06
Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi tỉnh lại Lăng Nhiễm phát hiện giáo chủ không có ở đây, vì thế hắn yên tâm lười biếng duỗi eo, không tiền đồ tính toán ngủ tiếp.
Lúc này giáo chủ đột nhiên đẩy cửa bước vào, một đầu tóc dài mềm mượt đã được buộc lại, trên mặt là một tầng mồ hôi mỏng, trong tay còn cầm một thanh kiếm.
Lâm Nhiễm ngáp một cái: Sớm.
Giáo chủ liếc mắt nhìn hắn: Lười.
Lâm Nhiễm: A?
Giáo chủ: Ta luyện kiếm đã được nửa canh giờ.
Lâm Nhiễm không chút để ý: Ngươi lợi hại.
Giáo chủ lời nói thấm thía: Buổi sáng quyết định cả ngày, nếu đã tỉnh vậy dậy đọc sách tập võ đi, không nên lãng phí thời gian.
Lâm Nhiễm sửng sốt trong chốc lát, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: Ta đã sai.
Một Ma Giáo giáo chủ, ngày hôm qua mới động phòng hoa chúc, sáng hôm sau đã dậy sớm luyện kiếm, không những thế còn mắng tiểu thiếp thứ mười tám đẹp như hoa như ngọc một trận vì ngủ nướng.
Khung cảnh này làm người ta thật sự không có lời gì để nói.
Nhất định là do liệt dương! Nam nhân một khi không được thì dễ biến thành biến thái, thời gian dài đè nén dục vọng không tìm được cách để giải phóng, đành sáng sớm chạy đi luyện kiếm. Hơn nữa thấy người khác “bình thường” thì sẽ hâm mộ ghen tị hận, nhưng không nói rõ được, vậy nên chỉ có thể tìm tật xấu của người ta mà mắng cho bõ.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, không nhịn được nhìn giáo chủ một cách đầy thông cảm.
Tuổi còn trẻ, chưa gì đã không dùng được.
Giáo chủ có chút đăm chiêu nhìn Lâm Nhiễm, đột nhiên mặt tối sầm: Ngươi nghĩ gì thế?
Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ta nghĩ là sau này phải ngủ sớm dậy sớm
Giáo chủ cười khẽ: Đổi bộ quần áo đi, cùng ta đến tổng đàn để phát biểu.
07
Lúc Lâm Nhiễm từ tổng đàn đi ra, cả người hoàn toàn đờ đẫn.
Tổng đàn Ma Giáo này, phong cách trang trí đầy hắc ám, vừa thấy liền biết ngay người thiết kế chính là thiếu niên trung nhị [1]cả ngày nghĩ cách hủy diệt thế giới. Màu sắc chính ngoài màu đen cũng chỉ có đen, trên tường dùng nước sơn đỏ như máu viết đầy chữ “sát”, từ trần nhà rũ xuống mấy chuỗi đầu lâu không biết là của loài động vật nào. Phía trên bảo tọa của giáo chủ là một tấm bảng lớn, viết bốn chữ “Ta muốn thành ma”, nhìn qua rất giống có bệnh.
Những thứ này ngay lập tức khiến người ta muốn tóm lấy tên thiết kế rồi hành hung một trận cho đã.
Mà chủ nhân của tổng đàn Ma Giáo, giáo chủ điện hạ, sáng sớm tập hợp toàn bộ thành viên trong giáo, ít nhất cũng hơn một ngàn người, sau đó ngồi lên cái bảo tọa có tạo hình smart [2]của riêng mình,…
Giảng luận ngữ cho mọi người nghe.
Giáo chủ ngồi nghiêm chỉnh: Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân, các ngươi hiểu không?
Giáo chúng lập tức tỏ vẻ không hiểu.
Giáo chủ siêng năng: Nghĩa của câu này là những thứ mà mình không muốn, thì cũng đừng ép buộc lên người khác. Các ngươi không muốn bị đánh, người khác cũng thế, cho nên các ngươi cũng không cần cả ngày đi ra ngoài đánh đánh giết giết, hiểu không?
Giáo chúng ngay lập tức tỏ vẻ cẩn tuân giáo chủ phân phó, giáo chủ thiên thu muôn đời, hồng phúc tề thiên.
Giáo chủ gật đầu: Ngoan.
Sau khi giáo chủ nói xong, các đường chủ phụ trách thống kê ngày hôm qua thuộc hạ của mình đã làm được bao nhiêu việc tốt, tùy tình huống để phát hoa hồng nhỏ [3]: giúp bà lão xách trứng gà đưa một đóa, đưa trẻ nhỏ lạc đường về nhà tìm cha mẹ phát hai đóa, giải cứu thiếu nữ vô tội từ tay kẻ xấu phát ba đóa. Mọi người rất vui vẻ, không khí rất hòa thuận.
Lâm Nhiễm ngồi ở bên cạnh giáo chủ, hoài nghi tột độ là mình đi nhầm trường quay, này không phải Ma Giáo, đây rõ ràng là Hội Chữ thập đỏ.
Giáo chủ ý vị thâm trường: Ngươi lại suy nghĩ cái gì?
Lâm Nhiễm: Không nghĩ gì.
Giáo chủ từ trong lòng lấy ra một món đồ nhỏ, đưa cho Lâm Nhiễm: Sáng nay ta nhặt được thứ này ở trong phòng, là ngươi làm rớt sao?
Lâm Nhiễm nhận lấy, nhìn qua.
Ấn tín của Lục Phiến Môn.
Sư huynh, ngươi đoảng quá.
08
Lâm Nhiễm bình tĩnh vô cùng: Không phải của ta, ta chưa thấy qua.
Giáo chủ gật đầu: Ác –
Một sự im lặng đáng sợ giữa hai người, toàn thân Lâm Nhiễm đều căng thẳng, trái tim như muốn vọt ra khỏi miệng.
Hết sức căng thẳng.
Giáo chủ bỗng nhiên quay đầu: Sáng sớm muốn ăn gì?
Lâm Nhiễm giật mình bật dậy: A a a a a a!
Giáo chủ bóp trán im lặng cười.
Lâm Nhiễm không thể tin: … Ngươi vừa nói gì cơ?
Giáo chủ thản nhiên nói: Sáng sớm muốn ăn cái gì?
Tâm tình của Lâm Nhiễm nặng trĩu, hoài nghi giáo chủ cố ý chọc mình, bởi thế không có tâm trạng ăn gì cả: Gì cũng được.
Giáo chủ đứng dậy: Vậy là tốt rồi, dù sao cũng đã làm xong từ trước, đi thôi.
Lâm Nhiễm đau khổ theo sau: …
Tên Ma Giáo giáo chủ này, không chỉ họa phong không đúng, bên trong còn rất hắc.
09
Sau khi ăn xong bữa sáng có áp lực nhất từ trước đến giờ, mỗi người một đường, giáo chủ đi tuần tra, Lâm Nhiễm thở phào một hơi, lần mò trở về phòng.
Vừa mở cửa, sư huynh đã chờ ở trong phòng, nhìn thấy Lâm Nhiễm, câu đầu tiên nói chính là: Đệ thấy ấn tín của ta đâu không?
Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết hắn: Đang nằm trong tay giáo chủ.
Sư huynh đơ mặt: Hắn nói sao?
Lâm Nhiễm: Ta nói không phải của ta, hắn liền hỏi ta sáng sớm muốn ăn gì.
Sư huynh nghĩ nghĩ: Người này, lòng dạ thật sự rất sâu.
Lâm Nhiễm trợn trắng mắt: Vô nghĩa.
Sư huynh: Đến, kể cho sư huynh nghe, Cơ Vô Tà cả ngày hôm nay làm gì?
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, Cơ Vô Tà ở đây hiển nhiên chính là giáo chủ, vì thế trả lời chi tiết: Sáng sớm hắn đi luyện kiếm nửa canh giờ, sau đó tập hợp giáo chúng tại tổng đàn để bàn luận về luận ngữ, còn ra lệnh cho các đường chủ ghi lại người tốt việc tốt để phát hoa hồng nhỏ.
Sư huynh nghe xong, đánh giá Lâm Nhiễm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, hỏi: Ngày hôm qua có phải đệ bị làm đến choáng váng cả người không?
Lâm Nhiễm càng muốn đánh chết hắn: Làm cái đại gia ngươi ấy!
Sư huynh hồ nghi: Hắn thật sự làm thế á?
Lâm Nhiễm hung tợn trừng hắn: Thật sự!
Sư huynh sờ sờ cằm: Ta đã hiểu, hắn phát hiện ấn tín của ta, biết Lục Phiến Môn đang điều tra hắn, cho nên cố ý giả vờ để lừa chúng ta. Hắn không giết đệ cũng là vì lý do này, trực tiếp giết đệ không khác nào tuyên chiến với Lục Phiến Môn, giữ người lại, rồi khiến đệ nghĩ rằng hắn không làm chuyện gì xấu, không phải tốt hơn sao?
Lâm Nhiễm: Cũng có chút đạo lý.
Sư huynh: Nếu hắn đã ngầm đồng ý cho đệ ở bên cạnh hắn, thế thì cứ tiếp tục giả ngu, tìm cơ hội đào sâu vào trong nữa.
Lâm Nhiễm buồn bã nói: Ta có thể không làm sao?
Sư huynh: Không thể.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Được rồi, chỉ là ta nói cho huynh, đêm qua hắn chưa làm gì cả, lão tử vẫn trong sạch, hắn hình như bị liệt dương.
Sư huynh thở dài: Liệt dương cái rắm, lúc trước chính đệ bám dai bám dẳng đòi gả cho hắn, nhìn là biết Cơ Vô Tà không coi trọng đệ rồi.
Lâm Nhiễm: Hể? Không phải ta bị bắt đến đây sao?
Sư huynh xì một tiếng khinh miệt: Với sư huynh ngươi còn giả vờ, lúc trước hai ta vì để hắn cưới ngươi, sư đệ ngươi đem ta cuốn trong chiếu rách, quỳ trước kiệu của hắn nói ngươi muốn bán thân để chôn cha.
Lâm Nhiễm không phúc hậu cười ha hả: Ha ha ha ha ha.
Sư huynh đầy mặt khinh thường: Cơ Vô Tà cũng không thèm nhìn ngươi, ra lệnh cho thuộc hạ xốc chiếu lên xem qua ta một cái, sau đó cho ngươi một thỏi bạc bảo ngươi đi.
Lâm Nhiễm có cảm giác nhận đến đả kích: Lão tử đưa đến tận cửa mà hắn không muốn!!?
Sư huynh chậc chậc: Chưa hết, đệ không chịu, nói một thỏi bạc không đủ, bám dai bám dẳng muốn gả cho hắn, sau này không còn cách nào, hắn đành phải nhận ngươi, ngươi liền vui vẻ theo đuôi cỗ kiệu của hắn.
Lâm Nhiễm: … Lục Phiến Môn của các ngươi, như thế nào còn chưa đóng cửa?
Bộ khoái toàn mấy tên ngốc!
Hai người vừa nói chuyện, vừa lưu ý động tĩnh ngoài cửa, nhưng vào lúc này, đột nhiên Cơ Vô Tà từ cửa sổ nhảy vào, không kịp đề phòng.
Sư huynh cùng Lâm Nhiễm đều choáng váng.
10
Cơ Vô Tà nhảy vào xong, thản nhiên liếc hai người ngây như phỗng kia, sau đó như không có việc gì mỉm cười nhìn Lâm Nhiễm nói: Vi phu quên mang mấy thứ, trở về lấy.
Lâm Nhiễm quả thực bị dọa muốn khóc: Lấy đi lấy đi.
Cơ Vô Tà từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kiếm tuệ [4], thay mới, rồi bỏ cái cũ vào lại: Vi phu quên thay kiếm tuệ.
Vận dụng tế bào não không bị hù chết còn sót lại kia, Lâm Nhiễm kết luận được, tên giáo chủ kia cố ý.
Ai sẽ bởi vì quên đổi kiếm tuệ mà chạy về nhà! Ai sẽ!
Ai sẽ bỏ qua cửa lớn thuận tiện mà đi vào bằng cửa sổ! Ai sẽ!
Nhưng mà Cơ Vô Tà sau khi đổi xong liền xoay người muốn đi, hoàn toàn xem sư huynh là không khí. Lâm Nhiễm vừa mới thả lỏng một hơi, Cơ Vô Tà lại đột nhiên quay đầu lại, mặt đầy bí hiểm cười nhìn Lâm Nhiễm: Lão thập bát.
Lâm Nhiễm run cầm cập: Ai, tướng công.
Giáo chủ có vẻ tâm trạng rất tốt: Bớt thời gian đi tảo mộ cho cha ngươi đi, nhớ đốt tí tiền giấy.
Lâm Nhiễm giật mình ngồi thẳng.
Ánh mắt giáo chủ gắt gao nhìn chằm chằm sư huynh: Cha ngươi đều hiển linh.
Lâm Nhiễm ở trong lòng thắt cổ tám trăm cái, dùng hết khí lực trong người rặn ra một cái so với khóc còn xấu cười: Tốt, ta sẽ nhớ đi thăm…
Giáo chủ: Pháp lực cha ngươi thật cao cường, nhìn cứ như người sống ấy.
Lâm Nhiễm cảm giác chính mình sắp ngất: A ha ha ha ha phải không, ta sao lại không thấy…
Giáo chủ lại buồn bã nói: Cha ngươi thật là trẻ.
Lâm Nhiễm hồn du thiên ngoại: Cũng tạm đi, không trẻ bằng ngươi…
Giáo chủ khóe môi thoáng nhướn, lẩm nhẩm một khúc đi.
__________________
Chú thích:
[1] : Trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tư tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. ↑
[2] : Smart – 杀马特:là một từ bắt đầu từ tiếng anh, có nghĩa là thông minh. Chính thức phát triển tại Trung Quốc từ năm 2008, là từ để chỉ phong cách kết hợp giữa cách nhìn ở Nhật Bản cùng phong cách rock Âu Mỹ. Vì một số người theo phong cách này chỉ biết mù quáng bắt chước, nên những cư dân mạng ghét này xưng họ là “đồ dỏm”, “não tàn”. Smart bắt đầu từ văn hóa Punk có từ những năm 70 thế ỷ XX, đại biểu cho những thanh niên có hình tượng quái đản. Phần lớn smart nguyên thủy có nhiều kiểu đầu kỳ quái, thích trang điểm đậm, mặc nhiều trang phục rất cá tính, cùng đồ trang sức cổ quái. Ở Trung Quốc, gia tộc smart không liên quan gì đến rock mà chỉ bắt chước ăn mặc, trang điểm theo phong cách đó thôi