Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 60

Mộc Linh Đan tức giận đến xanh cả mặt, cảm giác đề phòng trước giờ đối với nghiệt chủng này quả không sai, không ngờ đề phòng lâu như vậy vẫn bị nó quay đầu cắn trộm, Du Thiên n hôm nay là ngày ngươi phải chết.

- n Nhi con nói bậy cái gì đó, ai gia làm sao có thể làm ra mấy chuyện đó, năm xưa mẫu thân của con vì sinh khó mà chết, ta thương con mới mang con về nuôi dưỡng, nay con lại đổ tội lên đầu ai gia…còn những chuyện con kể kia ta làm sao có thể ác độc như vậy? 

Mộc Linh Đan giả vờ buồn bã nhìn Du Thiên Minh.

-Hoàng thượng ai gia thật đau lòng, hoàng thượng phải lấy lại công bằng cho ai gia, có tiên đế chứng giám ai gia chưa một lần…

-Bà với trước đây quả thật chẳng thay đổi, nhiều lúc ta tự hỏi có phải lúc còn trẻ và bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau? Đã lâu không gặp Mộc Linh Đan.

Tiếng nói phát ra trước còn người thì đi ra sau đó, Diệp Quế Trung hiêng ngang đứng trước mặt Mộc Linh Đan.

Mộc Linh Đan thoáng sợ hãi nhìn người đang đứng phía trước, tay không tự chủ rung lên bấu vào thành ghế.

-Sao nào? Thấy người quen có cần sợ như vậy? Hay là do bà có tật giật mình?

Du Thiên Minh quan sát ông ta, rồi nhìb sắc mặt của mẫu thân, có điểm bất thường nên vội lên tiếng hỏi. 

-Người ở dưới là ai? Sao thấy trẫm không hành lễ? 

Diệp Quế Trung nhìn Thẳng vào Du Thiên Minh, cười nhạt trong lòng, nếu không phải do n Nhi không hiểu chuyện, thì hai người đã phải quỳ gối trước mặt ông ta rồi. Nhưng hiện giờ tình thế không tốt, chỉ có thể rút lui nhẫn nhịn.

-Thảo dân là Diệp Quế Trung là cựu phụ của n Nhi, bái kiến hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Diệp Quế Trung quỳ xuống.

-Cựu phụ? Chẳng phải nhị đệ đã không còn gia quyến bên ngoại? Ta được biết cả nhà họ Diệp đã bị cướp giết sạch?

-Bẩm hoàng thượng, năm đó có người truy sát cả nhà họ Diệp chỉ vì chúng thảo dân biết được tội ác tài trời của...thái hậu đây! Vì muốn che mắt nên tung tin là bị cướp, thảo dân may mắn trốn thoát, vì muốn giải oan cho cả nhà trên dưới còn có lấy lại công bằng cho muội muội Diệp Quế Chi.

Mộc Linh Đan trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

-K..Không phải, hoàng thượng đừng nghe bọn chúng nói bậy, ai gia là mẫu thân của hoàng thượng người đừng để ai gia bị bọn chúng nhục mạ như vậy!!

Mộc Linh Đan bình thường dù hoàn cảnh nào cũng rất bình tĩnh mà giải quyết, nhưng mà hôm nay người trước mặt, tưởng là đã chết này, nhất quyết công kích bà ta, bà ta sắp chịu đựng không nổi rồi.

-Nam Giang đâu, Nam Giang mau vào đây cho ai gia, ai gia mệt rồi ai gia muốn hồi cung! Mộc Linh Đan gọi to

Thái giám Nam Giang ở ngoài nghe được tiếng gọi liền muốn đi vào, nhưng Du Thiên Minh bên cạnh liền ra lệnh.

-Không có lệnh của trẫm không ai được phép bước vào!

Mộc Linh Đan bàn hoàng nhìn Du Thiên Minh.

-Hoàng thượng ai gia…

-Mẫu hậu xin người nán lại một chút, nếu người nói bản thân không làm những chuyện đó thì nhất định thần nhi sẽ đòi lại công bằng cho mẫu hậu.

Du Thiên Minh hít một ngụm khí lạnh, siết chặt đôi tay của Hà Thu Nguyệt, hiện giờ lòng hắn vừa đau vừa sót. Mấy hôm trước hoàng đệ của hắn vào cung, thú tội với hắn lúc đầu hắn còn tưởng hoàng đệ đùa với mình, nhưng thật không ngờ...

Còn nàng, căng thẳng đến nổi chẳng dám ngồi khôm lưng, nếu Du Thiên Minh biết được mọi chuyện thì sẽ ra sao đây, thái hậu dù gì cũng là mẹ của hắn ta, còn Du Thiên n tội mưu phản đâu phải nhẹ, tên ngốc này..

-Nếu ngươi đã nói như vậy thì chắc hẵn ngươi có chứng cứ? Những chứng cứ trên giấy kia cũng không thể chứng minh nó là thật.

Diệp Quế Trung cười thầm.

-Khởi bẩm hoàng thượng, chất độc mà thái hậu dùng năm xưa là loại có giới hạn, nơi làm ra hiện giờ vẫn còn bán, chỉ cần người cho người đến tra hỏi là kiểm tra sổ sách nơi đó sẽ có tên của thái giám Nam Giang, vì nơi đó mỗi người mua điều phải để lại danh tính thật, còn người sợ những bằng chứng này không thật chỉ cần cho người điều tra theo những người có tên trong đó, chắc hẵn mọi việc xấu của thái hậu sẽ được…

-Ngươi câm miệng cho ai gia!! Mộc Linh Đan tức giận quát.

Chọc tức được bà ta Diệp Quế Trung càng khoái chí.

-Thái hậu đây vì sao lại tức giận như vậy? Là có tật giật mình hay sao? Thảo dân thật không biết khi leo lên chức thái hậu cao quý kia người mỗi tối ngủ có ngon không? Có mơ thấy muội muội của thảo dân về đòi mạng không?

Mộc Linh Đan càng thêm tức giận, lý trí cũng không còn kiên định. Trước mặt con trai bà ta luôn xây dựng hình tường người mẹ mẫu mực, nhân hậu hôm nay tên cẩu nô tài này lại bêu xấu trước mặt như vậy, khi xưa quả thật quá sơ xuất, có nhảy xuống vực cũng phải tìm thấy xác. Chuyện của Diệp Quế Chi cũng không thể trách một mìng bà ta được.

-Ngươi hỏi ai gia ngủ có ngon không? Vậy bản thân ngươi ngủ có ngon không? Có bị muội muội của ngươi về đòi mạng không? Còn ngươi Du Thiên n ngươi có thấy bản thân mình ngu ngốc không? Để tên cẩu nô tài này xỏ mũi nhiều năm như vậy? Mộc Linh Đan chuyển sang nhìn Du Thiên n.

-Bà có ý gì? Du Thiên n nghi ngờ đáp.

-Đúng là ai gia năm đó vì ganh ghét mẫu thân ngươi được tiên đế sủng ái, suy nghĩ chưa thấu đáo nên mới hạ độc nàng ta, nhưng ngươi có biết người hạ độc mẫu thân ngươi là ai không? Không phải một lần mà là hạ độc từ lúc mang thai cho đến sinh ngươi ra, người đó chính là người ngươi gọi một tiếng Cựu Phụ, nói cách khác chính lão ta tự tay giết muội muội của mình.

What the hell?? Nàng nghe có nghe nhầm không đây? Diệp Quế Trung là người hạ độc, vậy ông ta còn đi kêu oan cái quái gì?? Còn Du Thiên n…nàng đưa mắt nhìn Du thiên n.

Du Thiên n nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy mi mắt hắn đang rung.

Diệp Quế Trung giật mình khi nghe Mộc Linh Đan nói, ông ta không ngờ bà ta dám nói ra chuyện này, được lắm dám nói ra những chuyện này, hôm nay nhất định phải nói hết, dù gì người thiệt thòi lớn nhất không phải ông ta.

-Mộc Linh Đan chuyện hạ độc không phải chủ ý của ngươi sao? Chẳng phải ngươi lợi dụng tình cảm của ta để ép buộc ta làm sao?

Mộc Linh Đan chột dạ, quát lên.

-Ngươi im miệng cho ta, ngươi đừng có nói bậy, ai gia với ngươi có liên quan gì nhau,ai gia trước sao vẫn một lòng với tiên đế, ngươi còn dám nhục mạ ai gia, ai gia nhất định cho ngươi chết không toàn thây.

Diệp Quế Trung nghe xong liền cười lớn tiếng.

-Ha ha quả nhiên bà vẫn tàn độc như vậy, trước đây mắt ta quả thật bị mù rồi, bị mù nên mới thấy bà dịu dàng mà đem lòng yêu thương bà,bị mù cho nên mới bị bà lừa gạt, nghe theo lời bà hạ độc muội muội ta nhưng lúc đó bà nói đó chỉ là thuốc bỏ thai không ảnh hưởng đến muội ấy nào ngờ loại chất độc không có thuốc giải. Chắc bà còn nhớ cái đêm của mấy chục năm trước chứ, hôm đó tuy ta say rượu nhưng vẫn nhớ được dáng vẻ kiều diễm của bà, tiên đế mà có sống lại thì biết được hoàng hậu của mình lăng loàng như vậy cũng sẽ tức chết.

“xoảng” Mộc Linh Đan cầm chén trà ném thẳng vào người Diệp Quế Trung.

-Ngươi...Ngươi Câm miệng lại! Mộc Linh Đan nghiến răng ken két.

Diệp Quế Trung định nói tiếp nhưng bị Du Thiên Minh lớn tiếng cướp lời.

-Các ngươi câm miệng lại cho trẫm, những chuyện nhục nhã này các ngươi có thể nói ra như vậy? Hôm nay trẫm nhất định phải làm rõ mọi chuyện.

Du Thiên Minh đưa mắt nhìn Mộc Linh Đan, ánh mắt hiện rõ sự bi thương, và vô cùng oán hận.

Mộc Linh Đan đau lòng, cố ra sức giải bày.

-Không phải, không phải, hoàng thượng phải tin ai gia, ai gia chưa từng làm chuyện có lỗi với tiên đế, năm xưa vì biết Diệp Quế Trung có ý với ai gia nên lợi dụng ông ta ra tay hạ độc, còn chuyện đêm đó, ta cho cung nử giả thành ta đi đến đó, hoàng thượng có thể điều tra, phụ thân của cung nữ đó trước đây là thái y trong cung, sau đêm đó cung nữ đó đã mang thai ta lén lúc cho cung nữ đó rời khỏi hoàng cung.

Mộc Linh Đan thấy tình hình không ổn nên nói toàn bộ sự việc, Diệp Quế Trung cười nhạo cho rằng những chuyện đó là bịa đặt, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về đêm đó...đúng là Mộc Linh Đan đêm hôm đó rất khác thường, nhớ sau hôm đó ông ta phát hiện trên áo mình có vệt máu, liền hỏi Mộc Linh Đan nhưng bà ta ngập ngừng bảo hôm đó vừa đến kỳ nguyệt sang...có khi nào...những lời vừa nãy điều là sự thật.

-Ngươi nhớ ra rồi chứ gì? Ngươi biết vì sao cung nữ Cẩm Tú cứ thấy ngươi là tránh mặt không? Vì nàng ta chính là người cùng ngươi đêm đó!! Mộc Linh Đan nói thêm vào.

-Mộc Linh Đan bà nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?

-Là sự thật, ngươi đừng cố chấp không tin, nếu biết có ngày hôm nay, năm dó ta nhất định chờ xác ngươi được chôn ba tất đất mới yên tâm.

-Đồ nữ nhân...

“Rầm” Du Thiên Minh vỗ bàn, hai người bọn họ thôi không tranh cãi, Du Thiên Minh tức giận nói.

-Điều quan trọng bây giờ không phải là tranh cãi việc người nào đúng người nào sai, mà là người bị các người tổn thương đang đứng đây này, Diệp Quế Trung ngươi che giấu việc ngươi hạ độc Diệp Phi với nhị đệ, ngươi có từng nghĩ cháu mình đau khổ thế nào? Mấy hôm trước đến thú tội với trẫm nhị đệ còn cầu xin trẫm tha cho ngươi một mạng. Còn mẫu thân người có biết con đã cãi nhau với nhị đệ chỉ vì bênh vực người, nhưng hết thẩy những việc này người biết con thất vọng thế nào không? Người mẫu thân hiền dịu, luôn nói lời hay lẽ phải với con, chẳng lẽ chỉ là người đang giả vờ với con thôi sao?

Nàng nhìn thấy khóe mắt Du Thiên Minh ứa nước mắt, có nổi đau nào bằng biết mẹ mình là một người xấu, giết người không rung tay, nghĩ mọi kế độc hại người, có nổi đau nào bằng khi đứa con mình yêu thương lại thất vọng về mình, nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi,nàng lắc đầu tiếc thay bọn họ. Còn Diệp Quế Trung vẻ mặt tràn đầy hối hận nhìn Du Thiên n, nhưng ánh mắt hắn đã trở nên trầm lặng, phản phất sự giá lạnh như một dòng sông phủ đầy băng tuyết.

- n Nhi...thật ra cựu phụ muốn nói với con về chuyện này..nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp chứ không phải là lừa con…

-Đủ rồi. Không cần giải thích thêm gì nữa, chuyện này cũng do bản thân ta, nuôi thù hận trong lòng để ông lợi dụng làm việc xấu, luôn miệng bảo phải đòi lại cồn bằng cho mẫu thân ta nhưng sao? Chẳng qua làm những việc đó là vì muốn trả thù riêng. Nhưng điều ta không ngờ nhất vẫn là người ra tay giết mẫu thân lại là người thân, chính là người đại huynh đáng kính của mẫu thân, ông còn có lương tâm không!!!

Du Thiên n hai mắt đỏ ngầu nhào đến nắm cổ áo của Diệp Quế Trung, ông ta quả thật rất hối hận về những chuyện đã làm, ông ta cũng không muốn kết quả như vậy, chỉ vì quá mù quán yêu thương không đúng người…

Bàn tay siết cổ áo dần chuyển lên cổ, tay lực siết càng mạnh, Diệp Quế Trung cũng bỏ mặt không phản kháng, cứ như thế nàng sợ sẽc có án mạng mất.

-Du Thiên n, chàng bình tĩnh lại một chút...bỏ tay ra đi, nếu chàng ra lỡ tay giết chết lão ta, thì hành động đó khác gì lão? 

Nàng đi đến nắm lấy tay áo của Du Thiên n, nhưng vẫn không có dấu hiệu buông tay nàng mới quay đầu lại nhìn Du Thiên Minh cầu cứu, khuyên giúp hắn vài câu.

-Đúng đó nhị đệ, trẫm nhất định bắt tất cả người có liên quan phải chịu tội cho dù...là thái hậu trẫm vẫn sẽ công minh xử phạt.

-Chàng mau bỏ tay ra đi, nghe lời ta bỏ tay ra đi! Nàng nhỏ nhẹ khuyên nhũ tiếp.

Lần này Du Thiên n cũng chịu buông tay, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Quế Trung.

-Từ nay về sau Du Thiên n không có bất kì quan hệ nào với ngươi,với Diệp gia càng không có, vì ngươi không đáng.

Du Thiên n vừa nói xong là liền đẩy cửa bỏ ra ngoài, nàng thấy hắn lúc này tâm trạng cực kỳ xấu, sợ sẽ xảy ra chuyện nữa nên chạy theo, mà khổ nổi đôi giầy dưới chân khó đi quá đi, quần áo, rồi mũ đội đầu cũng mấy ký vát trên mình thật sự không thể đuổi kịp hắn.

Nàng quay lại thì Du Thiên Minh cũng đi ra, phía sau hai binh lính đang giữ tay Diệp Quế Trung, còn Thái Hậu mặt bí xị đi bên cạnh hắn ta, Hà Phi thì buồn buồn nép bên cạnh Thái Hậu.

-Thanh Tâm mọi chuyện qua rồi, muội ở lại cố gắng khuyên nhủ nhị đệ, những lúc này đệ ấy cần muội nhất, trẫm phải hồi cung rồi.

Nàng gật đầu.

-Hoàng thượng cứ yên tâm.

Sau đó nàng bước qua một bên nhường đường cho bọn họ, nàng nhìn thê thảm nhất vẫn là Diệp Quế Trung, bao nhiêu năm nuôi hận thù trong lòng, gôm binh, mua chuộc quan lại chờ ngày mưu phản, nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc đơn giản thế này..

……..

Tại căn nhà nhỏ phía ngoại thành, một cô nương xinh đẹp đang khóc lóc thê thảm, tay trân điều bị trói trên ghế, lại có mảnh vải nhét vào miệng nên tiếng khóc cũng trở nên kì hoặc hơn..

À quên mất, cũng tại căn nhà đó có một thanh niên che mặt, thân hình cân đối, nói chung là đẹp, thanh niên ấy đau khổ trốn trong gốc nhà mà che hai tai lại, chẳng qua hai lỗ tai đang bị tra tấn xuốt hai canh giờ sắp điếc rồi.

Cuối cùng chịu không nổi, thanh niên kia liền đi đến gỡ mảnh vải nhét vào miệng kia, giống như đập vỡ, tiếng khóc kia bùng phát lên làm trấn động căn nhà nhỏ.

Sau một lúc khóc thành tiếng, vị cô nương kia cũng lấy lại được bình tĩnh, và nhớ lại sự việc sáng nay, rõ ràng trời còn chưa sáng lại nghe tiếng mở cửa, vú nuôi đến kết tóc cũng không sớm như vậy, cô nương ta cằn nhằn một hồi lâu những vẫn không nghe thấy lời xin lỗi, liền nóng giận bật dậy, sau đó cảm thấy nơi cổ rất đau rồi xung quanh liền biến thành màu đen hết.

Rõ ràng là bị bắt cóc mà, sau khi tĩnh dậy đã thấy ở đây, miệng còn bị nhét vải, khóc đến khan cổ nhưng tên bắt cóc vẫn không cởi trối, hôm nay là ngày thành thân của người ta mà, tại sao lại lựa ngày này để bắt cóc, ngày này cô nương ta đã đợi rất lâu rồi!

-Nói cho ngươi..hức...biết, bổn tiểu thư là người của Ngọc gia, là phúc tấn của nhị vương gia, là hoàng hậu...không nói chung ta là cành vàng lá ngọc, hôm nay ngươi dám bắt ta, ngươi chết chắc rồi!! 

Ngọc Tường Lam hung hăng nhìn vị thanh niên mà ai cũng biết kia, A Triệu khổ sở quay mặt vào tường, thở dài liên tục.

Thanh Tâm cô nương, mau đến cứu ta, tại sao bảo chỉ cần nửa canh giờ là giải quyết xong, cô nương quả thật đang lừa người!!! A Triệu mặt mày đang rất khó coi.

-Cái tên kia, vì sao bổn tiểu thư nói chuyện mà ngươi lại quay mặt hướng khác, ngươi quay lại đây cho ta!!

A Triệu vò đầu, bức tóc.

-Nhìn quần áo ngươi xấu xia như vậy, chắc hẵn rất nghèo khổ, ngươi thả bổn tiểu thư ra, bổn tiểu thư đây nhất định cho người ngân lượng.

A Triệu đưa tay lên ngực, cố kiềm nén.

-Bổn tiểu thư đây tài sắc vẹn toàn, cùng với nhị vương gia, sớm muộn cũng làm chủ thiên hạ, ngươi nên nhanh chóng thả ta ra,nhị vương biết được sẽ truy sát cả chính đời nhà ngươi.

“Phụt” A Triệu đưa tay lau vệt máu trên miệng, trong lòng phẫn nộ kêu gào tên Ngô Thanh Tâm!!