Edit: Phong Lữ
Mạnh Uy còn chưa hồi thần lại, Thẩm Phi Kỳ thảm thương quả thực như nhìn thấy cứu tinh, hận không thể lập tức vồ tới ôm lấy đùi Kỷ Thanh Trạch: “Đổi đổi đổi! Ta với ngươi, hoặc là ta với Thiếu Lạp cũng được hết!”
Cao Hiên Thần đuổi theo, một tay ôm choàng lấy cổ Kỷ Thanh Trạch, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Thẩm Phi Kỳ đang muốn chia rẽ bọn họ, rồi lập tức bày ra một vẻ mặt tươi cười ngây thơ vô số tội với Mạnh Uy: “Không đổi không đổi, Mạnh sư, bọn ta không có đổi gì sất!”
Mạnh Uy: “…”
Kỷ Thanh Trạch căm tức hất tay Cao Hiên Thần: “Đổi!”
“Không đổi!”
“Mạnh sư, xin thay người!”
“Ngươi không đánh lại ta thì muốn thay người à, có xấu hổ không hả? Ta thấy thiệt xấu hổ quá đi!”
Kỷ Thanh Trạch: “…” Giới hạn vô liêm sỉ mà con người có thể đạt đến trong lòng y lại bị đột phá kỉ lục!
Mạnh Uy bị bọn họ làm cho đau đầu, quát lên: “Đừng làm rộn!” Nhìn bộ dạng Kỷ Thanh Trạch tức muốn nổ phổi là biết ngay y bị Hàn Dục Trừng chọc ghẹo.
Tuy rằng hắn không biết Hàn Dục Trừng rốt cuộc trêu chọc người ta thế nào, nhưng đại khái cũng có thể tưởng tượng ra mức độ ác liệt —— hắn còn sớm được lĩnh giáo trình độ ác liệt của Hàn Dục Trừng hơn cả Kỷ Thanh Trạch mà!
Bình tĩnh mà xem xét, về thiên phú võ học, Hàn Dục Trừng có thể được coi là thiên tài, cùng hắn kết cặp luyện võ là một loại phương thức luyện tập rất tốt.
Nhưng mà lắm tài thì nhiều tật, thiên tài đều có tật xấu, tính Hàn Dục Trừng thích quậy phá, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Mạnh Uy nói: “Tất cả mọi người đã kết cặp đối luyện cả rồi, không có ai để cho ngươi đổi!”
Thẩm Phi Kỳ trợn mắt lên chỉ vào mũi của mình, nhưng lại trực tiếp bị Mạnh Uy ngó lơ.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Nhưng hắn! Hắn… Hắn!” Mặt y đỏ bừng lên, lại không nói ra được.
Mạnh Uy lão đại không nhịn được vung tay, nói: “Mặc kệ hắn đã làm cái gì.
Nhưng ngươi không tự mình đối phó hắn, lại tìm đến ta đòi thay người, chẳng lẽ bởi vì ngươi thật sự đánh không lại hắn?”
Kỷ Thanh Trạch yên lặng.
Mạnh Uy thích mấy phương thức thô lỗ hơn bất cứ ai, lúc này hắn khí thế dâng trào mà dọng trường côn xuống đất, hào hùng khích lệ nói: “Vậy ngươi cứ theo đánh hắn tiếp đi! Một ngày chưa được thì hai ngày! Hai ngày chưa được thì ba ngày! Chờ đến khi ngươi lợi hại hơn hắn, hắn mà dám làm gì ngươi thì lúc đó ngươi trả đũa lại gấp trăm lần! Cố lên! Đánh chết hắn cho ta!”
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Theo Mạnh Uy mà nói, nếu như trong Thiên hạ luận võ đường còn có ai có thể trị Hàn Dục Trừng, vậy thì chỉ có thể là Kỷ Thanh Trạch.
Hắn giao của nợ này cho Kỷ Thanh Trạch xong là phủi tay không quản nữa, tiếp tục chuyên tâm dạy dỗ Thẩm Phi Kỳ.
Cao Hiên Thần kéo tay Kỷ Thanh Trạch, kéo y qua một bên, lại bị Kỷ Thanh Trạch mạnh mẽ hất tay ra.
“Tiếp nào, hai chúng ta luyện nhiều lần lên nào.
Kỷ Thanh Trạch trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận không để ý tới hắn, cũng không chịu luyện cùng hắn
Cao Hiên Thần gãi đầu một cái: “Không phải chứ, ngươi còn giận thật à?”
Kỷ Thanh Trạch càng bị gọi càng tức giận tím gan.
Điểm đáng hận nhất của cái tên này là hắn vốn rất xấu xa, lại còn không biết mình rốt cuộc xấu xa cỡ nào, làm chuyện xấu rồi cũng vẫn có thể bày bản mặt vô tội, không biết mình rốt cuộc đã làm gì chuyện xấu gì!
Cao Hiên Thần bị lạnh nhạt, mặc kệ hắn đùa thế nào, Kỷ Thanh Trạch cũng không chịu để ý đến hắn.
Hắn bắt đầu rầu rĩ, không biết nên bù đắp thế nào.
Một lát sau, hắn nghĩ ra cách, tươi cười rạng rỡ, xoay hông dạng chân, chu mông về phía Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch đang khoanh tay đứng nghiêm như pho tượng, bị Cao Hiên Thần đột nhiên chu mông hất ra, nhất thời loạng choạng hai bước.
Y không thể tin được mà trừng Cao Hiên Thần, không biết cái tên này lai muốn giở trò quái gì.
“Ngươi đánh đi đánh đi, cho ngươi đánh! Ngươi đánh xong rồi sẽ không giận nữa chứ? Nà! Nà! Ngươi tới đánh ta đi nào!”
“…”
Kỷ Thanh Trạch không chỉ không đánh hắn, mà còn trốn ra ngoài giống như gặp quỷ, nhưng lại bị Cao Hiên Thần bắt được tay y, kéo tới vỗ lên mông hắn hai cái——thay vì bảo y đánh mông Cao Hiên Thần, chẳng bằng nói Cao Hiên Thần dùng cái mông đụng mạnh vào tay y hai cái!
“Được rồi, lần này hai ta hòa nhau rồi!” Cao Hiên Thần xoay người, lại nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Thanh Trạch quả thực không cách nào hình dung, liều mạng giũ giũ cái bàn tay kia như phát điên.
Hắn lại bị bộ dạng Kỷ Thanh Trạch chọc cười, ôm bụng cười to: “Ai nha, sao ngươi lại đáng yêu như vậy? Ha ha ha ha ha! Tiểu đoan chính, ngươi đúng là thú vị quá rồi! Ta thật sự thích ngươi lắm nha!”
Kỷ Thanh Trạch đang giũ tay, nghe thế đơ người ra.
Sau khi tan học, Kỷ Thanh Trạch còn đang tức giận, bước nhanh về phòng của đệ tử, Cao Hiên Thần ở phía sau gọi y, y cũng không thèm để ý.
Y về tới phòng thì liền đóng cửa lại.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cao Hiên Thần kêu lên: “Tiểu đoan chính, mở cửa nhanh, ta có đồ muốn cho ngươi!”
Kỷ Thanh Trạch vừa mới nguôi giận một nửa, còn đang do dự rốt cuộc có nên mở cửa cho hắn hay không, đã thấy Đa Lạp ngoắt ngoắt cái đuôi đi ra cửa.
Đến cửa, Đa Lạp thoải mái nhảy một cái, víu vào cửa gỗ, lại dùng móng vuốt mở then cửa ra.
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Thứ ăn cây táo rào cây sung! Không có đạo đức! Không có mèo tâm!=)))
Cao Hiên Thần vào phòng, ôm lấy con mèo nhỏ đang lay ống quần ở bên chân hắn, hôn chụt một cái, mặt mày hớn hở: “Con ngoan, không uổng công ta thương ngươi.” Rất dễ thấy rằng Đa Lạp đã lén lút mở cửa cho hắn không biết bao nhiêu lần rồi!
Kỷ Thanh Trạch khoanh tay, hờn dỗi, không muốn để ý tới hai tên khốn kiếp kia.
Cao Hiên Thần như làm ảo thuật, móc ra hai đôi giày mới từ trong ngực, đưa tới trước mặt y: “Này, cho ngươi.
Ta thấy giày ngươi đã bị mài mòn cả rồi, sáng sớm lúc ta xuống ynúi có mua hai đôi mới này.”
Người tập võ dùng giày rất hao, cho dù có là giày tốt đế dày thì qua ba, năm tháng cũng bị mài mỏng.
Lúc Kỷ Thanh Trạch đến Thiên hạ luận võ đường là tự mình thu thập hành lý, y tuy chu đáo, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sót, lại quên mang thêm mấy đôi giày đến.
Y mang giày cũ đã hỏng, đang nghĩ muốn đi tìm đường chủ xin phép đi mua giày, nhưng không ngờ Cao Hiên Thần đã mua giày mới đến cho y trước rồi.
Kỷ Thanh Trạch còn chưa kịp nói gì, đã thấy Cao Hiên Thần tự ý cầm giày cũ của y ném ra ngoài, rồi đưa giày mới tới bên chân y: “Ngươi thử xem, có vừa chân không?”
Kỷ Thanh Trạch xỏ chân vào, thấy hết sức vừa vặn, vô cùng thoải mái.
Cao Hiên Thần liền ngẩng đầu lên, ngây ngô nhìn y cười.
Đây đã là lần thứ vô số rồi, Kỷ Thanh Trạch mới vừa quyết định không bao giờ muốn để ý tới Cao Hiên Thần, nhưng y quyết tâm còn chưa tới nửa canh giờ đã bị phá vỡ, lửa giận ùn ùn đã tan thành mây khói, một tí cũng không hốt về được.
Tâm tình của y phức tạp, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Rồi lại nói, “Con người ngươi ấy, sao có lúc tốt như vậy, mà có lúc lại hư hết sức.”
Cao Hiên Thần lúc ấy rất vô tư, hoàn toàn không biết hai chữ ‘tị hiềm’ (tránh nghi ngờ) viết như thế nào, khi nói chuyện không có chút e dè.
Hắn nói: “Ta hư thì sao, ta hư thì ngươi cũng không thích ta à!”
Kỷ Thanh Trạch nhất thời sởn gai ốc, mắt trừng lớn: “Ai… Ai thích ngươi chứ!”
Y mới vừa thử xong giày mới, trên chân chỉ mang tất.
Cao Hiên Thần một phát bắt được chân của y, co ngón tay lại, cười hai tiếng rồi bắt đầu cào lòng bàn chân của y: “Có thích hay không? Hả? Có thích hay không?”
Kỷ Thanh Trạch mới đầu vẫn ráng giữ kiêu ngạo đoan chính, nhưng trong nháy mắt đã quăng mất tiêu luôn.
Từ lần đánh đó, y luyện võ luyện ngày càng chăm chỉ.
Thiếu niên mới vừa vào Thiên hạ luận võ đường, đều chỉ tầm mười mấy tuổi đầu.
Tuy nói con cái võ học thế gia đều phải chịu khổ luyện công từ nhỏ, nhưng cũng là được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ.
Bọn họ ai cũng là lần đầu tiên rời nhà đi xa, hơn nữa lại đi lâu tận năm năm, nên hoặc là bản thân không quen, hoặc là cha mẹ không yên lòng.
Bởi vậy ở trên Thiên hạ luận võ đường, người nhà các đệ tử hàng năm có một cơ hội đến Linh Vũ sơn thăm người thân.
Vừa đến lúc thăm người thân, người lui tới Linh Vũ sơn nhiều hơn, trên núi thế mà lại không còn náo nhiệt như trước.
Một đám thiếu niên quậy phá tụ lại với nhau, quậy tung trời đất, quả thực muốn san bằng cả núi, võ sư đều không quản được bọn họ.
Nhưng bây giờ trưởng bối của bọn họ đến, trưởng bối cũng đều là người có tiếng tăm trên giang hồ, vì vậy bọn họ giống như là biến thành người khác, người này thành thật hơn người kia, người này ngoan ngoãn hơn người kia, chả dám nháo loạn gì nữa.
Thời gian thăm người thân kéo dài tới năm ngày, năm ngày này vì có thể để cho các thiếu niên có thêm thời gian ở chung với người nhà nên giờ dạy học cũng ít hơn bình thường chút, phần lớn thời gian cũng để các thiếu niên tự luyện tập.
Đương nhiên Cao Hiên Thần sẽ không có người nhà tới thăm, lúc hắn rãnh rỗi nhiều hơn, đám hồ bằng cẩu hữu kia của hắn lại đều bận rộn giả vờ giả vịt trước mặt người nhà, vì vậy hắn càng dính với Kỷ Thanh Trạch nhiều hơn, bởi Kỷ Thanh Trạch cũng không có người nhà tới thăm.
Kỷ Thanh Trạch ở trong phòng đọc sách, Cao Hiên Thần ngồi xổm ở bên chân của y chơi đùa với mèo.
Hắn lượm một đống lông chim từ trong rừng cây về, tự làm thành một quả cầu, dùng dây thừng buộc lên, rồi nắm dây thừng quăng tới quăng lui quả cầu đi.
Đa Lạp liền đuổi theo quả cầu của hắn, chơi vui không biết trời đất nữa.
Kỷ Thanh Trạch xem sách một hồi, rồi liếc mắt nhìn Đa Lạp cùng Thiếu Lạp đang chơi quên trời quên đất, lắc đầu một cái, tiếp tục lật sách.
Cao Hiên Thần chơi mệt rồi, ném quả cầu lông tới người Kỷ Thanh Trạch.
Đa Lạp lập tức nhào vào trong lồng ngực Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch gấp sách lại, vuốt vuốt đầu con mèo nhỏ, thả nó lại xuống đất, rồi cầm sách lên.
Cao Hiên Thần tới gần, gối cằm lên trên đầu gối của y: “Đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài chơi một lát đi.”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Không đi.”
Cao Hiên Thần phồng mang trợn mắt lên, nói: “Có đi hay không?”
Kỷ Thanh Trạch: “…” Y bất đắc dĩ để sách xuống, “Đi làm cái gì?”
Cao Hiên Thần suy nghĩ một chút, nói: “Hai ta luyện võ một chút!”
Kỷ Thanh Trạch nhíu mày, lập tức đáp: “Được.”
Hai người ra khỏi phòng, Cao Hiên Thần đang muốn đi lấy kiếm, Kỷ Thanh Trạch lại lượm hai cây trường côn, ném một cái cho hắn.
Cao Hiên Thần ngay lập tức lên hứng thú: “À há, đây là muốn báo thù hả? Một chốc cái mông bị ta đánh sưng lên thì không cho khóc nhè nhé!” Gần đây hắn thường nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch đang khổ luyện côn pháp, nhìn một chút đã đoán được tâm tư của Kỷ Thanh Trạch rồi.
Kỷ Thanh Trạch mới không thèm so miệng lưỡi nhanh nhảu với hắn, hừ một tiếng: “Đến đây!”
Còn chưa bắt đầu động thủ, chợt nghe ngoài hàng tre có tiếng bước chân, một giọng của nữ tử trung niên lọt vào tai: “Tinh Tinh, con đừng chạy nữa, trời vào tiết thu gió lạnh, mau mặc thêm áo khoác vào, lỡ cảm lạnh thì sao đây hả!”
Tiếng tới trước, sau đó người cũng đến.
Tưởng Như Tinh đi trước đang bước nhanh như chạy trốn, mẫu thân nàng mang theo một cái áo khoác đuổi theo phía sau.
Tưởng Như Tinh sầu thảm nói: “Không không không, con không lạnh, con thật sự không muốn mặc!”
“Ngươi là nữ hài tử, không giống đám nam hài tử này, tuyệt đối không thể bị cảm lạnh!”
“Mẹ à! Đừng nói nữa!”
Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch: “…”
Tưởng Như Tinh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt càng bi thảm, hiếm thấy có mấy phần e lệ như nữ tử, cúi đầu, vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Mẫu thân Tưởng Như Tinh đuổi tới, cười cười với hai thiếu niên, mang theo áo khoác chạy đi điên cuồng đuổi theo.
Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch: “…”
Cao Hiên Thần gãi đầu một cái, khởi động gân cốt một chút, nói: “Đến đây đi.”
Lại không biết tại sao, Kỷ Thanh Trạch lại có chút thất thần.
Y hoảng hốt một chốc, cuối cùng cũng coi như hồi hồn, bày ra tư thế.
Cao Hiên Thần cướp cơ hội tấn công trước!
Bọn họ kết đôi luyện võ đã được một thời gian, dưới sự “Dạy dỗ”của Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch quả thực đạt tới mong đợi của nhóm võ sư, tiến bộ thần tốc.
Ở cái tuổi này, bọn họ một là còn nhỏ sức yếu, thứ hai lại thiếu rèn luyện, nên dù có tư chất cao đến đâu, trên sở trường võ học cũng có khuyết điểm.
Đặc điểm của Cao Hiên Thần là biết nhiều nhưng không tinh thông.
Hắn từ nhỏ đã học đủ thứ, cái gì cũng đã qua tay, nhưng mới bắt đầu không bao lâu đã sớm bỏ.
Từ Quế Cư từng đánh giá hắn, nói hắn thiếu sự chau chuốt.
Nếu như có một ngày, hắn gặp phải một bước ngoặt lớn, làm cho hắn không bỏ ngang mà nghiên cứu cẩn thận, đến lúc đó tiền đồ của hắn mới có thể thực sự là sâu không lường được.
Mà ưu điểm của Kỷ Thanh Trạch là nghiên cứu kĩ, nhưng khuyết điểm là quá mức câu nệ.
Y một khi học được một môn công phu, sẽ nghiêm túc tìm hiểu rõ nó.
Nhưng mà y học được thế nào thì triển khai thế đó, không phát huy theo ý cá nhân, cũng không dám “Cải tạo” nó.
Việc này có liên quan tới tính tình của y, chỉ sợ sơ ý một chút là ngã qua bàng môn tà đạo.
Nhưng mà bất luận võ công gì đều là do con người sáng tạo, mà người sáng tạo ra đều là công phu thích hợp nhất với chính mình.
Nhưng với mỗi người mỗi khác, nếu như không biết biến tấu, sẽ ăn khổ sở khi bắt chước người khác.
Tạ Lê cũng đã lén nói với y, để y không phải quá mức lưu ý thế đạo, bị trói buộc bởi ánh mắt người khác, không muốn y hạn chế bản thân vì lòng người.
Nhưng mà tính cách con người đâu phải thành được chỉ tròng vài ba ngày, nếu không phải gặp phải biến cố lớn, thì sao có thể dễ dàng thay đổi? Bởi vậy Cao Hiên Thần vẫn láu táu, Kỷ Thanh Trạch vẫn quá mức dè dặt.
Lúc này hai người vừa giao thủ, đúng là Kỷ Thanh Trạch chiếm thượng phong.
Những ngày qua y nghiên cứu côn pháp sâu hơn, đã quen hơn với chiêu thức đa dạng, đã chiếm được ưu thế so với Cao Hiên Thần luyện lưng chừng.
Mấy chiêu qua, Kỷ Thanh Trạch bổ một côn xuống, suýt nữa đập trúng Cao Hiên Thần.
Cao Hiên Thần miễn cưỡng tránh né, nhíu mày nói: “Ta đánh ngươi lúc nào cũng nhường, lúc ngươi đánh ta sao lại hung ác như vậy!”
Kỷ Thanh Trạch quét côn nói: “Ngươi nhường chỗ nào hả ?!”
“Ta chỉ đánh mông của ngươi, còn không phải nhường sao? Ngươi đụng chỗ nào đánh chỗ đó, lỡ đả thương ta thật thì làm sao bây giờ!”
Kỷ Thanh Trạch thầm mắng mình sao lại ngu đến mức đi tiếp lời hắn chứ, để cho hắn có cơ hội khoe khoang sự vô liêm sỉ.
Y không nhường chút nào, lần nữa đề côn tấn công tới.
Lại qua mấy chiêu, Cao Hiên Thần đột nhiên kêu đau một tiếng.
Hắn bị Kỷ Thanh Trạch đầu côn quét đến cẳng chân.
So tài tỉ võ, khó tránh khỏi lúc sai sót bị thương nên song phương đều sẽ khống chế sức mạnh.
Cao thủ chân chính có thể chạm đến là thôi, nhưng nếu như tu vi võ học còn chưa đủ, thu tay không đủ vừa lúc, sẽ khiến đối thủ ăn chút đau khổ.
Kỷ Thanh Trạch mặc dù đã thu thế, nhưng lúc y khởi thế quá hung ác, nên thu lại không hết được.
Kỷ Thanh Trạch nghe hắn kêu lên liền sửng sốt.
Y rõ ràng định báo thù, nhưng khi thực sự báo thù rồi y lại như hài tử phạm lỗi, ảo não một trận, không biết làm sao.
Cao Hiên Thần xoa xoa cẳng chân, đoán chừng là bị bầm rồi.
Hắn tức giận, trường côn trong tay nhanh chóng khuấy lên, đâm tới Kỷ Thanh Trạch!
Tinh thần Kỷ Thanh Trạch rối loạn, Cao Hiên Thần lại bị kích thích sinh ra ý chí chiến đấu.
Cục diện lập tức xoay chuyển, Cao Hiên Thần chiếm thế thượng phong, Kỷ Thanh Trạch liên tục bại lui.
Hai trường côn va chạm mấy lần, Cao Hiên Thần đột nhiên bước xa dịch người, chuyển tới phía sau Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch sợ hắn muốn giở lại trò cũ, hoang mang hoảng loạn xoay người, muốn bảo vệ cái mông càng đánh càng vểnh của mình, nhưng y càng hoảng loạn, càng bị Cao Hiên Thần thừa cơ rút mất trường côn trong tay!
Cao Hiên Thần cũng tự ném vũ khí, vồ tới, đè Kỷ Thanh Trạch xuống đất.
Kỷ Thanh Trạch vội vã đẩy hắn, đẩy không ra, hai người lăn trên đất mấy vòng.
Cao Hiên Thần không cần côn, trực tiếp bắt đầu, đè sấp Kỷ Thanh Trạch xuống đất, nhắm ngay mông y đánh “Bốp bốp” bằng cả hai bàn tay: “Mau xin tha, xin tha đi, ta sẽ tha cho ngươi!”
Kỷ Thanh Trạch sao lại chịu xin tha? Ngoại trừ mông đau, tâm can tỳ phổi thận càng đau hơn.
Y vừa tức giận, vừa liều mạng giãy dụa, vừa ở trong lòng phát lời thề lần thứ 346: Y cả đời này, sẽ không!! Sẽ không!! Sẽ không bao giờ thèm để ý tới cái tên khốn kiếp Hàn Dục Trừng này nữa!!!
Cao Hiên Thần đánh mông y mấy cái, bỗng nghe tiếng bước chân truyền đến, nhanh chóng dừng tay, ôm Kỷ Thanh Trạch lộn mấy vòng, lăn tới phía dưới trốn đi.
Kỷ Thanh Trạch càng sợ bị người khác thấy, bị doạ đến dính thật sát vào Cao Hiên Thần, hoàn toàn không dám giãy giụa.
“Tinh Tinh, bữa trưa chỉ ăn ít như vậy à, ăn thêm chút trái cây đi!”
“Con ăn no, con thực sự ăn no rồi!” Tưởng Như Tinh hết chịu nổi mà chạy đi.
Tưởng mẫu than thở đuổi theo: “Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy! Mẹ cũng là vì tốt cho con!”
Kỷ Thanh Trạch, Cao Hiên Thần: “…”
Hai tiếng bước chân một trước một sau đi qua.
Cao Hiên Thần phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình và Kỷ Thanh Trạch dính sát như vậy, mũi của hai người gần như chạm vào nhau, hơi nóng thở lên mặt đối phương.
Hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch hai mắt thờ ơ, vầng trán cau lại.
Hắn suy nghĩ một chút, vươn ngón tay đặt giữa chân mày Kỷ Thanh Trạch, sau đó bày ra một khuôn mặt tươi cười.
Lần phát thề thứ 346 của Kỷ Thanh Trạch lại vì một động tác nhỏ bé này mà theo gió bay luôn. =)))
Hai người phủi bụi đất trên người rồi đứng lên, Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Người nhà ngươi không đến thăm ngươi sao?”
Cao Hiên Thần không phản đối: “Cho dù cha ngươi tới thăm ngươi, cha ta cũng không tới thăm ta.”
Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc nhìn hắn, đang muốn hỏi hắn tại sao, chợt thấy Thẩm Phi Kỳ chạy từ trên đường nhỏ tới.
Thẩm Phi Kỳ vừa chạy, vừa thở hổn hển nói: “Mau, mau lên, cha ngươi tới thăm ngươi kìa, nhanh tới nghị sự đường đi!”
Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch hai mặt nhìn nhau, đều chỉ vào đối phương nói: “Cha ngươi?”
Cao Hiên Thần đẩy Kỷ Thanh Trạch một cái: “Nhất định là cha ngươi, mau đi đi.
Có muốn ta cùng ngươi đi không?”
Kỷ Thanh Trạch khó mà tin nổi.
“Cái gì vậy!” Thẩm Phi Kỳ vỗ đùi: “Hàn Dục Trừng, là cha ngươi đến đó!!”.