Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 9

Edit: Phong Lữ
(Chương này bắt đầu kể về thời niên thiếu, gặp nhau trong luận võ đường.

Qua tới chương 18 mới quay lại thời điểm đang phá án)
Võ lâm chính đạo có hiểu lầm lớn với ma giáo, bọn họ cho là tất cả ma giáo đều là mũi lệch mắt lé, hình hài quái dị; mà Thiên Ninh giáo cũng có hiểu lầm lớn với danh môn chính phái, Cao Hiên Thần nhận ra điều này không bao lâu sau khi lẫn vào Thiên hạ luận võ đường, bắt đầu đại nghiệp trở thành gậy quấy thị phi.
Trong nhận thức từ nhỏ của Cao Hiên Thần, hắn cho là danh môn chính phái từ trên xuống dưới từ già tới trẻ, tất cả đều là người miệng mồm dối trá, giả nhân giả nghĩa, bọn họ lúc muốn cười không dám cười, lúc muốn khóc không dám khóc, càng yêu thích thì càng bảo ghét, chán ghét cũng phải làm bộ như yêu thích.

Khi lên Linh Vũ sơn, tiến vào luận võ đường, hắn quyết định muốn sửa những mầm mống chính đạo này méo lệch đi.
Mấy ngày đầu hắn sợ bại lộ thân phận của mình nên coi như tương đối thu liễm, đến khoảng chừng ngày thứ tư ngày thứ năm, hắn đã nhịn không nổi một bụng ý nghĩ xấu.
Sau khi học xong một buổi học võ, chừng ba mươi người thiếu niên tập hợp dưới một bóng cây nghỉ ngơi, Cao Hiên Thần đột nhiên đứng lên, ra ý đồ xấu đầu tiên của hắn: “Chúng ta lén ném tất cả quần của Mạnh Uy vào trong hố phân đi, để cho ngày mai hắn chỉ có thể để mông trần lên dạy lớp!”
Mạnh Uy là võ sư dạy côn thuật ở luận võ đường, cũng là võ sư hung hăng nhất, khiến người ta ghét nhất.

Ba mươi thiếu niên nghe hắn giảng một bài thì có ít nhất mười người bị hắn đánh rồi.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Cao Hiên Thần, bọn nhỏ danh môn chính đạo xuất thân thành thật nhất định sẽ bị chủ ý xấu của hắn dọa sợ, không ai dám làm cùng hắn.

Vậy nên hắn sẽ tự mình làm, khiến cho đám trẻ vô dụng này hoàn toàn chấn động, cho bọn họ xem thế nào là sảng khoái.
Không ngờ hắn vừa dứt lời, người mấy ngày nay bị Mạnh Uy đánh nhiều nhất – Thẩm Phi Kỳ vỗ đùi thiệt mạnh một cái, kinh hô: “Ôi chao, ngươi có cùng ý tưởng với ta đó! Từ hôm nay về sau ngươi chính là tri kỷ của ta! Đi, chúng ta đi ngay và luôn!”
Cao Hiên Thần còn chưa phục hồi tinh thần lại, lập tức lại có hai thiếu niên xắn tay áo đứng dậy.”Ta cũng đi!” “Ta giúp các ngươi trông chừng!”
Cao Hiên Thần: “…” Chuyện này sao mà không giống lí thuyết chút nào vậy? Nơi này thực sự là thiên hạ luận võ đường? Không phải là tả hữu hộ pháp kéo theo quần chúng thiếu niên Thiên Ninh giáo hùa theo cho hắn vui vẻ chứ?
Đương nhiên, người hưởng ứng dù sao vẫn là số ít.

Chừng ba mươi người thiếu niên chỉ có ba người này muốn làm chuyện xấu.
Cũng có người phản đối.

Đại ấn môn Văn gia, Văn Trữ nói: “Này này này, chuyện này không được đâu! Nhỡ các ngươi bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Cao Hiên Thần nói: “Phát hiện thì sao? Lại nói vì sao lại bị phát hiện, trong các ngươi không lẽ có người thích mách lẻo à?”
Nhiều thiếu niên hai mắt nhìn nhau, lần này ai cũng không nói.

Đối với thiếu niên ở cái tuổi này mà nói, mách lẻo là tội còn ghê tởm hơn bất cứ chuyện xấu gì.
Vì vậy Cao Hiên Thần liền mang người đi theo.

Mấy thiếu niên mới vừa mò tới cửa sân chỗ Mạnh Uy, nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, thì ra không chỉ có một người.

Mạnh Uy giận đùng đùng nói: “Thực sự là đời sau không bằng đời trước! Năm nay những hài tử này đều không ra gì, đứa chừng mười tuổi rồi mà gậy còn bưng không xong, mới luyện một canh giờ đã dám kêu mệt! Đúng là thứ được nuông chiều từ bé! Còn tưởng rằng mình xuất thân từ môn phái lớn thì ngon lắm rồi? Bọn nó mà không cố gắng luyện thì bản lĩnh của phụ mẫu chúng nó biết tự chạy tới người chúng nó chắc?”
Một giọng ôn hòa nói: “Uống miếng trà, bớt giận chút.”
Thẩm Phi Kỳ nhận ra âm thanh này, kinh ngạc nói: “Tạ Lê cũng ở đây!”
Mấy thiếu niên khác vội vã ra hiệu hắn im miệng, đừng làm cho người ở bên trong phát hiện.
Mạnh Uy nói: “Uống cái trà cái rắm, bớt giận cái rắm! Vừa nghĩ tới sau này đám rác rưởi này sẽ kế thừa sự nghiệp võ lâm, ta sắp tức chết rồi.

Võ lâm kiểu gì cũng xong đời!”
Các thiếu niên vùi ở trong bụi cỏ nghe trộm đương nhiên không phục.

Bọn họ xuất thân tốt, thiên phú cũng coi như cao, lúc chưa vào Thiên hạ luận võ đường đi tới chỗ nào cũng được tâng bốc, đến miệng Mạnh Uy lại thành phế vật.

Nhất thời ai cũng nóng người, hận không thể đi vào đánh lão một cái.
Giọng Tạ Lê mang theo vài phần ý cười, than thở: “Aizz, đời nào mà chẳng cho rằng sự nghiệp mai mốt sẽ bị hủy trong tay đời sau.

Lúc ngươi mười mấy tuổi, phụ mẫu người có thể cũng nhìn ngươi như vậy.

Suy nghĩ này đã tồn tại mấy chục năm mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm trước đời nào cũng từng có, nhưng mà đến hôm nay, giang hồ vẫn là giang hồ, võ lâm cũng vẫn là võ lâm.”
Mấy đứa trẻ nghe trộm hai mặt nhìn nhau.

Thẩm Phi Kỳ nhỏ giọng thầm thì nói: “Aiz, người đời trước cũng như thế này sao? Ta còn tưởng rằng chỉ trưởng bối chúng ta mới đặc biệt lải nhải.”
Cao Hiên Thần không nhịn được hơi di chuyển vị trí, từ trong bụi cỏ thò cái đầu ra ngó trong sân.

Hai người Tạ Lê và Mạnh Uy ngồi ở hai bên bàn gỗ trong tiểu viện, nửa bên mặt Tạ Lê ngược sáng, dù thấy không rõ lắm vẻ mặt của y nhưng lại cảm thấy nhu hòa khó giải thích được.

Con Mạnh Uy da ngăm đen mặt hung dữ… Có ngược sáng hay không cũng không khác biệt.
Mạnh Uy không phục nói: “Ai nói, khi còn bé ta có tiền đồ hơn bọn nó nhiều!”
Tạ Lê cười nói: “Được được được, ngươi lợi hại.

Chỉ là ngươi cũng đừng hung dữ với bọn nó quá.

Hài tử mười tuổi đầu, dù không thấu bao nhiêu lí lẽ cũng rất hiểu tình nghĩa.

Ngươi thật tâm đối tốt với bọn nó, bọn nó sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngươi; ngươi làm cho bọn nó giận, bọn nó sẽ gây sự với ngươi.”
Cao Hiên Thần không nhịn được nghĩ, Tạ Lê người này rất khá, thật sự tốt hơn đường chủ “quy củ” kia và Mạnh Uy nhiều.
Mạnh Uy xem thường: “Một đám nhóc con, còn gây sự với ta? Bọn họ dám à! Xem ta không lột da, rút gân bọn nó thì thôi! Ngươi mới phải sửa đổi một chút, không thể nuông chiều bọn trẻ! Càng chiều càng hỏng! Bọn nó đều là bị cha mẹ chiều hư mới vô dụng như thế!”
Tạ Lê thấy không thuyết phục được hắn cũng không nói nữa, từ từ pha trà cho hắn.
Cao Hiên Thần thu đầu về, quay ra sau dùng tay ra hiệu: “Chúng ta vòng qua phía sau!”
Các thiếu niên hiểu rõ gật đầu, lén lút vòng qua sân, từ sau cửa sổ bò vào trong phòng Mạnh Uy,  lấy toàn bộ quần của hắn, lặng yên không một tiếng động đi ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba mươi mấy thiếu niên đi tới bãi luyện võ luyện công buổi sáng, Mạnh Uy khí thế hung hăng vọt tới.

Vóc người hắn là tráng kiện nhất trong số các võ sư, không biết mượn quần của ai mặc mà không vừa, bó tới độ nhìn mông ra mông, chim ra chim, vô cùng buồn cười.
Các thiếu niên vừa nhìn, nhất thời cười phá lên.
Sắc mặt Mạnh Uy vốn đã đen, bởi vì căm tức mà sung huyết, nhưng lại không nhìn ra màu hồng, chỉ thấy ngày càng đen hơn.

Hắn quát: “Cười cái rắm! Mẹ nó, toàn bộ xếp hàng đứng ngay ngắn cho lão tử!!!”
Các thiếu niên nhốn nháo, trường côn trong tay Mạnh Uy vung một cái, bộp một tiếng, nhất thời đá vụn trên đất vỡ toang.

Các thiếu niên không dám cười, chậm rãi đứng thành một hàng.
“Ai làm?!!!”
Một đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng.
“Không dám thừa nhận hả? Rất tốt, vậy thì đồng thời chịu phạt đi! Mỗi người khiêng mười cân đất đứng trung bình tấn cho ta, cả ngày hôm nay các ngươi cũng không cần luyện võ gì hết, ngồm xổm hết đi!!!”
Một đám các thiếu niên nhất thời oán thán dậy đất, có người không ngờ sẽ bị phạt, liền lén lút nhìn mấy vị khởi xướng, nhưng lại không dám vạch trần trước mặt mọi người.
Mạnh Uy mắt lom lom dò xét một vòng trước mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trước mặt Kỷ Thanh Trạch, kêu tên y: “Kỷ Thanh Trạch, trò biết việc này là ai làm không?” Lúc hắn nói chuyện với Kỷ Thanh Trạch, ngữ khí không hung dữ giống vừa nãy.

Qua mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc, Kỷ Thanh Trạch là học trò cho hắn ấn tượng tốt nhất, ngoan ngoãn nghe lời tuân thủ quy củ, luyện công cũng nghiêm túc, có thể nói là gương mẫu nhất trong đám học trò.
Tất cả mọi người nhìn về Kỷ Thanh Trạch.
Cao Hiên Thần cũng không định để tất cả mọi người thay hắn chịu phạt, hắn vốn cũng định đứng ra nhận, cũng đã bước một bước đi ra, lại dừng lại lúc Mạnh Uy gọi tên Kỷ Thanh Trạch.

Hắn đột nhiên rất muốn nhìn xem, Kỷ Thanh Trạch sẽ nói thế nào.
Trên mặt Kỷ Thanh Trạch không lộ vẻ gì, thế nhưng khuôn mặt trắng nõn lại biến đỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Sau đó y cúi đầu, không nói lời nào.
Mạnh Uy dùng sức nhíu mày lại, còn muốn tiếp tục ép hỏi, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lại bỏ qua cho Kỷ Thanh Trạch, một lần nữa đi tới chính giữa: “Không ai dám nói à, vậy thì đều ngồi xổm đi.

Cơm tối cũng khỏi ăn! Ngày hôm nay không nói thì mai lại tiếp tục! Nếu không muốn ngồi xổm, thì suy nghĩ minh bạch rồi đến nói cho ta rốt cuộc là ai làm!”
Cao Hiên Thần tiến lên một bước.

Thẩm Phi Kỳ với mấy kẻ cùng phạm tội đều hoảng rồi, muốn kéo hắn trở về lại không kéo được.

Cao Hiên Thần cao giọng nói: “Là ta làm đó!”
“Hàn Dục Trừng?” Mạnh Uy trợn mắt lên trông rất doạ người, “Được! Ngươi dám thừa nhận cũng coi như không quá hèn nhát.

Trừ ngươi ra còn có ai?”
Cao Hiên Thần nghênh đầu, không sợ hãi chút nào: “Không còn, chỉ có một mình ta!”
Mạnh Uy nhìn quét qua đoàn người, mấy người cùng phạm tội đều cúi đầu xuống thấp.

Bọn họ dù sao cũng còn trẻ con, có gan lén lút làm chuyện xấu lại nhát gan nghênh tiếp trực diện cơn giận lôi đình của Mạnh Uy.
Mạnh Uy kéo vạt áo Cao Hiên Thần lại một cái, quét mắt nhìn mọi người: “Các ngươi luyện công trước cho ta, đợi lát nữa ta sẽ quay lại dạy dỗ các ngươi sau!” Nói xong thì bắt Cao Hiên Thần đi.
Ra bãi luyện kiếm, Cao Hiên Thần đột nhiên nắm lấy tay Mạnh Uy bẻ ra, cũng tránh thoát kiềm chế của hắn.

Mạnh Uy cả kinh, lập tức xuất chưởng đánh úp về phía vai Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần vặn người, lần thứ hai tránh được, đồng thời quét chân về phía dưới chân Mạnh Uy.
Mạnh Uy đứng thẳng bất động, chân Cao Hiên Thần đảo qua lại như đá phải cây cột sắt, không quét ngã được Mạnh Uy, mà hắn lại đau đến rên ôi một tiếng.

Mạnh Uy nhân cơ hội này nắm sau cổ hắn.

Cao Hiên Thần lại muốn giở lại trò cũ mà chạy trốn, không ngờ lúc này Mạnh Uy có chuẩn bị, bàn tay vững chắc như kìm sắt, bám vào sau cổ hắn xoay một cái, Cao Hiên Thần lập tức bị hắn vắt như bánh quai chèo, ấn ngã xuống đất.
Mạnh Uy nói: “Thân pháp khá đấy, nhưng công phu còn kém thuần thục chút.”
Cao Hiên Thần không sợ hãi chút nào nhìn hắn chằm chằm: “Tại ta sơ ý chút thôi! Có bản lĩnh ngươi buông ta ra đánh lại!”
“Đánh cái rắm!” Mạnh Uy một tay giữ hắn, một tay kia lấy trường côn gõ ma huyệt trên đỉnh đầu hắn, Cao Hiên Thần tê liệt ngay tức khắc.

Vóc dáng hắn mặc dù không thấp, nhưng Mạnh Uy cao hơn chín thước, xách hắn như xách gà đi về phía bờ sông.
Đến bờ sông, chỉ thấy có một đống quần thả trong một chậu ‘vàng dẻo’ thối hoắc.

Mạnh Uy ném Cao Hiên Thần đi, Cao Hiên Thần mém chút cắm đầu vào trong chậu phân, nếu không phải thân thủ đủ linh hoạt, ở giữa không trung vặn người nhảy ra, chỉ sợ thứ thối không chỉ là một chậu quần.
Mạnh Uy nói: “Ngươi giặt sạch chậu quần này trước cho ta, rồi sau đó ta tính sổ với ngươi!”
“Không giặt!” Cao Hiên Thần không chút nghĩ ngợi mà chống đáp lại, nhanh chóng hoạt động chân tay vẫn còn tê dại, chuẩn bị nghênh chiến.
Mạnh Uy giận dữ: “Không giặt?! Phân của ngươi ị mà còn muốn để người khác xử lý cho ngươi?!”
“Chuyện tốt ta làm thì ta phải xử lí? Được thôi, những ngày qua ngươi đánh chúng ta bao nhiêu gậy rồi, ngươi để ta đánh lại trước đi rồi ta giặt hết chúng!”
Mạnh Uy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, không khỏi sững sờ.


Hắn nghi ngờ đánh giá Cao Hiên Thần: “Ta từng đánh ngươi?”
Hắn dù sao cũng là võ sư, tuy rằng tính khí táo bạo thích đánh người nhưng cũng không phải tùy tiện đánh.

Bị hắn đánh đều là những hài tử luyện công không tốt, Cao Hiên Thần hiển nhiên không ở trong số đó.
Các thiếu niên trước khi vào Thiên hạ luận võ đường, đều chỉ học qua công phu nhà mình, biết một hai món binh khí là tốt lắm rồi.

Mà Thiên hạ luận võ đường là nơi tập trung kĩ năng võ thuật các nơi, mục đích chính là để mở rộng tư tưởng võ học của các thiếu niên.

Bởi vậy có mấy người trong môn phái mình được cho là xuất chúng, đến luận võ đường, cầm lấy binh khí xa lạ liền yếu như đứa trẻ ba tuổi vậy.
Thiên Ninh giáo lại không như thế, Thiên Ninh giáo vốn hội tụ võ học một trăm tám mươi môn phái, cho nên mới có thể xưng bá võ lâm hơn trăm năm.

Chỉ là trong mấy đời người thừa kế này thiếu kỳ tài ngút trời, không thể kế thừa tuyệt học của tiền bối, bởi vậy mới dần dần suy thoái.

Cao Tề Nam chọn Cao Hiên Thần làm ma giáo thiếu chủ, bởi vì bản thân Cao Hiên Thần là kỳ tài võ học, học sử dụng các dạng binh khí đều cực nhanh.

Còn sở dĩ Cao Tề Nam đồng ý đưa Cao Hiên Thần đến thiên hạ luận võ đường, ngoại trừ để Cao Hiên Thần làm thiên hạ đệ nhất gậy quấy thị phi thì còn có dụng ý nhân cơ hội tôi luyện võ nghệ Cao Hiên Thần.
Cơ sở của Cao Hiên Thần vững chắc hơn những thiếu niên khác rất nhiều, hắn cũng si mê võ học, Mạnh Uy không chỉ không có đánh hắn, kỳ thực trong đáy lòng còn thật sự tán thưởng hắn.
Cao Hiên Thần nói: “Ngươi không đánh ta, ta thấy ngươi đánh người khác khó chịu không được sao? Mấy người bị ngươi đánh kia không đánh lại ngươi, ta thì không sợ ngươi đâu!”
Mạnh Uy nói: “Ngươi cho rằng ngươi đánh thắng được ta?!” Trường côn trong tay đã sắp đảo qua.
Cao Hiên Thần lập tức bày ra tư thế, trong mắt sáng lên vẻ hưng phấn.

Hắn thích kẻ địch mạnh, càng mạnh càng tốt.

Hắn tự nhận thân thủ mình không hẳn là không bằng Mạnh Uy, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, nội lực cùng sức lực đều chênh lệch chút.

Vừa mới giao thủ một lần lúc nãy, hắn đã biết không thể liều, nóng lòng muốn đổi một loại phương pháp khác để tranh tài.
Mạnh Uy đang trong cơn giận, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, hắn thu hồi trường côn, lạnh lùng nói: “Giặt quần đi.

Giặt xong sớm còn có cơm ăn.” Nói xong thế mà lại quay người đi luôn.
Cao Hiên Thần không định cúi đầu chịu thua, hắn cũng không phải đến làm học sinh tốt, hắn vốn là đến làm gậy quấy thị phi, hận không thể để Thiên hạ luận võ đường bị hắn quấy nhiễu càng loạn càng tốt.

Hắn đơn giản nằm xuống bên bờ sông, hai cái chân ngâm trong nước sông mát lạnh đung đưa đung đưa, ánh nắng ấm áp dễ chịu chiếu trên người.
Nhưng mà hắn mới vừa chợp mắt chốc lát, đã nhìn thấy ba người thiếu niên bộ dạng phục tùng, mặt mày đau khổ mà đi tới bờ sông ——  là ba đứa đồng phạm với hắn đây mà!.