Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 445: Chỉ xứng đáng làm việc này 3

Tiêu Lạc nghiến răng nghiến lợi, tức giận bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Ngũ Nhân Ái ngây ngốc ngồi một góc, trong đầu đau đớn không thể chấp nhận nổi.
Cả người lạnh như băng, rét lạnh thấu xương.
Lúc nãy...... Những lời Tiêu Lạc đã nói.... Có ý gì?
Vì sao cô cảm thấy cả người run rẩy?


Hạnh phúc?
Tiêu Lạc nói hạnh phúc là có ý gì?
"Hu hu hu...... Tôi sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ là tôi đã sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ phải chết sao? Anh nói với em đi, em thích anh là sai lầm rồi sao? A a a a a......"


Ngũ Nhân Ái lấy tay đấm mạnh lên mặt đất lạnh như băng, khóc rất thương tâm.
Trong quán bar xa hoa trụy lạc, ồn ào hỗn loạn.
Tiêu Lạc nghiêm mặt bước vào, đụng thẳng vào cô gái trẻ đi bên cạnh.
"A! Anh làm gì đó? Anh không có mắt à?"


cô gái trang điểm đậm, tóc rối bời, trên tai đeo bông tai thật lớn. Vừa nhìn là biết đây là phong cách của con gái mới lớn.


cô gái từ trên mặt đất đứng lên, ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Lạc, kiêu ngạo nói: "TMD! Dám đụng lão nương! Anh có mắt như mù à? Nhanh chóng xin lỗi với lão nương! Cúi đầu xin tha lỗi! không nghe lời lão nương đây sẽ chém anh!"


Tiêu Lạc không liếc mắt nhìn cô gái, chỉ lạnh lùng nặn ra mấy chữ: "Đừng chọc giận tôi!"
"A a! Nhìn anh tuấn tú một chút, lão nương đây sẽ không tức giận, tiểu tử thối, anh muốn chết à? Các anh em, tên này đụng vào tôi, tất cả đến đây đập cho tên chán sống này một trận!"


cô gái kiêu ngạo hô to, lập tức có sáu bảy thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, một đám bộ dáng hung thần sát khí.
Các anh em, lên!"
một tiếng huýt sáo, sáu bảy tên tiểu tử cùng nhau tấn công Tiêu Lạc.
Ầm!


Tiêu Lạc đánh mấy tên tiểu tử nằm dài trên mặt đất, những tên này nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, làm sao cũng không bò dậy nổi.
một lực mạnh mẽ ném qua vai, dọa những người có mặt ở đây sợ hãi, họ nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.


Tiêu Lạc lướt ánh mắt sắc bén, nhìn cũng không nhìn những người này, kéo cánh tay của một tên quăng ra bên ngoài, thì nhìn thấy xung quanh Tiêu Lạc, mấy tên tiểu tử kia lăn qua lộn lại như cá chép.
Nửa phút sau, quán bar náo nhiệt cũng yên tĩnh lại.
Bảy tám tên tiểu tử quỳ rạp trên mặt đất.


Tiêu Lạc vẫn đứng tại chỗ, một thân nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt trầm thấp.
cô gái vừa mới la lối om sòm kia đứng hóa đá tại chỗ, đầu óc choáng váng.


Má ơi, tên đàn ông này có phải là quỷ không? Vì sao anh ta có thể nhẹ nhàng đánh bay bảy tám người thanh niên được huấn luyện như vậy?
"đã nói không cần chọc tôi, hôm nay lão tử rất bực bội, tự tìm cái chết!"
Tiêu Lạc nhổ một ngụm nước bọt.
"A a a......."


Lúc này cô gái mới phản ứng kịp, la hét chói tai bỏ chạy ra ngoài.
Tiêu Lạc cầm lấy chai rượu, ném qua một cái, chỉ nghe thấy âm thanh thanh thúy của tiếng thủy tinh vỡ vang lên, cô gái nằm sấp ở cửa, sau gáy máu chảy lênh láng, bất tỉnh nhân sự.
A.............


Tất cả những người xem náo nhiệt đều sợ hãi hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn qua người đàn ông rất lịch sự này, lại xuống tay độc ác như vậy!
Bốp bốp bốp!
Từ xa có người vỗ tay.
"Anh Tiêu Lạc, anh được đó, không nhìn ra, thân thủ của anh lại mạnh mẽ như thế! Để anh em mở mang tầm mắt rồi!"