Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 54: Ngài là đồ Seconhand

“Nàng biết ca hát ư?” Triệu Kiến Thận đứng lên, đồng thời cũng kéo Tuyền Cơ lên.

“Những bài ca ở chỗ này ta không biết hát… Muốn hát cũng được, hát không hay không cho phép ngài cười!” Nếu người ta vừa mới biểu diễn tiết mục, mình cũng không thể không nể mặt mũi.

Triệu Kiến Thận cười gật đầu một cái, ngồi đại xuống lan can trong đình, bày ra tư thái rửa tai lắng nghe.

Tuyền Cơ suy nghĩ một chút, mở miệng hát: “Lệ tương tư, đậu hồng rơi chẳng dứt. Chốn lầu hoa, liễu rủ cản tay người. Lòng chưa dứt mối sầu tân cổ. Mưa sa chiều muộn, giấc chẳng thành. Nuốt chẳng trôi cơm ngọc canh châu. Nhìn chẳng thấy nét gầy trong lăng kính. Giãn chẳng được đôi nét mày ưu. Ngóng lê minh, thao thức đêm trường. Như núi xanh, trập trùng che chẳng khuất. Tựa nước thẳm, vấn vương trôi chẳng ngừng.”

Bài “Hồng đậu từ” trong “Hồng Lâu Mộng” tuy không hợp với ngữ cảnh, nhưng tốt xấu gì lúc đọc sách đã từng học qua, qua loa đại khái chắc cũng tạm được, Tuyền Cơ phát hiện giọng của thân thể này cũng không tồi, mặc dù hát ra cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng cũng trong trẻo dễ nghe.

Triệu Kiến Thận chợt nhíu mày: “Từ ngữ không tệ, chẳng qua bài hát u oán như vậy không giống bài nàng có thể hát.”

Tuyền Cơ thở dài nói: “Những bài hát ta biết hát rất ít, ngài không hài lòng cũng chỉ có thể nghe.” Chín mươi phần trăm những bài nàng biết hát là những bài thịnh hành, cộng thêm đề tài đều không rời khỏi tình yêu, nếu hát cho tên này nghe, dẫn tới hiểu lầm thì biết làm sao bây giờ.

Triệu Kiến Thận quả thật cũng không kén chọn, chợt trở về đề tài trước đó: “Tại sao tâm tình không tốt?”

Tuyền Cơ nói: “Cảm thấy có chút cô đơn.” Thật ra thì nàng cũng không nói rõ tâm tình của mình, vì vậy liền đổi đề tài nói: “Tại sao phải bắt ta đi dự gia yến của ngài?”


“Sợ nàng một mình trải qua lễ này sẽ cảm thấy cô đơn.” Đây là một phần suy nghĩ trong lòng của Triệu Kiến Thận, quan trọng hơn, là muốn kéo Tuyền Cơ đến gần mình hơn một chút. Nàng càng chống cự gần gũi với hắn, chống cự hiểu cho hắn, hắn càng muốn kéo nàng vào cuộc sống của hắn.

“Yến hội như thế này, sẽ chỉ làm cho người ta càng cô đơn.” Tuyền Cơ thấp giọng nói. Ở những nơi như thế này, càng làm cho nàng cảm thấy mình và cái thế giới này hoàn toàn xa lạ, người rất nhiều rất nhiều, lại không có một người nào có cùng tiếng nói hay cùng ý nghĩ với mình, ca vũ mừng cảnh thái bình náo nhiệt ồn ã chỉ làm cho nàng cảm thấy càng thêm giả dối… Nàng chỉ là một người ngoài cuộc, lại bị bức bách áp đặt vào trong cuộc, nàng ghét cảm giác này nhưng không thể tránh thoát.

Triệu Kiến Thận chấn động, nhìn Tuyền Cơ nói: “Nàng cô đơn, có lẽ cũng chỉ bởi vì thói quen ngăn cách mọi người đến gần nàng.”

“Nàng giống một con rùa, chỉ cần đụng vào một chút không vui, không thích hoặc sợ hãi liền rụt đầu vào mai, trốn để từ chối phản ứng.” Triệu Kiến Thận vừa nói vừa điểm nhẹ lên chóp mũi Tuyền Cơ.

“Làm gì có!” Làm gì mà nói như thể rất hiểu nàng? Nàng giống con rùa chỗ nào chứ, hừ!

Triệu Kiến Thận cũng không phản bác, chẳng qua khóe miệng mỉm cười nhìn Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ bị nhìn thấy rất xấu hổ, mặt nóng lên nhưng lại không muốn yếu thế, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng kháng nghị nói: “Nhìn cái gì!”

“Ta đang suy nghĩ, tại sao nàng không muốn tin tưởng ta, một mực dùng mọi phương pháp ngăn cản ta gần gũi nàng. Ta nhớ rõ ràng, nàng đã từng nói thích ta.” Nụ cười của Triệu Kiến Thận càng thêm mị hoặc, bên trong ánh mắt ôn nhu dường như còn mang theo tư vị u oán, nguy hiểm lại mê người.

Tuyền Cơ nghe một câu sau, hận không thể đào hố chôn mình xuống, cắn răng nói: “Lão bà của ngài nhiều như vậy, còn chưa đủ à, trêu chọc ta làm gì?”


“Nàng để ý đến chuyện này?” Triệu Kiến Thận cười không có ý tốt.

Tuyền Cơ giận giữ bùng phát từ trong lòng quay sang nói: “Trừ vàng bạc đồ cổ, đồ người khác đã dùng qua ta không thèm!”

Triệu Kiến Thận vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay giữ Tuyền Cơ ở giữa mình và cột đình, lười biếng tra hỏi: “Thật sự không muốn sao?”

Cảnh tượng này rất quen thuộc, Tuyền Cơ hối hận mình quá mất bình tĩnh, không cẩn thận đắc tội đại lão hổ: “Ngài đã nói không động tay động chân với ta…”

Triệu Kiến Thận buồn cười nhìn bàn tay ngăn ở trước ngực mình: “Bây giờ là nàng động tay với ta, nhưng cũng không sao, ta rất hào phóng, không so đo với nàng.”

Tuyền Cơ như điện giật rút tay về, đổi thành giảng đạo lý: “Ngài biết rõ ta không phải dạng nữ tử tùy tiện, lại ba lần bốn lượt đối với ta… Đối với ta… Ngài coi ta là cái gì?”

“Làm Vương phi của ta thì sao?”

Một câu nói của Triệu Kiến Thận dọa ngốc Tuyền Cơ, theo trực giác phản ứng lại nói: “Không muốn!”

Nhìn thấy lông mày của Triệu Đại ma vương anh tuấn từ từ nhíu lại, vội vàng nịnh nọt nói: “Ta là một nữ tử không có lai lịch, thân phận không rõ, làm sao có thể làm Vương phi. Vương gia thật biết nói đùa, hắc hắc.”


“Chuyện Vương phi, ta sẽ không lấy ra mà nói đùa. Lai lịch thân phận rất dễ giải quyết, tìm đại một đại thần quý tộc nhận nàng làm con nuôi là được, chức nhạc phụ của Triệu Vương gia, rất nhiều người muốn làm.”

Thật là muốn ép người ta đến đường cùng, Tuyền Cơ bất đắc dĩ nói: “Ngày đó trên thuyền ta đã nói với Vương gia, Vương gia còn nhớ chứ?”

“Là những lời nàng tự nói mình nhát gan như chuột sao?” Triệu Kiến Thận nói.

Tuyền Cơ gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong, thầm hận hắn độc mồm.

“Gả cho ta, nàng không phải sợ cái gì, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng bị tủi thân, nàng không phải suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn để ta sủng ái là được rồi.” Triệu Kiến Thận dụ dỗ nói.

“Nghe giống như nuôi sủng vật…” Tuyền Cơ nhỏ giọng phản bác, che giấu trái tim của mình bị lay động, chẳng qua trong lòng lại có một giọng nói khác lạnh lùng nhắc nhở, muốn đạt được chỗ tốt cũng phải trả giá rất lớn.

Triệu Kiến Thận cũng không nóng vội, từ từ đợi Tuyền Cơ trả lời.

Đợi một lúc, Tuyền Cơ rốt cuộc cũng mở miệng, cũng không phải trả lời, mà đặt câu hỏi: “Tại sao muốn ta làm Vương phi?”

“Bởi vì ta thích nàng.” Được siêu cấp soái ca dùng ánh mắt như có điện năng cao áp cưng chiều nhìn, ôn nhu mà như đinh đóng cột nói một câu cảm động như vậy, nếu như không động lòng, vậy tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.

Mặt Tuyền Cơ đã có thể chiên trứng, hoa đào đầy đầu cơ hồ không có sức suy xét. Cố gắng định thần, nhẹ nhàng nói: “Những thứ ngài thích có rất nhiều rất nhiều.”


Nghĩ tới mỹ nhân khắp phòng vừa nãy, tâm tình đang kích động lập tức lạnh xuống.

Ghen tỵ sao? Tâm tình Triệu Kiến Thận rất tốt: “Những nữ nhân kia cũng không có ý nghĩa với ta, chỉ để tiêu khiển mà thôi, Vương phi chỉ có một người.”

Nếu như hắn cho là thổ lộ như vậy có thể đả động Tuyền Cơ, vậy thì sai lầm quá lớn!

Tuyền Cơ ngẩng đầu cười lạnh nói: “Nếu vậy Vương gia, ngài cũng nguyện ý để Vương phi của ngài có một ít ‘tiêu khiển’ không có ý nghĩa ư?”

“Nàng đang nói cái gì?” Triệu Kiến Thận dịu dàng có lễ hỏi, nhưng hàn quang nơi đáy mắt có thể làm đông cứng Tuyền Cơ trong nháy mắt.

Tuyền Cơ mới vừa vì tức giận mà tạm thời ngưng tụ chút dũng khí, thoáng chốc biến mất sạch sẽ, chẳng qua trong lòng không phục, quật cường nghiêng đầu không nhìn nam nhân tuấn mỹ bỗng trở nên hết sức kinh khủng trước mặt.

Cảm giác thấy đôi mắt Triệu Kiến Thận như tia X quang quét nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên nhìn mấy lần, không khí im ắng kinh khủng thiếu chút nữa áp đảo Tuyền Cơ.

Đến lúc nàng sắp không chịu nổi, Triệu Kiến Thận thu lại hai cánh tay đang vòng qua người nàng, lui về phía sau hai bước rồi xoay người rời đi.

Tuyền Cơ nhìn bóng lưng Triệu Kiến Thận đi xa, không biết nên đau lòng hay thở phào.

Sớm biết trong thế giới này, người có thể thừa nhận ý tưởng của nàng đã ít lại càng ít, cho dù nam nhân cao quý này nhất thời rung động đáp ứng từ sau chỉ có một mình nàng thì sao, từ trong đáy lòng hắn đã cho là nam tử thê thiếp thành đàn là chuyện đương nhiên, chỉ có một nữ tử là ân huệ cực lớn thậm chí là hy sinh, ở cùng nhau còn có ý nghĩa gì.