Hoa Triệt cảm thấy tinh thần tràn đầy sảng khoái, chân bước thư thái ra khỏi Vân Thiên Thủy Kính.
Sống lại một kiếp người sẽ thôi không vướng bận, thôi không níu kéo, tránh cho hai người rơi vào tình cảnh dằn vặt lẫn nhau.
Kiếp trước, Hoa Triệt yêu Sở Băng Hoàn say đắm. Từ một thoáng kinh hồng, rồi dần dà tiếp xúc nảy sinh tình cảm, cuối cùng là đến chết vẫn không phai. Thậm chí để có được người mình yêu, hắn không tiếc thủ đoạn bắt y về ma giới giam cầm. Cưỡng bức người ta kết làm đạo lữ. Ỷ bản thân có tu vi cao rồi muốn làm gì thì làm.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật... cũng rất khốn nạn.
Thà rằng Sở Băng Hoàn cam tâm tình nguyện thì không nói. Đằng này người ta lại bạc tình tuyệt ái giữ mình trong sạch. Tính tình bướng bỉnh ngoan cố. Cho dù Hoa Triệt tự mình ngồi lên chơi trò "thú nhún", y cũng thà chết chứ không chịu khuất phục, không chịu phối hợp. Thậm chí còn có thể cắn lưỡi tự sát như khuê nữ giữ trinh. Hắn có mê mẩn cuồng si đến mấy cũng chẳng thể xuống tay.
Mỡ dâng miệng mèo, mèo còn không thèm. Đủ biết y ghét hắn tới mức độ nào.
Có bao nhiêu người muốn trèo lên giường của bản tôn còn trèo không được, đằng này... Hừ!
Hoa Triệt ngồi vào xe ngựa, nhếch mép cười khẩy tự mỉa mai chính mình.
Thử đặt mình vào vị trí của người khác suy nghĩ mà xem. Nếu có kẻ ngốc đơn phương yêu mình, yêu đến phát điên đòi sống đòi chết, một khi không đồng ý thì trước tiên phong ấn kim đan sau đó bắt về cầm tù...
Tự nhiên thấy ớn lạnh quá trời!
Sở Băng Hoàn, thật xin lỗi!!!
Dưa hái xanh không ngọt, chính là ý tứ này.
Đi được hai canh giờ, Hoa Triệt xuống xe, để Khương bà bà trở về thôn Trang Thượng.
"Tiểu thiếu gia không trở về cùng lão nô sao?" Khương Bà Bà lo lắng nhìn hắn. Không thể trông cậy vào thông gia, tiểu thiếu gia lại không nơi nương tựa, từ nay về sau biết làm sao bây giờ?
Hoa Triệt đương nhiên là biết Khương bà ba lo lắng khó yên, song hắn lại nghĩ khác nên tủm tỉm phản bác: "Ta... khụ khụ, thân thể này, nếu cứ mặc kệ nhất định sẽ chết sớm."
"Tiểu thiếu gia, đừng nói bậy." Khương bà bà thường ngày rất hiền lành bỗng quắc mắt nhìn hắn một cái, sau đó buồn rầu thở dài: "Vốn định nương nhờ vào Sở gia để chữa bệnh cho thiếu gia. Vân Thiên Thủy Kính có rất nhiều y tu nổi tiếng khắp cửu châu. Già trẻ lớn bé đều biết người của Thượng Thanh Tiên Môn bị bệnh nặng cũng phải đến Vân Thiên Thủy Kính tìm y tu cứu mạng. Tiểu thiếu gia khó lắm mới có chút quan hệ, cho dù không thành thân thì ít ra cũng phải vì mình. Tại sao lại không chịu nhắc đến chuyện này?"
Hoa Triệt vừa vuốt bờm ngựa vừa nói: "Thân quen gì đâu, chỉ là lời hứa đầu môi mà thôi. Vua mới phép tắc mới, huống chi đây là chuyện của ông bà đã khuất còn trông cậy người ta sẽ thực hiện lời hứa? Hơn nữa, ta phải tự hiểu lấy hoàn cảnh của mình. Thân làm cóc ghẻ nào dám ăn thịt thiên nga.
Khương bà bà đau xót trong lòng: "Tiểu thiếu gia..."
"Được rồi!" Hoa Triệt xua tay. "Ta nghĩ như bây giờ cũng tốt. Có quan hệ với người nhà cao cửa rộng sản nghiệp to lớn chưa chắc đã tốt. Được rồi! Được rồi! Y tu trong thiên hạ rất nhiều, đâu chỉ mỗi Vân Thiên Thuỷ Kính mới có. Ta tính đi tìm một tiên môn bái sư. Không cầu đắc đạo thành tiên, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là được."
Khương bà bà cân nhắc một chút nghĩ cũng không sao bèn nói: "Bái nhập tiên môn là chuyện tốt, tiểu thiếu gia muốn đi Thượng Thanh Tiên Môn?"
Hoa Triệt đang tươi cười bất chợt sượng mặt lại.
Đúng vậy, đời trước cũng đi Thượng Thanh tiên môn, sau đó... xảy ra quá nhiều chuyện.
"Không, môn phái quá lớn cạnh tranh nhiều, không thoải mái." Hoa Triệt nói, "Tìm chỗ nào khỉ ho cò gáy nghèo nàn cũng được, ta không thích nổi danh, ăn no chờ chết là mãn nguyện rồi! Ha ha, nếu may mắn không chừng còn có thể làm trưởng lão, chấp sự hay gì đó tương đương."
Khương Bà Bà biết ý của Hoa Triệt đã quyết nên cũng không thuyết phục nữa. Hơn nữa làm người bình thường cả đời cũng không sao, ít nhất mình vui vẻ không phải gánh vác trách nhiệm.
"Tiểu thiếu gia nhất định phải chăm sóc thân thể. Không cần ôm việc vào người. Đừng tranh giành với người quyền cao thế mạnh. Bà bà biết ngươi tuổi trẻ nhiệt huyết ghét cái ác như kẻ thù. Nhưng chúng ta cô thân cô thế tranh không lại người. Cho nên ngươi..."
Khương Bà Bà còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị Hoa Triệt ôm vào lòng.
Khương bà bà sửng sốt, thiếu gia từ nhỏ đã bướng bỉnh hoạt bát, chỉ cần rời mắt chút xíu là gặp chuyện phiền phức. Lúc nào cũng khiến Hoa Mị Nhi lo lắng. Càng lớn càng thêm kiêu ngạo bất cần đời, khó mà nghe người khác khuyên bảo. Cả ngày hi hi ha ha bày trò nghịch ngợm ít khi nào chịu ngồi yên một chỗ.
Hoa Triệt hít sâu một hơi, ngoại trừ mẹ, Khương bà bà là người đối tốt với hắn nhất trên đời. Sau đó cũng chưa nói thêm gì chỉ nhẹ nhàng buông Khương bà bà ra nhoẻn miệng cười tươi: "Chờ ta dụ dỗ được tiểu sư muội sẽ dẫn về hiếu kính bà bà."
Khương bà bà bật cười: "Sắp sửa tới giờ ăn nói tào lao."
Hoa Triệt cố ý dỗ ngọt cho bà bà vui lòng, dù sao thì số phận của hắn cũng cô đơn hết quãng đời còn lại.
Nhìn người thân duy nhất còn lại trên đời rời đi, Hoa Triệt cũng đang lo lắng không biết đi đâu. Phượng Minh Cốc, Dạ U Phủ và Vân Thiên Thủy Kính là tam đại tiên môn có quan hệ rất tốt, nhưng mà... không có nơi nào phù hợp.
Thôi bỏ đi, tìm chỗ nào gần nhà bao ăn bao ở lúc tuổi già là được.
Hoa Triệt thật sự bất lực, càng ngày càng chán thân thể của mình. Hắn không phải trẻ sinh non vậy mà sức khỏe trong người lại rất kỳ lạ. Vết thương không có, bệnh cũ cũng không, chẳng hiểu tại sao từ khi sống lại đến nay cứ dặt dẹo ốm yếu.
Chẳng lẽ sống lại cũng bị tính phí, đây là ông trời muốn thu một chút tiền boa?
Ôi! Ban đầu định tìm về nông thôn cưng mèo nựng chó, ăn no chờ chết. Ai ngờ ông trời không chiều lòng người. Để tránh cho thân thể yếu đến nỗi hở ra là nhiễm cảm lạnh vào người, hắn đành nhắm mắt đưa chân giẫm lên vết xe đổ tu tiên của đời trước. Tuy rằng Hoa Triệt có kinh nghiệm kiếp trước, không cần sư phụ cũng có thể tự mình tu luyện. Nhưng hắn đã tu quỷ đạo mấy trăm năm, cộng thêm mấy trăm năm trở thành ma tu. Tiên đạo thuật pháp học ở Thượng Thanh Tiên Môn đã quên mất từ lâu.
Sống lại một kiếp, nếu không phải bị ép buộc hắn cũng không muốn đi theo con đường ma đạo thêm lần nữa.
Hỏa Triệt thử dẫn khí vào cơ thể, đây là kiến thức nhập môn của tu sĩ, tiên hay ma cũng đều giống nhau. Dựa theo thiên phú của mỗi người, quá trình này ngắn thì ba ngày, dài thì ba năm. Vậy mà kiếp trước Hoa Triệt chỉ mất có nửa ngày. Tin này truyền ra gây chấn động khắp tông môn, cũng kéo về không ít kẻ ghen ghét. Bây giờ có thêm kinh nghiệm nên vỏn vẹn chỉ mất hai canh giờ là thành công.
Hai mắt mở ra, trời đã về khuya.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng rên mềm mại ngọt ngào.
Hoa Triệt tưởng mình nghe lầm không thèm để ý tới.
"Cô gái" núp sau tảng đá từ nãy đến giờ mất dần kiên nhẫn. Nó sờ lên đỉnh đầu, sau khi chắc chắn đôi tai hồ ly đã được giấu đi mới khập khiễng bước ra, đôi mắt ầng ậng nước la lên thảm thiết.: "Cứu mạng, công tử cứu cứu ta!"
Hoa Triệt nhìn trái nhìn phải cuối cùng chỉ vào chính mình: "Gọi ta hả?"
Vớ vẩn, còn ai khác ngoài ngươi trong ngọn núi cằn cỗi chim không thèm ỉa này.
Hồ ly tinh khóc tựa như hoa lê ướt mưa*. Dưới chân chẳng biết vấp phải thứ gì đó, chỉ cách Hoa Triệt một bước liền vừa vặn ngã xuống: "Cứu ta, công tử cứu ta."
Hoa Triệt: "Ngươi làm sao vậy? Có người đuổi theo ngươi sao?"
Thứ nam nhân ngốc nghếch đỡ ta trước đi! Hồ ly đang rất tức giận. Đây là con mồi thứ ba trăm của nó. Là một yêu tu lành nghề khẳng định lần này cũng dễ như trở bàn tay. Chưa kể, chàng trai này trông thật là ưa nhìn, còn mỏng manh non mềm hơn hoàng tử của nước nào đó mà nó vừa ăn thịt hôm trước. Hồ ly tinh liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm con mồi, miệng thèm muốn ứa nước miếng.
"Vâng, có một tên cướp đang đuổi theo ta, công tử, xin hãy giúp ta. Hic hic hic..." Bà đây quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, cũng không tin ngươi có thể thờ ơ.
"Vậy sao?" Hoa Triệt đứng dậy, vươn tay đỡ cô gái đáng thương, dịu dàng an ủi: "Cô nương đừng sợ, ta..."
Hồ ly tinh: Á, nam nhân!
Ngón tay Hoa Triệt như đao điểm chính xác vào đan điền của nó. Hồ ly mất cảnh giác trở tay không kịp, hai mắt đột nhiên mở to không thể tin nổi mà nhìn Hoa Triệt. Lòng bàn tay của hắn tỏa ra chân nguyên, móc một viên kim đan rực rỡ từ đan điền bị thương của nó ra. Dưới trăng, đôi mắt phượng ánh lên sáng ngời: "Ta so với bọn cướp còn đáng sợ hơn nhiều."
Hồ ly tinh: "Ngươi! Ngươi..."
Hoa Triệt cất nội đan, chân thành mỉm cười: "Cảm tạ!"
Hồ ly tinh chết không nhắm mắt. Đáng lẽ không phải như vậy, nó quan sát từ chiều đến giờ nhớ rõ ràng hắn là người thường! Tại sao trong chớp mắt hắn lại trở thành tu sĩ chân chính? Hơn nữa ra đòn vô cùng chính xác, nhanh gọn nhắm vào tử huyệt như sấm rền gió cuốn, thâm tâm tàn nhẫn chẳng khác nào hung thần.
"Dừng lại!" Một thiếu niên từ trời rơi xuống hét lên lanh lảnh. Sau khi tiếp đất, chàng ta không quan tâm đến thanh kiếm của mình, mà vội vã đi xem hồ ly tinh hóa về nguyên hình.
"Chết tiệt, mất rồi!" thiếu niên trợn to hai mắt nhìn Hoa Triệt đưa tay ra: "Đưa cho ta!
Hoa Triệt: "Đưa cái gì?"
"Nội đan của nó! Đừng giả ngu với bổn thiếu gia. Nội đan của nó đã bị cắt mất rồi. Chắc chắn là ở trong tay ngươi." Đôi mắt anh chàng đỏ hoe. "Bổn thiếu gia đã theo dõi nó bảy ngày bảy đêm ai ngờ bị ngươi hớt tay trên. Mau giao nội đan ra đây!"
Hoa Triệt cười nói: "Hay lắm, ta giết yêu, ta cắt nội đan, giờ đã ở trong túi. Xin hỏi huynh đài có bỏ ra phần lực nào không? Dựa vào cái gì muốn húp miếng canh?"
Thiếu niên nổi quạu: "Vì hồ ly này là con mồi của ta! Ngươi phải biết là ai đến trước. Đó là con mồi của ta."
Hoa Triệt không quan tâm: "Canh me bảy ngày còn chưa giết được? Huynh đệ, tốc độ của ngươi..."
"Bổn thiếu gia biết người biết mình trăm trận trăm thắng, ngươi biết cái gì? Cảnh cáo ngươi mà không đem yêu đan giao ra đây, ta sẽ..."
Hoa triệt bỗng dưng kinh hãi, vội túm cổ áo thiếu niên kéo vào sau tảng đá, đồng thời cũng trốn vào theo.
Anh chàng sửng sốt: "Ngươi làm sao vậy?"
Hoa Triệt bịt chặt miệng đối phương ra dấu im lặng.
Thiếu niên khó hiểu ra mặt. Tưởng rằng tiểu hồ ly tinh đã chết dẫn đến lão hồ ly tinh báo thù. Trong lòng vô cùng vui sướng khi người gặp họa: "Đồ tay mơ, ngoan ngoãn đem yêu đan cho ta, bổn thiếu gia sẽ chắn sóng giúp cho".
Vẻ mặt Hoa Triệt trở nên rất khó tả, không phải kinh hoàng sợ hãi, giống như là... giống như là đang mắc cỡ.
Còn anh chàng thì đang nóng lòng chờ lão hồ ly nện cho đối phương một trận thừa sống thiếu chết, vội vàng thò đầu ra xem.
Hồ ly đâu? Hồ ly ở nơi nào? Một cọng lông cũng không có.
Ở sâu trong rừng cây, một người có dáng dấp dong dỏng cao chậm rãi đi ra. Cho dù cách nhau một đoạn khá xa vẫn có thể cảm nhận được khí thế quá mãnh liệt.
Trái tim Hoa Triệt đập nhanh từng hồi.
Người nọ bước dưới ánh trăng. Áo trắng lay động thanh cao thoát tục, dung mạo tựa ngọc đẹp không tì vết. Ba ngàn sợi tóc đen như mun búi gọn trong phát quan. Ánh mắt lấp lánh như bầu trời đầy sao, tay cầm thanh kiếm Thính Tuyền. Bước chân nhẹ nhàng đi đến như hoà làm một với ánh trăng mờ ảo. Trông chẳng khác nào trích tiên từ Quảng Hàn Cung hạ xuống trần gian.
Thiếu niên sững sờ một hồi mới định thần lại và chợt nhận ra: "Đó không phải Vân Thiên Thủy kính ưm..."
Hoa Triệt rất muốn, cực kỳ muốn bóp cho tên khốn này tắt thở.
Trốn đông trốn đây, Sở Băng Hoàn ơi là Sở Băng Hoàn.
Thật là nghiệt duyên!!!
*****(*): Câu gốc là hoa lê đái vũ. [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
****