Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 143: Tình cũ hạ màn, niềm vui mới lên sân khấu

Lam Tinh và Lam Tích tuy đã từng thấy Tuyền Cơ chỉnh lý, đối chiếu sổ sách, nhưng khi thật sự theo nàng bước vào cửa hàng bạc của phủ Thái tử để làm việc thì vẫn có chút kinh ngạc về năng lực của nàng.

Tuyền Cơ dẫn theo hai nàng đi thẳng một đường vào cửa hàng bạc, lúc đến đó, tất cả đều là vẻ mặt kinh ngạc vui mừng chào đón các nàng, không ít đại quản sự tiến đến hành lễ chào hỏi, sắc mặt đều thể hiện ý kính trọng thật lòng khâm phục và vẻ hân hoan xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không phải vì Tuyền Cơ là nữ nhân mà có nửa phần khinh miệt miễn cưỡng.

Dọc đường Tuyền Cơ đều cười tủm tỉm, chào hỏi cùng mọi người, lúc trở lại căn phòng trước đây mà cửa hàng vẫn giữ lại cho nàng thì mặt đã cười đến mức hơi cứng ngắc.

Nhìn thấy sổ sách trên ngăn tủ ở hai bên trùng trùng điệp điệp chất chồng cao đến nóc nhà, Lam Tinh, Lam Tích đều ngẩn ngơ, trước kia các nàng chưa từng đến nơi giống thế này, thân là nữ nhi hơn nữa lại còn không biết chữ, đối với loại địa phương như thư phòng hay phòng thu chi tự nhiên có chút kính sợ.

Tuyền Cơ ngồi vào sau bàn, bảo hạ nhân mời các vị quản sự đến họp, Lam Tinh, Lam Tích nghe xong vội đi chuẩn bị trà.

Hôm nay, bởi vì trước đó đã được thông báo về việc Tuyền Cơ sẽ trở về vào buổi chiều cho nên các quản sự đều đến đông đủ từ sớm, chỉ chờ nàng ra lệnh một tiếng, mọi người liền nối đuôi nhau lên lầu, cũng không nói nhiều, mỗi người tự lấy ghế dựa ngồi vây chung quanh bàn Tuyền Cơ.

Lam Tinh, Lam Tích kinh ngạc, đây là bố trận gì, thân phận Tuyền Cơ bây giờ cao hơn bọn họ biết bao nhiêu, chưa nói đến quan hệ với Thái tử, chỉ với mệnh lệnh do Thái tử ban ra là “Mọi người trong phủ Thái tử và Trầm thị, thấy nàng như thấy Thái tử” cũng khiến cho các quản sự đứng nghe nàng dặn dò cũng đã rất hợp tình hợp lý rồi, tại sao đám người này chẳng phân biệt được trên dưới, xin chỉ thị mà dám to gan ngồi ngang hàng bên cạnh nàng?

Tuyền Cơ đã hơn nửa năm chưa tiếp xúc với công việc ở phủ Thái tử và Trầm thị, hôm nay đến đây trước hết mời các quản sự nói một chút về những việc lớn quan trọng gần đây liên quan đến sản nghiệp của phủ Thái tử cùng với các khoản mục chi tiêu lớn.


Nghe Tuyền Cơ cùng những quản sự này một hỏi một trả lời, trật tự rõ ràng. Chỉ vài câu đơn giản đã chọn ra được vấn đề trọng điểm, Lam Tinh Lam Tích nhìn nhau ngạc nhiên. Các nàng vẫn nghĩ Tuyền Cơ là nữ nhân xinh đẹp lại có chủ kiến, có thể đọc viết, khéo tính toán, không ngờ đối với việc quản lý tài sản kinh doanh thế nhưng cũng thông thạo như thế.

Hơn nữa khi nàng và các quản sự đối đáp lại biểu lộ sự tự tin vui vẻ một cách tự nhiên, chưa từng thấy trên người những nữ nhân khác, đối diện với nam nhân trưởng thành còn lớn hơn nàng gần mười tuổi cũng không có chút nào mất bình tĩnh, ung dung nói chuyện, điều này thật sự không dễ dàng.

Tốn cả buổi chiều, Tuyền Cơ cuối cùng cũng nắm được đại khái công việc ở phủ Thái tử. Sau khi đưa tiễn các quản sự, lấy ra bảng ghi nhớ nội dung chủ yếu mà vừa rồi mình vừa nghe vừa ghi lại, ca thán một tiếng, đây mới chỉ là phủ Thái tử mà thôi, Trầm thị còn phiền phức nhiều hơn, phải nhanh chóng bồi dưỡng tốt người giúp đỡ mới được. Vừa nghĩ vừa hối hận mình quá dễ bị lừa, bị dụ dỗ vài câu miệng đã nhanh chóng đồng ý chỉnh lý những việc sai sót ở phủ Thái tử, đúng là sắc đẹp làm thần trí mê muội!

Than thở một trận, ngẩng đầu nhìn Lam Tinh, Lam Tích đang lén quan sát mình, trong phút chốc liền phúc chí tâm linh (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), ha ha! Trước mắt không phải có hai người giúp đỡ thật tốt đưa đến cửa sao?

“Lam Tinh, Lam Tích, các ngươi có từng đọc sách chưa?” Hai mắt Tuyền Cơ tỏa sáng hỏi han.

“Tỳ nữ không biết chữ…” Lam Tinh hổ thẹn cúi đầu nói, Lam Tích cũng lắc đầu nói không. Tuyền Cơ chưa từ bỏ ý định nói: “Các ngươi có muốn đọc sách biết chữ không?”

Buông tha cho hai con trâu ngựa có sẵn thật đáng tiếc. Không biết chữ thì phiền phức một chút, nhưng nhìn bộ dáng thông minh của các nàng, học hành chắc chắn rất nhanh, hơn nữa số học cũng không cần nhận biết nhiều chữ, có thể một bên học tính toán, một bên học chữ.

Lam Tinh, Lam Tích ngẩn ra. Lam Tinh nói: “Làm gì có người sẵn lòng dạy hai nô tỳ chúng ta học chữ? Hơn nữa học cũng không có chỗ dùng.”

“Có ích, có ích, học có thể giúp ta làm việc!” Tuyền Cơ lập tức bộc lộ mục đích hiểm ác.

Nói đến việc này, Lam Tinh Lam Tích tự nhiên không từ chối nữa. Hai người đều là người thông minh, đương nhiên hiểu được đây là một cơ hội tốt trời cho.


Tuyền Cơ đã có ý tưởng, đêm đó trở lại Thính Tùng cư, liền đi tìm Trương mẫu thương lượng xem trong phủ Thái tử còn có người nào có thể bồi dưỡng nên “Nhân tài” không. Trương mẫu nghe xong nói: “Nữ thân quyến trong phủ Thái tử đều phân phát hết rồi, nha hoàn lưu lại cũng không nhiều. Nhưng thật ra trong mấy trang khác của phủ Thái tử có sắp xếp một vài cô nhi quả phụ có người thân hy sinh vì nhiệm vụ. Trong đó chắc là có không ít người nhân phẩm đáng tin lại khá lanh lợi, đợi ta tuyển một ít đến cùng Lam Tinh, Lam Tích học chữ và tính toán, đều là nữ nhi, ở bên cạnh con cũng thuận tiện hơn, con dù sao cũng là người của Thái tử, ở cùng một chỗ với mấy lão quản sự này, chọc cho người khác lời ong tiếng ve cũng không tốt.”

Tuyền Cơ nghe xong đổ mồ hôi lạnh, mọi người thật sự đều xem nàng là vật phẩm sở hữu của Đại ma vương. Hận không thể đặt bên cạnh nàng đều là nữ nhân, thái giám. Thật là! Nhưng mà trong môi trường này, nàng cũng lười nhiều lời.

Trương mẫu nhắc nàng mới nhớ. Thê thiếp phu nhân trước đây trong Vương phủ không biết chạy đi đâu, từ khi đến phủ Thái tử chỉ có đêm thứ nhất đang ngủ mơ hồ bị bắt cóc đến tẩm điện của Đại ma vương trong nội viện để qua đêm, sau đó liền trực tiếp trở lại Thính Tùng cư, tình hình nội viện hiện tại như thế nào nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Do dự một chút, vẫn là nhịn không được hỏi thăm Trương mẫu, vẻ mặt Trương mẫu quái dị nhìn nàng một cái, nói: “Tuyền Cơ quan tâm chuyện này để làm gì?”

Tuyền Cơ cười khổ nói: “Các nàng đều là người đáng thương thân bất do kỷ (có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm), con hy vọng các nàng có thể có nơi tốt để đi.”

Trương mẫu vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Các nàng có cầm theo tiền của do phủ phân phát về nhà sinh sống, một số không có người nương tựa, sẽ đưa đến trang viên khác để nuôi dưỡng, dù sao cũng không bạc đãi các nàng.”

“Không bạc đãi? Nửa đời sau của các nàng chỉ có thể sống một mình, Kỉ Kiến Thận còn có con đây, nói không chừng sau này còn có càng nhiều nữ nhân khác, thật sự là không công bằng!” Tuyền Cơ oán giận nói.

Trương mẫu nghe xong vội vàng ngắt lời nàng trước, thấp giọng khuyên nhủ: “Tuyền Cơ con nói gì vậy, bây giờ thân phận Thái tử đã khác, con phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới đúng.”

Tuyền Cơ lắc đầu không nói thêm gì.

Trở lại Thính Tùng cư, Khả Nhi thấy Tuyền Cơ dáng vẻ suy sụp, hỏi nguyên nhân, Tuyền Cơ nói: “Không có gì, nghĩ đến Thái tử đuổi các phu nhân, cảm thấy hơi khó chịu thôi.”


Lam Tích ở bên cạnh nghe xong, cười lạnh nói: “Tiểu thư, ngươi đừng quên, nguyên nhân bởi vì ngươi nên các nàng mới bị đuổi đi, đi thì cũng đã đi rồi, bây giờ ngươi áy náy khó chịu cái gì?” Lời này nói có phần không tử tế, Lam Tinh liều mạng nháy mắt ra dấu, Lam Tích tuy rằng hối hận, nhưng lời nói đã nói ra rồi, muốn thu lại cũng không được, đành phải làm bộ như không thấy.

Tuyền Cơ không có hình tượng nằm sấp trên bàn nói: “Các nàng ở lại bên cạnh Thái tử, số mệnh sớm muộn gì cũng có ngày bị người mới thay thế, không phải ta cũng sẽ có người khác, không có gì phải áy náy. Như bây giờ, tốt xấu gì các nàng cũng không cần ngày đêm sầu lo, ngươi tranh ta đấu. Ta chỉ buồn cho các nàng không có cơ hội khác để tìm kiếm người yêu một lần nữa thôi.”

“Ngươi còn có thời gian buồn phiền vì những nữ nhân đó?! Ngươi muốn phiền não, trước tiên nên phiền não cho chính mình đi!” Triệu Tư Viễn, bây giờ nên gọi là Kỉ Tư Viễn, không chờ người thông báo, một tay đã đẩy ra cửa đang đóng trực tiếp xông vào.

Ba nha hoàn vội vàng cung kính hành lễ, cũng không dám nhắc nhở hắn hành vi hung hăng xông vào khuê phòng nữ nhân là quá vô lễ.

Tuyền Cơ hoàn toàn không có ý thức về việc này. Nghe tiếng, ngẩng đầu lười biếng liếc mắt nhìn hắn nói: “Tiểu Viễn, ngươi tới rồi, ta biết ta phải buồn phiền nhiều việc, không cần ngươi nhắc nhở ta! Vừa đến là không nói được gì tốt đẹp cả!”

Kỉ Tư Viễn đặt mông ngồi đối diện Tuyền Cơ, đón lấy chén trà Khả Nhi dâng lên, ừng ực một ngụm uống hết, lớn tiếng nói: “Người Nhạc quốc đến đây chúc mừng Phụ vương đăng cơ, vậy thì cũng thôi đi, người dẫn đầu sứ đoàn còn nói bóng gió là Nhạc quốc có ý tặng công chúa cho Phụ vương làm Hoàng hậu. Hai nước vĩnh viễn quan hệ tốt đẹp! Hừ!”

Ba nha hoàn nghe vậy giật nảy người, Tuyền Cơ sửng sốt một lát, vẫn là dáng vẻ không sao cả, ừ một tiếng rồi thôi.

Kỉ Tư Viễn vội la lên: “Ngươi đừng có mà xem thường, công chúa Nhạc quốc này không giống như với nữ nhân mà các đại thần muốn dâng cho Phụ vương, Phụ vương từ chối liền từ chối, những tên này cũng không dám làm gì. Nhạc quốc là một nước lớn, nếu tại triều đưa ra yêu cầu kết thân, Phụ vương nếu không đồng ý, rất có thể sẽ lập tức khai chiến. Phụ vương dù thích ngươi, cũng không khẳng định sẽ sẵn lòng gây thù với Nhạc quốc vào lúc này.”

Tuyền Cơ vẫn có dáng vẻ không gấp không vội nói: “Rồi sao nữa?”

Kỉ Tư Viễn nổi giận, nhảy dựng lên nói: “Coi như ta lo lắng thừa rồi, ngươi nữ nhân này… Ngươi nữ nhân này... Hừ!” Bực tức xoay người muốn đi.


Tuyền Cơ chặn ngang giữ chặt tay áo hắn, cười nói: “Tiểu Viễn, tính tình ngươi thật là xấu. Chờ Phụ vương ngươi đăng cơ, ngươi chính là Thái tử tiếp theo. Cứ cáu kỉnh như vậy sao được?”

Nhìn Kỉ Tư Viễn bộ dáng thở phì phò, Tuyền Cơ lại nói: “Phụ vương ngươi sao lại là người dễ dàng khuất phục người khác như vậy, tính cách của hắn ngươi còn chưa hiểu sao? Hắn từ chối còn đỡ, chứ nếu đồng ý chỉ sợ là thật sự đang tính toán phải lập tức khai chiến với Nhạc quốc đó thôi.”

Kỉ Tư Viễn trừng mắt nói: “Ngươi nữ nhân này tại sao lại không biết ghen tị, ta hoài nghi không biết ngươi có thật sự thích Phụ vương không nữa, Phụ vương muốn thành hôn với nữ nhân khác, ngươi lại không lo lắng.”

Tuyền Cơ cười khổ một cái, nói: “Trời muốn đổ mưa. Lão cha của ngươi muốn kết hôn với lão bà. Ngăn cản được sao? Lo lắng ghen tị có ích gì, dù sao nếu hắn cưới vợ, ta rời đi là được rồi. Tình cảm không tranh giành được, cho dù có giành được cũng có ý nghĩa gì.”

Kỉ Tư Viễn nghe xong lời này trong lòng run lên, tình cảm không tranh giành được sao? Nghĩ ngợi nhiều như vậy có ích gì? Dù sao mình ngay cả tranh giành cũng không dám...

Nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, trong lòng uất ức khó chịu, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Khả Nhi, Lam Tinh thấy tâm trạng Tuyền Cơ không tốt, đều suy nghĩ phải khuyên nhủ như thế nào, Lam Tích không nói một lời, đi thẳng tới phòng ngủ Tuyền Cơ, hai người vừa thắc mắc không biết nàng muốn làm gì, đột nhiên nghe Tuyền Cơ thở dài một tiếng: “Thật phiền phức, vẫn nên ngủ một giấc rồi giải quyết.”

Hai nàng nhìn nhau, nhất thời hiểu được thì ra Lam Tích đi trải giường chiếu cho Tuyền Cơ, tuy rằng Lam Tích thường xuyên lạnh nhạt với Tuyền Cơ, nhưng thật ra rất hiểu tính tình vị cô nương này.

Ngày thứ hai, Kỉ Kiến Thận mang Tuyền Cơ đến một trang viên của Trầm thị ở kinh thành để gặp một vài quản sự cao cấp được triệu tập đến, chính thức giao Trầm thị cho Tạ Tuyền Cơ quản lý.

Nói đến đây, Tuyền Cơ liền buồn bực, dưới sự trấn áp mạnh mẽ của Đại ma vương, nàng bị cứng rắn ép buộc làm phu nhân của hắn, lý do của Kỉ Kiến Thận rất quang minh chính đại: “Nếu nàng không phải chính thê của ta, ta sợ các quản sự sẽ không phục sự quản thúc của nàng.”


Quản sự cao cấp của Trầm thị yên ổn chấp nhận nàng là nữ đương gia trên trời rơi xuống, các quản sự cao cấp đều biết thân phận thật sự của chủ nhân, bây giờ chủ nhân phải đăng cơ đế vị, đương nhiên không có khả năng trực tiếp quản lý việc buôn bán của Trầm thị, phu nhân tuy rằng là hạng nữ lưu, nhưng lại là người có năng lực bậc nhất về trông coi sổ sách quản lý tài sản. Hơn nữa phép tắc của Trầm thị, cấp dưới phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, đừng nói là nghe theo điều khiển của chủ mẫu, cho dù muốn bọn họ vào nơi nước sôi lửa bỏng, vậy cũng không dám nhíu mày một cái.

Lại là một ngày bận rộn để tìm hiểu tình hình Trầm thị, cho đến khi cùng Kỉ Kiến Thận một đường trở lại phủ Thái tử, Tuyền Cơ một chữ cũng không đề cập đến việc công chúa Nhạc quốc sắp đến và chuyện hòa thân.