Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 461: Anh Ta Đau Buồn 3

Cả người Ngũ Y Y run lên.
Hai người cứ như vậy, ánh mắt giao nhau.
Một lúc lâu sau, Ngũ Y Y lắc đầu, bi thương nói: "Nhưng mà Tiêu Lạc....Đã muộn rồi..."
"Cái gì?"
Tiêu Lạc sốt ruột nắm chặt tay Ngũ Y Y: "Vì sao lại nói vậy?"


Ngũ Y Y buồn cười: "Tất cả đều không thể trở lại, đã muộn rồi. Có rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Tôi và anh, hai chúng ta đều không thể trở lại như trước nữa, anh không còn là Tiêu Lạc mà tôi thích, tôi cũng không còn đơn thuần mà là Ngũ Y Y quật cường rồi. Hai chúng ta, tất cả đều không thể trở lại như trước nữa."


"Không muộn! Y Y, một chút cũng không muộn, anh vẫn yêu em như trước, em vẫn yêu anh như trước, hai chúng ta có thể ở cùng nhau như trước đây! Anh nói rồi, anh muốn cùng em trải qua cả đời này."
Ha ha ha....
Ngũ Y Y nhẹ giọng cười.


Cười đủ rồi, cô mới liếc mắt nhìn Tiêu Lạc, nhẹ nhàng nói: "Tôi bây giờ....Đã không còn thương anh nữa....Tôi yêu người khác. Vì vậy tôi nói, hai chúng ta không thể trở lại như lúc trước nữa."
Ầm!
Tiêu Lạc ngạc nhiên bỗng chốc ngây ngẩn cả người


"Không....Không! Em là đang gạt anh! Em không thể không thương anh! Em sẽ không yêu người khác! Em đang giận anh, đang cố ý nói dỗi với anh đúng không? Anh biết, em vẫn yêu anh như trước, giống như em vẫn đang yêu anh! Y Y, đừng tùy hứng, anh nhận sai với em, anh hối lỗi với em, hai chúng ta làm lại từ đầu, có được không?"


Ngũ Y Y ngơ ngác, gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên vẻ khổ sở: "Tôi không hy vọng tất cả đều thay đổi, như vậy, tôi sẽ không bất lực và khổ sở như bây giờ, tôi sẽ không cảm thấy mình không thể quy y. Đáng tiếc....Tất cả đều đã thay đổi, Tiêu Lạc nhận thực tế đi, tôi không yêu anh nữa."


Nước sôi, kêu lên.
Tiêu Lạc ngẩn ngơ, hai mắt mở to: "Được rồi, anh đi lấy nước."
Ngũ Y Y xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.
Ào ào!
Ngũ Y Y giật mình, quay mặt nhìn ngạc nhiên.
"Tiêu Lạc, anh không sao chứ?"


Một bàn tay Tiêu Lạc giơ lên cao, trên mặt nở nụ cười khổ: "Không có việc gì, cổ tay đang bị thương, thậm chí ngay cả ấm nước cũng cầm không được."
Hả?
Ngũ Y Y bước đến, ấm nước rơi trên mặt đất, nước nóng chảy ra đất.
Cánh tay Tiêu Lạc đang bị thương kia, một mảng đỏ bừng!


"A, anh nóng không? Sao anh không cẩn thận vậy?" Ngũ Y Y nhíu mày, lôi kéo Tiêu Lạc đến bên ghế sô pha.
"Anh không sao, nóng một chút cũng không sao. Em xem cái ấm nước kia có hỏng không, nếu không em uống nước lọc đi."
"Một cái ấm nước sao quan trọng bằng tay anh."
Ngũ Y Y rống to, tức giận nhìn Tiêu Lạc.


Tiêu Lạc giật mình nhìn Ngũ Y Y, từ từ, anh ta nở nụ cười: "Em vẫn còn quan tâm anh, đúng không?"
Ngũ Y Y run bắn người, cúi đầu, đi đến ngăn kéo tìm băng gạc.
Tiêu Lạc nhìn bóng lưng Ngũ Y Y: "Bỏng chết cũng đáng thôi."
Tay Ngũ Y Y chợt dừng lại.
Đáy lòng nhịn không được thương tiếc cho Tiêu Lạc.


"Tiêu Lạc, anh cần gì phải ở trước mặt tôi làm như vậy...."
"Anh vui như vậy." Tiêu Lạc cắt ngang lời nói của Ngũ Y Y, nhìn cô chằm chằm: "Anh cảm thấy rất hạnh phúc. Ở bên cạnh em, mặc dù đã chết nhưng cũng đáng."


Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, tìm được thuốc trị bỏng, ngồi bên cạnh Tiêu Lạc rồi nhẹ nhàng thoa thuốc cho anh ta.
Ngũ Y Y híp mắt, nhìn tay anh ta, rồi nhìn thuốc.
Tiêu Lạc si ngốc nhìn Ngũ Y Y, hô hấp ngày càng dồn dập.