Một đời có nhau

Phần 21

Vừa bước vào phòng khách, Toàn đã nhìn thấy ông bà Quang đang ngồi rầu rĩ bên nhau. Anh lên tiếng:

- Chào hai bác!

Ông bà Quang vội đứng lên, họ cùng cất tiếng chào trả lại Toàn:

- Chào bác sĩ! Mời bác sĩ ngồi chơi.

- Cảm ơn hai bác!

Toàn ngồi xuống chiếc ghế ông Quang vừa chỉ, anh nói với hai ông bà:

- Hai bác cứ coi cháu như Thắng vậy, đừng gọi cháu là bác sĩ nữa, cháu ngại lắm.

- Nhưng cậu là bác sĩ mà...

Bà Quang ngập ngừng, nhưng ông Quang đã gật đầu:

- Cháu đã nói vậy thì bác không khách sáo đâu. Bác cũng muốn chúng ta than thiết hơn nữa.

Toàn đưa mắt nhìn quanh:

- Vân Quỳnh đi đâu rồi ạ?

Nghe nhắc đến con gái, bà Quang lại buồn bã:

- Nào em nó có đi đâu, nó cứ nằm mãi trên phòng đấy thôi.

Toàn nhíu mày:

- Sao lại như thế ạ? Cứ ở mãi trong phòng thế thì làm sao mà em khỏe được, nhất là tinh thần sẽ trở lên bạc nhược đó. Sao hai bác không khuyên cô ấy?

Ông Quang rầu rĩ:

- Bác cũng biết thế nên cũng đã nói với nó rất nhiều. Nhưng đứa con gái này thật cứng đầu, có nói thế nòa cũng không nghe.

Bà Quang thở dài đánh sượt một cái:

- Thật tôi cũng không biết phải tính sao bây giò. Cứ như thế này thì cũng mòn mỏi đến chết mất thôi.

Toàn đứng lên, anh hỏi ông bà Quang:

- Cháu có thể thăm Vân Quỳnh một chút không, thưa hai bác?

Ông bà Quang cũng đứng lên:

- Chúng tôi còn mừng không hết, chứ sao lại không được?

- Vậy cháu xin phép hai bác.

- Cậu cứ lên đó tự nhiên.

Toàn đi thẳng lên phòng của Vân Quỳnh. Anh không còn lạ gì đường lối trong nhà này, vì thời gian Vân Quỳnh mới xuất viện, anh đã tới chăm sóc cho cô hằng ngày, một phần theo yêu cầu của ông bà Quang, phần khác vì một lý do thầm kín của anh.

Gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đang đóng kín, Toàn chờ đợi. Phải đến một phút sau, với hai lần gõ cửa, Toàn mới nghe tiếng nói yếu ớt từ trong vọng ra:

- Mẹ vào đi!

Biết là Vân Quỳnh nhầm anh với bà Quang, nhưng Toàn vẫn không đính chính. Anh xoay nhẹ hai quả nắm và mở cửa bước vào. Trong nhất thời anh không nhìn rõ mọi vật trong căn phòng đóng kín cửa, rèm cửa thì che khuất hết mọi tia sáng từ bên ngoài muốn lọt vào qua lớp kính trong suốt. Trong phòng im lặng tuyệt đối, nếu như người nào không biết cứ tưởng là không có ai.

Chiếc máy lạnh ở góc phòng cứ đề đều tỏa ra những hơi gió mát khiến căn phòng cảng trở lên lạnh lẽo hơn. Toàn nheo mắt nhìn kĩ, anh đã nhìn thấy bóng Vân Quỳnh nằm thật yên giữa gối mềm trắng toát.

Toàn đưa mắt tìm công tác và khi đã thấy, anh với tay bật đèn. Ánh sáng trắng của ngọn đèn neon tỏa ra chói chang trong phòng khiến Vân Quỳnh nhắm nghiền hai mắt lại Rồi cô quay vào phía trong, lấy chiếc gối úp lên mặt như để tránh luồng ánh sáng đó.

Toàn đã nhìn rõ Vân Quỳnh. Anh sót xa khi nhìn thấy cô gầy ruộc người đi, nằm lọt giữa những chiếc gối trắng vây bọc lấy người cô. Một linh cảm thật lạ chợt hiện lên trong đầu tâm linh Toàn khiến anh đột nhiên sợ hãi. Anh lắc mạnh đầu như không dám nghĩ thêm, và một cách cương quyết, Toàn đi thẳng lại bên giường.

Ngồi xuống mép giường, Toàn kéo mạnh mép chăn. Không nghĩ là Toàn đang hiện diện trong phòng mình, lại càng không nghĩ là anh sẽ làm điều đó. Vì thế cô sững người lại, và Toàn nhận rõ được cái giật mình kinh ngạc của cô.

Vân Quỳnh khó chịu mở mắt ra, và cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời khi nhận ra người đang ngồi bên cạnh mình là Toàn chứ không phải là mẹ cô như cô đã nghĩ. Cô nhìn Toàn trân trối và lặng thinh khi anh nhẹ nhàng lên tiếng:

- Vân Quỳnh à! Em phải đậy thôi chứ không thể cứ nằm mãi như thế này được.

Vân Quỳnh nhắm mắt lại. Cô biết là mình không thể làm nũng Toàn như làm nũng với mẹ, và cô lắc đầu:

- Anh mặc kệ em.

Và Toàn cũng lắc đầu:

- Anh không thể mặc kệ em được, em phải dậy và đi ra ngoài như mọi người.

Nước mắt Vân Quỳnh đã bắt đầu chảy:

- Em không thể, anh Toàn ạ!

Toàn cương quyết:

- Không có cái gì là không thể hết, trừ khi em không muốn mà thôi. Nhưng anh nghĩ là em sẽ không hèn yếu đến như thế. Vì vậy mà em phải dậy đi thôi.

Vân Quỳnh thút thít:

- Phải rồi, là em không muốn.

Toàn gật đầu:

- Em được quyền làm những gì mà em muốn, và những điều em không muốn thì không ai có thể ép buộc em được. Nhưng nếu như thế thì em chỉ biết nghĩ cho mình thôi, mà không nghĩ gì đến những người xung quanh mình. Như thế là ích kỷ đó, em biết không?

Vân Quỳnh chống tay ngồi dạy, cô nức nở:

- Em không có, em không bao giờ ích kỷ...

Toàn giúp Vân Quỳnh ngồi thẳng lên, anh chu đáo kê chiếc gối sau lưng cô. Anh chậm rãi nói:

- Anh biết, em biết là một cô gái biết nghĩ đến người khác chứ không phải sống một cách ích kỷ, nhưng em có biết là bây giờ em đang vô tính sống trong những điều đó hay không?

Vân Quỳnh lau nước mắt, cô nhìn Toàn với ánh mắt ngạc nhiên:

- Anh nói vậy nghĩ là sao?

Toàn mừng thầm trong lòng, Vân Quỳnh đã chịu nói chuyện, có nghĩa là anh sẽ có cơ hội để đưa cô ra khỏi cái không khí trầm cảm này. Anh chậm rãi:

- Em biết không? Trong khi em nằm đây với nỗi buồn của mình thì ở dưới nhà, cha mẹ em cũng đang đau buồn chẳng kém gì em đâu. MÀ điều đó thì anh chắc là em không muốn đâu phải không? Vì khi em giam mình ở trong phòng riêng của mình thì khi đó, anh biết là em chỉ muốn một mình ôm chọn nỗi đau, chứ không muốn làm phiền ai hết, phải không? Nhưng em không thể nào biết được, cũng chính vì điều đó mà cha mẹ em đã rất đau buồn. Vì có người làm cha làm mẹ nào mà lại muốn con gái mình buồn rầu đâu. Vì vậy mà em phải quên hết những buồn đau của mình, để tìm lại cho mìnhnhững tháng ngày êm ả như trước đây. Khi đó thì ba mẹ em mới yên tâm được chứ.

- Nhưng mà em không thể nào quên được, anh Toàn à. Cứ nghĩ đến việc anh Kha đã quên em và hạnh phúc bên người con gái đó thì em lại thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa...

Toàn cắt ngang lời Vân Quỳnh:

- Sao lại không có ý nghĩa? Cuộc sống của chúng ta sẽ vô cùng phong phú, nếu như chúng ta biết cách sống. Bởi vì đâu phải trong cuộc đời của em chỉ có mỗi mình thằng Kha là tất cả đâu? Em còn rất nhiều điều ở phía trước. Công việc nè, cha mẹ nè, bạn bè nè... ai ai cũng quan tâm đến em, tại sao em lại cứ mãi ôm nỗi đau một mình?

- Em không muốn mọi người thương hại em đâu...

Toàn lắc đầu:

- Không ai thương hại em hết mà là sự cảm thông. Vì trong cuộc sống không phải là tất cả đều mang lại cho ta hạnh phúc ngọt ngào. Có những khi chúng ta gặp phải những điều đau buồn hoặc nặng nề hơn nữa là sự bất hạnh. Khi đó thì chúng ta rất cần sự cảm thông và chia sẻ của mọi người xung quanh mình. Em cũng thế thôi.

Vân Quỳnh cúi mặt:

- Nhưng em không biết mình phải làm gì bây giờ. Nỗi đau cảu em quá lớn khiến em như hụt hẫng trong tất cả mọi điều...

Toàn nắm bàn tay Vân Quỳnh đang hờ hững để trên chiếc gối cô ôm trong lòng. Anh tha thiết:

- Em không biết làm gì vì em đang hụt hẫng, nhưng anh thì biết. Vì vậy, anh sẽ giúp em. Nào, anh xuống nhà đợi em. Anh cho em mười phút thôi, em phải sửa soạn thật nhanh để ra ngoài với anh.

Vân Quỳnh như bị lôi cuốn bởi sự mạnh mẽ của Toàn. Cô không còn dáng vẻ bạc nhược như lúc nãy nữa, mà đã có vẻ tỉnh táo hơn. Cô hỏi Toàn:

- Ra ngoài để làm gì hở anh?

Toàn khoa tay một vòng:

- Thì mình đi ngắm cảnh, hít thở khí trời... thiếu gì chuyện cho mình thưởng thức. Thôi, không nói cà kê với em nữa. Thay quần áo nhanh lên, anh xuống nhà đợi em đó nha.

Nói vừa dứt câu, Toàn đứng lên và đi ra ngoài ngay, như không để cho Vân Quỳnh kịp phản ứng.

Toàn vừa bước xuống dưới nhà, vợ chồng ông Quang đã đón anh ngay chân cầu thang với thái độ bồn chồn. Bà Quang hỏi ngay:

- Nó sao rồi hở cháu?

Toàn cười thật tươi:

- Vân Quỳnh không sao đâu, hai bác cứ yên tâm. Cô ấy đang sửa soạn để đi ra ngoài với cháu.

Bà Quang chắp hai tay lại với nhau:

- Tạ ơn Thượng đế, con gái tôi đã bình tâm lại rồi.

Cả ba người cùng ngồi xuống bộ salon, ông Quang nắm tay toàn lắc mạnh:

- Thật là cảm ơn cháu quá, không có cháu chúng tôi thật là không biết tính sao nữa.

Toàn tươi cười:

- Thật ra Vân Quỳnh cũng không đến nỗi nào, chỉ tại không có người vực cô ấy dậy mà thôi. Cháu đã biết rồi thì sẽ giúp hai bác để làm cô ấy vui, mỗi buổi chiều cháu sẽ đến đây sau giờ tan sở để cùng chuyện trò hoặc thỉnh thoảng đưa cô ấy ra ngoài như hôm nay.. Cháu mong là hai bác cho phép.

Bà Quang vồn vã:

- Chúng tôi cảm ơn cháu không hết, chứ có gì là cho phép hay không, cậu cố gắng giúp chúng tôi là chúng tôi mang ơn cậu lắm rồi.

Toàn lắc đầu:

- Bác đùng nói như thế, cháu không dám nhận đâu. Dẫu sao thì cháu với Thắng có khác gì là an hem đâu. Vả lại, cháu rất quý Vân Quỳnh...

Toàn vừa nói tới đó thì Vân Quỳnh đi xuống. Anh vội ngưng hẳn câu nói của mình và đưa mắt nhìn cô. Vân Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Toàn, nói nhỏ:

- Em đã xong rồi đây, anh Toàn ạ!

Toàn không vội trả lời, anh lặng im ngắm nhìn Vân Quỳnh. Cô hãy còn xanh xao lắm, nhưng trên mặt đã có chút linh hoạt chứ không còn hoàn toàn mang dáng vẻ thất thần như lúc nãy nữa. Toàn thấy lòng mình nhói lên một cái khi nhìn Vân Quỳnh gầy đi rất nhiều. Nhưng cô trông càng thanh nhã, thanh thoát hơn trong bộ quần áo màu trắng với những lớp vải nhẹ như tơ.

Toàn đứng lên, anh nói nhanh như để trấn áp một dòng cảm xúc mới lạ đang tràn ngập tim anh:

- Chúng mình đi, Vân Quỳnh. Cháu xin phép hai bác để đưa Vân Quỳnh ra ngoài cho thoải mái một chút ạ.

Ông Quang gật đầu:

- Được rồi, các con đi chơi cho vui. Có cần phải lấy x echo Quỳnh đi để không gió máy không howqr cháu Toàn?

Toàn lắc đầu:

- Không cần đâu bác ạ. Cháu đưa Quỳnh đi xe gắn máy cho thoải mái.

Toàn đã đưa Vân Quỳnh ra ngoài, ông bà Quang nhìn nhau với hai đôi mắt long lanh lệ mừng. Thế là con gái họ đã vượt qua được nỗi đau rồi đó.