Mộng Dục

Chương 51: Xong rồi

(Khiên Thục Linh và Vô Dĩnh Kỳ là cp phụ nên đừng hỏi ta tại sao lại không viết H về họ. Mệt. Viết H cũng mệt, cũng phải suy nghĩ, chứ không phải cứ bấm tạch tạch là nó ra đâu.)  

Trịnh Liệt đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Hắn ta vẫn chưa tới sao?" Đây là lần thứ bảy hắn nhìn đồng hồ và cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy muốn giết người đến vậy.

Lâm Vĩnh Túc đang nằm trên giường bệnh như thế, đang nguy cấp như thế, còn hắn thì chẳng làm được gì ngoài việc phí thời gian ngồi chờ một tên nhóc được mệnh danh là Hắc Y này.

Lại nhìn đồng hồ. Gần ba mươi phút. Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm sống ở thương trường tranh đoạt này có kẻ dám trễ giờ hẹn với hắn.

Trịnh Liệt đen mặt, hắn thật sự tức giận rồi.

Nhưng hắn không dám về.

Vẫn mặc trên người bộ quần áo sơ mi trắng và quần âu đen, mái tóc đen dày rủ xuống hàng lông mày rậm hình lưỡi mác. Đôi mắt ưng dài hẹp khẽ nheo lại. Nắm tay siết chặt lại, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.

Nếu là bình thường thì hắn đã về và cho kẻ dám trễ hẹn với mình biết thế nào là lễ độ rồi.

Lại nhìn đồng hồ.

"Oáppppp.....xin lỗi, tôi tới trễ hai mươi chín phút bốn mươi sáu giây." Từ phía cửa bỗng xuất hiện một chàng thiếu niên, khuôn mặt như thể búng ra sữa đang lấy tay che miệng ngáp. 

Cố nhịn, cố nhịn. Trịnh Liệt à, mày không được tức giận với trẻ con.

"Anh đang tức giận đúng không?" Vô Dĩnh Kỳ một tay bỏ túi quần, một tay sờ sờ mũi, khoé môi nhếch lên, ánh mắt nhìn vào Trịnh Liệt như thể nhìn thấu tâm can hắn vậy: "Anh đang nghĩ muốn cho tôi một bài học? Nhưng phải nhẫn nhịn vì đang cần tới tôi chứ gì? À..." Vô Dĩnh Kỳ kéo dài chữ à như nhận ra gì đó, thong dong bước tới chiếc ghế đối diện với Trịnh Liệt, ngồi xuống, gác một chân lên một chân. Vươn tay cầm lấy tách trà nóng đang bốc hơi trên bàn, đưa lên trước miệng thổi nhẹ, dáng vẻ rất ưu nhã. Sau đó nhấp môi một cái, nhướng mày vẻ khen ngợi.

Đặt ly trà xuống bàn, nói tiếp:

"Là vì cô gái kia sao? Tên gì ấy nhỉ...chậc chậc.. Lâm Vĩnh Túc đúng không? Cô ấy nhảy lầu à? Trước khi nhảy còn nói hận anh đúng không? Anh đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy lúc cô ấy vẫn đang nằm trên giường bệnh mà hôn mê kể cả chuyện anh đã sợ mất cô ấy lúc đó đúng không? Hằng ngày anh đều đến thăm cô ấy, và còn nữa..."

Trịnh Liệt nâng ly trà lên, hít hà hương thơm trà đang nương theo làn khói bay lên, vẻ mặt vô cùng tự tại gật gật đầu, nói: "Không hổ danh là Hắc Y, vừa giỏi về y học cả đông tây y, mà khả năng nắm bắt tâm lý của người khác cũng rất tốt. Có thể nhìn qua mặt mà đoán ra tính cách, tiếp xúc một lần mà hiểu ai đó đang và sẽ làm gì."

Vô Dĩnh Kỹ nghe vậy, sờ sờ mũi cười nửa miệng. Còn chưa kịp mở miệng nói câu "quá khen rồi" thì Trịnh Liệt đã mở miệng trước.

"Vậy cậu thử đoán tôi sẽ làm gì tiếp theo?" Trịnh Liệt hất cằm một cái, Vô Dĩnh Kỳ cũng quay về phía hắn vừa hất cằm mà nhìn tới. 

Trên bức tường rộng lớn bỗng nhiên biến thành một màn hình TV, trên đó đang phát cảnh một người phụ nữ xinh đẹp như ngọc, nhẹ nhàng nhìn ra phía cửa sổ nở nụ cười hạnh phúc như đứa trẻ vừa được cho kẹo. Người phụ nữ đó đang mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân. Người phụ nữ đó chính là Khiên Thục Linh.

Sắc mặt Vô Dĩnh Kỳ lập tức trở nên tối đen.

"Tôi vừa mua lại sáu mươi tám phần trắm cổ phần của bệnh viện A. Giờ nó đã thuộc quyền sở hữu của tập đoàn IE của Trịnh gia." Nói xong Trịnh Liệt đứng dậy, thong dong bước ra cửa, gần tới cửa hắn dừng lại nhưng không quay đầu, nói: "Nếu cô gái kia có mệnh hệ gì thì hậu quả tự cậu suy nghĩ đi. Tôi nghĩ cậu đủ thông minh để hiểu điều đó." Nói xong bước ra khỏi cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Vô Dĩnh Kỳ và người con gái như hoa tuyết đầu mùa trên bức tường rộng lớn.

Vô Dĩnh Kỳ nhìn người con gái đó. mỉm cười một cái. Người ngả về phía sau chiếc ghế sô pha.

"Tên Trịnh Liệt chết tiệt đó, dám dùng em để uy hiếp tôi cơ đấy." Vô Dĩnh Kỳ đưa ngón tay lên, gãi gãi đầu, khóe miệng nở nụ cười ngây ngô: "Nhưng mà...người đàn bà của tôi đâu dễ bị bắt nạt như vậy. KHông ngờ một Trịnh Liệt lạnh lùng, thần bí mà lão đại luôn miệng khen, khi vướng vào tình cảm lại dễ thương như vậy. ha ha..."

*******************

Vô Dĩnh Kỳ khoác trên mình bộ blu trắng, trên khuôn mặt chỉ còn lại mỗi đôi mắt. Phía sau cậu là một đội quân bac sĩ hùng hậu của bệnh viện X.

Cậu đang bước về phía cánh cửa căn phòng có chữ "phòng phẫu thuật".

ở cạnh hàng ghế phía trước phòng phẫu thuật, Trịnh Liệt đang đứng dựa vào tường. Hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trầm tư. Nghe thấy tiếng bước chân, Trịnh Liệt ngầng đầu nhìn Vô Dĩnh Kỳ.

Vô Dĩnh Kỳ bước đến, dừng lại trước mặt Trịnh Liệt, hai tay bỏ túi áo blu trắng, huýt sáo một tiếng rồi bước vào trong.

Trước khi bước vào trong, loáng thoáng cậu nghe được hai chữ: "Làm ơn."

Làm ơn ư?  Làm sao đây. Cậu muốn trêu đùa những kẻ bá đạo cường quyền như hắn. Cậu suốt ngày bị lão đại đè đầu cưỡi cổ, bây giờ còn thêm cả lão đại tẩu tẩu nữa. Cậu phải nhân cơ hội này xả xì-trét mới được.

Vô Dĩnh Kỳ bước đến cạnh giường bệnh trắng toát, trên đó một cô gái đang nằm nhắm nghiền hai mắt. Thần sắc yếu ớt, chỉ là... giống quá.Truyện chỉ được up tại wattpad.Đúng là mẹ con em giống nhau quá mà. Thật khó để trêu đùa với kẻ có khuôn mặt giống em như thế này được mà. 

Vô Dĩnh Kỳ thở dài, đeo găng tay vào.

********************

Bên ngoài phòng bệnh

Trịnh Liệt đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Hai mắt hắn nhắm nghiền như thể đang cầu nguyện.

Hiện tại hắn không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện.

Hiện tại hắn không thể làm gì ngoài việc xem lại tình cảm của mình. Là thích ư? Yêu?

Hắn chỉ  mới gặp cô, làm chuyện đó với cô, lợi dụng cô, khiến cô đau khổ, khiến cô thống hận. Hắn chỉ là thỉnh thoảng muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô an an ổn ổn mà cảm nhận sự bình yên.

Là yêu sao?

Không phải. Đó không phải là yêu. Chỉ là một thứ cảm xúc nhất thời khi hắn luôn luôn cô đọc và muốn có một người bên cạnh, đúng lúc cô lại là người xuất hiện bên cạnh hắn thôi.

Vậy nên...

Cô phải tỉnh lại. Tỉnh lại để tiếp tục bên cạnh hắn. Hắn sẽ bỏ qua việc trả thù, thế nên cô phải tỉnh lại.

Nhìn chữ "Phòng phẫu thuật" đang hiện lên ánh sáng đỏ, khiến tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Làm ơn...

Đừng xảy ra chuyện gì.

Cạch!

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Tiếp theo là một đôi chân bước ra. Bước từng bước, từng bước...

Bước đi rất chậm. Hơi thở rất nhẹ.

Trịnh Liệt nhìn lên. Vô Dĩnh Kỳ? Tại sao vẻ mặt của cậu ta lại có vẻ dường như rất xấu? Là đau bụng sao? Hay ở đâu không được khỏe?

Vô Dĩnh Kỳ bước qua hắn mà không nhìn hắn lấy một cái.

"Cô ấy... thế nào rồi?" Trịnh Liệt là người phá tan bầu không khí im lặng đó. Tại sao có mỗi cậu ta ra ngoài? Còn những người khác đâu?

"Xong rồi." Vô Dĩnh Kỳ chỉ để lại một câu như thế rồi bước đi khỏi.

Xong rồi? Ý cậu ta là sao? Là ca phẫu thuật đã thành công rồi đúng không?  Trịnh Liệt muốn hỏi cậu ta rõ ràng hơn nhưng nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đúng lúc này, một vị bác sĩ mặc blu trắng từ trong phòng phẫu thuật bước ra, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Trịnh Liệt.

"Trịnh tổng, không ổn rồi. Lâm tiểu thư... cô ấy... cô ấy... Tim ngừng đập rồi."