"Được rồi. Anh sẽ giúp em. Cho anh một tháng để sắp xếp."
Lý Nhậm Trình nhấp một ngụm cà phê đen, anh cảm nhận cái đắng và mùi vị quyến rũ của làn khói mỏng đang bay lên. Sau đó nhíu nhẹ hai đầu chân mày, đặt tách cà phê xuống mặt bàn kính, phát ra tiếng "cạch" vang lên trong không gian yên tĩnh, tràn đầy tiếng nhạc dương cầm đang du dương.
Lâm Vĩnh Túc nhìn Lý Nhậm Trình với vẻ mặt đầy cảm kích. Cô biết mình đã rất làm khó cho anh rồi.
Lý Nhậm Trình là người anh thanh mai trúc mã của cô. Nhà anh ngay cạnh nhà cô nhưng anh bất hạnh, cả cha mẹ anh đều bị giết hại trong một đêm. Chỉ còn mỗi anh sống sót. Dù vì lý do nào đó, anh rất ghét tiếp xúc nhưng lại vẫn giữ nguyên thói quen hay nói chuyện với cô.
Anh quan tâm cô, nhường nhịn cô, bảo vệ không cho ai bắt nạt cô. Anh nâng niu, coi cô như bảo bối.
Hôm đó anh nói tối nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô, Lâm Vĩnh Túc đã đến điểm hẹn, đứng chờ anh gần năm tiếng đồng hồ. Nhưng là... anh không tới.
Năm năm trước, anh bỗng nhiên mất tích sau khi nói muốn noí chuyện quan trọng với cô.
Năm năm sau, khi cô gánh chịu mọi tổn thương do gia đình mang tới, thì anh lại quay về.
Anh quay về, nhưng là anh lại về sau khi cô gặp phải hắn, Trịnh Liệt.
Vậy nên, chuyện quan trọng của anh, có lẽ cô sẽ không bao giờ được nghe.
Lâm Vĩnh Túc rất muốn nói chuyện với Lý Nhậm Trình lâu hơn một chút, nhưng là đã gần mười hai giờ. Trịnh Liệt đã nói, giờ giới nghiêm của cô là mười hai giờ tối.
Lâm Vĩnh Túc nghĩ tới đây, bất giác có chút rộn rạo. Nhưng tại sao rộn rạo? Cô không biết.
Trao đổi liên lạc với Lý Nhậm Trình xong xuôi, Lâm Vĩnh Túc lên xe của tài xế Lương, người mà được Trịnh Liệt tin tưởng giao phó cô.
NHìn chiếc xe lăn bánh, Lý Nhậm Trình ngồi trầm ngâm, mang theo vẻ mặt có chút bi thương, có chút không đành.
Tiểu Túc, em đã phải chịu khổ nhiều rồi.
ANh sẽ che chở cho em, sẽ không để em phải đau khổ nữa.
Bỗng điện thoại của Lý Nhậm Trình đang đặt ở trên bàn reo lên, báo có người gọi đến. Lý Nhậm Trình cầm điện thoại, nhấn phím nghe: "Alo, lão đại."
"Tìm được cậu cũng quá khó rồi, Nhậm Trình. Tôi có việc giao cho cậu." Từ bên kia điện thoại phát ra giọng nói rất có từ tính, nghe vô cùng êm tai. Chỉ là uy lực trong giọng điệu khiến kẻ khác phải run sợ đến vài phần.
"Vâng. Việc gì vậy lão đại."
"Bắt người phụ nữ của Trịnh Liệt, mang về đây cho tôi."
********************
Lâm Vĩnh Túc bước lên lầu
Căn biệt thự im lặng đến trống vắng
Không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào, như thể trong cái thế giới này chỉ còn lại một mình cô đang sống vậy.
Lộc cộc... Tiếng bước chân của cô đi rất nhẹ, nhưng dù vậy nó vẫn vang vọng khắp bốn phía trong không gian của căn biệt thự Trịnh gia.
Trịnh Liệt hẳn là bây giờ hắn đang ngủ
Lâm Vĩnh Túc nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo trên tường ở phía dưới lầu, hiện giờ đang là mười hai giờ hai mươi tư phút
Có chút muộn.
Lâm Vĩnh Túc bước thật nhẹ nhàng, mở cửa phòng.
Cạch.
"Tôi đã nói giờ giới nghiêm là mười hai giờ tối. Em về muộn hai mươi bốn phút năm mươi ba giây." Một giọng nói âm trầm phát ra khiến Lâm Vĩnh Túc giật mình.
Trong bóng tối bao vây, cô mờ nhạt nhìn thấy được một hình dáng to lớn đang nửa ngồi ở trên giường, tựa lưng vào đầu giường, đưa đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô chăm chú. Lâm Vĩnh Túc có thể cảm nhận được trong ánh mắt đó của hắn dường như... dường như có chút gì đó gọi là lo lắng.
Lo lắng? Hắn lo lắng cho cô sao? Lo lắng vì cái gì đây? Chẳng phải đối với cô hiện giờ, điều nguy hiểm nhất chính là hắn sao? Ha... Nực cười.
Lâm Vĩnh Túc đứng thẳng người, treo túi xách lên và cởi quần áo móc lên giá. Cầm trên tay bộ quần áo ngủ. Cô định bụng sẽ đi tắm trước khi lên giường đi ngủ.
Bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo trên người xuống thì một bóng người xuất hiện phía sau.
Lâm Vĩnh Túc giật mình quay người lại, hai mắt mở lớn, hai tay ôm lấy che trước ngực.
Trịnh Liệt làm sao vậy? Sao hắn lại vào đây?
Chẳng lẽ hắn muốn....? KHông đúng. Từ khi cô tỉnh lại đến giờ đã hơn bốn tháng nhưng hắn chưa bao giờ đòi hỏi chuyện ấy. Hắn đã nói sẽ không ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì, sẽ luôn tôn trọng cô mà. (Na: Tội nghiệp Trịnh ca, bốn tháng ăn chay. Hôm nay Na sẽ cho ca ăn mặn. *cười*)
Đang suy nghĩ mông lung thì Trịnh Liệt ôm lấy vòng eo cô: "Cẩn thận ngã." Sau đó nâng người cô đứng thẳng lên:"tôi chỉ muốn xác định em vẫn an toàn thôi."
Nói xong, Trịnh Liệt bước đến mở vòi nước vào trong bồn tắm, nhìn Lâm Vĩnh Túc: "Em vào đi."
Vào đi. Vào đi. Hắn ở đây làm sao cô tắm nổi. Nghĩ là vậy nhưng Lâm Vĩnh Túc đã bước vào trong bồn tắm. Cô ngồi trong đó, mái tóc dài mượt trôi bồng bềnh trên làn nước trong vắt, thân hình cô hiện rõ qua làn nước như hư ảo, da thịt trắng như tuyết mượt mà như ẩn như hiện.
Trịnh Liệt nhìn một cái, không được tự nhiên đánh mắt đi chỗ khác, cầm lấy chai sữa tắm, rót vào trong tay, xoa đều trong lòng bàn tay.
Hắn ngồi xuống thành bồn tắm, chiếc áo ngủ dài rộng theo kiểu Yukata Nhật Bản trên người hắn có chút rơi xuống nước trong bồn tắm, ướt một mảnh.
Trịnh Liệt hướng tay về phía lưng của Lâm Vĩnh Túc, đưa tay nhẹ nhàng xoa sữa tắm lên da cô. Lâm Vĩnh Túc khẽ rụt vai. Bàn tay hắn ấm, lòng bàn tay dường như có ít chai sạn khiến da cô nổi lên ít cảm giác khó nói.
"Từ nay về sau không được về muộn vậy nữa."
Trịnh Liệt nói, giọng điệu ôn nhu. Bốn tháng nay hắn luôn như vậy, ôn nhu như nước, khiến cô không thể hiểu nổi. Có thật hay không hắn đã thay đổi.
Lắc đầu một cái. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Làm sao có thể chứ. hắn chỉ là đang cố làm cho cô thấy thôi.
Bàn tay to lớn của Trịnh Liệt vuốt dọc một đường từ vai đến thắt lưng của Lâm Vĩnh Túc, sau đó lại vuốt lên, đi ngược ra phía trước, không biết là vô tình hay cố ý mà bàn tay hắn chạm phải nơi mềm mại căng đầy của cô khiến cô run rẩy một chút.
Bàn tay ma quái của Trịnh Liệt lại lần mò từ trên xuống, đi tới vùng bụng dưới của cô. Vuốt ve bắp đùi đang cong lên, một trận run rẩy ập đến.
Có thể là do quá lâu không đụng chạm, cũng có thể là do cô quá mẫn cảm, nhưng thật sự là có cái gì đó đang trỗi dậy bên trong cô. Vùng nhạy cảm có điểm ấm nóng.
Hai má Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng lên, quay mặt đi nơi khác. Hai chân cô khẽ khép lại. Bàn tay hắn vẫn vuốt ve trên da thịt non mềm, nhưng cô biết, trên tay hắn đã không còn chút sữa tắm nào còn vương lại rồi.
Hơi thở Trịnh Liệt đã phảng phất đôi chút trầm đục, làn khói của nước ấm trong bồn bay lên khiến không gian giữa hai người càng thêm phần hư ảo.
"Em đang mong đợi sao? Hử?" Âm thanh trầm thấp dụ hoặc phát ra từ phía trên đầu cô, làm cô chột dạ.
Cô đang mong đợi?