Mộ Dung Táp còn đang khó hiểu không rõ vì sao Hoa Triệt đang yên đang lành tự nhiên nhảy dựng lên như giật kinh phong. Thì thủ phạm đứng chình ình trước mặt. Lông tơ tức khắc dựng thẳng tắp, cả người đơ ngay tại chỗ.
Nghe đồn đại công tử Vân Thiên Thuỷ Kính là người lạnh lùng luôn thích cô độc. Chàng ta đường đường là đại thiếu gia Phượng Minh Cốc cũng chẳng ngán uy áp của y. Mộ công tử sởn tóc gáy là vì đặt mình vào hoàn cảnh của bằng hữu mới quen. Tưởng đâu Hoa Triệt và Sở công tử có thù oán gì đó. Hắn thế đơn lực mỏng bị y đuổi giết thật sự là quá đáng thương.
Hơn nữa, sắc mặt của Sở Băng Hoàn lúc này quá đáng sợ.
Mộ công tử có linh cảm sắp chết tới nơi rồi.
Thượng Thanh Tiên Môn chủ tu kiếm đạo, Dạ U Phủ chủ tu nhạc cụ, mà Vân Thiên Thủy Kính chủ tu y đạo. Vị Sở công tử trẻ tuổi này là y tu kiệt xuất nhất của Vân Thiên Thuỷ Kính từ trước đến nay.
Theo lý thuyết, tu sĩ kiếm đạo mạnh nhất, y đạo yếu nhất. Người trước trời sinh là lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí. Người sau thân thể như ủ trong hương dược thảo, lòng mang từ bi hành thiện cứu người, hoàn toàn trái ngược với nhau. Sở Băng Hoàn lại là ngoại lệ. Rõ ràng là y tu, trong lúc đánh nhau lại không yếu thế chút nào. Một lời không hợp liền tung độc phấn, hại người thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng nóng như lửa đốt.
Người ở giang hồ đồn nhau đừng dại đột đắc tội y tu. Cho dù Sở Băng Hoàn xấu tính thì cũng không thể chọc vào. Mộ Dung Táp không thể hiểu nổi, Hoa Triệt đắc tội với ai cũng được, nhưng đừng gây hấn với Sở Băng Hoàn. Ăn nhằm gan hùm mật gấu rồi hay sao?
Uầy! Không còn cách nào khác ai bảo đây là huynh đệ của ta.
Mộ Dung Táp trong lòng thở dài một hơi, ngoài mặt tỏ ra cứng cỏi, bước lên phía trước một bước, chắp tay lại và nói: "Sở công tử, nể mặt ta."
Sở Băng Hoàn nhìn lướt qua Mộ Dung Táp, ánh mắt dừng lại trên nhân vật đang rụt người lại nấp phía sau lưng.
Từ hôn, người trong lòng.
Được, được lắm!!!
Y trầm mặt xuống đồng thời ngự kiếm tới gần. Hoa Triệt giống như chim sợ cành cong, túm lấy cánh tay Mộ Dung Táp hét lớn: "CHẠY!!!!"
Mộ công tử phóng thẳng lên trời. Hắn lại bảo "Đáp nhanh xuống đất." Đồng đội phối hợp không ăn ý. Chỉ cần lúng túng trong chớp mắt cũng đủ để Sở Băng Hoàn tóm gọn cả đôi.
Dung Táp gấp tới nỗi không kịp thở cho đoàng hoàng, theo bản năng giấu Hoa Triệt ở sau người, nịnh nọt nhìn Sở Băng Hoàn: "Huynh đệ, huynh đệ, ta thương... thương lượng, đừng nóng."
Y nghiêm nghị nhìn Hoa Triệt và nói: "Ta có chuyện muốn nói với hắn." Bà rời mắt qua chàng ta nhấn mạnh: "Một mình."
Dung Táp nhìn đối thủ, sau đó liếc xuống thanh kiếm Thính Tuyền lập lòe phát sáng trong tay đối phương, vội vàng quyết đoán làm phản: "Việc này... Hoa huynh, ta cảm thấy có một số việc cần phải nói rõ ràng. Một mực trốn tránh cũng không hay lắm. Thiếu nợ thì trả tiền, sau lại thành hảo hán! Đừng sợ, ta ở bên kia chờ ngươi." Nói xong là lỉnh đi mất.
Hắn giơ tay ra lại chỉ nắm được không khí, quả thật khóc không ra nước mắt: " Vừa nói có nạn cùng chịu, ngươi cứ như vậy vứt ta ở lại?"
Chàng ta đứng xa xa giơ ngón tay cái lên cổ vũ.
Hoa Triệt: "..." Được rồi, trái phải trống không một thân một mình.
Nghĩ đến ân oán ở kiếp trước, hối hận lúc lâm chung, gây phiền toái trì hoãn người khác cả đời, hắn thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại y.
Không khí căng như dây đàn, phảng phất đâu đó mùi vị ngượng ngùng.
Hoa Triệt cảm thấy lúc nào cũng bị y theo dõi. Y nhìn hắn không chớp mắt, nhìn đến sởn tóc gáy.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Băng Hoàn đột nhiên lên tiếng: "Ngươi... sợ ta?"
Trái tim hắn nhói lên.
Giọng của Sở Băng Hoàn trong trẻo mát lành, giống như nước suối róc rách lên lỏi qua khe đá. Đã lâu lắm rồi hắn chưa được nghe lại.
Kiếp trước ở Phần Tình Điện, lúc Sở Băng Hoàn bị giam cầm, ăn nhờ ở đậu. Không phải lạnh mặt câm nín như hến, thì cũng là bị Ma Tôn cưỡng ép đến thét chói tai. Những ngày ấy, lời hắn nghe được nhiều nhất chính là...
"Đừng chạm vào ta",
"Vô liêm sỉ",
"Ngươi tiến thêm chút nữa, ta sẽ tự tuyệt kinh mạch."
Đường đường là Ma Tôn thì làm gì biết ngán ai, bởi vì trong lòng hổ thẹn mà thôi. "Ta chỉ là..." Hoa Triệt cười gượng một tiếng, "Hơi xấu hổ khi gặp ngươi."
Sở Băng Hoàn: "Vì sao?"
Hoa Triệt ngẩng đầu, thu hết can đảm nhìn về phía Sở Băng Hoàn: "Đường đường là đại công tử Vân Thiên Thủy Kính mà bị từ hôn. Tin này truyền ra không có gì hay ho, cho nên ta..."
"Vậy vì sao ngươi phải từ hôn?"
Cục cưng của giời không thích bị "ghét bỏ". Chuyện này tính ra cũng là bình thường. Ma Tôn tưởng mình đã hiểu được ngọn nguồn nên thành thật thú nhận: "Môn không đăng hộ không đối, ta không dám trèo cao."
Y có lẽ đã đoán được hắn sẽ nói gì.
Ở kiếp trước, lúc Hoa Triệt đến Vân Thiên Thủy Kính thì Băng Hoàn đang ở bên ngoài hành nghề y nên bỏ lỡ. Mai Thải Liên lại chẳng dại nói chuyện này với y. Bởi vậy Sở công tử cũng không biết có vị hôn phu đến tìm mình. Còn cãi nhau với Mai Thải Liên một trận.
Sau khi sống lại, Sở Băng Hoàn biết Hoa Triệt sẽ tìm tới Vân Thiên Thủy kính, nhưng không biết khi nào sẽ đến nên vội vàng về nhà càng nhanh càng tốt.
Ai ngờ vẫn quá muộn.
Điều khiến Sở Băng Hoàn ngạc nhiên chính là... Ở kiếp trước, Hoa Triệt từng hẹn thề son sắc một hai không buông tay, tại sao bây giờ lại chém đinh chặt sắt nhất định từ hôn, bỏ của chạy lấy người?
Quá khứ cũng sẽ thay đổi?
Lần đầu gặp Hoa Triệt, hắn gieo vào lòng y ấn tượng buông thả, bừa bãi. Tiếp xúc lâu dần mới biết người này tính tình phóng khoáng, ăn nói thoải mái. Ít khi nghiêm túc nhưng lại đối xử với mọi người thật tâm, chân thành.
Khi hai người đang bị yêu quái truy đuổi và trốn trong hang động. Tâm lý Hoa Triệt lúc đó giống người sắp lìa xa cõi đời trăn trối lại:
"Chân trước vừa cùng người ta hứa hẹn hôn ước, chân sau liền thành bữa khuya cho yêu thú, thảm quá đi! Thiếu hiệp nếu ngươi thoát chết lần này, làm ơn mang tro cốt của ta về cho Khương bà bà ở Hàng Châu."
Bạn bị yêu thú nuốt chửng, xương cốt ở đâu? Sở Băng Hoàn cũng làm biếng chửi thầm chỉ hỏi: "Kết hôn?"
"Ừ, đính hôn từ trong bụng mẹ." Hoa Triệt lười biếng nằm dựa vào tảng đá, "Người ta con nhà danh giá, chân đi toàn dẫm lên ngọc thạch lót đường, nước uống cũng phải đựng trong lưu li. Ta biết mình là ai, vốn định cầm tín vật đi từ hôn, kết quả bị mẹ người ta chửi rủa sỉ nhục một trận. Ta Điên quá liền khoác lác nào là tuyệt phối, nào là không cần con nối dõi, hai ta là do trời đất tạo thành một cặp... Sau đó bị tống cổ ra ngoài."
"Ta đến Thượng Thanh có một nửa nguyên nhân là bị vị phu nhân kia xem thường, chọc giận. Nửa còn lại là ta không muốn làm người bình thường, không cầu đắc đạo phi thăng, ít nhất sống lâu được thêm kiến thức, cố gắng hết sức hoàn thành mục tiêu không phí hoài tuổi trẻ.
"Nếu thiếu hiệp rảnh rỗi, có thể thay tại hạ đi một chuyến? Nói ta đã chết, hôn ước cũng bỏ đi thôi. Hắn muốn cưới thì cưới, muốn gả thì gả. Ta sẽ không hóa thành lệ quỷ đi tìm hắn."
Sở Băng Hoàn: "..."
"À, tín vật." Hoa Triệt thanh thản đưa qua "Trả lại hắn cho ta."
Ngay khoảnh khắc Băng Hoàn nhận được ngọc bội, đầu óc như bị vỡ tung, trợn mắt há hốc mồm: "Vị hôn phu của ngươi tên là gì?"
Hoa Triệt tự hào ra mặt: "Sở Băng Hoàn, đại công tử của Vân Thiên Thủy Kính, kinh ngạc đúng không?"
Sở Băng Hoàn bật cười thành tiếng. Không biết có phải do tức quá hóa điên với số mệnh chết tiệt này hay không mà hắn lại cười. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười rồi.
Vốn tưởng rằng là chuyện bình thường như bèo nước gặp nhau. Ai ngờ người xa lạ kia là đạo lữ tương lai của y.
Nhìn vẻ mặt mang đầy tâm trạng của Hoa Triệt, sở công tử vô cùng nhọc lòng: "Ngươi chết rồi, ta có thể an toàn trốn thoát sao?"
"Vậy thì chúng ta chỉ có thể chết cùng nhau." Hoa Triệt mới vừa rồi còn buồn rười rượi đã vội tươi cười, "Có thể cùng thiếu hiệp anh tuấn chết cùng một chỗ, tính ra đời này cũng đáng."
"Là như vậy ư?" Y nhấm nháp lại dư vị kiếp trước, sắc mặt trở nên lạnh lùng "Ta nghe người ta nói ngươi có người trong lòng." Ánh mắt chậm chạp rời đi và dừng lại trên người Mộ Dung Táp đang chờ ở phía xa.
Vân Miểu Tiên Quân, ngươi hiểu lầm cái gì sao?
Sở Băng Hoàn nhìn thẳng vào Hoa Triệt, dùng thân mình chặn lại tầm mắt đối phương, ép buộc hắn chỉ có thể nhìn mình.
"Đây hôn sự bà ngoại ta cùng bà ngoại ngươi định ra, phận là con cháu nếu không tuân theo nghĩa là bất hiếu." Giọng điệu Sở Băng Hoàn rành mạch rõ ràng, lấy một vật từ trong túi càn khôn nhét vào tay hắn "Đừng làm mất!"
Hoa Triệt nhìn xuống, đó là miếng ngọc bội có khắc chữ hai chữ "Thiên Ngu".
Không!!!
Đi một vòng sao lại trở về đây?
"Sở công tử, ta..."
"Ngươi định đâu vậy?" Sở Băng Hoàn ngắt lời hắn, con đường này không phải đến Thượng Thanh Tiên Môn.
Hoa Triệt đương nhiên sẽ không nói cho y biết. Đang định tìm cớ để lừa gạt cho qua chuyện thì đồng đội heo mò tới diễn vai bạn tốt: "Này, nói xong chưa? Đêm mai Linh Tiêu Bảo Điện hết hạn báo danh. Chúng ta phải đến Lăng Tiêu Phong càng sớm càng tốt.
Hoa Triệt: "..."
Y kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi tới Linh Tiêu Bảo điện?"
Bây giờ đã không còn gì để mà vớt vát nữa rồi, Hoa Triệt đành phải cắn răng chịu đựng. "Ừ!"
"Đi thôi." Sở Băng Hoàn tự nhiên nắm lấy cổ tay Hoa Triệt, "Ta cùng ngươi đi Linh Tiêu Bảo Điện."
Hoa Triệt suýt nữa té lộn nhào.
Cái quái gì thế?
Đi cùng nhau?
Không phải ngươi muốn gia nhập Thượng Thanh Tiên Môn ư?
Hoa Triệt trong lòng tức điên nhưng không thể hỏi thẳng. Trưng ra vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc nhìn lên trời.
Linh Tiêu Bảo Điện...
Tường gỗ, nhà tranh, nền gạch chi chít những vết nứt như mạng nhện. Vôi đỏ sơn tường vừa chạm là rớt ra.
Dưới gốc cây cổ thụ có một chiếc ghế tựa, và một cụ già đang chán nản phe phẩy chiếc quạt qua lại.
Trưởng môn của Linh Tiêu Bảo Điện lúc này còn chưa biết môn phái suy sụp của ông sắp sửa nghênh đón hai vị tôn thần.
Một người ngang qua lục giới, trưởng môn đệ nhất tiên môn vang danh thiên hạ từ cổ chí kim. Tu vi mạnh mẽ đến nỗi yêu ma quỷ quái cách đó ngàn dặm vừa nghe tên là chạy trối chết.
Một người là Ma Tôn tung hoành cửu châu, chính- tà nghe đến đều sợ vỡ mật, thống lĩnh hai giới ma - quỷ trong hàng trăm năm.
Đúng rồi, còn chưa kể đến nhân vật có khát vọng mãnh liệt sánh vai cùng Ngọc Hoàng Đại Đế, Mộ Dung Táp, Mộ thiếu gia Phượng Minh cốc.
*****