Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 66

Edit: Phong Lữ
Bạch Kim Phi vẫn không thả Cao Hiên Thần đi.
Hắn vốn đang bận làm việc ở ngoài, nghe tin tức của Cao Hiên Thần thì lập tức tới nên không mang theo nhiều người lắm.
Cho dù vậy, Cao Hiên Thần cũng không thể tìm ra cơ hội trốn đi.

Bạch Kim Phi vẫn luôn trông coi ở bên cạnh hắn, hắn năm lần bảy lượt muốn thoát thân cũng bị Bạch Kim Phi nhìn thấu, bị vừa đấm vừa xoa dẹp gọn.
Mấy ngày sau, Đỗ Nghi rốt cuộc đã tới.
Cao Hiên Thần đang buồn bực ngán ngẩm mà nằm úp sấp ở trong phòng ngẩn người, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Kim Phi cùng Đỗ Nghi bước vào phòng.
Thấy Cao Hiên Thần bình yên vô sự, Đỗ Nghi thở phào nhẹ nhõm, muốn bước tới kiểm tra cho Cao Hiên Thần.
Cao Hiên Thần lại không chịu nhận ý tốt của y, vẫn nhăn mặt như trái mướp đắng: “Sao người tới nhanh thế chứ.” Hắn cũng không phải có ý kiến gì với Đỗ Nghi, thật sự là lúc trước chữa bệnh đã ăn quá nhiều khổ, dẫn đến việc hắn bây giờ muốn giấu bệnh, sợ thầy thuốc luôn rồi.
Bạch Kim Phi tiến lên, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ gáy của hắn, nói: “Đỗ cốc chủ, mau xem cho Tiểu Thần xem.

Lúc trước nó đã uống Sóc Vọng Đoạn Tràng đan của Khương Uyển Tình chế ra.”
Đỗ Nghi thông hiểu dược độc thuật, y nào bận tâm mấy trò vặt của Khương Uyển Tình, chỉ: “Ừ” một tiếng, rồi tiến lên bắt mạch cho Cao Hiên Thần.
Sau một chốc, y lại đột nhiên “Ồ” một tiếng kỳ quái.
Bạch Kim Phi lập tức nói: “Làm sao vậy?”
Đỗ Nghi hỏi Cao Hiên Thần: “Tiểu giáo chủ, gần đây ngươi ăn cái gì, uống cái gì, làm cái gì?”
Cao Hiên Thần bĩu môi: “Ta xuống núi cũng đã hai, ba tháng, hỏi thế này thì mấy ngày cũng nói không hết a! Hơn nữa cũng đều quên gần hết rồi! Làm sao vậy? Có cái gì người cứ nói đi.”
Đỗ Nghi trầm ngâm không nói.
Cao Hiên Thần nói: “Ta biết mình sống không lâu, ngươi không cần sợ nói ra khiến ta không tiếp thu được.”
“Không phải.

Chỉ là mạch tượng ngươi không giống trước lúc xuống núi lắm, nhưng là tốt hay xấu, ta cũng không rõ.” Đỗ Nghi suy nghĩ một chút, lấy ra một con dao nhỏ, tìm mạch máu trên ngón tay Cao Hiên Thần, dùng dao rạch tay hắn chảy ra ít máu: “Ta còn phải kiểm tra tỉ mỉ đã rồi mới có thể đưa ra kết luận.

Ngươi có ăn qua độc vật kỳ quái nào không?”
Cao Hiên Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Kể cũng không bình thường, ngoại trừ Sóc Vọng Đoạn Tràng đan, thì có lẽ là lúc ở Vương Gia Bảo, ta bị rắn độc Vương Hữu Vinh nuôi cắn một cái.

Nhưng sau đó, độc kia lại bị chính ta tiêu hoá.


Ta cũng không biết được tại sao, là bởi vì công hiệu Nguyệt Thần đan người thường cho ta ăn sao?”
Đỗ Nghi cả kinh, quay đầu lại nhìn Bạch Kim Phi: “Vương Gia Bảo?”
Bạch Kim Phi thì lại cau mày, hết sức không vui.

Nhưng hắn cũng đã nhận được tin tức nghe nói Cao Hiên Thần mang người đại náo Vương Gia Bảo, cho nên cũng không hỏi gì.
Bạch Kim Phi nói: “Thuốc giải Khương Uyển Tình cho con, con đưa cho Đỗ cốc chủ nhìn chút xem.”
Cao Hiên Thần biết Bạch Kim Phi trước giờ có cái nhìn phiến diện với võ lâm chính đạo, cho nên thuốc giải Khương Uyển Tình cho hắn cũng không yên lòng, không cho hắn ăn, bắt hắn chờ Đỗ Nghi đến tiêu độc cho hắn.

Hắn lấy thuốc giải ra, ném cho Đỗ Nghi: “Ầy, chính là cái này.”
Đỗ Nghi tiếp được bình thuốc, đổ viên thuốc ra, đưa tới dưới mũi ngửi thử, lại dùng dao cắt viên thuốc ra, tỉ mỉ quan sát dược vật bên trong.

Lần này y lại có kết luận rất nhanh, thần sắc cổ quái hỏi Cao Hiên Thần: “Khương Uyển Tình nói thế nào? Nói đây là thuốc giải Sóc Vọng Đoạn Tràng đan?”
Cao Hiên Thần ngẩn ra.

Xưa nay hắn không hoài nghi thuốc này có vấn đề, lời Bạch Kim Phi nói hắn cũng chỉ cho là đang dọa hắn mà thôi.

Dù sao trong tay hắn có mười hai hài tử Thiên hạ luận võ đường làm con tin, còn có Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh đi theo bên cạnh hắn, hắn cho là Khương Uyển Tình hẳn sẽ không giở trò với hắn ở vụ này.

Hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Đỗ Nghi nói: “Đây chỉ là một chút thuốc làm tê liệt cảm giác thôi.

Đừng nói giải độc, thành phần dùng áp chế độc tính cũng không có! Tới khi ngươi độc phát, ăn loại thuốc này là có thể giảm bớt đau đớn, ngươi cho rằng độc tính bị áp chế, nhưng thực ra chỉ là ngươi không cảm thấy đau được thôi.

Nếu ăn nó như thuốc giải, chờ thêm mấy tháng, thân thể ngươi sẽ càng ngày càng kém, ngũ tạng lục phủ đều bị độc tính ăn mòn, lúc đó sẽ chẳng ai có thể cứu được ngươi!”
Cao Hiên Thần không khỏi kinh hãi, lập tức nhíu chặt mày lại.
Xem ra hắn còn đánh giá thấp nữ nhân lòng dạ độc ác Khương Uyển Tình kia.

Mười hai hài tử thì thế nào, những hài tử kia không phải từ trong bụng nàng sinh ra, nàng hoàn toàn không thèm để ý.

Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh theo bên cạnh hắn? Chỉ e, mục đích của Khương Uyển Tình chính là muốn mượn đao giết người, chỉ cầu hắn phát hiện thuốc giải có vấn đề, rồi trong lúc nóng giận sẽ giết Kỷ Thanh Trạch! Lúc đó nàng thà chết không nhận, chỉ nói là ma giáo đáng ghét, đúng là một kế sách hay ha!
Nơi như vậy nên chẳng trách Kỷ Thanh Trạch nói, không bao giờ muốn về!
Sắc mặt Bạch Kim Phi như sương lạnh, tay kìm lòng không đặng nắm cán kiếm, hận không thể lập tức đi Tô Châu giết nữ nhân kia.

Dù sao trước mắt không phải lúc, hắn vẫn tạm thời đè xuống lửa giận: “Đỗ cốc chủ…”
Đỗ Nghi gật gật đầu: “Độc này còn chưa thấm sâu vào bên trong, ta có thể giải, không có vấn đề gì.

Mấy ngày này ta sẽ kiểm tra tiểu giáo chủ cẩn thận.”
Sắc mặt Bạch Kim Phi lúc này mới thoáng dễ nhìn một chút.
Đỗ Nghi lại hỏi Cao Hiên Thần: “Tiểu giáo chủ, rắn độc ở Vương Gia Bảo cắn ngươi trông như thế nào, ngươi còn nhớ không?”
Cao Hiên Thần đương nhiên còn nhớ, miêu tả như vậy như vầy một phen.

Nhắc tới Vương Gia Bảo, hắn không nhịn được nên lại tức giận nói: “Nếu không có chuyện như vậy, ta còn thật không ngờ người Vương Gia Bảo sẽ nuôi ‘người cổ’!”
Đỗ Nghi cũng sững sờ, lần nữa nhìn về phía Bạch Kim Phi: “Bọn họ còn nuôi ‘người cổ’?”
Bạch Kim Phi lại coi như chuyện thường.

Hắn cười nhạt, nói: “Có gì đáng phải ngạc nhiên đâu, ngươi nói danh môn chính đạo và ma giáo chúng ta có gì khác nhau? Nếu hắn biết cách nuôi người cổ thì sẽ nuôi thôi.

Nếu có một ngày, hắn có bản lĩnh lật đổ thiên địa này, hắn cũng sẽ đi làm.”
Cao Hiên Thần thở dài.

Mặc kệ lúc trước Tạ Lê nói câu nói kia rốt cuộc có mấy phần thật lòng, nhưng lời y nói, Cao Hiên Thần vô cùng tán đồng.

Há có thể vì thân phận môn phái mà phân chia người thiện ác? Cõi đời này không có môn phái cùng hung cực ác, chỉ có người táng tận thiên lương.
Ngay vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thủ hạ của Bạch Kim Phi nói: “Hữu hộ pháp, bên ngoài có người xông vào, nói muốn tìm giáo chủ.”
Ba người trong phòng đều cả kinh, Cao Hiên Thần lập tức hỏi: “Người nào?”
Người bên ngoài nói: “Kỷ gia Đoan Phương kiếm.”
Cao Hiên Thần đùng một cái đứng lên, mém đụng ngã cái bàn phía trước.

Đỗ Nghi bị hắn làm giật mình, máu vừa mới vừa lấy suýt nữa bị đổ.
Bạch Kim Phi nói: “Mang y vào…”
Lời còn chưa nói hết, Cao Hiên Thần đã xông ra như một cơn gió.
Đỗ Nghi trợn mắt ngoác mồm: “Người nào thế trời? Coi nó vội ghê kìa.”
Bạch Kim Phi bật cười, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tình nhân chứ gì.” Rồi cũng cất bước đi theo ra ngoài.
Đỗ Nghi lắc đầu than thở: “Người trẻ tuổi thật là, mới xa cách có mấy ngày đã gấp thành như lày.

Thiệt hư quá!”
Sau khi Cao Hiên Thần bị Bạch Kim Phi mang đi, Kỷ Thanh Trạch men theo dấu móng ngựa đuổi theo, hỏi thăm chung quanh, thực sự giúp y tìm được chỗ đặt chân của Thiên Ninh giáo.

Người của Thiên Ninh giáo biết được thân phận y, không dám tùy tiện động thủ nên lập tức đến thông báo cho Bạch Kim Phi.
Cao Hiên Thần vọt ra sân, người có chút tiều tụy đang đứng nơi đó không phải Kỷ Thanh Trạch thì còn là ai? Hắn không chờ Kỷ Thanh Trạch nói vài câu, đột nhiên xông lên, ôm chặt lấy Kỷ Thanh Trạch!
Kỷ Thanh Trạch cũng lập tức ôm lại không buông tay.
Vì vậy khi Bạch Kim Phi và Đỗ Nghi cùng đi ra, cảnh nhìn thấy chính là hai người đang ôm chặt nhau không chịu buông tay.
Bạch Kim Phi có cảm giác phiền muộn hài tử lớn rồi.

Đỗ Nghi lại có cảm giác thê lương một thân một mình ở bên ngoài, không ngừng nói: “Nhìn chúng vội vã kìa, ngươi chuyển cái giường ra ngoài sân cho bọn nó được rồi đó.” Không muốn nhìn tiếp, quay người đi.

Bạch Kim Phi hơi do dự, cũng không tiến lên quấy rối.
Cao Hiên Thần nói: “Ta rất nhớ ngươi!”
“Ta cũng nhớ ngươi.”
“Ta vốn muốn đi tìm ngươi, nhưng mà Phi thúc thúc không cho ta đi.”
“Ừ, ta tới tìm ngươi.”
Mũi Cao Hiên Thần chua xót, ôm eo y lắc qua lắc lại: “Tiểu đoan chính, ngươi thật tốt.”
Kỷ Thanh Trạch buông hắn ra, đánh giá từ trên xuống dưới, thấy Cao Hiên Thần mấy ngày nay được chăm thật tốt, không thấy có vẻ bị ốm đau dằn vặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo lý thuyết Cao Hiên Thần bị người Thiên Ninh bọn họ mang đi, Kỷ Thanh Trạch đáng lẽ không có gì đáng lo lắng, nhưng mà điều Cao Hiên Thần lo lắng còn y thì không ư? Cao Hiên Thần sợ mình đi rồi, sẽ không có đủ thời gian trở về bên cạnh Kỷ Thanh Trạch trong những ngày tháng còn sót lại, Kỷ Thanh Trạch cũng sợ Cao Hiên Thần đi lần này cũng không về được, bởi vậy mặc dù trong lòng y có khúc mắc đậm đến hóa giải không ra với ma giáo cũng phải tìm đến.
Hai người cũng không ai nhắc tới vấn đề này.

Cao Hiên Thần nói: “Thẩm Phi Kỳ và Tưởng Như Tinh đâu? Bọn họ cũng cùng tới sao?”
Kỷ Thanh Trạch lắc đầu: “Bọn họ đi Nhữ Châu trước.”
Hai người bọn họ đứng ở trong sân để người ta vây xem cũng không hay, Cao Hiên Thần kéo tay Kỷ Thanh Trạch, quay người đi vào trong phòng.

Bạch Kim Phi thấy thế, dặn thủ hạ ở bên ngoài trong coi, không cho ai được đi vào quấy rối bọn họ.

Còn bản thân hắn thì đi tìm Đỗ Nghi thảo luận bệnh tình của Cao Hiên Thần.
Mới vừa đóng cửa phòng, Cao Hiên Thần xoay người một cái, vội vã áp Kỷ Thanh Trạch lên cửa mà hôn.

Kỷ Thanh Trạch cũng không cam yếu thế mà ôm cổ của hắn hôn đáp lại.
Hai người hôn môi một lúc lâu, mang nỗi khổ tương tư mấy ngày ly biệt kiếm về hết, lúc này mới buông ra.

Cao Hiên Thần ngước cằm lên, hôn Kỷ mi tâm Thanh Trạch.
Lúc trước bọn họ cũng từng chia cách hơn một năm, nhưng một năm sau gặp lại, càng nhiều sầu khổ hơn.

Mà sau khi giải bày nỗi lòng với nhau còn tương phùng, vậy thì thật là kinh hỉ vạn phần, kích động trong lòng, hận không thể bên nhau mãi mãi không rời xa.
Cao Hiên Thần nâng mặt Kỷ Thanh Trạch, thấy ngắm thế nào cũng không đủ.

Kỷ Thanh Trạch cũng dùng đôi mắt đen nhìn chăm chú vào hắn, trong ánh mắt đầy nhu tình có giải không ra.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Thiếu Lạp, ta rất yêu ngươi.”
Còn nói: “Thật rất yêu, rất yêu, rất yêu.”
Cao Hiên Thần nói: “Ta cũng vậy, ta muốn đi cùng với ngươi cả đời.”
Kỷ Thanh Trạch gật mạnh đầu: “Ngươi đã nói thì phải làm được.”
Cao Hiên Thần nói: “Làm được, làm được.

Ngươi tìm đến ta, cho dù là muốn ta móc trái tim ra cho ngươi, ta cũng làm được!”
Hắn vốn không phải một người thích nói lời sến súa, bởi vậy nên lúc Thẩm Phi Kỳ tìm Tưởng Như Tinh lấy lòng, hắn luôn có loại cảm giác cả người nổi da gà khó chịu.

Mà khi chính hắn động tình, lại lời sến súa nào cũng muốn nói, còn lời gì cũng nói được.

Hắn nói mấy câu, nói tới độ làm da mặt mỏng của Kỷ Thanh Trạch cũng dần dần đỏ lên..