Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 36

Ba trăm mùa Xuân Thu, thế giới trải qua biết bao thay đổi.


Sau sự kiện Ân Vô Hối bỏ đá xuống giếng tiêu diệt gần hết đệ tử tài năng, Thượng Thanh Tiên Môn tổn thương thảm trọng. Lộ Hào yếu đuối nhu nhược không kham nổi trọng trách, tông môn đặt dưới sự thống trị của gã rơi vào tình trạng sống dở chết dở. May còn có Càn Dương trưởng lão hỗ trợ hết mình mới không đem cơ nghiệp vạn năm đổ hết xuống biển.


Sở Băng Hoàn quay về thừa kế vị trí chưởng môn, và đưa Vân Thiên Thủy Kính trở thành cánh chim đầu đàn.


Số phận hai mươi sáu tu sĩ tàn sát Túy Mãn Lâu năm xưa thì mỗi người mỗi ngả. Trải qua bao thăng trầm của cuộc đời có kẻ đã chết, số khác quay về thừa kế gia nghiệp. Chẳng hạn như tên kiếm tu Miêu Thịnh có cuộc sống rất thoải mái, hằng ngày không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.


Cầu tiên vấn đạo so ra còn kém kiều thê mỹ thϊế͙p͙.
Trà thô cơm nhạt không bằng rượu thịt ê hề.
Rời bỏ sư môn trở về quê nhà hưởng phúc quả là quyết định đúng đắn.


Ở thời điểm hiện tại, lão đang mê đắm trong hương sắc dịu dàng thì phát hiện vợ lẽ lơ là, sắc mặt trắng bệch nên không hài lòng: "Nàng sao vậy? thật giống như khúc gỗ, đây cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ ta."
"Lão gia! Tiện thϊế͙p͙, tiện thϊế͙p͙ sợ hãi."
Miêu Thịnh khó hiểu: "Sợ gì?"


"Lão gia chưa nghe gia đình ở phía tây gặp cướp hay sao? Cả nhà năm người đều chết hết, chó gà cũng không tha."
Trong lòng Miêu Thịnh kích động, hoảng sợ không rõ nguyên nhân: "Là... con của Chương Sơn?"


"Thϊế͙p͙ nhớ lão gia và Chương Sơn là người quen. Lúc tu đạo hai người còn là huynh đệ. Năm ngoái Chương Sơn bị bệnh qua đời, năm nay tới con của hắn..."
"Bọn họ xui xẻo gặp cướp mà thôi, nàng sợ cái gì?"


Vợ lẽ run lên bần bật, "Hàng xóm đều nói là trộm cướp nhưng thϊế͙p͙ thấy không giống! Bọn họ bị khoét tim mổ bụng. Thật là đáng sợ! Trên tường nhà đó có dòng chữ viết bằng máu..."
Sắc mặt gã tái nhợt: "Viết cái gì?"
Vợ lẽ nghẹn ngào: "Nợ cha con trả."


Miêu Thịnh giật mình ngã từ trên giường xuống đất: "Câm miệng! Câm miệng! Thật nực cười, thật nực cười, gì mà cha nợ con trả, thật nực cười!"
"Lão gia..."


Lão quỳ lết đến bên giường, ôm chặt lấy bờ vai gầy của vợ lẽ gặng hỏi: "Hắn đã trở lại, đã trở lại rồi sao? Không thể, không thể! Hắn rõ ràng không còn xương cốt! Đã mấy trăm năm rồi làm sao còn có thể còn sống."
Vợ lẽ kinh hãi: "Lão gia, tiện thϊế͙p͙ không biết."


"Hắn trở về báo thù phải không? Móc nội tạng, moi kim đan, đánh tan hồn phách là phong cách của ma tu. Hắn chưa chết phải không? Hồi đó hắn giả chết để lừa mọi người. Bây giờ hắn quay lại trả thù! Chương Sơn đã chết thì hắn tính sổ lên đầu con cháu!"
Ngọn nến trong nhà bất chợt vụt tắt.


Trong bóng tối âm u, nỗi sợ từ sâu trong linh hồn khiến Miêu Thịnh run lẩy bẩy. Bên tai nghe thấy âm thanh lụp bụp như tiếng dao đâm vào da thịt. Trên mặt tự nhiên lại có cảm giác nhớp nháp, mùi rỉ sét nồng nặc trong không khí. Lão sờ lên mặt mình rồi đưa qua mũi ngửi.
Là máu!


Miêu Thịnh sợ đến dựng tóc gáy, nhanh chóng nhảy xuống giường cầm lấy trường kiếm để trên bàn: "Ai, đi ra!"
Khi đã quen với ánh sáng lờ mờ, lão vô thức quay đầu nhìn về phía giường, máu đỏ tung tóe khắp nơi.


"Á..." Chủ nhà kinh hãi hét lên tông cửa xông ra ngoài. Chào đón lão là hai xác chết ngả vào chân. Một người là vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, một người là phòng nhì được lão hết mực yêu thương. Miêu Thịnh lại gào lên thảm thiết, xác chết nằm la liệt khắp sân, vợ con, người hầu, và cả chó cưng.


Máu theo những khe nứt trên nền gạch loang ra khắp nơi. Không gian im ắng đến đáng sợ. Xác mỹ nhân và chim vàng anh tựa vào nhau, cả nhà đều bị tắm trong máu tươi. Đừng nói là con người, ngay cả xác một con ruồi cũng bị kẻ điên ghim lên tường để cho gã chiêm ngưỡng.


"Ra đây, ra đây!" Chủ nhà nổi điên vung kiếm chém loạn xạ, "Hoa Triệt, là ngươi! Ta biết là ngươi, Ngươi thò mặt ra đây cho ta! Ngươi giết cả nhà của ta, ngươi không bằng cầm thú."
"Không bằng cầm thú?"


Âm thanh đột ngột vang lên khiến hai chân Miêu Thịnh mềm nhũn. Gã khó khăn quay đầu lại, sau đó ngồi bệt xuống đất, nước tiểu âm ấm ướt đẫm đũng quần.
Trên mái nhà, có một người đang đứng.


Dáng dấp dong dỏng như thân trúc nhành lan, trên mình khoác bộ trường bào đỏ thẫm như màu máu, mái tóc đen phiêu diêu trong gió, đôi mắt phượng kiêu kỳ lấp láy hung quang. Quanh thân lởn vởn hắc khí. Dưới ánh trăng bàng bạc, nước da của hắn trắng bệch khác hẳn người thường. Gã sợ hãi rống lên: "Hoa Tình Không!?"


Hoa Triệt bước về phía trước, thân hình nhẹ nhàng tựa như lông vũ: "Hồi đó, ngươi nhuộm máu cả nhà ta, giờ ta giết cả nhà ngươi, vậy mới công bằng chứ. Ta không bằng cầm thú, thì các hạ cũng thế mà thôi."
Chủ nhà hét lên: "Bọn họ đều là phàm nhân tay trói gà không chặt, ngươi điên rồi!"


"Mọi người ở Túy Mãn Lâu có thể trói gà hay sao?" Hoa Triệt nhếch mép cười nhạt, rồi đủng đỉnh trả lời giống như một lữ khách tiện đường ghé chơi, tên sát thủ máu lạnh chỉ là ảo giác.


"Một trăm ba mươi tám miệng ăn, hai con chó, ba con mèo, một con vẹt, mười con thỏ. Tất cả đều là chuyện tốt mà ngươi từng làm. Hoa Triệt vô cùng thỏa mãn, "Ta chỉ là ăn miếng trả miếng."


"Chương Sơn từng nói: "Cha nợ con trả". Ta thấy cũng có lý! Ân Vô Hối giết năm ngàn đệ tử Thượng Thanh, ta phải quỳ từ chân núi tới đỉnh núi chuộc tội, sau đó đền mạng. Còn Chương Sơn thì sao? Tất cả các ngươi liên thủ lại tàn sát Túy Mãn Lâu. Món nợ này chẳng lẽ không tính?"


Hoa công tử cười cười: "Cũng may, lão chết trước khi ta ra mặt, cho nên ta chẳng còn cách nào khác là tìm con cháu của lão tính sổ."
Miêu Thịnh lắp bắp: "Ngươi, ngươi..."
Trong mắt Hoa Triệt lộ ra ác ý: "Yên tâm, ta sẽ không để Chương Sơn yên thân, đào huyệt quất xác, ngày mai ta sẽ làm."


Hắn đột nhiên giơ tay ra, một bàn tay khô quắt còn chưa kịp sinh ra da thịt siết chặt cổ Miêu Thịnh. Gã sững sờ, bị một lực mạnh kéo lên, hai chân quẫy đạp lung tung giữa khoảng không, tròng mắt lồi ra ngoài: "Quỷ, quỷ tu..."


Hắn cười khằng khặc: "Con của Ma Tôn hung ác bẩm sinh. Các ngươi nói ta sẽ trở thành ma tu, khát máu thành tính, lạm sát kẻ vô tôi. Được rồi, như các ngươi mong đợi."
Hai mươi sáu người, hai mươi sáu hộ gia đình.


Những ai từng tham gia thảm sát đều không thể thoát. Những kẻ đã chết thì đào mộ quật xác, triệu hồi tàn hồn để vạn quỷ cắn xé.


Sau đó, thiên hạ đều biết Hoa Triệt tàn nhẫn độc ác, không thuận theo ý thì sẽ bị chém giết cả nhà. Không còn ai dám khiêu khích Ma Tôn, càng không ai dám gọi "con trai kỹ nữ".
Tên của hắn trở thành cấm kỵ, vừa nghe là biến sắc chạy vắt giò lên cổ.


Làm quỷ tu không có gì dễ chịu. Ở minh giới thì chém giết liên miên, khi lên nhân giới lại xém nữa vứt bỏ ba trăm năm tu luyện do không hợp "thổ nhưỡng". Lôi kiếp trên đầu liên miên không dứt.


Thiên đạo ưu ái với nhân loại, với súc vật, nhưng không thể dung thứ cho quỷ tu, nhất là loại quỷ tu lang thang trên dương thế. Vì vậy, ở thời điểm Hoa Triệt hoàn thiện da thịt, hắn không còn là quỷ tu nữa, mà chính thức niết bàn trọng sinh, và nghiễm nhiên lựa chọn đi theo con đường ma đạo. Lấy ba trăm năm đạo hạnh đi tu ma phải nói là như cá gặp nước, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh.


"Sư, cha..."
Hoa Triệt đang sốt cao đột nhiên lên tiếng, Sở Băng Hoàn vội vàng chạy tới kiểm tra, lại thấy người còn chưa tỉnh chỉ là đang nói mớ mà thôi.
"Cái gì?" Giọng hắn quá nhỏ nên Sở Băng Hoàn nghe không rõ.
Thân thể Hoa Triệt run lẩy bẩy, trong miệng lẩm bẩm: "Sư phụ..."


"Sư phụ?" Sở Băng Hoàn sửng sốt, "Ngươi tìm sư phụ?
Hoa Triệt: "Giết, cha..."
Trái tim y phập phồng: "Hoa Triệt."
"Giết..." Hắn liên tục phun ra những lời khó hiểu, như mơ thấy điều gì kinh hãi, bàn tay ở trong chăn như vô thức muốn nắm lấy gì đó. Y liền đưa tay mình ra cho người thương đan vào.
"Mẹ..."


Thân thể của hắn nóng hôi hổi, y có đắp thuốc cỡ nào cũng chẳng thể hạ sốt. Cho dù có uống thần dược thì cơ thể bệnh nhân phải hấp thụ mới nhanh có tác dụng, Hoa Triệt thì ngược lại, rất khó đáp ứng với thuốc.


Sở Băng Hoàn thấy hắn lại run lên liền kéo chăn bông đắp kín mít. Đợi đến khi bệnh nhân có dấu hiệu khá hơn thì y mới thở ra một hơi.
Vân Miểu Tiên Quân không muốn nhớ lại chuyện ở kiếp trước.


Năm đó, hai người tham gia Hội Võ Vạn Môn lần thứ ba. Ở vòng đầu tiên tại ảo ảnh Thượng Thanh, y bị loại một cách thảm hại và đồng thời bị thương nặng. Sau đó trở về Vân Thiên Thủy kính dưỡng thương, trong nháy mắt đã qua năm năm.


Khi nghe tin Hoa Triệt bị Ma tôn bắt cóc, y bất chấp sự phản đối của gia đình muốn đơn độc đi cứu người trong lòng. Cuối cùng, Sở Trường Phong phải lập cấm chế và thi pháp khiến cháu trai rơi vào tình trạng mê man. Hôn ước của hai người cũng bị Mai Thải Liên chối bỏ, dưới sự lãnh đạo của nàng, Vân Thiên Thủy Kính tỏ rõ lập trường và sẵn sàng tham gia cùng các môn phái khác thảo phạt con trai Ma Tôn.


Khi tỉnh lại, y nhớ đến Hoa Triệt và phát hiện mình đã hôn mê suốt năm năm, thế gian cảnh còn người mất. Hắn khi sư diệt tổ, tàn sát năm ngàn đệ tử rồi đào thoát khỏi Thượng Thanh. Cuối cùng, con trai Ma Tôn bị các tu sĩ vây công bắt giữ, bắt quỳ lên núi Côn Lôn và nhận sự trừng phạt nghiêm khắc trên điện Thượng Thanh, nhằm an ủi linh hồn những người đã khuất.


Đó là những gì trong sử sách ghi lại.
Hoa Triệt chết rồi sao?
Hoa Triệt có thực sự gây nên tội ác tày trời như miệng lưỡi thế gian tố cáo?
Những năm sau đó, y lang thang khắp cửu châu tứ bể với mục đích tìm kiếm tàn hồn của hắn, cho dù hy vọng rất mong manh.


Vân Miểu Tiên Quân biết rằng chư vị tu sĩ cùng nhau che giấu sự thật. Túy Mãn Lâu bị diệt môn, không phải "dọn đi nơi khác" như lời thế nhân đồn đại.
Từ đó về sau y không còn gặp lại Khương bà bà nữa. Toàn bộ giới tu tiên cũng chẳng ai hỏi về bà, mọi chuyện cứ như vậy mà lắng xuống.


Căn cứ vào sự hiểu biết của Sở Băng Hoàn về Hoa Triệt. Hắn là một người cứng rắn không bao giờ chịu khuất phục, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, làm sao có thể ngoan ngoãn hợp tác quỳ gối lên núi Côn Luân. Tại sao hắn phải cam tâm chịu nhục? Tại sao lại dễ dàng chấp nhận đại hình trên điện Thượng Thanh như thế?


Có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Ba trăm năm sau Hoa Triệt bí mật trở về, đồ sát cả nhà, máu chảy thành sông. Sau đó giết Ân Vô Hối đoạt lấy ngôi vị Ma Tôn.


Vân Miểu Tiên Quân từng tưởng tượng ra trăm loại hoàn cảnh gặp lại nhau, nhưng chưa bao giờ ngờ hắn đi thẳng đến Vân Thiên Thủy Kính, vào trúc lâu gặp mặt và nói chuyện với y.
Ba trăm năm hợp tan, trải qua bao nhiêu vui buồn, đau thương, vậy mà ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y là...
Hắn gầy đi rất nhiều.


Sở Băng Hoàn phân vân không biết nói gì sau bao năm xa cách, cuối cùng, Hoa Triệt lên tiếng trước: "Khối Băng, ta không dùng Hàm Tuyết, ngươi đừng dùng Chước Hồn. Hai ta dùng kiếm quyết một trận sinh tử.
Lưu Phong Thính Tuyết - Tễ Vũ Thanh Phong.


Hai đạo kiếm khí tối cao va chạm vào nhau chấn động cả một vùng trời Vân Thiên Thủy Kính.
Khóe môi Hoa Triệt hơi nhếch lên, tà mị điên cuồng: "Vân Miểu Tiên Quân, trừ ma vệ đạo, báo thù cho bọn họ đi."


Hoa Triệt ném bảo kiếm bản mệnh, trực tiếp đi về phía y, không chút do dự đâm ngực vào Thính Tuyền. Nếu y không nhanh tay thì mũi kiếm đã xuyên thấu tim hắn. 
"Ngươi..." Vân Miểu Tiên Quân kinh hãi nhìn Ma Tôn, tuy rằng trước đây Hoa Triệt rất thích đùa bỡn, nhưng lần này thật sự hắn muốn chết dưới kiếm của y.


Phản ứng của Hoa Triệt cũng không kém hơn y là mấy, Ma Tôn sững người một lúc mới nói: "Cha chết, mẹ chết, bà bà cũng chẳng còn, sư phụ và bằng hữu cũng không có. Ta cứ ngỡ mình không còn lưu luyến gì nữa..."


"Nhưng thật ra..." Đôi mắt phượng rũ xuống, vẻ mặt đầy chua xót, trên môi lại cười vô cùng rạng rỡ, "Ngươi không nỡ nhìn ta chết, đúng không?"
"Hoa Triệt!" Sở Băng Hoàn thốt lên.


"Ở trong thế giới bẩn thỉu và tuyệt vọng này, ta còn vấn vương..." Hắn cực kỳ phấn khích nhặt kiếm lên và nắm lấy cổ tay Vân Miểu Tiên Quân, "Theo ta về Phần Tình Điện."
Đương nhiên Sở Băng Hoàn sẽ từ chối, sau đó bị Ma Tôn "tính kế".
Y giả bị bắt cóc, giả bị phong ấn kim đan, giả bị cưỡng bức.


Cuối cùng, Hoa Triệt vẫn nói: "Xin lỗi, trì hoãn ngươi cả đời."
Không! Là y trì hoãn cả đời hắn mới đúng.
Nếu Hoa Triệt yêu một người khác, có lẽ hắn đã có cuộc sống an nhàn và hạnh phúc.
Không ngờ trên đời này còn có một kỳ tích, y sống lại.


Kinh ngạc hơn nữa là Hoa Triệt cũng sống lại.
Sở Băng Hoàn âu yếm ngắm nhìn người thương, khẽ vuốt mồ hôi lẫn trong tóc mai. Hắn cảm thấy ngứa, quyến luyến ôm lấy cánh tay của y, và dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp.
"Nếu lúc đó có ngươi ở đó, ngươi có tin ta không?"


Sở Băng Hoàn khẽ cúi người xuống hôn nhẹ lên trán vầng trán của hắn.
"Tin!"
*****