Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 11: Bí mật của ta và Ngưng Yên

Ta thở dài: "Ngưng Yên, ngươi ở nơi này không thể không cúi đầu. Cho dù ngươi không muốn làm thì cũng có thể từ từ nói với ma ma. Mấy năm nay, ngươi bị như thế còn chưa thấy đủ sao?"


Ta biết, nàng từ trước đến nay luôn tâm cao khí ngạo, lúc trước còn được hoàng tử sủng ái, chuyện như vậy nàng đương nhiên sẽ không muốn làm, cho nên ở lãnh cung này luôn bị mọi người xa lánh. Mỗi lần tới ta đều phải đút lót chút tiền cho bọn ma ma và nha đầu. Lương bổng của ta vốn chẳng bao nhiêu, huống chi còn nửa năm nữa ta sẽ xuất cung, tương lai Ngưng Yên phải làm sao bây giờ?


Ngưng Yên khóc nức nở, nói: "Thanh Anh, ta phải rời khỏi nơi này, ta chịu không nổi nữa."
"Ngưng Yên, ngươi đừng nói những lời ngốc nghếch như thế, nơi này là lãnh cung, ngươi sao có thể tùy ý rời khỏi?"
"Thanh Anh, ta muốn ngươi giúp ta."
"Ta?" Ta ngây ngẩn cả người, nhìn nàng: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"


Ngưng Yên bắt lấy tay ta, dùng sức nắm chặt: "Ngươi giúp ta cầu tình với Tam điện hạ, kêu ngài ấy mang ta rời khỏi nơi này."
Vừa nghe, sắc mặt ta lập tức tái nhợt: "Ngưng Yên!"


"Thanh Anh!" Không chờ ta nói xong, Ngưng Yên đã ngắt lời ta, vội nói: "Chỉ có ngài ấy mới có thể giúp ta, nhất nhật phu thê bách dạ ân (1), huống hồ lúc trước ngài ấy sủng ái ta như vậy, nhất định sẽ không để ta ở nơi này chịu khổ. Thanh Anh, chỉ cần ngươi đi nói với ngài ấy ta ở nơi này bị người khác khinh nhục, ngài ấy nhất định sẽ không đành lòng."


(1) Nhất nhật phu thê bách dạ ân: một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa, một đêm cùng giường suốt đời yêu thương
Nhìn nàng vội vàng như thế, trong lòng ta thật sự vô cùng khó chịu.


Quả thật, trong quá khứ Tam điện hạ vô cùng sủng ái nàng, nhưng sao nàng lại quên, Tam điện hạ phong lưu có tiếng, lúc sủng ái nàng, mỹ nhân bên người hắn chưa từng cắt đứt. Huống chi, lúc nàng bị biếm vào lãnh cung, Bùi Nguyên Hạo một câu cũng không cầu tình, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng bị mang đi. Mấy năm nay, hắn chưa từng rũ lòng thương xót Ngưng Yên ở lãnh cung này, thậm chí một tiếng hỏi thăm cũng không có. Người như vậy, sao có thể gửi gắm hy vọng hắn còn nhớ Ngưng Yên?


Nghĩ tới điều này, ta nhẹ nhàng nói: "Ngưng Yên, ngươi bình tĩnh một chút, Tam điện hạ ngài ấy..."


Lời vừa nói, Ngưng Yên đã hất tay ta ra, căm giận nói: "Ngươi muốn ta làm sao mà bình tĩnh, người ở lãnh cung chịu khổ không phải là ngươi, bị đánh chịu mắng cũng không phải là ngươi. Ngươi đương nhiên có thể bình tĩnh, nhưng ta thì không!" Hai mắt nàng đẫm lệ, ai ai mà khóc, "Ngươi nhìn trên người ta xem, tất cả đều là thương tích bị bọn họ đánh, chỉ cần một ngày không làm việc, bọn họ liền đánh liền mắng ta. Đây là ngày tháng con người có thể sống sao?


Nhìn mấy vết bầm tím trên làn da trắng nõn của nàng, còn cả dấu ấn năm ngón tay rõ ràng trên mặt, ta thật sự nói không ra lời.
"Ngươi hứa với ta, giúp ta cầu tình với Tam điện hạ, được không?"
"..."
"Thanh Anh!"


Ngưng Yên vẫn luôn nhìn ta, thấy ta chỉ đờ đẫn đứng đó, không hề nói chuyện, sắc mặt nàng dần dần trầm xuống.
Nàng đột nhiên nói: "Thanh Anh, ngươi đừng quên, lúc trước là bởi vì ngươi mà ta mới bị Tam điện hạ nhìn trúng!"