Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 622: Ngoại truyện 15

Nguyễn Lâm Tịch gật đầu một cái, cầm quần áo tiến vào.
Không ngờ mặc quần áo vào, lại vừa như vậy.
Không ngờ Hàn Giang Đình lại quan sát tử tế thế này, ngay cả vóc người mình cũng rõ ràng.
Nghĩ tới đây, mặt của Nguyễn Lâm Tịch hơi đỏ lên.
Cầm roi ngựa, Nguyễn Lâm Tịch đi ra ngoài.


Hàn Giang Đình cũng đã sớm mặc xong đứng chờ ở cửa.
Nguyễn Lâm Tịch lặng lẽ đứng phía sau anh một lúc lâu.
Vốn là Hàn Giang Đình cao và thẳng mặc bộ quần áo vào, càng lộ vẻ cao lớn.
Hai chân thon dài, phần lưng rắn chắc, còn có bả vai rộng rãi.


Hàn Giang Đình đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Lâm Tịch cũng đi đến.
Lâm Tịch thay xong quần áo, lại đẹp như vậy.
Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó ngượng ngùng dời mắt.
"Đổi, đổi xong rồi?"
Hàn Giang Đình mở miệng trước.
"Đúng vậy, anh chọn rất hợp!"


Nguyễn Lâm Tịch cười một tiếng.
Hàn Giang Đình được cô khen như vậy, cười khúc khích gãi gãi đầu, có cảm giác giống như tình yêu ở tuổi dậy thì.
Nghiêm khắc mà nói, mặc kệ Nguyễn Lâm Tịch là thật lòng hay là giả dối, đây đều là tình cảm của cô.
"Đi thôi, đi cởi ngựa!"


Hàn Giang Đình lần nữa cầm tay Nguyễn Lâm Tịch, hai người sóng vai đi về phía chuồng ngựa.
Hàn Giang Đình ra hiệu, đã có người dắt hai con ngựa to khỏe đi tới chỗ họ.
Một màu đen, một màu đỏ thẫm .
Con ngựa hình thể cân xứng, tứ chi khỏe mạnh, cái đuôi được cắt tỉa ngăn ngắn.


Nói tóm lại, hoàn hảo.
Nguyễn Lâm Tịch ở trong lòng tán thưởng hai con ngựa.
"Lâm Tịch, cô cưỡi con màu đỏ thẫm được không được? Nó gọi là Mary, vô cùng ôn thuận!"
Hàn Giang Đình nhận lấy dây cương con Mary, đưa cho Nguyễn Lâm Tịch.
"Nó đối với cô hình như rất quen thuộc!"


Nguyễn Lâm tịch thử lấy tay vuốt ve lông bờm của Mary, rất mềm mại.
Hàn Giang Đình mắt đẹp thành đường cong, cười hì hì nói: "Thời điểm tôi lớn lên, thường xuyên đến nơi này cỡi ngựa. Mary cũng có vài tuổi rồi, cùng tôi làm bạn rất nhiều năm. Lại nói, nó cùng với tôi cực kỳ có tình cảm."


Hàn Giang Đình nói xong, đột nhiên lời nói xoay chuyển: "Đúng rồi Lâm Tịch, tôi dẫn cô tới nơi này, quên hỏi cô có biết cỡi ngựa hay không."
Hàn Giang Đình ở trong lòng cầu nguyện, ông trời làm ơn, ngàn vạn lần đừng biết cỡii ngựa, như vậy mình có thể dạy cho cô ấy.


Nhưng , hình như Hàn Giang Đình không đủ thành ý, còn chưa đủ để làm cảm động ông trời.
Nguyễn Lâm tịch cầm yên ngựa, rất lưu loát ngồi ở trên lưng ngựa, sau đó nắm chặt, một loạt động tác làm mau mà chuẩn.


Sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Giang Đình chớp chớp mắt nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Không đợi Hàn Giang Đình phản ứng, liền đạp lên một chân ngồi lên lưng ngựa.
Bộ dáng kia, xinh đẹp không tả được.


Hàn Giang Đình vỗ ót của mình, nhỏ giọng nói: "Thật là ngu ngốc, tại sao lại chọn trúng cô gái mạnh mẽ như vậy!"
"Này! Giang Đình, nhanh lên một chút!" Nguyễn Lâm Tịch trong chốc lát đã chạy xa.


Cưỡi trên lưng ngựa tâm tình Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên trở nên rất tốt, suy nghĩ kỹ một chút, mình đã thật lâu cũng không có cưỡi ngựa rồi.
Lần trước cỡi ngựa là thời điểm cùng sư phụ.


Chợt lắc đầu một cái, Nguyễn Lâm Tịch không muốn tại thời điểm nghĩ những tốt đẹp như vậy lại bị những chuyện kia làm không vui.
Phía sau Hàn Giang Đình cũng là nhanh chóng leo lên yên ngựa xoay người đuổi sát tới.


Lúc này đây trường đua vô cùng lớn, cho nên hai người đều buông thả tâm tình mà chạy.