Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 47

Edit: Phong Lữ
Tạ Lê đột ngột xuất hiện rồi cũng đột ngột bỏ đi, còn kéo theo Văn Nhân Mỹ đi luôn.
Nhưng mà sau khi bọn họ rời đi, áp lực bọn Cao Hiên Thần, Thẩm Phi Kỳ phải đối mặt cũng không hề giảm.

Trên sân còn có rất nhiều người mắt lom lom nhìn chằm chằm Sương kiếm.
Nếu Cao Hiên Thần đã cầm “Sương” kiếm trên tay thì sẽ không đưa lại cái củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Thẩm Phi Kỳ.

Hắn mang “Sương” kiếm bỏ chạy, muốn leo tường từ Thẩm gia ra ngoài —— hắn dự định gắp lửa bỏ tay người, chỉ cần kiếm đã không còn ở Thẩm gia, thế thì những người trên sân kia tự nhiên không còn lý gì lưu lại nữa, cục diện rối ren của Thẩm gia cũng có thể giải.
Nhưng mà hắn mới vừa chạy ra không tới hai bước, Kỷ Thanh Trạch cùng chung ý đồ cũng đã đến bên cạnh hắn, rút “Sương” kiếm trên lưng hắn ra.

Y thấp giọng nói: “Để ta.”
Dù xét ở khía cạnh nào, Kỷ Thanh Trạch đều thích hợp hơn so với Cao Hiên Thần trong việc “phóng diều” này.

Kỷ Thanh Trạch khinh công cao cường, mà Cao Hiên Thần khinh công đã kém nhiều.

Hơn nữa nơi này là Tô Châu, những người này dám chọc Thẩm gia, lại không hẳn dám chọc Du Long kiếm Kỷ gia.

Coi như dám chọc, sau trận hỗn chiến này bọn họ cũng đã tổn thương nguyên khí, cũng chọc không nổi.
Cao Hiên Thần đương nhiên lo lắng, nhưng hắn cũng biết, nếu như để hắn làm, Kỷ Thanh Trạch càng lo lắng hơn.
Vì vậy hai người vội vội vàng vàng trao đổi một ánh mắt, Cao Hiên Thần gật đầu đáp ứng: “Được.”
Kỷ Thanh Trạch cầm Sương kiếm đi, lập tức có mấy người nhào lên cản y.

Y lại không ham chiến chút nào, giả tạo một chiêu đánh lui người rồi đi liền.

Y tăng khinh công đến mức tận cùng, người nhẹ như yến, thoáng qua đã bay ra mấy trượng, nhảy lên tường cao, ẩn vào trong bóng đêm không thấy đâu nữa.
Kỷ Thanh Trạch vừa đi, tình thế trên giáo trường lập tức có biến hóa, trừ môn sinh Thẩm gia, những người còn lại liền phân thành ba nhóm.
Một nhóm người đuổi theo Kỷ Thanh Trạch.

Khi “Sương” kiếm vừa rơi vào trong tay Kỷ Thanh Trạch, có rất nhiều người trong lòng thầm than ‘không xong rồi’.


Chỉ cần Kỷ Thanh Trạch mang thanh kiếm về Kỷ gia, vậy tối nay bọn họ hoà  n toàn phí công.

Đã đánh hồi lâu, sao nỡ trơ mắt bỏ cuộc? Vậy nên ôm chút mong đợi mà đuổi theo.
Có một nhóm người khác, đồng bạn bị tổn hại, chính mình bị thương, đã biết không có hi vọng đoạt kiếm, đơn giản rút lui.
Còn có nhóm người thứ ba, đâu cũng không đi, còn ở trên sân đánh nhau.

Bọn họ kỳ thực cũng đã bỏ qua hi vọng đoạt kiếm, chỉ là bọn họ vừa mới bị thiệt lớn, đồng bạn bị giết nên mục đích bọn họ đã từ “Đoạt kiếm” biến thành “Báo thù”, bám vào kẻ địch, không chết không từ bỏ.

Trong những người này đặc biệt có đệ tử Thập Tam tông, sau khi Tạ Lê rút đi, bọn họ phát điên nhào tới Cao Hiên Thần, thề phải báo thù vì Ngưu Đại Đầu.
Nhưng mà trong đám lưu lại đã không còn cao thủ gì, toàn bộ là một đám hỗn tạp.

Thẩm Phi Kỳ dằn sự hoảng loạn xuống, tìm về lý trí, tụ tập toàn bộ môn sinh Thẩm gia trở về, để bọn họ bảo vệ xung quanh.
Dần dần, chiến khí thế ngất trời trên giáo trường vừa mới nãy đã dần tiêu tán, không còn lại bao nhiêu người.

Thẩm Phi Kỳ cho môn sinh nhanh chóng mang Thẩm lão gia chủ suy yếu và Tưởng Như Tinh bị thương đi nghỉ ngơi, lại cùng Cao Hiên Thần dẫn người đi kiểm tra cấm địa.
Cấm địa Thẩm gia ở phía đông giáo trường, là một toà Tàng Kiếm các.

Song, khi mọi người đi tới ngoài Tàng Kiếm các lại bị tình hình trước mắt dọa sợ ngây người —trên đường, thi thể nằm la liệt, máu tươi đầy đất, đất vàng bị nhiễm đen, có thể thấy được nơi đây vừa mới trải qua cuộc chiến đoạt kiếm khốc liệt thế nào.
Sắc mặt Thẩm Phi Kỳ tái nhợt như tờ giấy, từ từ ngã quỵ ở bên người môn sinh Thẩm gia chết không nhắm mắt.

Trong lòng hắn đầy bi thương, run rẩy đưa tay ra giúp thi thể nhắm mắt lại.
Những kẻ ban nãy xông vào cấm địa đoạt kiếm lúc này đều đã rút lui, Cao Hiên Thần hỏi Thẩm Phi Kỳ: “Ngươi để gì trong cấm địa?”
Thẩm Phi Kỳ lau mặt, uể oải nói: “Hàng nhái.”
Chắc chắn những người kia cầm kiếm rồi cũng không kịp nhìn kỹ, sắc trời còn tối đã mang hàng nhái chạy.

Đợi đến sau khi trời sáng, tin tức truyền ra, người cướp hàng nhái phát hiện mình đã cao hứng hụt một đêm thì sẽ có tâm trạng thế nào? Vì một cái hàng nhái mà bồi thêm nhiều tính mạng người như vậy, thật là mỉa mai.
Cao Hiên Thần có chút bận tâm những người kia sẽ lại về Thẩm gia gây chuyện, mà nghĩ đi nghĩ lại, những người kia đến là vì “Trộm kiếm”, nhưng đã xem tính chất “Trộm kiếm” chuyển thành “Đoạt kiếm”, giờ này kiếm bị Kỷ Thanh Trạch mang đi, nếu bọn họ lại trở về, tính chất liền triệt để chuyển biến thành “Giết người”, tổn hại mạng người không phải chuyện có lợi, vậy thì hà tất phải làm? Nếu như Thẩm gia không còn chấp niệm với Sương kiếm, cũng sẽ không tới nỗi dẫn lửa thiêu thân.
Lúc này sắc trời đã hơi sáng.

Trước đây mà cùng thời điểm này, mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời, tiếng ve kêu chim hót, chính là một ngày mới đầy phấn chấn.

Nhưng hôm nay, ve đã ngừng kêu, chim đã bay mất, toàn bộ Thẩm gia âm u đầy tử khí, không còn dáng dấp ngày xưa.
Cao Hiên Thần cúi người xuống, muốn đỡ Thẩm Phi Kỳ quỳ trên mặt đất dậy.

Nhưng mà người còn chưa đứng lên, bản thân hắn đột nhiên lâm vào một trận mê muội, suýt nữa ngã ở trên người Thẩm Phi Kỳ, cuối cùng là Thẩm Phi Kỳ đỡ lấy hắn.
Một đêm hỗn chiến, có ai không cố gắng chống đỡ đến bây giờ.

Cao Hiên Thần giết Ngưu Đại Đầu dưới tình huống mất đi một thân nội lực, còn thêm một hồi ác chiến với Tạ Lê, lúc này sức lực đã hoàn toàn tiêu hao.
Thẩm Phi Kỳ vội hỏi: “Cám ơn ngươi, Cao giáo chủ.

Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện tiếp theo ta sẽ xử lý.” Nói xong liền bảo một tên môn sinh dìu Cao Hiên Thần trở về phòng.
Cao Hiên Thần không yên lòng về Kỷ Thanh Trạch một mình mang Sương kiếm rời đi, vốn định chờ y trở về.

Nhưng hắn thực sự quá mệt mỏi, trong lúc chờ đã ngủ thiếp đi.
Hắn chợp mắt mấy canh giờ, khi tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.

Hắn lập tức vươn mình xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy thị nữ ngồi trên bậc thang ngoài cửa.
Thị nữ kia thấy hắn đi ra, vội vàng đứng dậy nói: “Thiếu chủ dặn dò ta đến hầu hạ công tử, công tử đói bụng sao?”
Cao Hiên Thần giơ tay ra hiệu dừng lại lời của nàng: “Không cần, ta cái gì cũng không muốn.

Kỷ Thanh Trạch đâu? Có tin tức của y không?”
Thị nữ mờ mịt lắc đầu: “Ta không biết.

Trước đó thiếu chủ đã phái người đi tới Kỷ gia, bây giờ còn chưa trở về.”
Cao Hiên Thần sửng sốt một chốc, thị nữ kia thấy sắc mặt hắn không dễ nhìn, vội hỏi: “Công tử lại về phòng đi nghỉ một lát đi? Thiếu chủ đã kêu đại phu đến, chỉ là đêm qua người bị thương nhiều lắm, đại phu e là chậm chút mới có thể lại đây.”
“Không, ta không sao.” Cao Hiên Thần chần chờ chốc lát, lại hỏi, “Tưởng Như Tinh ở nơi nào? Nàng có khỏe không?”
Thị nữ nói: “Tưởng cô nương đang chữa thương.”
“Ngươi dẫn ta đi thăm nàng một chút đi.”
Thị nữ Thẩm gia mang Cao Hiên Thần tới trước phòng Tưởng Như Tinh, Cao Hiên Thần đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tưởng Như Tinh ngồi ở trên giường, một y nữ đang thay nàng băng bó vết thương trên cánh tay.

Đêm qua Tưởng Như Tinh cưỡng ép mình ngăn cản Văn Nhân Mỹ, chịu không ít thương tổn.

Cũng may phần lớn là chút thương tổn da thịt, an dưỡng mấy ngày là tốt rồi.
Cao Hiên Thần đi lên phía trước: “Ngươi vẫn tốt chứ?”
Khuôn mặt Tưởng Như Tinh tiều tụy, hai mắt đều là tơ máu hồng, dường như một đêm chưa hề ngủ.

Nàng đè xuống tay y nữ thay nàng băng bó: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, còn lại để ta tự mình làm.”
Vết thương trên người nàng hầu hết đã được xử lý tốt, còn lại đã không quá quan trọng, vì vậy y nữ dặn dò vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Tưởng Như Tinh vội không nhịn nổi mà mở miệng: “Đêm qua, người kia có phải là Tạ sư?!”
Tối hôm qua khăn che mặt Tạ Lê bị Văn Nhân Mỹ cắt rời, một ánh mắt vội vàng, Tưởng Như Tinh cũng không có thấy rõ, chỉ có Cao Hiên Thần thấy được.
Nhưng mà đối mặt với sự tha thiết của Tưởng Như Tinh, Cao Hiên Thần lại chần chờ không trả lời.
“Ngươi không phải đã giao thủ với hắn sao? Ta thấy hắn dùng song đao, ngươi đã nói hắn là càn khôn đao Tạ Cảnh Minh mà!” Tưởng Như Tinh gấp đến độ suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình: “Chính là thầy ấy đúng không? Thầy quả nhiên không chết!”
Nàng gấp đến độ ho khan, Cao Hiên Thần vội vỗ vỗ lưng của nàng: “Đúng, hắn còn sống.

Ta nhìn thấy mặt của hắn, hắn chính là Tạ Lê.”
Lưng Tưởng Như Tinh đang căng thẳng lúc này mới dần dần thanh tĩnh lại.
Mặc dù lúc trước nói thi thể là giả, đó cũng là lời nói một phía của Cao Hiên Thần, cả Từ Quế Cư cũng không biết sự tình thì có mấy phần đáng tin? Nàng nắm chặt một tia hy vọng mong manh như vậy, rồi lại thường xuyên hoài nghi bản thân.

Mãi đến tận tối hôm qua, nàng tận mắt nhìn thấy cái bóng người quen thuộc kia cùng bộ pháp quen thuộc, ngọn lửa hy vọng trong lòng nàng mới bùng cháy mãnh liệt.
Tưởng Như Tinh cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn nói: “Cám ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi.”
Cao Hiên Thần hơi run run, buồn bã nói: “Có cái gì tốt mà cảm ơn.

Hắn không có dùng mặt thật gặp người, cũng không có nói chuyện cùng ngươi…”
“Nhưng cũng cám ơn ngươi.” Tưởng Như Tinh nói: “Ngươi không hiểu, dù chỉ có một tia hi vọng, cũng đã rất tốt rồi.”
Nàng bình thường không nói nhiều, càng không am hiểu biểu đạt tình cảm, ngôn từ nghèo nàn tới độ không biết nên làm sao bộc bạch nội tâm mình lúc này.

Nàng nghĩ nát óc trong chốc lát, đơn giản chọn cách mượn dùng lời của người khác: “Thiếu Lạp cùng Kỷ Thanh Trạch là bạn rất thân, thế nhưng trước khi Thiếu Lạp xảy ra chuyện, bọn họ mới vừa cãi nhau một trận.

Có một lần ta đi uống rượu cùng Kỷ Thanh Trạch, y nói với ta, nếu như ngày ấy, trước khi rời đi Thiếu Lạp có thể nói với hắn một câu ‘Chờ ta trở về’, thì dù có một bộ thi thể cháy khét cũng chẳng sao, có di vật cũng chẳng sao, thậm chí cho y tận mắt thấy người chết ở trước mặt y, y vẫn sẽ luôn chờ đợi, chờ người kia lại trở về.

Ngươi có thể sẽ cảm thấy y rất ngu, nhưng mà ta thật sự hiểu y.”
Nhịp thở của Cao Hiên Thần cứng lại.
Tưởng Như Tinh lại nói: “Ngươi nói rằng chuyện không làm được thì đừng hứa.

Nhưng kỳ thực có lúc dù cho không làm được, nhưng nếu có thể cho người khác lưu lại một chút, dù cho một chút chút tưởng niệm cũng tốt.

Trong lòng có tưởng niệm thì ngày tháng trôi qua sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.


Khi trong lòng đau khổ, cũng chẳng khác gì người chết rồi.”
Sắc mặt Cao Hiên Thần tái nhợt, tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành quả đấm.

Qua hồi lâu mới chua chát hỏi: “Người đã ‘chết’ một năm, lẽ nào một năm rồi mà ngươi vẫn không bỏ xuống được sao?”
“Một năm rất lâu sao?” Tưởng Như Tinh nói: “Có mấy người, cả đời cũng không bỏ xuống được.”
Cao Hiên Thần không ngờ lại có thể từ miệng tên thô lỗ Tưởng Như Tinh nghe được câu tình thâm ý nặng đến như vậy, khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Thời gian là thứ rất thần kỳ, mọi người đều cảm thấy được ngày mai còn rất dài, ngày hôm qua rất ngắn.

Những ngày đã qua thì một năm hay là năm năm thì nhìn lại chỉ là nháy mắt.

Chính hắn cũng không buông xuống, lại hi vọng người khác buông xuống, dựa vào cái gì chứ?
Hắn phục hồi tinh thần lại, cảm khái nói: “Ngươi thật sự thích hắn như vậy.”
“Tạ sư là người ta kính trọng nhất.” Tưởng Như Tinh trịnh trọng nói, “Là thầy khiến ta hiểu rõ vì sao ta cầm đao, là thầy dạy ta giang hồ nhi nữ làm sao đặt chân vào đất trời.”
Trong một đám võ sư Thiên hạ luận võ đường, người có võ nghệ cao siêu không phải ít, Tạ Lê không hẳn có thể xếp hạng nhất.

Nhưng có thể dạy bọn họ đạo lý đối nhân xử thế, Tạ Lê là người dạy nhiều nhất.

Đừng nói Tưởng Như Tinh, ngay cả Cao Hiên Thần cũng nhớ rất nhiều lời Tạ Lê đã nói.

Chính vì vậy, những bí ẩn trên người Tạ Lê đêm qua càng khiến hắn không hiểu rõ.
Hai người im lặng không lên tiếng ngồi đối diện một chốc, Cao Hiên Thần liếm liếm môi khô khốc, hỏi: “Ta hỏi ngươi này, ta chỉ là tùy tiện hỏi, làm cái giả thiết, ngươi không cần tưởng thật.

Giả dụ nói, giả như, Tạ Lê lại một lần nữa đứng ở trước mặt ngươi, nhưng thân phận hắn đã thay đổi, hắn biến thành… Biến thành yêu nhân Thiên Ninh giáo ta, hoặc là đã đầu quân cho Phong Hoa Thập Nhị lâu, ngươi sẽ làm gì?”
Tưởng Như Tinh kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta thật sự chỉ là tùy tiện nói chứ không phải biết thân phận Tạ Lê mà cố ý không nói cho ngươi.

Thế nhưng tối hôm qua hắn không chịu dùng bộ mặt thật gặp người, có thể là hắn có vấn đề gì khó nói.

Cho nên… Ngươi sẽ làm thế nào đây?”
Tưởng Như Tinh nghiêm túc suy nghĩ một hồi, kiên định nói: “Giải quyết vấn đề cho thầy, giúp thầy ấy một tay.”
“Lập trường của hắn, lập trường của ngươi, thân phận của hắn, gia thế của ngươi, lẽ nào đều không quan trọng sao?”
“Người khác nói thế nào là chuyện của người khác.” Tưởng Như Tinh nói: “Lẽ nào làm thầy trò qua năm năm, ngay cả thầy ấy là người thế nào ta còn không rõ?”.