Mối Tình 2D

Chương 3

- Bữa tối sẽ có trong vài phút nữa. Chắc cháu đói ngấu rồi. – Cô Erin vừa nói vừa thò tay vào trong chạn bếp và lấy ra một chồng đĩa sứ. Cô đã thay một chiếc áo vải lanh cùng quần jean thẫm màu và cuộn mái tóc dài thành một búi gọn sau gáy.

Chiếc máy lạnh trong ngôi nhà làm dịu đi không khí nực nội mà Julie đã chịu đựng suốt cả ngày. Nó biết mình nên tận hưởng điều đó khi còn có thể, vì cơ may mướn được một căn phòng có máy lạnh trung tâm là cực kỳ mong manh. Julie đỡ lấy chồng đĩa trên tay Erin.

- Cô để cháu.

- Cô cám ơn. Matthew đang sắp xếp vải lót đĩa và dao nĩa. – Bà hất đầu về phía phòng ăn. – À này, Julie, cháu gọi cho mẹ chưa?

- Cháu gọi rồi ạ. Mẹ nhờ cháu chuyển lời cám ơn cô lần nữa.

- Thôi, không cần phải thế. Cũng may mẹ cháu chưa gửi các đồ đạc còn lại của cháu, chứ không thì chúng đã nằm ở ngoài đường rồi. Cô sẽ bảo mẹ cháu gửi mọi thứ đến đây. Matthew sẽ giúp cháu chuyển đồ sau khi cháu tìm được nhà.

Julie bước vào phòng ăn ngay khi Matt sắp chiếc nĩa cuối cùng. Nó đặt mấy cái đĩa vào vị trí và nhíu mày khi đếm lại số lượng.

- Chúng ta chỉ có năm người thôi, đúng không? Anh, em, cô Erin, ba anh và Celeste. Sao lại có một bộ dư? – Nói đoạn Julie giơ tay cất chiếc đĩa thừa.

- Không. Ơ… - Matt hắng giọng. – Cứ để nó đấy. Đáng lẽ anh nên cho em biết… - anh chàng loay hoay xếp khăn ăn - … là Celeste có một… con bé có một… Theo anh đó là một…

Julie chờ đợi trong khi Matt ngập ngừng vài lần, rồi nghiêng người tới và thì thầm:

- Để hiểu được anh thì em cần phải nghe thêm vài từ có nghĩa nữa.

- Anh không biết phải giải thích như thế nào với em nữa. – Matt thở dài. – Celeste, con bé…

Cửa trước mở ra khi Matt lúng búng nói gì đó.

Julie nhìn anh hỏi:

- Cái gì?

Matt lắc đầu.

- Em cứ coi như bình thường là được.

***

Thức ăn khá ngon. Các nhà hàng Thái ở Cambridge ăn đứt cái quán bán đồ Thái Lan duy nhất ở gần nhà Julie, nơi phục vụ những món không thể gọi là ngon. Và những người cùng ăn với Julie cũng khá thú vị, nếu không muốn nói là luân phiên gây ấn tượng hay là đồng loạt không thể hiểu nổi.

Cô Erin liên tục nói về tình hình chính trị ở Massachusetts. (“Một mạng nhện rối rắm của tham nhũng, gia đình trị và mập mờ nói chung), trật tự cấp bậc của các giáo sư Harvard cùng các cơ hội được bổ nhiệm (“Chi phối bởi một hạ tầng xã hội tồi tệ!”), và lịch sử của hệ thống giao thông công cộng Boston (“Một hỗn hợp độc hại của việc lập kế hoạch yếu kém và thiết kế lạc hậu”).

Ngay khi Julie sợ cô Erin sẽ hết hơi và gục mặt vô đĩa đồ ăn của mình, nó xoay qua hỏi Roger về công việc của chú, nhắc ông chú kiệm lời chia sẻ một chút thông tin.

- Chú đặc biệt thích nghiên cứu động học dinh dưỡng và các cuộc khảo sát liên ngành về môi trường duyên hải. – Chú Roger bắt đầu đưa ra những giải thích phức tạp về các bài báo khoa học gần đây của mình. Chú là nhà nghiên cứu ở Viện hải dương học và đã được nhận một khoản tài trợ để sang Đông Nam Á. – Nhưng chuyến đi của chú sẽ chủ yếu tập trung vào cơ chế tự bảo vệ của loài tôm và sự điều hòa miễn dịch nhằm nâng cao tính bền vững và giảm sử dụng kháng sinh trong nuôi tôm.

Julie chọc chọc đĩa cà ri của mình, lí nhí:

- Nuôi tôm. Hay đấy ạ.

Nó hoàn toàn không hiểu chú Roger đang nói chuyện gì, nhưng thấy thích thú trước sự nhiệt tình của chú. Roger có vẻ ngoài của một người cha thực thụ: áo sơ mi gài nút, quần kaki, giày lười không vớ, mái tóc bạc đã thưa, đôi mắt xanh dịu dàng và những nếp nhăn quyến rũ xuất hiện mỗi khi mỉm cười.

Chú Roger chỉnh lại gọng kính và tựa thân người mảnh khảnh lên bàn, tay vung chiếc nĩa dính đầy cà ri gà. Trái ngược với cử chỉ vung tay, giọng nói của ông rất nhẹ nhàng êm tai.

- Tinh chỉnh các kỹ thuật nhằm xác định hoạt động của cơ chế phòng vệ trên con tôm là một việc quan trọng. Họat động thực bào này, hoạt động của men phenoloxidase, và tất nhiên là khả năng đào thải vi khuẩn nữa. Sẽ có nhiều thứ để khám phá trong chuyến đi này. – Ông làm rớt một chút nước sốt đậu phộng lên tay áo sơ mi vải nhăn và vội lấy khăn ăn chùi sạch. – Nói mới nhớ, chú phải quay vào phòng làm việc tối nay. Chú còn nhiều thứ giấy tờ cần điền để nộp cho ủy ban tài trợ.

Cô Erin với tay lấy hộp đựng mì gừng.

- Cô cũng phải đi đến văn phòng tối nay. Cô còn cả núi việc trước mắt, và còn phải hoàn thành đề cương giảng dạy cho học kỳ này. Cô xin lỗi cháu, Julie. Này Matt, tuần sau con cũng phải đi học rồi, con nên bắt đầu tích cóp tài liệu để tự học đi. Mẹ tin chắc con có thể tìm được thứ gì đó thách thức hơn là đống bài báo mà mẹ thấy con đọc. – Cô nhíu mày với anh chàng.

Khuôn mặt Matt trơ ra, giống như từ đầu bữa tới giờ.

- Dạ, con cũng muốn vậy. – Giọng nói của anh chàng có gì đó khiến cho mọi người quanh bàn im lặng một lúc.

Erin buông nĩa.

- Matthew, đừng có dằn dỗi như thế. Một trong số những bài báo con đang đọc được đăng trên một tờ báo chẳng ai biết tới, nó không xứng tầm với con.

- Biết đâu chị Julie có thể giúp được anh ấy? - Celeste đề nghị.

Julie ngó qua phía bên kia bàn và mỉm cười với Celeste. Cô bé mười ba tuổi xinh xắn đến ngỡ ngàng, và Julie cảm thấy không thể không bị thu hút bởi ngoại hình của cô bé. Nom Celeste giống như những đứa trẻ tội nghiệp bị bắt đeo cánh và chụp ảnh cho những tờ lịch mang chủ đề thiên thần. Nhưng với mái tóc dài vàng óng dợn sóng và đôi mắt xanh xuyên thấu kia, cô bé thật… Phải, thiên thần đúng là chữ thích hợp nhất.

- Celeste, anh chắc chắn chị Julie không thích thú gì với việc giúp anh sục sạo các bài báo trên mạng đâu. – Matt đáp. – Không phải ai cũng thấy Viện Vật lí Mĩ hấp dẫn giống anh.

- Í! – Celeste đưa bàn tay lên bưng miệng, cười khúc khích. – Anh Matt nói bậy!

- Anh nói là hấp dẫn, chứ có nói là khêu gợi đâu.

- Đấy, anh nói ra rồi nhé! – Celeste ré lên.

Cô Erin thở dài thành tiếng.

- Matthew, có cần phải vậy không?

- Chỉ là giao tiếp xã hội một chút trong bữa ăn thôi mà mẹ. Có gì mà mẹ phải bực. Hơn nữa, mẹ cũng toàn dùng những chữ như hệ thống hình phạt, chấn chỉnh, biên niên luật đấy thôi.

- Matthew! Đủ rồi đó! – Erin nói lớn tiếng để át đi tiếng cười khúc khích của Celeste. Bà nhăn trán tỏ vẻ không hài lòng ra mặt, nhưng Julie có thể cảm thấy một nụ cười cố nén trong đó. – Celeste, bình tĩnh lại nào.

Julie phải cắn răng để không bị lây nụ cười của Celeste.

- Dù sao thì, chị tin chắc chị sẽ cản trở anh Matt nhiều hơn là giúp đỡ. Có lẽ chị phải qua hết một học kỳ đại học thì may ra.

Cuối cùng Celeste cũng thôi cười. Cô bé nhìn mặt Julie thăm dò:

- Chị có vẻ quá thông minh để đi học ở trường Whitney.

- Trời đất, Celeste! – Cô Erin gắt lên. – Julie, cô xin lỗi. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra trong cái bữa tối nay nữa.

Julie bật cười.

- Có gì đâu ạ. Cháu coi như đó là một lời khen. Cháu biết trường Whitney không phải trường có tiếng mà.

- Sao cháu lại chọn trường đó? – Chú Roger hỏi. – Đâm ra lại phải đi học xa nhà. Chương trình học ở đó khiến cháu quan tâm à?

Julie không biết trả lời như thế nào. Nó biết việc đi học ở trường Whitney có thể không gây được ấn tượng cho những thần dân Harvard/MIT/Viện nghiên cứu vi sinh hải dương học đang ngồi quanh bàn.

- Cháu chỉ muốn thử một thứ mới mẻ. Chuyển đến một thành phố lớn. Và phải nói thật là cháu không được nhận vào một số nơi đã nộp đơn khác. – Julie thú nhận. Mặc dù điểm số và xếp hạng của cháu khá tốt, danh tiếng trường trung học của cháu hình như không có sức nặng nhiều đối với các ban tuyển sinh. Cháu cũng được nhận vào một số trường có thể là tốt, nhưng cháu không có đủ nguồn tài chính. Cháu sẽ phải vay nợ đầm đìa để thanh toán mọi thứ.

- Whitney là một trường tốt. – Erin trấn an Julie. – Quy trình xét tuyển đại học là một thứ gần như không thể hiểu được. Và cháu luôn có thể chuyển đến một trường khác nếu có thành tích tốt tại Whitney.

- Chị đăng ký các môn học chưa ạ? Em có thể giúp chị. – Celeste đề nghị. – Em đã đọc toàn bộ catalog ngành học trên mạng khi anh Finn đi học ở Brandeis. Anh ấy đã có bằng chính là sáng tác và bằng phụ là báo chí.

Julie mỉm cười.

- Chị phải đăng ký vào thứ Sáu này. Chị sẽ rất mừng nếu được em giúp.

Celeste thật xinh xắn và coi bộ giống bố nhiều hơn Matt. Khuôn mặt bầu bĩnh của con bé còn chưa bị dài ra theo tuổi. Tuy ăn nói hết sức thông minh và mạch lạc, ở Celeste vẫn còn điều gì đó non nớt. Chiếc váy yếm màu xanh sáng mà con bé mặc có vẻ thích hợp với một học sinh lớp hai hơn là một thiếu niên. Julie sẽ không đời nào để người khác bắt gặp mình trong một thứ giống như vậy. Nó chỉ dám tưởng tượng ra các bạn cùng lớp của Celeste cảm thấy như thế nào. Nhưng điều khiến Julie ngỡ ngàng nhất nơi Celeste là thứ, hay đúng hơn là người đang ở trên chiếc ghế bên cạnh con bé.

- À quên, chị Julie. Em chưa giới thiệu chị thì phải? – Celeste nói liến thoắng và quay sang chiếc ghế bên cạnh. – Anh Finn Phẳng, đây là chị Julie. Chị Julie, đây là anh Finn Phẳng.

Cô Eric lúi húi rót cho mình chút nước khoáng có ga, chú Roger tiếp tục mơ màng nghĩ tới làn nước biển, nhưng Julie tin chắc mình nghe thấy Matt nín thở. Nó ngó cái ghế lần nữa.

Thực tình, nó đã hi vọng có thể trải qua bữa tối mà không phải đề cập tới vấn đề này.

Cho tới lúc ấy, những người khác không nói gì, nhưng chắc hẳn đây là điều Matt đã muốn cho Julie biết: một hình cắt bằng bìa cứng có kích thước bằng người thật của anh Finn đang được đặt dựa nghiêng vào chiếc ghế. Ánh mắt của anh chàng nhìn thẳng vào chùm đèn treo trên trần.

Vui nhất là, cho dù ánh mắt cứng đờ, Finn Phẳng rõ ràng đẹp trai không thể phủ nhận. Thật sự hấp dẫn, cho dù Julie cảm thấy không thích hợp khi có ý nghĩ như thế, vì ngoài hình dạng dẹp lép, anh ta có rất nhiều điểm chung với một con búp bê bị xì hơi. Lúc này nó chưa thể nhìn kỹ anh Finn thật trong tấm ảnh chụp ở bãi trượt tuyết, nhưng ở phiên bản to đùng này, nó thấy một mái tóc vàng đánh rối hoàn hảo, một làn da hồng hào khỏe mạnh, và một cơ thể gọn gàng nhưng cơ bắp.

Finn đúng là một mỹ nam. Cho dù ở định dạng 2D.

Julie nhìn qua bàn và cố không để ngập ngừng quá lâu trước khi nói:

- Rất vui được gặp anh, Finn Phẳng. Em tưởng anh đang đi du lịch.

Celeste nhăn mũi.

- Anh Finn mới là người đang đi du lịch. Hiện tại anh ấy đang làm tình nguyện viên tại một khu vực cấm săn bắn dành cho động vật được cứu hộ. Đây là Finn Phẳng. Anh ấy là hình ảnh tượng trưng cho anh trai của em.

Ôi trời, chuyện này rõ ràng không được bình thường. Thực ra là điên nặng. Nhưng Julie là khách trong nhà, nó sẽ phải lịch sự với Finn Phẳng giống như mọi thành viên khác trong gia đình.

- Thế thì, Finn Phẳng này, anh có muốn ăn thêm vịt hầm xả không?

Celeste lắc đầu quầy quậy:

- Anh ấy đã ăn tối rồi. Anh ấy đang thử nghiệm không ăn gì sau năm giờ chiều, để giúp cải thiện chuyển hóa cơ bắp sắc nét hơn. Là anh ấy nói, chứ không phải em nhé. Nhưng anh ấy cũng rất quan tâm đến phụ nữ, và anh ấy nghĩ sẽ may mắn hơn nếu thanh toán được hai cục mỡ thừa ở hai bên bụng. – Celeste đảo mắt, rồi thì thầm. – Em biết chuyện này thật kỳ dị. Như thế này anh ấy đã đẹp lắm rồi.

- Chị ngưỡng mộ sự kiểm soát bản thân của anh ấy. – Julie đáp. – Để xem chị có thể bỏ được món kem lúc nửa đêm không nhé.

Celeste liếc nhìn Finn Phẳng.

- Anh ấy không tán thành đâu. Nhưng em nghĩ chẳng qua anh ấy ghen tị vì chị có một thân hình thon gọn tự nhiên.

- Nếu anh Finn Phẳng thanh toán được hai cục mỡ bên hông đó, chị sẽ thưởng cho anh ấy một ly kem đúp.

- Đồng ý. Nhưng tốt hơn mẹ không được tuồn cho anh ấy mấy chiếc bánh Oreo. Đó là món khoái khẩu của anh ấy.

- Mẹ hứa. – Cô Erin giơ hai lòng bàn tay lên, tỏ vẻ không hề có ý định đưa bánh cho cậu con trai sinh đôi bất đắc dĩ.

Julie nhún vai. Nó không quan tâm lắm đến sự hiện diện của Finn Phẳng. Nếu mọi người muốn hành động như thể việc sinh hoạt cùng bản sao phẳng lì của một thành viên trong gia đình là hoàn toàn bình thường, thì nó thấy cũng ổn thôi. Xét cho cùng, anh ta lịch lãm, ưa nhìn, và không có gì quá đáng, ngoài những chia sẻ khá thẳng thừng về đồ ăn vừa rồi. Ừ thì, kỹ năng ăn nói của anh ta bị thiếu, nhưng cứ coi như anh ta nhút nhát khi gặp người lạ đi…

Coi nào, mọi người ai chẳng có chút vấn đề về tâm thần, đúng không? Julie tự nhủ. Có thể chính nó cũng có vài trục trặc nhỏ, giống như vấn đề của Celeste là anh chàng Finn Phẳng. Trời ạ, có cả đống thứ còn tệ hại hơn thế này nhiều. Có thể không kỳ quặc hơn, nhưng tệ hơn. Có lẽ thế.

- Julie, chị đoán lúc này anh Finn đang ở đâu? – Celeste hào hứng hỏi.

- Nam cực.

- Không phải.

- Syria? Mông cổ? New Zealand? Tallahassee? Không á? Vậy thì Boise.

- Ở Boise không có khu cấm săn bắn nào. Ít ra là theo như em biết. Anh Finn đang ở Nam Phi. Tại Eastern Cape, bên bờ Ấn Độ Dương. Hôm qua anh ấy đã gửi cho em ảnh chụp bầy linh dương và bảo lần tới sẽ gửi ảnh một con hổ trắng. Chúng rất hiếm.

- Hay thật đấy. – Julie đồng tình. – Anh ấy còn đi lâu không?

- Chuyện đó thì chưa rõ. – Celeste đáp. – Đến nay anh Finn đã đi vòng quanh thế giới được nhiều tháng, và vẫn còn một danh sách dài những chỗ muốn thăm. Đi đến đâu anh ấy lại tìm việc làm và các công việc từ thiện đến đó, chứ không phải là một người ham chơi đi nghỉ dài hạn. Có thể anh ấy sẽ leo lên ngọn núi Kilimanjaro.

- Nghe hay đấy. – Cô Erin nói. – Cô không phải là người ưa leo núi, nhưng Finn là đứa có đẳng cấp trong chuyện đó. Nó đã từng chinh phục ngọn Denali và Rainier.

- Thật ạ? – Julie thốt lên. - Ấn tượng ghê.

Matt ho húng hắng và vươn người qua bàn để lấy một hộp thức ăn khác.

- Thật đấy, em sẽ cho chị xem mấy tấm ảnh đó sau. – Celeste nói. Erin mỉm cười.

- Finn là đứa thích mạo hiểm. Lúc thằng bé lên tám, một hôm cô về nhà sau giờ làm việc và thấy nó trên ngọn cột điện ở ngoài đường. Cô trông trẻ mải mê nói chuyện điện thoại đến nỗi không để ý thấy thằng bé đã trèo lên cao cả chục mét. Đương nhiên cô đã đuổi việc cô ta ngay. Khi cô hỏi Finn điều gì khiến nó làm thế, nó bảo là muốn nhòm qua cửa sổ phòng ngủ của Elli Livingston.

- Anh ấy muốn nhìn trộm cô bạn cùng lớp ạ? – Julie phỏng đoán.

Cô Eric bật cười.

- Thật ra là mẹ của cô bé đó. Khi nghe được chuyện đó, cô ấy rất thích thú và gửi một đống bánh quy kèm theo thiệp cảm ơn. Finn từng là một đứa bé rất thú vị. – Erin lấy khăn ăn chấm miệng. Những ngón tay của cô siết chặt tấm vải. Rồi cô đứng lên. – Cô không muốn vội vàng, nhưng thực tình cô phải đi.

- Anh cũng đi với em. – Roger đáp. – Đêm nay đẹp trời. Anh sẽ xong việc tầm mười một giờ. Lúc đó em xong chưa?

- Thế thì tuyệt. Julie này, sáng mai cháu cứ lấy xe hơi mà đi, nếu cần xem qua các căn hộ cho thuê. Chìa khóa treo cả ở trong bếp ấy. Cô chú đi làm sớm, nên hẹn cháu vào bữa tối nhé. Cô sẽ rất mừng nếu được biết thêm tin tức của mẹ cháu. – Erin đẩy ghế vào sát bàn. – OK, ngủ ngon nhé, cả nhà.

Cô Erin và chú Roger nhanh chóng biến mất, để lại Julie, Matt, Celeste và Fin Phẳng.

Matt ngồi thẳng lại trên ghế rồi nhìn Julie, nhăn mặt hỏi:

- Em thấy đủ đặc biệt chưa nào?