Một đời có nhau

Phần 1

Docsach24.com 

Quăng chiếc xe đạp cà tàng cho ngã đại vào vách nhà, rồi bỏ xấp hồ sơ xuống bàn, Mạnh Kha thở ra một hơi thật dài, miệng làu bàu:

-Thế là mất tôi một buổi sáng!

Từ phía trong, một thanh niên cũng trạc tuổi Mạnh Khoa vừu đi vừa lau tay vào một chiếc khăn đen thui, miệng hỏi:

- Lại toi công nũa hả?

Mạnh Khoa ngả người xuống chiếc giường cá nhân, anh lắc đàu:

- Bây giờ người xin việc nhiều hơn người cần, vì đi tời đâu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu hoặc một lời hẹn cho có hẹn mà thôi.

Toàn- người bạn cùng ở chung với Mạnh Khoa – an ủi:

- Mày lo gì. Tốt nghiệp loại ưu như thế thì trước sau gì cũng kiếm dược việc hợp với khả nang của mình.

Mạnh Khoa cay đắng:

- Tốt nghiệp loại ưu như thế thì sao cơ chứ, mấy ông chủ đâu có thèm nhìn tới bang cấp của tao. Tới đâu họ cũng hỏi có kinh nghiệm không? Tao hỏi mày, nếu như sinh viên mới ra trường như bọn mình, không xin được việc làm thì lấy đâu ra kinh ngheipẹ mà cứ công ty nào cũng đòi hỏi năm kinh nghiệp? Rốt cuộc, cũng chỉ là do họ không muốn thu dụng mình mà thôi.

Toàn trầm ngâm:

- Tao nghĩ chỉ họ không có nhu cầu mà thôi. Chứ nếu họ cần thí đương nhiên họ phải thu nhận mình chứ.

- Thì tao đã nói với mày rồi, mật ít ruồi nhiều mà. Chỉ cần một công ty nào đó đang tin tuyển người thì số người lộp đơn cao gấp máy lần số lượng ngươi cần tuyển. Như thế thì cửa nào nhận mình, khi ma tao chỉ có tấm bàng làm vốn mà không có một chút gì quen biết hay thế lực.

Toàn thở ra:

- Vậy bây giờ mày tính sao? Tiếp tục công việc cũ nữa hay sao?

Mạnh Khoa lắc đầu:

- Tao cũng chưa biết tính sao nữa, chắc là phải tiếp tục thôi, nếu như không muốn nhịn đói. Hình như là ở nhà cũng hết gạo rồi hay sao đó!

Toàn gật đầu:

- Ở đây mày không phải lo, dù sao tao cũng còn có thể lo cơm được cho mày. Nhưng mà hôm qua em gái mày có lên, tao cũng nghe là ở nhà kẹt lắm. Mày coi có thể thì về coi có giúp gì được được cho nhà hay không?

Mạnh Kha lắc đầu chán nản:

- Mày thấy không? Bản thân tao còn phải sống nhờ vào mày, thế mà lại còn phải lo cho gia đình nữa. Hỏi sao mà tao không phát điên lên được? Dù mày có tôt đến đâu thì tao cũng phải biết ngại chứ. Mày còn phải tập trung để thi tốt nghiệp nữa mà.

Toàn an ủi:

- Con người ta có lúc khó khăn thì rồi cũng phải có khi thịnh vượng chứ. Mày đừng bi quan như vậy, cứ thử về nhà coi sao đã. Tao nghĩ chuyện cũng chưa đến nỗi nào đâu. Còn tao với mày thì khỏi phải băn khoăn, tụi minh đã sống với nhau mấy năm rồi, hiểu nhau quá mà.

Mạnh Kha thở dài:

- Khổ một điều là mẹ tao cứ bệnh rề rề hoài, phải chi mà bà đừng có bệnh thì tao cũng không đến nỗi lo. Rồi còn nhỏ em gái tao nữa, là một thiếu nữ rồi mà cứ lúc nào cũng dưới quê, thật là tội nghiệp.

Toàn chợt nói:

- Mà lúc này trông bé Phương cũng xinh xắn ra phết, cô bé trổ mã rồi mày à. Coi chừng mày sắp có em rể đó.

- Xinh xắn thì sao chứ? Nghèo như tụi tao làm sao mà kiếm cho nó được tấm chồng cho xứng đáng chứ? Rồi thì cũng lại kiếm một thằng cùng làng nào đó mà gả cho xong. Nếu vậy thì xấu hay đẹp đâu thành vần đề, nhiều khi xấu xấu lại còn tốt hơn.

Toàn ngồi im không nói. Anh cũng thấy thương cho thằng bạn lận đận của mình. Mạnh Kha vốn nổi tiếng học giỏi suốt từ hồi học cấp hai tới bây giờ. Năm nào nó cùng lãnh một tấm giấy khen loại xuất sắc. Khi đậu vào trường Kiến Trúc, nó đã xây dựng cho mình bao nhiêu là ước mơ. Và những năm học tập vất vả của nó đã được trả công xứng đáng, tấm bằng tốt nghiệp loại ưu đã được trịnh trọng trao cho nó vào ngày tốt nghiệp.

Nhưng tốt nghiệp giỏi thì sao? Mạnh Kha chỉ là anh sinh viên nghèo, hiếu học và cố gắng vươn lên. Tất cả chỉ có thế thì đâu giúp được gì cho nó trong hoàn cảnh hiện nay. Giá như nó có những mối quan hệ tốt đẹp thì chắc là sẽ không khó khăn như bây giờ.

Mạnh Kha đã nhắm mắt nằm im, Toàn vẫn cứ trầm tư với bao nỗi băn khoăn. Nghĩ tới chuyện của Mạnh Kha, rồi anh lại nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Từ bỏ gia đình để sống theo lý tưởng của mình, anh cũng vất vả bao nhiêu khi tự tìm cho mình một con đường sống. Nhưng anh chỉ có một thân một mình nên mọi việc cũng dễ dàng hơn đối với anh.

Một bóng người hiện ra che khuất khung cửa làm căn phòng tối lại, Toàn ngước lên nhìn. Thắng đang chễm chệ giữa cửa, Trông thấy anh nhìn mình mình, Thắng cười toe:

- Thằng Kha đâu rồi?

Toàn hất hàm:

- Mày tìm nó làm chi?

- Có chuyện tao mới hỏi nó chứ? Chẳng lẽ tao kiếm nó để đi dạo hay sao?

- Thì mày vào nhà đã chứ?

- Có nó ở nhà thì tao mới vào, chứ không thì tao đứng đây để biến cho lẹ.

Toàn nổi cáu:

- Bộ mày vào nhà này ai giết mày hay sao mà không vào?

Thắng cười hề hề:

- Không phải như thế, chỉ tại tao đang vội tìm thằng Kha

Toàn lạ lung nhìn Thắng:

- Bộ có chuyện gì?

- Mà nó đâu rôi?

Toàn hất mắt về phía giường:

- Kia kìa!

Thắng bước hẳn vào nhà. Anh chàng kéo chiếc ghế ra và ngồi phịch xuống

- Lại bị từ chối rồi,phải không?

Toàn không nói, anh lặng lẽ gật đầu thật lòng, anh cũng lo cho thằng bạn của mình ghê lắm. vì hơn ai hết, anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của Kha.

Thắng lên tiếng

- Mày gọi nó giậy đi.

- Có chuyện gì vậy?

- Thì tao bảo mày cứ gọi nó dậy đi mà.

Toàn băn khoăn nhìn Thắng:

- Nó mới đi về mệt lắm, có cần phải đánh thức nó dậy ngay không? Tao nghĩ là đê cho nó nghỉ một chút nữa đã.

Thắng khăng khăng:

- Mày cứ kêu nó dậy đi, tao bảo đảm là nghe được tin này nó sẽ tỉnh như sáo ngay lâọ tức.

- Vậy thì để tao kêu nó dậy.

Bước đến bên giường, Toàn lay vai Mạnh Kha:

- Kha …Kha … Thằng Thắng nó kiếm mày có chuyện kìa.

Mạnh Kha trở mình. Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt mà miệng thì càu nhàu:

- Tao mệt quá.. để tao ngủ một chút … bảo nó về đi!

Tuy Mạnh Kha càu nhàu nho nhỏ, nhưng Thắng vẫn nghe rõ từng tiếng nói. Không đợi Thắng nói gì, Toàn la lên:

- Dậy đi thằng ông nội, có việc cho mày đây nè!

Nghe tiếng Thắng, Mạnh Kha ngóc đầu lên:

- Gì đó mày?

- Có việc làm nè mày?

Mạnh Kha lại nằm vật xuống:

- Đừng giỡn nữa mày, tao chưa đủ nản hay sao?

Thắng lại la lên:

- Tao nói thật chứ bộ ở không đâu mà tới đây giỡn với mày. Có việc thật đó, nhưng nếu mày không hứng thú để làm thì để tao kêu người khác vậy.

Mạnh Kha lồm cồm ngồi dậy, anh nhìn Thắng lom khom:

- Mày nói thật không?

Thắng bước tới bên bạn, anh đánh khá mạnh vào vai Mạnh Kha:

- Tao nói nãy giờ mà mày cứ hỏi đi hỏi lại như vậy? Bộ bị từ chối nhiều quá rồi đâm ra nghi ngờ tất cả mọi người rồi hay sao đây?

Mạnh Kha cười ngượng nghịu:

- Mày thông cảm, tại mệt quá rồi đâm ra làm biếng, ai nói cũng phải hỏi đi hỏi lại cho chắc ăn vậy mà.

Thắng tỏ ra thông cảm với bạn:

- Nãy giờ mà tao không thông cảm với mày thì tao đã bỏ bỏ về rồi, không ở đây mà dang ca với mày đâu. Bây giờ nghe đây, có việc cho mày, mày có làm không?

Mạnh Kha gật đầu ngay lập tức:

- Làm chứ, tao sắp đói tới nơi rồi đây này.

Thắng trêu bạn:

- Dù bất cứ là việc gì?

Kha cười:

- Tao không nghĩ là mày lại nỡ lòng chơi một thằng bạn sắp chết đói như tao vậy.

Thắng gật gù:

- Con gái mà gặp mày cũng phải chết vì cái miệng của mày.

- Mày lại nói lung tung rồi. Con gái nào mà thèm thích cái thứ nghèo kiết xác như tao?

- Vậy thì mấy con nhỏ cứ tới đây kiếm mày là ai đó? Nhưng mà thôi, chuyện đó thì để sau rồi tính, còn bây giờ tao có một việc cho mày làm đây. Nhưng mag mày sẽ phải đi nhiều đó.

Mạnh Kha băn khoăn:

- Đi thì tao không ngại, nhưng mà là việc gì?

Thắng giải thích:

- Đây nè, tao có ông cậu là chủ một công ty xây dựng. Ông ấy đang cần một người tin cậy được để giao mấy công trình. Vì cái thằng làm trước ăn cắp quá nên ông cho nghỉ rồi. Bây giờ chỉ có một mình ông ấy mà phải theo tới hai ba công việc nên ông ấy oải quá rồi.

- Nhưng mà ông cậu mày có đó kinh nghiệm hay không?

Thắng gật đầu:

- Đương nhiên là ông ấy cũng muốn kiếm người có kinh nghiệm rồi. Nhưng tao đã cam đoan với ông ấy là mày tuy mới ra trường nhưng đã từng đi làm … phụ hồ ở ngoài công trường, nên ông ấy cũng …hơi hơi xiêu lòng.

- Vậy thì chắc gì ông ấy đã chịu nhận tao?

Thắng khẳng định:

- Ông ấy đã nhận rồi, chỉ vì tao nói về mày hơi kỹ. Nhưng bước đầu, mày chưa được nhận công trình mới đâu, mà phải theo dõi tiếp mấy công trình dở dang của thằng vừa mới sa thải.

Mạnh Kha gật đầu:

- Vậy cũng quá tốt rồi, tao chỉ ngại ông ấy kia đòi hỏi những điều kiện như mấy ông chủ khác thì cũng chịu thua mà thôi.

Thắng dặn dò:

- Ông cậu tao rất ghét mấy thằng tham lam, gian dối. Mày cứ làm ăn trung thực là ông ấy chịu ngay thôi.

Mạnh Kha nhìn bạn với vẻ khó chịu:

- Tính tao như thế nào mày cũng đã rõ quá rồi, có cần dặn dò kỹ như thế hay không?

Thắng cười cười:

- Thì tao cũng chỉ nói thế thôi. Chứ không biết tính mày thì tao đâu có giới thiệu làm gì. Mầy mà có gì sai trái thì ông ấy níu cổ tao chứ bộ. Thôi tao về đây, đói bụng quá rồi.

Thắng đứng lên anh vừa dợm bước đi thì Mạnh Kha đã gọi:

- Ê! Mày không nói cho tao biết là làm việc ở đâu, bao giờ bắt đầu?

Thắng đứng chân lại, anh cười khỉnh:

- Tao quên. Cũng tại cái thằng mày rắc rối nhiều thứ khiến tao phải trả lời nên mới quên mất tiêu. Thôi nè, ngày mai mày tới công ty xây dựng Ving Quang ở đường…tao đã nói tên mày với ông rồi đó.

Mạnh Kha gật đầu:

- Vậy là được rồi, cảm ơn mày.

Thắng về rồi Toàn từ trong nhà ra hỏi Kha:

- Thằng Thắng về rồi hả?

Mạnh Kha gật đầu, miệng anh huýt sáo một khúc nhạc thật vui:

- Nó tìm cho tao một công việc tuyệt vời. Có đất cho tao thi thố tài năng rồi.

Toàn chìa tay:

- Chúc mừng mày.

Mạnh Kha nắm tay Toàn thật chặt, anh cảm nhận được một tình bạn thật thắm thiết, đậm đà. Cám ơn những người bạn của tôi