Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 19: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 9

Ngũ Y Y bĩu môi, không tình nguyện xuống xe, đứng trên đường ngoại ô vắng vẻ, thở dài thật mạnh.
"Thật xui xẻo!"


Hôm nay là mùng mấy nhỉ, về nhà nhất định phải tra lại hoàng lịch, thấy việc nghĩa ra sức giúp đỡ lại gặp phải ông chú Hoắc gì đấy cũng cho qua đi, xe leo núi cũng bị mất, thế mà hết lần này tới lần khác đón taxi lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy a!


Trời ạ, phải biết rằng, cô mới trốn được ông chú Hoắc nhưng một mạch chạy cũng phải mấy chục kilomet đó!
"Hôm nay bị Thái Tuế chiếu rồi, Thái Tuế a......."
Ngũ Y Y vừa đinh ninh gật gù vừa chậm rãi cất bước, bóng dáng nho nhỏ cô đơn trải dài trên đường ngoại ô.


Ai nói người có tiền đều xây nhà ở ngoại ô chứ?
Đơn giản chính là thói khoe khoang ghê tởm!
Mặt trời đã xuống núi, rừng cây hai bên đường xanh um tươi tốt có vẻ rất quỷ dị.
Không gian yên tĩnh nhưng lại có vẻ...... U ám.


Ngũ Y Y mặc dù có chút hoảng sợ, lại tỏ ra vui vẻ, hai tay bỏ vào túi, ,huýt sáo.
Tít tít tít!
Phía sau vang lên tiếng còi xe ô tô thật chói tai.
Hai ngọn đèn pha chiếu tới.
Ngũ Y Y xoay người nhìn, lập tức đưa cao tay ngăn cản ánh sáng chói mắt, một chiếc xe màu đỏ chạy chậm chạp sát bên người Ngũ Y Y.


Chỉ cần liếc mắt, Ngũ Y Y liền xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc xe này cô quá quen rồi, là xe MINI của con gái cả Ngũ gia.


"Ha ha ha, ai u, xem này, cái người quê mùa tro bụi đầy đầu này là ai vậy? Sao lại lôi thôi như vậy, thích đi bộ sao? Xe của ngươi đâu rồi? Ha ha ha......." Ngũ Nhân Tâm ngồi ở ghế sau, điên cuồng cười lớn, chế giễu Ngũ Y Y.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười hả hê của ba chị em Ngũ gia.


Ngồi bên cạnh Ngũ Nhân Tâm ở ghế sau, Ngũ Nhân Lệ giả vờỉa vịt nói, "Ai nha, chị cả chị hai này, từ chỗ này về đến nhà cũng phải đi hơn bốn mươi phút, không biết người này có về tới nhà được hay không a?"
Nói xong, Ngũ Nhân Lệ che miệng cười khanh khách.


Chị cả Ngũ Nhân Ái lái xe chạy thật chậm, nói: "A, cái này các em yên tâm, em tư không giống như chúng ta, em ấy phi thường giống như người máy, rất thích hợp với kiểu vận động leo núi này."
Ngũ Nhân Tâm bĩu môi,"Chị cả, chị nói sai rồi, ở đây làm gì có em tư? Ngũ gia chúng ta không phải chỉ có ba chị em sao?"


Ngũ Nhân Lệ vẻ mặt kinh khủng như sắp tới ngày tận thế, chỉ cả chị hai, núi này có thể có sói không vậy, người này có thể bị sói ăn hay không."


Chị cả Ngũ Nhân Ái liếc nhìn Ngũ Y Y, "Người rừng sao có thể dễ dàng bị sói ăn như vậy? Người rừng là ai, coi chừng còn đem con sói nuốt vào bụng ấy chứ. Đi!"
Vừa nói, ô tô đột nhiên tăng tốc, nhanh như chớp vút đi.


Ngũ Y Y trước đó vẫn kiên trì đi bộ mới dừng lại, cắn chặt môi, khuôn mặt nho nhỏ có một chút tổn thương khẽ lướt qua rồi biến mất, "Hừ! Các người mới là người rừng! Đồ khốn khϊế͙p͙! Tôi không sợ đâu! tôi có cái gì phải sợ chứ......."
Bướng bỉnh tự nhủ, đi, hốc mắt Ngũ Y Y ửng hồng.


Đã sớm biêt ba chị em Ngũ gia ác độc vô tình, nhưng không ngờ, mấy người đó có thể để cô lại nơi rừng núi vắng vẻ.
Quả nhiên...........
Máu mủ, đúng là đồ chó má!
Trời, thật là đen đủi.


Ngũ Y Y đi rồi lại đi, đi cho đến chân mỏi nhừ sắp đứt, đi bốn mươi phút, mới tới Ngũ gia trang.
Ngũ Y Y cả người đầy mồ hôi lạnh, cực kỳ mệt mỏi đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng đập vào mặt, mắt cô bị ánh sáng chói mắt trong phòng chiếu vào có chút không kịp thích ứng.


Trong phòng ăn vọng đến tiếng nói cười, đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy ba chị em Ngũ gia đều giả bộ dễ ngoan hiền dễ thương, cùng Ngũ Phong Tập dùng bữa tối, bốn cha con họ cười cười nói nói, thật ấm áp, thật hòa hợp!