽ không lấy được.


Muốn giao dịch với hiệu thuốc Hồi Sinh, đương nhiên phải tuân thủ quy củ ở đâu, nếu công tử không muốn, vậy cũng không cần miễn cưỡng, mời về." Nói xong, nàng vung tay áo, xoay người đi vào hậu đường.


Giờ khắc này, Dương Vân Huy không nói thêm gì, nhưng cây quạt đã bị siết chặt trong tay, giống như chuẩn bị bóp gãy.
Hắn, cũng không phải người thường.
Đại thống lĩnh tám mươi vạn cấm vệ quân không phải kẻ nhân từ, người như hắn, trong tay nắm quyền sinh sát của biết bao nhiêu người.


Quả nhiên, quân Thiết Giáp ngoài cửa tuy không động nhưng sát khí đã nổi lên bừng bừng.
Sau đại đường, nhóm thích khách cũng chuẩn bị sẵn đao kiếm trong tay, tùy lúc có thể lao ra.
Đại chiến, chạm vào là nổ ngay!.