Trang Tiểu Nhị điếng hồn: "Bát sư đệ!"
Quang tiễn tràn ngập sát khí hung hiểm hơn nhiều so với mũi tên bắn chết ma vật hồi nãy.
Trong khi Hoa Triệt còn chưa kịp phản ứng, thì từ trên cao, Long Cốt Tiên phóng một ngọn lửa mạnh mẽ đánh nát quang tiễn tạo ra từ chân nguyên. Ngay sau đó, Sở Băng Hoàn che chắn trước mặt hắn. Ngọn lửa dưới chân vẫn cuồn cuộn giơ nanh múa vuốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công y tu.
Thế nhưng, Mộ Dung Táp còn nhanh hơn y. Anh chàng ngự kiếm lao đến đấm cho y tu một cước. "Đồ chó chết!" Uy lực của cú đấm này rất mạnh, hất thẳng đối phương từ trên trời rơi xuống.
Ở trên đài Thượng Thanh, Mộ Khải Niên e sợ sẽ gây ra tai nạn chết người vội niệm pháp quyết đỡ được y tu.
Mộ Dung Táp không nhìn thấy cảnh tượng thịt nát xương tan nên thất vọng vô cùng: "Cha... làm sao vậy!"
Mộ Khải Niên thổi râu trừng mắt: "Thằng nhóc thúi đừng lộn xộn!"
Lộ Minh Phong và Tạ Vãn Đình đứng dậy cùng lúc, Sở Trường Phong cũng chạy tới nơi. Sắc mặt Trang Điền trắng bệch, ông lo sợ nhảy vọt lên không trung, chính mắt thấy các đệ tử bình yên vô sự mới lùi về phía sau lạnh lùng đối mặt Sở Trường Phong: "Sở chưởng môn, cao đồ của quý phái to gan thật đấy."
Sở Trường Phong cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Y tu đó đúng là đệ tử của Thủy Kính, nhưng là đệ tử của Mai Thải Liên, hình như là họ Tôn. Song, nói thế nào đi chăng nữa cũng là người dưới trướng của ông. Trước mặt bàn dân thiên hạ mà dám làm chuyện hẹp hòi như vậy, thật là mất mặt sư môn.
"Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống!" Sở Trường Phong tức giận vội vàng xin lỗi Trang Điền.
Trang Điền cảm kích không nổi: "Xin lỗi ta có ích lợi gì? Hắn định giết là lão Bát nhà ta."
Sở Băng Hoàn đáp xuống đất, sắc mặt so với sư phụ còn nặng nề hơn nhiều. Y dùng Long Cốt Tiên trói họ Tôn kia lại. Lửa giận phừng phừng bốc lên. Rõ ràng là một thiếu niên chưa trưởng thành mà khí thế lại làm vô số tu sĩ khϊế͙p͙ sợ. Đến Mai Thải Liên cũng phải kiên dè vài phần.
Sở Băng Hoàn nhìn về phía Lộ Minh Phong và Càn Dương trưởng lão thưa chuyện: "Đây là việc nhà của Thiên Vân Thuỷ Kính, không dám phiền tiên sư Thượng Thanh lo lắng, ta thay mặt đồ đệ bỏ đi tạ lỗi với chư vị chưởng môn."
Mọi người nghe đến hai chữ "bỏ đi" đều rất sửng sốt. Sắc mặt y tu họ Tôn trắng bệch, gào khóc tại chỗ: "Công tử, ta có thể chuộc tội. Cầu xin sư phụ, chưởng môn đừng trục xuất đệ tử ra khỏi sư môn."
Mai Thải Liên muốn nói nhưng lại thôi, Sở Trường Phong cũng đồng tình với thái độ của cháu trai.
Chưởng môn bách gia châu đầu ghé tai, trầm trồ khen ngợi Sở Băng Hoàn thật có khí phách. Cho dù Sở Trường Phong không còn nữa thì Vân Thiên Thủy Kính cũng có người kế nghiệp.
Càn Dương trưởng lão lên tiếng: "Nếu đã thì nhanh chóng trở lại cuộc săn, còn một nén nhang là hết thời gian."
Mai Thải Liên nhìn đồ đệ bị kéo xuống trong lòng không phục. Nàng nhìn về phía Mộ Khải Niên và lạnh lùng nói: "Đệ tử của ta tâm tính không xấu, suýt làm Hoa Tình Không bị thương là ngoài ý muốn. Công tử của Mộ cốc chủ cũng lợi hại vô cùng. Đánh người rớt từ trên trời xuống, may mắn không bị thương, bằng không cũng là một cái xác máu tươi đầm đìa."
Ai ngờ Mộ Dung Táp đi chậm nghe được toàn bộ liền cãi xoen xoẻn: "Phu nhân, lời này nói không đúng rồi! Nếu không phải đồ đệ nhà phu nhân ra tay trước ta sẽ đánh hắn hả? Ai gây sự trước? Do Hoa Triệt không thèm so đo, nếu không, còn lâu mới nhẹ nhàng như vậy. Hừ!!!"
Mai Thải Liên tức đến hít thở khó khăn.
Sở Băng Hoàn bay về phía hắn lo lắng nhìn người thương.
"Không sao." Hoa Triệt cong môi cười, đồng thời vỗ vai trấn an Sở Băng Hoàn "Thời gian không còn nhiều mau đi săn thêm đi."
Sở Băng Hoàn đứng tại chỗ bình ổn lại tâm trạng, có trời mới biết vừa rồi y sợ hãi như thế nào!
Không ngờ hắn vừa đi lại quay về: "Chuyện hồi nãy, đa tạ!"
Trái tim loạn nhịp trở lại chỉ qua một câu đùa bỡn: "..." Nhất định ngươi không muốn để ta thắng.
Đợt săn thú kết thúc cũng là lúc hoàng hôn vừa buông xuống.
Ba người Hoa Triệt, Sở Băng Hoàn, và Mộ Dung Táp đúng như trong dự đoán, lọt vào tốp hai trăm người đầu. Văn Nguyên không may mắn như vậy, đứng hạng thứ hai trăm lẻ chín lỡ mất dịp tốt.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là Văn Lâm. Tuy tu vi của cậu chàng không cao, nhưng lại là một tay thiện xạ bắn đâu trúng đó, xứng đáng xếp ở vị trí một trăm chín mươi chín.
Có thể vượt qua vòng một đã là quá mỹ mãn. Trang Điền đâu ngờ đệ tử nhà mình có thể tiến xa được như vậy. Sau vòng săn thú là tới vòng đối đầu trực tiếp, ông chỉ cầu thắng một trận, đúng, một trận mà thôi. Là bốn đệ tử có thể hiên ngang bước vào một trăm tu sĩ dẫn đầu, tương lai rộng mở.
Mười vạn tu sĩ cùng nhau cạnh tranh mà vươn lên được một trăm hạng đầu, thì đúng là tài năng vượt trội chớ đâu phải chuyện đùa.
Ông càng nghĩ càng hân hoan, cảm tạ tổ sư đã phù hộ. Đi được đến đây đã quá xuất sắc, Trang Điền không muốn ép đệ tử phải bắt buộc hướng tới một trăm hạng đầu nên gọi bọn họ đến bên dặn dò:
"Hội Võ là một chọi một, phải quang minh chính đại so tài, không thể sử dụng ám khí, không thể chơi ám chiêu. Nếu rút thăm trúng nhân vật lợi hại thì các ngươi không cần liều mạng, đánh không lại thì nhận thua sớm đi đừng có để bị thương."
Mộ Dung Táp: "Nếu ta lọt vào tốp ba, các ngươi định chúc mừng thế nào?"
Hoa Triệt: "Nghỉ tắm gội một tháng?"
Sở Băng Hoàn: "Nhiều nhất ba ngày."
Mộ Dung Táp: "Sao ít vậy?"
Sở Băng Hoàn: "Trẻ không nỗ lực, già ngồi đó khóc."
Mộ Dung Táp ậm ừ: "Ta mặc kệ, ta muốn già trẻ trong nhà chúng ta đi du sơn ngoạn thủy."
Lâm Ngôn bắt đầu tưởng tượng: "Định đi chỗ nào?"
Trang Điền: "..."
Được rồi, có động lực là chuyện tốt, đủ tự tin cũng là chuyện tốt.
Đến tối, Sở Băng Hoàn đến chỗ tạm trú của Thiên Vân Thủy Kính đi tìm mẹ mình.
Mai Thải Liên buồn bực cả ngày, thấy con trai sắc mặt không tốt nàng chỉ lạnh lùng nói mát: "Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì trở về bên kia với sư phụ của ngươi đi."
Đây chỉ là lời nói lẫy mà thôi, là mẹ, ai lại không hy vọng con trai sẽ dành nhiều thời gian hơn cho mình.
Sở Băng Hoàn không hề vòng vo, trong đầu nghĩ gì nói thẳng ra luôn: "Tôn sư đệ, là mẹ ta xúi giục phải không?"
Vẻ mặt Mai Thải Liên cứng đờ: "Ngươi nói cái gì?"
Sở Băng Hoàn nhàng nhạt vạch tội: "Khéo léo bày trò, thao túng lòng người, đây không phải là điều mẹ giỏi nhất sao?"
"Hỗn láo!" Mai Thải Liên vỗ bàn đứng dậy, cơn giận khiến gò má trắng nõn đỏ ửng lên, "Một năm không gặp, bây giờ ngươi không còn biết trên dưới? Người xưa nói quả thật không sai, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Ngươi học theo cái loại chưởng môn hạng ba của Linh Tiêu Bảo Điện chống đối mẹ ruột của mình?
Biểu cảm của Sở Băng Hoàn vô cùng bình tĩnh, trầm giọng nói: "Mẹ đã làm sai, còn ngoài mạnh trong yếu muốn kéo người khác vào?"
"Ngươi ngày càng hỗn láo!" Mai Thải Liên nổi giận đùng đùng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nàng cười lên ha hả, "Ngươi nghe ai gièm pha rồi chạy tới tới chất vấn ta? Giỏi, ở trên đài Thượng Thanh thì yên lặng, sau lưng lại rủ rỉ xúi bẩy ngươi, đồ lòng dạ thâm hiểm."
Sở Băng Hoàn cố gắng chịu đựng nỗi hận trong lòng nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Trong mắt mẹ không dung nổi hạt cát mới dùng loại thủ đoạn ti tiện âm thầm đánh lén, bây giờ còn muốn đổ tiếng ác cho người khác? Vân Thiên Thủy Kính bị mất mặt trước mặt mọi người, chú cũng rơi vào thế kẹt, đây là điều mẹ muốn hay sao?"
Mai Thải Liên há miệng thở dốc.
Sau đó y tiếp tục chất vấn: "Tính tình Tôn sư đệ tuy rằng tranh cường háo thắng, nhưng tôn sư trọng đạo. Mẹ lợi dụng điểm này, trước tiên bảo hắn phải cố gắng lọt vào tốp ba. Tôn sư đệ sợ mẹ thất vọng, chỉ có thể căng da đầu đi cạnh tranh với các tu sĩ khác. Nên mới hận người cướp đoạt con mồi của hắn. Mà mẹ lại nhiều lần bóng gió với hắn về xuất thân của Hoa Triệt. Nào là thứ ti tiện, nào là con trai kỹ nữ lại còn muốn trèo cao, không biết xấu hổ đòi kết thân với Vân Thiên Thuỷ Kính, sớm muộn gì cũng hủy hoại sư môn."
"Ta đoán, mẹ còn làm bộ lỡ lời than thở trước mặt Tôn sư đệ. Kiểu như... nếu Hoa Triệt chết đi thì thật là quá tốt."
"Hội Võ Vạn Môn đao kiếm vô tình, thương vong là khó tránh khỏi. Nếu Tôn sư đệ giết chết Hoa Triệt thì cũng có thể dùng hai chữ "ngộ sát" để làm lý do cho có lệ. Lúc đó, Vân Thiên Thuỷ Kính chỉ cần xử lý Tôn sư đệ. Còn mẹ thì chẳng liên quan gì hết mà mối họa lớn trong lòng vẫn bị diệt trừ."
"Thiên hạ sẽ nói chú quản giáo không nghiêm. Mẹ diệt trừ Hoa Triệt, một mũi tên trúng hai con nhạn."
Ngữ điệu của y càng nói càng lạnh lẽo: "Như mẹ dự đoán. Hoa Triệt cướp con mồi của Tôn sư đệ. Hắn liền phát điên. Nếu bên người Hoa Triệt không có ai thì mẹ đã thành công."
Đôi mắt hạnh thanh tú của Mai Thải Liên lộ ra thần sắc tàn nhẫn: "Đây là lời Hoa Tình Không nói với ngươi?"
"Đừng vu oan cho hắn." Sở Băng Hoàn nói, "Người là mẹ ta, tâm tư thế nào ta còn không biết?
Mai Thải Liên vô cùng tức giận: "Ngươi còn biết ta là mẹ của ngươi! Vậy thì ngươi cứ tra khảo, vu oan cho ta nhiều tội như vậy ư?"
"Được." Sở Băng Hoàn nhắm mắt, "Mẹ dám giơ tay lên trời thề không? Nếu ta nói không đúng, con của người, Sở Băng Hoàn hôi phi yên diệt, vĩnh viễn không siêu sinh."
"Ngươi!" Mai Thải Liên tái mặt, đôi môi run rẩy không thốt nên lời.
Sở Băng Hoàn nhếch mép thất vọng, ánh mắt sắc bén, kiên định: "Mẹ cảm thấy xuất thân của hắn hèn mọn, nhân cách đê tiện. Nhưng ta cảm thấy hắn hào hiệp thượng nghĩa, thị phi rõ ràng, hãm sâu trong dơ bẩn song lại băng thanh ngọc khiết. Ta muốn hắn làm đạo lữ, ta nhận hắn là đạo lữ."
"Ngày mai trận thứ ba sẽ đấu võ, ta không muốn gặp lại đồ dơ bẩn. Mẹ được như ý hay không cũng không thành vấn đề." Sở Băng Hoàn quay lưng sải bước đi ra ngoài chỉ để lại một câu lạnh lùng, "Hắn sống ta sống, hắn chết ta chết."
*****