Món Quà Tình Yêu

Chương 4-2

“Tôi e rằng nếu như ngài nghĩ đã làm tôi cảm thấy thấp kém với những nhận xét thô lỗ vừa rồi, thì ngài đã nhầm”, cô đáp trả. Sự ngượng ngùng xen lẫn trong giọng cô. “Tôi đích thực là có những phẩm chất mà một người đàn ông cần. Ngài dám cười tôi ư? Tôi nói những gì mình nghĩ. Tôi đã được dạy dỗ để trở thành một người vợ tốt, giống như cách ngài được dạy để trở thành một trụ cột của gia đình. Đó là cách của mọi thứ diễn ra”, cô kết thúc với một cái nhún vai cố ý.

Biểu hiện của cô rõ ràng là rất dễ bị tổn thương. Cô cũng đã chọc trúng trí tò mò của anh. Người phụ nữ này đã nói ra những thứ chết tiệt nhất.

“Sara, chính xác thì em đã được dạy dỗ những gì?”

“Tôi có thể dễ dàng quản lý gia đình dù ngài có thuê bao nhiêu người hầu đi chăng nữa”, cô bắt đầu nói. “Tôi có thể khâu những mũi khâu thẳng tắp mà không bị kim đâm vào tay, có thể lập kế hoạch cho một buổi dạ hội chính thức với khoảng hai trăm người”, cô nói phóng đại, “và thực hiện bất cứ nhiệm vụ nào khác liên quan đến việc điều hành một điền trang lớn”.

Cô chắc chắn rằng danh sách đó đã gây ấn tượng với Nathan. Thậm chí ngay cả cô còn tự thấy ấn tượng với chính mình. Dĩ nhiên, hầu hết những gì cô vừa khoe khoang đều thuần túy là bịa đặt, vì cô không thực Sự biết liệu bản thân có thể điều hành một điền trang lớn hay không, nhưng Nathan không thể nào biết những thiếu sót của cô đúng không? Hơn nữa, cô chưa bao giờ tổ chức một sự kiện vui chơi nào đó cho mọi người không có nghĩa là không thể tổ chức một bữa tiệc cho khoảng hai trăm người. Cô tin mình có thể hoàn thành bất cứ mục tiêu nào nếu cô thực sự để tâm chinh phục thử thách đó. “Sao nào?”, cô hỏi khi anh không đưa ra bất cứ bình luận nào.

“Ngài nghĩ thế nào về những thành tích của tôi?”

“Ta có thể thuê một ai đó trông coi việc nhà”, anh phản bác. “Ta không cần phải kết hôn chỉ để có một ngôi nhà thoải mái.”

Anh gần như phá ra cười, vì vẻ thất vọng trên khuôn mặt cô rất hài hước.

Cô cố gắng để không bày tỏ cảm giác bị đánh gục bởi những nhận xét của anh. “Đúng thế, nhưng tôi cũng có thể trò chuyện một cách thông minh với khách khứa của ngài ở bất cứ lĩnh vực nào. Tôi đã đọc khá nhiều.”

Nụ cười của anh khiến Sara dừng lại. Cô cho rằng cách cư xử của anh chỉ chứng minh điều mà mọi người mong đợi ở một người mang tước hiệu như anh ta. Nathan hóa ra là một tên hèn hạ giống như những gã đàn ông còn lại của gia đình St. Jame. Anh ta chắc chắn là một con lừa cứng đầu.

“Ngài không thể thuê được người nào được giáo dục tốt như vậy”, cô lẩm bẩm.

“Chỉ thế thôi sao?”, anh hỏi.

“Chẳng lẽ em không được dạy dỗ để làm điều gì khác nữa ư?”

Niềm tự hào của cô giống như chiếc váy bị cắt vụn và được gom lại xung quanh mắt cá chân, không có thứ gì trong những lời cô vừa nói gây ấn tượng với anh ư?

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như khiến ta thỏa mãn trên giường.”

Mặt cô đỏ gay. “Tất nhiên là không”, cô lắp bắp. “Tôi mong chờ ngài sẽ dạy tôi làm cách nào...” Cô ngừng lại, giẫm lên chân anh. Rất mạnh. “Sao ngài dám nghĩ tôi sẽ được dạy dỗ trong việc... việc...”

Cô không thể nói tiếp. Biểu hiện trong ánh mắt cô làm anh bối rối. Nathan không thể xác định liệu Sara sẽ òa khóc hay sẽ cố giết anh. “Ta cho là một người tình có thể hiểu rõ những nghĩa vụ đó”, anh nói chỉ để trêu tức cô.

Chúa ơi, anh nghĩ, thật sự thích thú khi trêu chọc cô. Cô phản ứng thật phóng túng, và thật... nguyên sơ. Anh biết mình nên dừng trò chơi này lại. Cô đã khiến chuyện này thành công ngoài sức tưởng tượng, nhưng anh vẫn đang cảm thấy quá phấn khích để có thể dừng lại.

“Ngài sẽ không có bất cứ tình nhân nào hết.” Cô hét lên tuyên bố. Nathan cố tình nhún vai. Cô lại giẫm lên chân anh. “Không cần biết cô ta xinh đẹp thế nào, không cần biết cô ta có thể... thông minh ra sao, không cần biết”, cô nói. “Tôi sẽ không cho phép.”

Cô không cho anh thời gian phản ứng lại với tuyên bố đó mà tiếp tục. “Để ngủ cạnh tôi, Nathan, tốt thôi, tương lai ngài có thể quên những suy nghĩ kiểu đó đi. Trước tiên ngài phải theo đuổi tôi một cách chính thức và phải kết hôn trước Đức giám mục.”

Cô chờ anh đồng ý trong một lúc lâu. “Thế nào?”, cô yêu cầu.

Anh lại nhún vai.

Làm thế nào cô có thể từng nghĩ rằng anh là một kẻ không chút quyến rũ? Chúa ơi, cô ước gì mình có đủ sức mạnh để đá vào lưng anh một cái. “Chúng ta đang thảo luận một vấn đề rất nghiêm trọng”, cô nhấn mạnh. “Và nếu ngài nhún vai với tôi thêm một lần nào nữa, tôi thề là mình sẽ lại hét lên đấy.”

Anh không nghĩ đây là lúc để đề cập đến thực tế rằng cô đã hét lên. “Không phải chúng ta”, anh nói với giọng nhẹ nhàng và dịu dàng. “Em là người duy nhất nghĩ rằng đây là vấn đề nghiêm trọng”, anh giải thích. “Ta thì không.”

Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng lần cuối. “Nathan, làm ơn hãy thử hiểu cho cảm giác của tôi”, cô thì thầm. “Tôi đã quyết định rằng việc ngài ngủ với tôi thật không đoan chính chút nào.” Cô quá xấu hổ để tiếp tục chuyển hướng đến chủ đề này. “Ngài sẽ cưới tôi hay không?”

“Ta đã làm thế.”

Chúa ơi, cô đang tức giận với anh. Mặt đỏ gay gắt như bị cháy nắng và cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chăm chú nhìn vào ngực Nathan. Chủ đề này rõ ràng khiến anh vô cùng phiền lòng.

Thế nhưng cô vẫn kiên trì. “Trông này”, cô lẩm bẩm. “Điều này cực kỳ dễ diểu, thậm chí là đối với một người nhà St. Jame. Tôi muốn được theo đuổi, Nathan, và ngài sẽ không được chạm vào tôi cho đến khi chúng ta đọc lời thề trước người nhân danh Chúa. Ngài có nghe tôi nói không?”

“Ta chắc chắn là cậu ta đang nghe cô nói rất rõ, thưa phu nhân”, một tiếng hét vọng lại từ phía sau cô. Sara đẩy người ra khỏi Nathan và quay lại, phát hiện thấy một trong số hơn chục khán giả đang cười với cô. Cô để ý thấy tất cả bọn họ đều đang tạm ngừng nhiệm vụ và gật đầu với cô. Hầu hết đều đứng cách cô và Nathan một khoảng khá xa.

“Phải, tôi cược là ngài ấy hiểu rõ từng từ”, một tiếng vọng khác vang lên. “Cô ấy sẽ không để thuyền trưởng chạm vào người cho đến khi họ kết hôn. Đúng không, Haedley?”

Một người đàn ông hói đầu và lưng còng gật đầu. “Đó là những gì tôi đã nghe thấy”, ông ta hét lên trả lời.

Sara xấu hổ. Lạy Chúa, cô hẳn đã la hét như một con chuột chù.

Cô quyết định đổ lỗi cho Nathan nên quay lại nhìn trừng trừng vào anh. “Ngài cứ phải làm tôi xấu hổ mới được sao?”

“Chính em đang làm điều đó rất tốt, cô dâu của ta. Quay về ca bin”, anh ra lệnh. “Và cởi chiếc váy đó ra.”

Cô lập tức mắc bẫy bởi mệnh lệnh đó. “Tại sao? Ngài không thích ư?”, cô hỏi.

“Cởi tất cả mọi thứ, Sara. Ta sẽ xuống dưới trong ít phút nữa.”

Tim cô lỗi nhịp khi toàn bộ ý nghĩa trong những lời anh vừa nói hiện lên trong đầu. Cô đơn giản là quá tức giận để tiếp tục nói lý lẽ với anh. Không chào tạm biệt, cô quay người và chậm rãi rời đi.

Cô đi qua Jimbo trên đường tiến về phía cầu thang. “Ngài nói đúng, Jimbo”, cô nói trong tiếng thì thầm khàn khàn. “Nathan là một tên gàn dở.”

Người thủy thủ không kịp trả lời, vì Sara đã biến mất.

Cô không bắt đầu chạy cho đến khi tiến vào phòng sinh hoạt tập thể.

Sara nhấc váy lên rồi bắt đầu chạy nhanh như gió. Cô không dừng lại ở cửa ca bin của mình mà tiếp tục chạy đến góc xa hơn, nơi dì Nora đang ở.

Nếu xét cả về kích thước và tuổi tác của mình, Matthew vẫn có thể nhanh nhẹn nếu được yêu cầu và người đàn ông đã tiến đến cửa đúng lúc Sara tới nơi.

“Phu nhân Sara, tôi hy vọng cô sẽ không làm phiền Nora ngọt ngào bằng chuyến viếng thăm hiện giờ.” Ông nói từ phía sau.

Sara không nghe thấy tiếng ông ta đến gần. Cô thở hổn hển và quay lại. “Ngài khiến tôi giật mình”, cô bắt đầu. “Ngài không nên lẻn đến gần ai đó, thưa ngài. Tên của ngài là gì?”

“Matthew.”

“Rất vui được gặp ngài”, cô quay lại. “Còn về dì Nora, ồ, tôi chỉ muốn nhìn qua dì ấy.”

“Tôi đang chăm sóc dì cô”, Matthew xen ngang. “Bà ấy vẫn chưa bình phục để nói chuyện với bất kỳ ai vào hôm nay. Bà ấy đã kiệt sức.”

Sara ngay lập tức cảm thấy đầy tội lỗi. Cô hoàn toàn chỉ nghĩ đến việc bộc bạch trái tim mình với dì Nora để nhận được sự giúp đỡ trong việc đối phó với Nathan. Tuy nhiên, vấn đề riêng của cô dường như không đáng kể. “Dì Nora không thực sự ốm đúng không?”, cô hỏi, trong giọng hiển hiện nỗi sợ hãi. “Tôi đã nhìn thấy những vết bầm tím, nhưng tôi cho rằng...”

“Bà ấy sẽ hồi phục sớm thôi.” Matthew thông báo. Ông rất hài lòng với thái độ quan tâm của cô. “Dù thế thì, Nora cần phải nghỉ ngơi rất nhiều. Bà ấy cũng sẽ không được di chuyển. Xương sườn của bà ấy bị rạn...”

“Ôi chúa ơi, tôi không hề biết.”

“Nào nào, đừng có bắt đầu khóc”, Matthew nài nỉ. Đôi mắt của Sara phủ một lớp sương khi nhìn ông.

Ông không biết phải làm gì nếu như cô òa khóc. Ý nghĩ phải an ủi vợ của thuyền trưởng khiến cho dạ dày ông thắt lại. “Nó không tệ như thế”, Matthew nói kèm một cái gật đầu nhấn mạnh. “Tôi đã cố định vùng bụng của bà ấy. Tất cả những gì Nora cần làm bây giờ là nghỉ ngơi. Tôi không muốn bà ấy lo lắng về bất cứ điều gì”, ông thêm vào và đưa sang cô một cái nhìn hiểu biết khi nói ra lưu ý cuối cùng.

Sara ngay lập tức đi đến kết luận rằng Matthew đã đoán ra cô đang định làm gì. Cô cúi đầu ăn năn rồi nói, “Tôi đã định đặt gánh nặng của mình lên vai dì ấy về một vấn đề mới nảy sinh. Dĩ nhiên, tôi sẽ không làm phiền dì. Tôi không muốn khiến dì ấy thêm lo lắng. Khi dì tỉnh lại, ngài có vui lòng nói cho dì biết rằng tôi sẽ đến thăm ngay khi được yêu cầu hay không?”

Matthew gật đầu. Sara nắm tay ông. Cách thể hiện tình cảm của cô khiến ông lo lắng. “Cảm ơn ngài vì đã giúp Nora. Dì ấy là một phụ nữ có trái tim nhân hậu. Dì ấy đã phải chịu đựng điều này, ngài Matthew, tất cả chỉ vì tôi.”

Chúa ơi, cô trông như thể lại chuẩn bị òa khóc. “Nào, nào, cô đã không làm đau dì của mình”, Matthew nói. “Cô không phải là người đã đá vào sườn bà ấy. Tôi được biết chính cha cô cùng những người anh em của hắn đứng đằng sau chuyện này.”

“Chú Henry của tôi đã đứng sau sự phụ bạc này”, cô quay lại. “Tuy nhiên, tôi vẫn phải có trách nhiệm. Nếu tôi cứ không khăng khăng rằng dì Nora phải quay lại nước Anh cùng mình...”

Cô không tiếp tục giải thích mà nhanh chóng nắm lấy tay Matthew, rồi ngạc nhiên trước nụ cười của ông khi cô nhún gối chào đồng thời nói cho ông biết mình vui như thế nào khi có ông là một trong số những thuộc cấp của mình.

Matthew nhăn mặt khi thấy cô quay trở lại ca bin của mình, ông càu nhàu về sự ngu xuẩn của tất cả những chuyện này, vì đơn giản là quá lố bịch khi ông đã thực sự lo lắng bởi thấy cô suýt khóc. Tuy nhiên, ông vẫn mỉm cười khi bỏ đi.

Sara tiếp tục nghĩ đến dì Nora cho đến khi mở cửa vào phòng. Ngay khi nhìn thấy chiếc giường lớn, vấn đề của Nathan lập tức giành được sự ưu tiên cao nhất trong đầu cô.

Sara không dám lãng phí dù chỉ một phút. Cô đóng cửa, chốt lại và kéo chiếc rương nặng trịch của mình về phía cửa ra vào, căng lưng với nỗ lực đó.

Cô vội vã đi về phía chiếc bàn, nghĩ đến việc đặt thêm những món đồ nội thất chèn vào chiếc rương để gia cố pháo đài của cô.

Dù cô nỗ lực như thế nào cũng vẫn không thể làm cái bàn nhúc nhích. Cuối cùng, cô tìm ra nguyên nhân. Chân bàn đã được đóng đinh xuống sàn tàu. “Tại sao mọi người lại muốn làm một việc như thế này nhỉ?”, cô tự lẩm bẩm.

Cô cố gắng di chuyển chiếc bàn nhỏ và phát hiện ra chân bàn cũng được đóng đinh xuống sàn như vậy. May mắn thay, những chiếc ghế không được cố định. Tuy nhiên, chúng cũng rất nặng. Sara kéo một chiếc về phía chiếc rương và tốn thêm vài phút quý giá để đánh vật với sức nặng của nó cho đến khi nhấc được thứ đồ nội thất khủng khiếp đó và dựng nó lên trên chiếc rương.

Cô lùi lại quan sát thành quả của mình và xoa tay vào hai bên hông, cố gắng đẩy lùi cơn nhức nhối. Tuy biết rằng khóa cửa chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật thông minh. Mặc dù vậy, không tốn quá nhiều thời gian để Sara quên đi niềm tự hào nhỏ bé đó khi cô nhận ra mình đang hành xử trẻ con như thế nào. Đúng thế, cô thầm nghĩ, nếu hành động của cô trẻ con, thì đó là do Nathan. Nếu như anh không biết điều hơn một chút, vậy tại sao cô lại phải như thế chứ? Có thể trước khi màn đêm buông xuống, gã Viking của cô sẽ bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí hơn và nhận ra giá trị trong yêu. Và nếu tên đàn ông đầu lừa đó không đồng ý, tốt thôi, cô nhất quyết ở trong ca bin cho đến khi anh phải nhượng bộ. Nếu cô bị chết đói, thì cứ để nó như thế đi.

“Ta thích thế này hơn đấy.”

Sara nhảy dựng lên, rồi quay lại.

Cô thấy Nathan đang dựa lưng vào cạnh bàn và mỉm cười.

Anh không chờ cô hỏi mà chỉ đơn giản chỉ tay lên cửa sập. “Ta thường đi vào từ phía trên”, anh giải thích với tiếng thì thầm êm ái. “Nó nhanh hơn.”

Có thể cô đã gật đầu đồng ý, nhưng không chắc mình đã làm vậy. Sara dựa người vào chiếc rương và nhìn anh chằm chằm, ôi, Chúa ơi, cô phải làm sao bây giờ?

Cô dâu của anh dường như không thể thốt ra lời nào. Nathan quyết định cho cô thêm chút thời gian để bình tĩnh lại trước khi đè lên cô. Mặt Sara hoàn toàn trắng bệch, và nhiều khả năng cô sẽ lại ngất vào người anh một lần nữa.

“Ta cho rằng em đang cố gắng thay đổi khung cảnh trong phòng?”

Giọng nói của anh dễ chịu và nhẹ nhàng. Cô muốn hét lên nhưng thay vì thế chỉ buột miệng nói, “Vâng. Tôi thích nó thế này hơn.”

Anh lắc đầu. “Nó sẽ không tác dụng đâu.”

“Nó không sao?”

“Em có thể không để ý, nhưng rương và ghế rõ là đang chặn cửa ra vào. Hơn nữa, ta không nghĩ rằng ai đó trong hai ta sẽ muốn ngồi... lên đó.”

Dĩ nhiên, những lưu ý của anh thật lố bịch. Họ đều biết tại sao cánh cửa bị chặn lại. Tuy nhiên, Sara giả vờ như mình hoàn toàn chú ý đến vấn đề này với nỗ lực giữ lại sự tự tôn của mình. “Vâng, tôi tin là ngài nói đúng”, cô tuyên bố. “Đồ đạc rõ ràng đang chặn cửa ra vào. Tôi chỉ vừa mới để ý thấy. Cảm ơn ngài vì đã chỉ cho tôi sự thật đó.” Cô không dừng lại để thở khi thêm vào, “Tại sao chân bàn lại bị đóng đinh xuống sàn?”.

“Em cũng đã cố dịch chuyển nó sao?”

Cô lờ tịt tiếng cười trong giọng anh. “Tôi nghĩ rằng nó sẽ đẹp hơn nhiều khi ở trước cái rương. Chiếc bàn kia cũng thế”, cô nói thêm.

“Nhưng tôi không thể di chuyển cả hai.”

Anh đứng dậy, tiến một bước về phía cô. Sara lập tức lùi lại. “Khi sóng biển trở nên dữ dội, đồ đạc trong phòng sẽ bị xê dịch”, anh giải thích. Anh tiến về phía cô thêm bước nữa. “Đó là lý do.”

Cô cảm thấy mình như thể đang bị quấy rầy. Mái tóc dài của Nathan sóng sánh khi anh di chuyển. Cơ bắp trên vai anh dường như cuồn cuộn cùng cái vẻ vênh vang như một con báo. Sara muốn bỏ chạy khỏi Nathan, nhưng tận sâu trong tâm trí, cô thành thật thú nhận rằng cô muốn anh bắt được cô như thế nào. Cô thực sự thích cách anh hôn cô... nhưng đó là tất cả những gì cô thích.

Từ cái nhìn trên khuôn mặt Nathan cô biết rằng anh muốn ở cô nhiều hơn thế. Chiến thuật đáng sợ của anh đã khiến cô trở nên ngớ ngẩn. Cô nhăn mặt vì anh đã khiến cho cô trở nên bối rối.

Anh cười đáp trả.

Cô đi vòng hết nửa ca bin để rồi tự dồn ép mình tại đầu giường. Nathan ngừng lại khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô, anh buông một tiếng thở dài.

Cô nghĩ anh có thể đã nghĩ lại, nhưng trước khi kịp cảm thấy vui về khả năng đó, đôi tay to lớn của anh đã đặt lên vai cô và kéo về phía mình.

Anh nâng cằm cô lên, ép phải nhìn vào mắt anh. Giọng anh thật mềm mỏng, “Sara, ta biết điều này rất khó khăn với em. Nếu chúng ta có thêm thời gian, có thể chúng ta sẽ cùng chờ cho đến lúc em hiểu ta hơn một chút. Dù thế thì ta cũng sẽ không nói dối em mà nói rằng ta có thể hoặc sẽ theo đuổi em. Vì sự thật là ta không có đủ kiên nhẫn hay kinh nghiệm trong chuyện này. Tuy nhiên, ta không muốn em sợ ta”. Anh ngừng lại, nhún vai, rồi cười với cô.

“Chuyện em có sợ hay không lẽ ra không phải là vấn đề đối với ta, nhưng không phải vậy.”

“Và...”

“Chúng ta không còn thời gian”, anh ngắt lời. “Nếu em không trốn khỏi ta tám tháng trước, có thể giờ đây em đang mang trong người con trai của ta.”

Mắt cô mở to khi nghe lời tuyên bố đó. Nathan nghĩ đó là do cô phản ứng với việc anh đề cập đến đứa bé. Cô đúng là một cô gái ngây thơ, và anh biết cô không hề có chút kinh nghiệm nào trong những ván đề về tình dục. Và Chúa ơi, điều đó khiến anh rất hài lòng.

“Em không chạy trốn ngài”, cô thốt lên. “Ngài đang nói đến điều gì nữa đây?”

Sự phủ nhận khiến anh cau mày ngạc nhiên. “Đừng cả gan nói dối ta.” Anh bóp nhẹ vai cô và nhấn mạnh từng từ. “Ta sẽ không dung túng điều đó, Sara. Em luôn luôn phải trung thực với ta.”

Cô trông hoảng sợ khi anh nói.

“Em không nói dối”, cô đáp lại. “Em chưa bao giờ chạy trốn ngài, Viking. Không bao giờ.”

Nathan tin cô. Cô trông quá đỗi chân thành và cảm thấy hoàn toàn bị xúc phạm.

“Sara, ta đã gửi một lá thư cho cha mẹ em thông báo với họ về dự định đến đón em. Ta gửi tin nhắn vào thứ Sáu. Và ta đoán em phải sẵn sàng vào ngày thứ Hai tiếp theo. Ta thậm chí còn đề rõ giờ giấc. Em đã bỏ đến đảo của dì mình vào sáng Chủ nhật - một ngày trước đó. Ta chỉ có thể thấy hai chuyện này thật trùng khớp.”

“Em không hề biết”, cô quay lại. “Nathan, cha mẹ em chắc chắn đã không nhận được thư của ngài. Không ai nói một lời nào với em. Đó thực sự là khoảng thời gian hỗn loạn. Mẹ em đã lo lắng đến phát ốm về dì Nora - em gái của bà. Nora luôn luôn viết thư cho mẹ ít nhất mỗi tháng một lần, nhưng mẹ không nhận được lá thư nào trong một khoảng thời gian dài. Mẹ em đã bị ốm chỉ vì lo lắng. Dĩ nhiên, khi mẹ đề nghị mình sẽ đến nhà dì Nora và xem có chuyện gì xảy ra, ôi, em đã lập tức đồng ý.”

“Bà ta đã kể sự lo lắng đó cho em từ lúc nào?”, anh hỏi.

Sự hoài nghi của anh khiến cô nổi giận. Cô biết những gì Nathan đang nghĩ và cau mày. “Vài ngày trước khi em đi”, cô thú nhận. “Nhưng mẹ sẽ không thổ lộ nỗi lo lắng của mình nếu em không bắt gặp bà đang khóc. Và mẹ đã rất miễn cưỡng khi đặt gánh nặng đó lên vai em. Rất miễn cưỡng”, cô thêm vào. “Ngài biết không, giờ nếu nghĩ kỹ lại, em chắc chắn mình là người đã đề nghị được đi đến đảo của dì Nora.”

Một ý nghĩ bất ngờ chuyển sự chú ý của cô. “Làm sao ngài biết được đích đến thật sự của em? Gia đình đã nói với mọi người rằng em đến thuộc địa thăm chị gái.”

Anh không buồn giải thích với cô rằng người của anh đã đi theo cô, cũng như không muốn đề cập đến việc cô đã đặt vé trên một trong những con tàu của mình. Anh chỉ đơn giản nhún vai. “Tại sao họ không thể nói ra sự thật của chuyện này?”

“Vì Nora là một nỗi ô nhục của gia đình”, Sara nói. “Dì ấy đã lấy chồng và chạy trốn khỏi nước Anh mười bốn năm về trước. Em đã đoán chắc mọi người có thể đã quên vụ bê bối đó, nhưng theo như những gì đã diễn ra thì chẳng ai quên cả.”

Nathan chuyển chủ để quay lại những bức thư. “Vậy là em không hề biết Nora đã không viết thư cho mẹ em cho đến hai ngày trước khi em đi ư?”

“Mẹ không muốn em lo lắng”, Sara nói. “Em không cho phép ngài nghĩ rằng mẹ có bất cứ dính líu gì đến những thủ đoạn gian trá kia. Cha em hoặc chị gái em có thể đã cố gắng ngăn chặn những bức thư của ngài, Nathan, chỉ để ngài phải chờ lâu hơn một chút, nhưng mẹ sẽ không bao giờ đồng lõa với những sự dối trá như vậy.”

Nathan nhận thấy sự bảo vệ cô dành cho mẹ thật đáng kính. Cho dù phi lý nhưng dẫu sao vẫn đáng kính. Vì lý do đó anh không ép cô phải chấp nhận sự thật. Tuy nhiên niềm tin của cô vào sự vô tội của cha mình khiến Nathan tức giận ra mặt.

Sau đó, anh bỗng nhận ra rằng cô đã không cố gắng chạy trốn anh.

Cảm thấy cực kỳ hài lòng với phát hiện này, anh thôi nhăn nhó.

Sara nhìn chồng mình chằm chằm trong khi cố gắng nghĩ cách khác để thuyết phục anh rằng mẹ cô hoàn toàn vô tội trong chuyện này. Và rồi sự thật trong những gì anh vừa nói choán lấy tâm trí cô.

Anh không hề quên cô.

Nụ cười của cô trở nên quyến rũ. Nathan không biết điều gì đã khiến cô thay đổi đột ngột như thế. Sara ùa vào ngực anh, vòng tay quanh eo và ôm anh. Anh lầm bầm phản ứng. Những hành động kỳ lạ của cô càng làm Nathan trở nên hoang mang hơn. Tuy nhiên, anh lại thấy thích thú với sự bày tỏ tình cảm đột ngột vừa rồi, thích rất nhiều.

Sara buông tiếng thở dài khe khẽ, rồi lùi ra khỏi chồng mình.

“Tất cả những cái đó là sao?”, anh hỏi, giọng lại bắt đầu xuất hiện sự cau có.

Sara dường như không thèm để ý mà vén mái tóc trở về vị trí cũ rồi thì thầm. “Ngài đã không quên em.” Cô hất những lọn tóc qua vai, trong một cử chỉ anh phát hiện ra rằng hết sức nữ tính, rồi thêm vào, “Dĩ nhiên, em biết ngài đã không như vậy. Em chắc chắn rằng có một sự hiểu nhầm nho nhỏ nào đó, vì em...”

Khi cô không tiếp tục, anh nói, “Vì em biết ta muốn cưới em?”.

Cô gật đầu.

Anh cười lớn.

Cô nhìn anh với vẻ mặt bát mãn, rồi nói, “Nathan, khi em không thể tìm thấy Nora, em đã gửi một số ghi chú đến nơi ở của ngài để yêu cầu ngài giúp đỡ, nhưng ngài không thèm trả lời. Sau đó em tự hỏi...”

“Sara, ta không có chỗ ở cố định”, Nathan nói.

“Dĩ nhiên ngài có”, cô lập luận. “Ngài có hai dãy nhà. Em đã nhìn thấy nó một lần khi được đưa ra ngoài cưỡi ngựa trong... tại sao ngài lại lắc đầu với em?”

“Nhà của ta đã bị cháy thành tro từ năm ngoái.”

“Không ai nói với em điều đó!”

Anh nhún vai. “Vậy, em đáng lẽ nên gửi tin nhắn tới quê hương của ngài”, cô nói. “Được rồi”, cô lẩm bẩm. “Giờ thì tại sao ngài vẫn lắc đầu với em?”

“Căn nhà ở miền quê cũng đã bị phá hủy trong một vụ cháy”, anh giải thích.

“Khi nào?”

“Năm ngoái”, anh trả lời. “Khoảng một tháng trước khi căn nhà trong thành phố bị phá hủy.”

Cô kinh hoàng. “Làm sao tài sản của ngài lại gặp đủ mọi xui xẻo đến vậy, Nathan?”

Đó không phải là xui xẻo, nhưng anh không nói cho cô biết điều đó. Những vụ cháy đều do kẻ thù của anh cố ý gây ra. Chúng tìm kiếm những lá thư buộc tội. Khi đó Nathan đang làm việc cho Nội các. Khi cuộc điều tra kết thúc, những gã con hoang đã bị xử lý, nhưng anh không có thời gian để làm thủ tục bảo hiểm thiệt hại cho các tài sản của mình.

“Em thật sự đã viết thư yêu cầu ta giúp tìm kiếm Nora ư?”, anh hỏi.

Cô gật đầu. “Em không biết nhờ cậy ai khác”, cô thú nhận. “Em nghĩ chính chú Dunnford của ngài là người đứng sau thủ đoạn gian xảo này”, cô thêm vào.

“Thủ đoạn nào?”, anh hỏi.

“Có thể chính ông ấy chặn những bức thư ngài đã gửi cho cha mẹ em.”

Anh để cô thấy sự bực tức của mình. “Ta nghĩ người đứng đằng sau chuyện này chính là cha em.”

“Và tại sao ngài lại nghĩ như thế?”

“Vì Attila Rợ Hung[2] đã mất nhiều năm về trước”, anh nói. “Và cha em là người duy nhất đủ thủ đoạn để lên được kế hoạch xấu xa đó.”

[2] Attila: là Thiền Vu của đế quốc Hung Nô (434 - 453), người đã tạo dựng một đế chế của người Hung trải dài từ Đức đến sông Ural, rồi từ sông Danube tới biển Baltic.

“Em sẽ không muốn nghe những lời vu khống chống lại cha mình. Hơn nữa, em chắc chắn đó chính là Dunnford.”

“Ồ? Và ông ta không phải là người đánh dì của em ư?”

Mắt cô lập tức ngân ngấn nước. Ngay lập tức anh cảm thấy hối hận vì câu hỏi đó. Cô quay sang nhìn chằm chằm vào ngực anh trước khi trả lời. “Không”, cô thì thầm. “Chuyện đó là do chú Henry làm. Ông ta là người ngài đã gặp trong quán rượu đêm hôm đó. Và giờ thì ngài đã biết sự thật về em”, cô kết thúc với một tiếng khóc đáng thương.

Nathan chụm tay để nâng cằm cô lên. Ngón tay cái của anh cọ lên làn da mịn màng của cô. “Sự thật gì?”

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Nathan rất lâu trước khi trả lời. “Em đến từ một gia đình xấu xa.”

Cô hy vọng sẽ nhận được sự phủ nhận, thậm chí là một chút cổ vũ từ anh.

“Đúng vậy.”

Cô nghĩ người đàn ông này không hề có lấy một lời tán dương nào trong người.

“Tốt, ngài cũng thế”, cô lẩm bẩm rồi gạt tay anh khỏi cằm mình.

“Chúng ta thực sự không nên có những đứa trẻ.”

“Tại sao không?”

“Vì chúng có thể trở nên giống như chú Henry của em. Tệ hơn nữa, chúng có thể cư xử như những người trong gia đình ngài. Thậm chí chính ngài cũng phải thừa nhận rằng đàn ông nhà St. Jame từ biểu hiện cho tới trái tim đều rất thủ đoạn. Họ đều là kẻ xấu xa”, cô gật đầu thêm vào. “Tất cả bọn họ.”

Dĩ nhiên, anh sẽ không thừa nhận bất cứ một điều nào như thế và bày tỏ thái độ của mình ngay lập tức.

“Chỉ là họ quá mức chân thật nên mới hành xử một cách thô lỗ. Em sẽ biết điều đó khi khiến họ trở nên vô cùng tức giận. Họ rất thẳng thắn.”

“Ồ, thẳng thắn, được thôi”, cô phản đối.

“Ý em là sao?”

Sara biết mình lại làm anh nổi giận, nhưng cô không quan tâm. “Chú Dunnford của ngài cũng thật thẳng thắn làm sao khi bắn chính anh trai mình, đúng chứ?”

“Vậy ra em biết chuyện đó?”, anh cố gắng một cách khó khăn để không bật cười. Sara tỏ vẻ không tán thành lắm.

“Mọi người đều biết chuyện đó. Vụ việc xảy ra vào giữa buổi sáng trên bậc thềm tại căn nhà trong thị trấn của ông ta, với đầy rẫy nhân chứng đi ngang qua.”

Nathan nhún vai. “Dunnford có lý do chính đáng”, anh kéo dài giọng.

“Để bắn anh trai của ông ta ư?”, giọng cô hoài nghi.

Anh gật đầu.

“Và lý do là gì?”, cô hỏi.

“Anh trai của Dunnford đã đánh thức ông ấy dậy.”

Nụ cười bất ngờ của Nathan đã khiến cô ngừng lại. vẻ đẹp trai của anh đã quay trở lại. Cô thấy chính mình cũng đang cười.

“Dunnford không giết anh trai của ông ấy”, Nathan giải thích, “ông chỉ khiến cho ông ấy gặp chút bất tiện khi ngồi trong vài tuần mà thôi. Khi em gặp ông ấy, em sẽ...”

“Em đã gặp ông ta một lần”, Sara cắt ngang. Cô đột nhiên không thở nổi. Cái cách anh đang nhìn cô chằm chằm khiến cô thấy bên trong rộn lên một cảm giác lạ lùng. “Em cũng đã gặp vợ ông ấy.”

Cô vẫn cười với anh. Một tia sáng tinh nghịch lóe lên trong mắt. Tim anh đập nhanh. Cô không tỏ ra sợ sệt chút nào. Anh cố gắng nghĩ cách để chuyển chủ đề quay lại vấn đề quan trọng nhất trong đầu anh bây giờ: Đưa cô lên giường.

Nathan nhẹ nhàng xoa vai cô một cách lơ đãng. Sara không nghĩ rằng anh còn nhận thức được những gì mình đang làm vì ánh mắt anh đang nhìn xa xôi. Cô cho rằng có thể anh đang nghĩ đến những người họ hàng của mình.

Cô muốn anh xoa dịu sự nhức nhối ở lưng, vì anh trông có vẻ bận tâm, cô quyết định lợi dụng sự không chú ý đó. Cô chuyển tay phải của anh lên cột sống của mình. “Xoa ở đây này, Nathan. Lưng em bị đau khi di chuyển đống đồ đạc.”

Anh không tranh luận với yêu cầu đó mà chỉ đơn giản làm theo những gì cô nói. Anh không quá nhẹ nhàng cho đến khi cô nói anh nhẹ tay hơn một chút. Sau đó Sara dịch chuyển cả hai tay anh lên cột sống của cô. Khi anh bắt đầu xoa dịu nơi đó, cô dựa hẳn vào người anh và nhắm mắt. Cảm giác như thiên đường.

“Tốt hơn không?”, anh hỏi sau vài phút nghe tiếng thở dài của cô.

“Vâng, tốt hơn”, cô đồng ý.

Anh không ngừng xoa lưng Sara và cô không muốn anh dừng lại.

“Em đã gặp Dunnford khi nào?”, anh hỏi, cằm dựa hờ hững trên đỉnh đầu cô, mũi hít vào mùi hương nữ tính ngọt ngào của Sara.

“Em gặp ông ấy tại trang viên”, cô trả lời. “Cả chú và dì anh đều ở đó. Đó là một trải nghiệm khủng khiếp em không bao giờ quên.”

Anh cười khúc khích. “Dunnford trông giống như một kẻ man rợ”, anh nói. Nathan chậm rãi kéo cô tới gần anh hơn bằng cách ép vào cột sống của cô. Cô không cưỡng lại được. “Chú của ta là một người to lớn và cường tráng, ông có cả tá cơ bắp ở vai. Đúng thế, ta cho là ông ấy có thể có chút đáng sợ.”

“Vợ của ông ta cũng thế”, Sara xen vào với một nụ cười. “Em không thể phân biệt họ với nhau.”

Anh nhéo vào lưng cô vì dám xấc xược. “Dunnford có một bộ ria mép.”

“Dì ấy cũng thế.”

Anh nhéo cô một cái nữa. “Phụ nữ St. Jame không béo như phụ nữ nhà Winchester”, anh phản đối.

“Phụ nữ nhà Winchester không béo”, cô tranh luận. “Họ chỉ là... đầy đặn.”

Cô cho rằng đây chính là lúc họ phải đối mặt với những vấn đề thực sự. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói. “Nathan?”

“Sao?”

“Em sẽ không cởi bỏ toàn bộ quần áo.”

Tuyên bố này của cô đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. “Em không làm thế sao?”

Cô dịch lại một chút để có thể nhìn thấy biểu hiện của anh. Nụ cười của anh chậm rãi và thoải mái. Nó như tiếp thêm cho cô can đảm để thiết lập phần còn lại trong những quy tắc của mình. “Không, em không thể”, cô nói. “Nếu chúng ta phải làm điều đó, em sẽ giữ quần áo trên người. Giữ nó hoặc bỏ nó, Nathan.”

Cô cắn môi dưới trong khi chờ Nathan phản ứng. Anh nghĩ cô lại tiếp tục sợ hãi. Điều này khiến anh nổi giận.

“Vì Chúa, Sara, tôi sẽ không làm em đau.”

“Có đấy”, cô thì thầm.

“Và làm cách nào em biết điều đó?”

“Mẹ em nói nó luôn luôn đau.” Má Sara đỏ gay.

“Không phải luôn luôn”, anh ngắt lời. “Lần đầu tiên có thể có một chút... khó chịu.”

“Ngài đang mâu thuẫn với chính mình”, cô kêu lên.

“Em không cần phải cư xử cứ như thể...”

“Em cũng không thích thú nhiều lắm”, cô ngắt lời. “Ngài có thể hiểu điều đó ngay lúc này. Nó sẽ mất bao lâu? Mấy phút hay mấy giờ?”, cô hỏi. “Em đang cố gắng để chuẩn bị tinh thần.”

Nathan không xoa lưng cô nữa mà là ôm cô thật chặt. Anh trông có chút hoảng hốt bởi câu hỏi của cô. Sara tận dụng lợi thế. “Hãy giúp em một yêu cầu nho nhỏ được không. Ngài không thể chờ cho đến tối nay để làm điều này hay sao? Vì ngài đã quyết định, ngài không thể cho em ít nhất vài tiếng để đến với định mệnh của mình ư?”

Đến với định mệnh của cô ấy? Nathan muốn bóp cổ cô. Cô làm như thể mình sắp phải ra pháp trường vậy. Anh nhăn mặt ngay cả khi nhượng bộ. “Được”, anh nói. “Chúng ta sẽ chờ đến tối, nhưng đó là điều duy nhất ta sẵn sàng đồng ý với em, Sara.”

Sara kiễng chân và hôn anh, đôi môi thoáng lướt qua môi anh và cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Cái quái gì thế?”

“Một nụ hôn.”

“Không, Sara”, anh gầm gừ. “Thế này mới là hôn.”

Nathan kéo cô vào ngực mình, nâng mặt cô lên và đưa miệng khóa môi cô lại. Anh không hề nhẹ nhàng, nhưng sự thực là cô không quan tâm đến điều đó. Cô dựa hẳn vào anh và để anh dẫn dắt. Cô nghĩ thầm, sau cùng mình đã chiến thắng và cô đoán anh cũng phải có quyền nhận được một nụ hôn.

Thật kỳ lạ, nhưng đó là những ý nghĩ cuối cùng cô có thể giữ. Nụ hôn trở nên đầy chiếm hữu. Sự thân mật mạnh mẽ và nguyên thủy khiến đầu gối cô trở nên yếu ớt. Sara bám vào chồng và rên rỉ đầy khoái lạc khi lưỡi anh chuyển vào trong miệng cô.

Anh ép mạnh phía sau và nâng cô lên cọ sát vào xương chậu của mình. Hông của cô theo bản băng ôm lấy vật đang cương cứng của anh. Anh kéo, cô đẩy.

Cảm giác thật khêu gợi và đầy kích thích. Nathan từ bỏ việc cố gắng chinh phục cô khi nhận ra Sara hoàn toàn đáp ứng. Chúa ơi, cô ấy đang đáp ứng. Cô ấy đang nắm chặt tóc anh khi cố gắng gần anh hơn.

Nathan đột ngột đẩy người ra khỏi cô, rồi giữ chặt cho đến lúc cô tỉnh táo lại sau nụ hôn. Anh hạnh phúc một cách ngạo mạn từ thực tế đó.

Và chết tiệt thật, anh muốn cô. Anh đẩy Sara trở lại giường và bỏ đi. Anh phải di chuyển chiếc rương và ghế trước khi chạm vào cánh cửa.

Sara đã lấy lại được lý trí trước lúc anh mở được cánh cửa. “Sau này, Nathan”, cô bắt đầu nói với giọng run rẩy trong bộ dạng nhăn nhó. “Em thực sự đánh giá cao nếu ngài không đi vào phòng bằng đường ống khói. Em hứa sẽ không chốt cửa lại một lần nữa”, cô thêm vào khi anh quay lại và nhìn cô đầy nghi ngờ.

“Đi qua đâu cơ?”, anh hỏi, nghĩ rằng chắc chắn mình đã không nghe được chính xác những gì cô vừa nói.

“Đường ống khói”, cô giải thích.

“Và ngài vẫn không trả lời câu hỏi của em. Đây có phải điều ngài quyết định sẽ làm trong vài phút hoặc vài giờ không?”

Câu hỏi của cô chuyển hướng sự chú ý của Nathan và anh chẳng còn chút hứng thú giải thích rằng cửa sập không phải là ống khói. Sau này anh sẽ giải thích sự thật đó cho người phụ nữ không biết gì kia. “Làm thế quái nào ta biết nó sẽ diễn ra trong bao lâu?”, anh lẩm bẩm.

“Ý ngài là ngài chưa bao giờ làm điều đó trước kia ư?”

Nathan nhắm mắt. Cuộc nói chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Ôi, ngài đã từng chưa?”

“Rồi.” Giọng anh phẫn nộ. “Ta chỉ chưa từng bấm giờ cho điều đó trước đây.” Anh ngắt lời.

Anh kéo cánh cửa đóng lại sau lưng rồi bỗng nhiên quay lại và mỉm cười với cô.

Cô ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của Nathan. “Sara?”, anh hỏi.

“Vâng?”

“Em sẽ không phải ghét điều đó.”

Cánh cửa đóng lại ngay sau lời hứa.