Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 522: Bồi thường nho nhỏ 2

"Ngài xem đi, Y Y cũng là người phụ nữ của ngài, nó còn đi theo ngài, cho dù ngài không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, buông tha cho công ty của tôi! cho dù Y Y bị mất trí nhớ, nhưng vẫn đẹp như trước, vẫn là bộ dạng lúc trước, tổng giám đốc Hoắc, ngài nhất định sẽ không ghét bỏ Y Y đúng không? Y Y đã trở về rồi, ngài cũng đừng giận tôi nữa, công ty của tôi đều ngừng sản xuất rồi, mấy ngàn nhân viên đều không có cơm ăn, tổng giám đốc Hoắc xin ngài hãy thương xót cho tôi đi."


Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, nhìn bóng dáng ba cô gái trong vườn hoa, chợt dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Ngũ Học Phong.
Đột nhiên Ngũ Học Phong bị ánh mắt giết người của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm làm cho ông ta sợ tới mức cả người run rẩy.
"Ngũ Học Phong."


"Ở đây, tôi ở đây! Tổng giám đốc Hoắc, ngài có gì phân phó!"
Ngũ Học Phong ɭϊếʍƈ môi cười tươi, hai tay cọ sát vào quần như một con chó ngoắt đuôi.
"Nếu ông không phải là ba của Y Y, bây giờ tôi có thể lấy mạng của ông rồi!"
Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi quát khẽ.


"A? Tổng giám đốc Hoắc à, tôi ngàn sai vạn sai, dù sao tôi cũng là ba ruột của Y Y, làm sao ngài có thể đối với tôi như vậy?"


"Ông còn biết ông là ba của Y Y à? Ông còn biết ông là máu mủ thân thiết của cô ấy à?" Hoắc Phi Đoạt cười lạnh "Tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc ông có tim hay không? Hoặc là hoặc là tim của ông đã đông cứng lại từ lâu, thối rửa rồi? Con gái của ông bị mất trí nhớ, cô ấy chưa từng đi, không thể tìm lại trí nhớ, cô ấy thành một người đứng bên bờ vực vô cùng đáng thương, ông lại không buồn cho cô ấy, cũng không biết lo lắng cho cô ấy! Ông còn xứng đáng làm ba sao? Bây giờ ông chỉ biết đến việc buôn bán của ông, công ty của ông, chẳng lẽ ông chỉ yêu tiền thôi sao? Tôi thật thất vọng đau lòng thay Y Y!"


Ngũ Học Phong đứng đó hoàn toàn ngây ngô.
Hoắc Phi Đoạt cất bước đi về phía Ngũ Y Y, nhẹ nhàng phun ra một câu lạnh lùng: "Một người vô tình vô nghĩa như vậy, thật sự sẽ không được chết tốt."
Ngũ Học Phong run rẩy cả người.


"Ôi, thật là đẹp! Đây là ngôi nhà nhỏ em vừa tự tay làm, thật là thú vị!"
Ngũ Y Y vỗ tay giống như đứa bé, cười rất tươi.
Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Y Y ngồi nghịch đất nặn trên mặt đất, Ngũ Y Y cầm vài cục đất nặn nhỏ đùa nghịch với khuôn đúc, học làm hình đất nặn.


Ngũ Y Y chớp đôi mắt to nhìn hai người chị: "Thế nào? Em làm ngôi nhà nhỏ này đạt kết quả không? Rất thú vị đúng không?"


Ngũ Nhân Lệ nhịn không được rơi nước mắt, nức nở nói: "Y Y, em không thể mất trí nhớ, không thể! Em còn nhớ rõ không? Khi còn bé, em thường đến đây chơi, có một lần bọn chị đang nghịch đất nặn, sau khi em đến, trực tiếp giẫm lên làm hỏng hết tất cả mô hình mà bọn chị làm được, em còn nhớ không?"


Ngũ Y Y tò mò nhìn Ngũ Nhân Lệ.
"Đúng vậy."
Hai mắt của Ngũ Nhân Tâm cũng đỏ lên, cô ta nói: "Có một lần, em lấy một thùng cát đổ lên đầu chị, lúc đó chị hận em chết đi được!"
Ngũ Y Y nhíu mày: "Nhưng thật ra vì Hàn Giang Đình kéo tay em, gọi em là công chúa mới tức giận?"
"A! Y Y, em nhớ sao?"


Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều mở to hai mắt, ngay cả Hoắc Phi Đoạt cũng hoảng sợ dừng bước.
Ngũ Y Y cũng hoảng sợ, miệng mở lớn, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Em không biết vừa nói những gì, không biết vì sao lại xuất hiện như vậy."


Ngũ Nhân Tâm nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y rồi lắc lắc: "Em nói tiếp đi! Em nói không sai đâu!"