Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 38

Mục Thần cầm lấy đan dược từ tay Phó Hạo Long, nghiền nát, ngửi một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở nên càng thêm khó coi. Lúc này Nhạc Minh Trạch cũng đi đến trên đài, vừa nhìn biểu tình của Mục Thần liền mạnh mẽ trừng Phó Hạo Long một cái: "Nói! Thuốc này là ai cho ngươi?"

"Đan dược khôi phục linh lực, không có quy định nói không thể uống..." Phó Hạo Long mới vừa phản bác, Mục Thần liền tóm lấy cổ tay của gã, nhiệt độ của Mục Thần vừa vặn trái ngược với bề ngoài thanh lãnh của hắn, bởi vì linh lực là thuộc tính "hỏa", vào thời điểm vận dụng, nhiệt độ của hắn cao hơn so với người thường, xúc cảm nóng như sắp bỏng da, khoảng cách gần như vậy nhìn thấy gò má của Mục Thần, Phó Hạo Long vốn còn một chút không cam lòng cũng cảm giác cuống họng giống như bị nhét đồ vật vào, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không còn lời để nói.

Cố Vân Quyết đứng ở bên cạnh chợt hé mắt, che giấu âm trầm sát ý nơi đáy mắt, y cảm thấy cái tay bị Mục Thần nắm kia dị thường chướng mắt. Cũng may Mục Thần chỉ vừa chạm vào đã lập tức buông ra, không có kích thích y nhiều hơn nữa, giọng nói thanh lãnh lộ ra mấy phần tức giận, "Trong cơ thể đã có độc tố, gã đã ăn qua."

"Nghiệp chướng!" Nhạc Minh Trạch giận đến đau lòng, Phó Hạo Long tu luyện tại chủ phong, tài nguyên không hề thiếu, sao lại cần đến đan dược của người khác, gã đã tiếp xúc với người bên ngoài từ lúc nào?

Phó Hạo Long vừa nghe đến độc tố, khiếp sợ ngẩn người.

"Còn có thể cứu không?"

"Không sao."

Mục Thần nói xong lời này, quay người rời đi, lúc trước toàn bộ đan dược hắn đều đưa hết cho bọn Kính Đình, hiện tại đành phải luyện chế giải độc đan một lần nữa. Cố Vân Quyết dù cảm thấy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ở lại chỗ này, chờ đợi đại hội kết thúc. Cuối cùng, Cố Vân Quyết đoạt giải quán quân, Phó Hạo Long là người hạng nhì, bởi vì loại đan dược này là gã tự uống, cũng không có tâm ý hại người, công bằng mà nói thì không thể hủy bỏ thành tích của gã.

"Viên đan dược kia là ai cho ngươi?" Dẫn Phó Hạo Long tới đại sảnh ở Chủ Phong, không còn người ngoài môn vây xem, Nhạc Minh Trạch rốt cục lạnh giọng chất vấn.

Phó Hạo Long chặt chẽ nắm tay thành đấm, cúi đầu, kìm nén vẻ không cam lòng, trầm giọng nói: "Lúc trước đệ tử nhặt được một cuốn sách, trên đó tỉ mỉ ghi chép phương pháp luyện chế đan dược..."

"Toàn là nói bừa!" Nhạc Minh Trạch vỗ một chưởng lên bàn, hiển nhiên thật sự nổi giận, "Nếu không có mấy chục năm công lực, ngươi có thể luyện chế ra loại đan dược này sao? Lời nói vô căn cứ!"

"Chưởng môn sư huynh bớt giận," Cố Vân Quyết nhẹ nhàng gõ bàn một cái, động tác đơn giản này lại làm cho không khí vốn sốt sắng trở nên yên tĩnh lại, phảng phất như có một loại khí tràng kỳ quái, chỉ cần y mở miệng là có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Thiếu niên mặc áo trắng khẽ mỉm cười, ôn văn nhĩ nhã hỏi: "E rằng gã không biết quan hệ lợi hại trong đó, sư huynh có thể kể lúc trước đã phát sinh chuyện gì hay không?" Cố Vân Quyết thấy rõ biểu tình của Mục Thần, trên khuôn mặt lạnh lẽo kia lại có sát khí, nếu không phải thật sự nổi giận, sao lại như vậy? Cho nên y mới cùng tới đây để xem một chút, muốn biết nguyên do.

Nhạc Minh Trạch thở dài, chậm rãi kể lại một câu chuyện xưa, bảy mươi năm trước, bởi vì loại đan dược này mà mười mấy hạt giống tốt trong môn đã bị hủy. Một đệ tử nội môn của Viêm Dương cung đã luyện chế ra một loại đan dược có thể tạm thời tăng cao linh lực, rồi dùng đệ tử của Sùng Vân môn để thí nghiệm thuốc, phàm là người đã dùng qua loại thuốc này thì tất cả linh mạch đều bị phế, con đường thành tiên bị hủy. Người này chính là là một đệ tử nội môn mà Đan Dương Tử từng thu, tuy nói không phải thân truyền, nhưng cũng không kém là bao nhiêu, cũng chính là sư huynh chân chính trên ý nghĩa của Mục Thần, tên là Ngụy Hoài Đồng.

Khi đó Nhạc Minh Trạch mới mười mấy tuổi, một đệ tử có giao tình tốt với hắn cũng bị hủy bởi loại đan dược này. Lúc đó trên tay của hắn cũng có một viên, bởi vì khi đó thân thể yếu, chưởng môn đời trước lại khá bận, cho nên gởi nuôi Nhạc Minh Trạch tại Viêm Dương cung, xin nhờ Mục Thần chăm sóc hắn, lúc này mới giúp Mục Thần phát hiện đầu mối của viên đan dược kia.

Chuyện này sau khi bị bại lộ, Ngụy Hoài Đồng cũng bị phế bỏ kinh mạch, bị Đan Dương Tử tự tay đánh rơi xuống Diệt Ma Nhai, theo lí đã hóa thành xương khô từ lâu. Nhưng viên đan dược trong tay Phó Hạo Long kia lại khiến cho người ta hoài nghi, có phải là đối phương còn sống? Cho Phó Hạo Long viên đan dược kia thì hẳn đối phương cũng biết, Mục Thần chỉ cần liếc mắt một cái là lập tức có thể nhìn ra, ý của đối phương chính là trực tiếp nói cho Mục Thần rằng mình đã trở về? Dù sao Mục Thần là người năm đó đã vạch trần gã, nếu có hận, thì người đối phương hận nhất chính là Mục Thần.

Cố Vân Quyết nghe xong thì gật gật đầu, dựa theo tính tình của Mục Thần, nhất định phải tìm ra đối phương để thanh lý môn hộ, chẳng trách trên mặt hắn lại có sát ý. Lấy đồng môn làm thí nghiệm thuốc, xem mạng người như trò đùa, chuyện này đối với tiểu sư tôn xem Sùng Vân Môn là nhà mà nói, quả thật không thể tha thứ.

"Đã từng có thiên tư trác tuyệt*, lại không đi theo chính đạo, đáng thương, đáng tiếc." Nói xong, Nhạc Minh Trạch lần thứ hai nhìn về phía Phó Hạo Long quỳ ở phía dưới, biểu hiện ra dáng vẻ chưởng môn, rất có vài phần doạ người, hắn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã biết nguyên do rồi, còn muốn bao che cho đối phương nữa, vậy thì đi đến Hình đường rồi nói."

(thiên tư trác tuyệt: tài năng vượt trội)

Hình đường, tên như ý nghĩa, chỉ có đệ tử phạm trọng tội mới bị đưa đi nơi đó, tiến vào Hình đường thì nỗi khổ da thịt đương nhiên không cần phải nói, cả đời này còn bị gánh cái danh phạm trọng tội, ảnh hưởng tới tiền đồ sau này, Phó Hạo Long nghe đến đó sắc mặt cũng thay đổi.

"Chưởng môn sư thúc bớt giận!" Một nam tu nhìn như chừng ba mươi tuổi che ở trước người Phó Hạo Long, một thân trang phục thư sinh màu xanh, tay cầm một cây phán bút, từ mi tú mục, thoạt nhìn vô cùng quen mặt, "Hạo Long còn trẻ, nếu có sai, cũng là đệ tử giáo dục không nghiêm, nể mặt đệ tử, cầu ngài cho gã một cơ hội." Nói xong, hắn quay đầu lại sốt ruột nói: "Còn không nhanh chóng khai ra! Ngươi đang đánh cuộc à!"

Cố Vân Quyết có chút buồn cười, loại tính cách kiêu ngạo này của Phó Hạo Long thế mà lại có được một sư tôn không nóng không lạnh như vậy, chẳng trách sao gã lại không phục. Lại nghĩ tới sư tôn của chính mình... Cố Vân Quyết cúi đầu, khắp khuôn mặt đều là ôn nhu, nếu ngày hôm nay y làm chuyện ngu xuẩn giống như Phó Hạo Long, trước tiên tiểu sư tôn sẽ "ôn nhu" đá y ra xa khỏi đại điện mấy chục trượng, rồi lại bạo ngược nói với mọi người: Ai dám đụng đến người của ta? Nghĩ như vậy, y khó giải thích được cảm thấy cả người run lên, đầu quả tim đều tê hết, thật là đáng yêu!

Phó Hạo Long ở phía dưới nghe vậy, cúi đầu thấp giọng nói: "Đệ tử từng đi nhầm vào cấm địa, ở cấm địa từng gặp qua một kẻ, một kẻ quái nhân."

Lúc này Nhạc Minh Trạch lập tức phái người kiểm tra cấm địa, bị Phó Hạo Long chọc giận đến cứng ngắc.


Người áo xanh yên lặng thở dài, lần thứ hai thi lễ với Nhạc Minh Trạch, trong giọng nói khó nén uể oải, "Sư thúc, Hạo Long thiên tư thông minh, ở lại chỗ của đệ tử e là sẽ làm lỡ cơ hội sau này."

Phó Hạo Long ngẩn người, nhìn bóng lưng gầy yếu trước mắt, ánh mắt có chút phức tạp. Người sư tôn này dưới cái nhìn của gã không hề có một chút hài lòng, tính tình quá mềm yếu, thân phận quá thấp, tư chất không cao, tu vi còn thấp, toàn bộ Sùng Vân môn, người có thể xứng với tư chất của gã, cũng chỉ có Thái Thượng trưởng lão Mục Thần. Nếu đi theo quy trình bình thường, Mục Thần đợi sau khi thí luyện mới thu đồ đệ, nhất định sẽ chọn người có tư chất tốt nhất là mình, mà hiện tại, người đoạt vị trí của gã đang an vị ở phía trên cúi đầu nhìn trò hề của gã. Hiện tại ngay cả người sư tôn này cũng không cần gã hay sao? Phó Hạo Long nắm thật chặt nắm đấm, móng tay bấm rách lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể làm cho gã không bị thất thố tại chỗ này.

Nhạc Minh Trạch hừ một tiếng, "Mạnh nhất không nhất định là thích hợp nhất, tư chất cũng không có nghĩa là tất cả, tâm cũng không tu tốt, còn tu thân làm gì? Thành thần cái gì? Nếu như ngươi không muốn, trục xuất sư môn là được rồi."

Phó Hạo Long cúi đầu, cung kính bái xuống, "Cầu sư tôn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Nhạc Minh Trạch hừ lạnh một tiếng, "Lén xông vào cấm địa, thật là to gan! Phạt ngươi đi Tư Quá Phong* diện bích mười năm, ngẫm nghĩ cho rõ ràng, cái gì là thích hợp với ngươi nhất."

(Tư quá phong: Núi hối lỗi)

Phó Hạo Long đáp một tiếng, thái độ nhận sai không tồi.

Cố Vân Quyết nghe mùi máu tanh nhàn nhạt, trong con ngươi chợt hiện một tia trào phúng, y ngoắc ngoắc khóe miệng, cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện này nữa, chắp tay với Nhạc Minh Trạch, đứng dậy rời đi.

Nhạc Minh Trạch phái người lục soát tại cấm địa một vòng, chỉ tìm được trên tảng đá có một phong viết "Mục Thần thân khải", Ngụy Hoài Đồng hẳn đã tính đến chuyện có người đến đây tìm gã nên gã đã sớm rời đi. Điều này làm cho Nhạc Minh Trạch nghĩ tới ma tu trước đây từng "tập kích" Mục Thần, tu vi kia cũng gần bằng với Mục Thần, điều này làm cho hắn không khỏi lo lắng cho sư thúc, lẽ nào người kia là Ngụy Hoài Đồng?

Hiểu lầm này thật là tốt đẹp quá!

————

Cố Vân Quyết vừa trở về thì gặp đạo đồng trong tay cầm một bình ngọc chứa giải độc đan, đang muốn đưa đến Chủ Phong, y vừa hỏi liền biết được Mục Thần đã ra khỏi phòng luyện đan, quay người liền đi đến linh tuyền phía sau núi. Quả nhiên tại nơi hơi nước lượn lờ, y nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.

Cảm giác được Cố Vân Quyết đến, Mục Thần đứng lên từ trong nước, giơ tay, cái áo trắng như tuyết trong lúc hắn vừa bay khỏi mặt nước thì lập tức mặc lên người, một đầu tóc ẩm ướt lập tức được sấy khô, thuận theo phủ ở phía sau lưng. Hắn chân trần đạp trên vách đá màu mực, mắt cá chân trắng nõn và khớp xương xuất sắc hoàn mỹ, ngón chân như ngọc êm dịu nhẵn nhụi, nhìn kỹ móng chân còn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, mỗi một bước đi đều giống như đang đạp lên ngực Cố Vân Quyết, ngứa ngứa tê tê, làm cho y có loại kích động muốn bắt được nó rồi nâng ở lòng bàn tay, tinh tế mà ngắt nhéo một cái.

"Sư tôn, sao lại để chân trần?" Cố Vân Quyết đè xuống dục vọng trong mắt, đi tới ôm eo Mục Thần, thân thể mới vừa tắm rửa qua, chỉ còn dư lại mùi vị của bản thân Mục Thần, Cố Vân Quyết tham lam ngửi một cái, áp sát ngực vào phía sau lưng Mục Thần, vạt áo đơn bạc không giấu được nhiệt độ quen thuộc kia, khiến khí tức của hai người giao hòa vào nhau, len lén hôn hôn vai Mục Thần, Cố Vân Quyết tận lực để thanh âm của mình nghe không rối loạn, "Đồ nhi giúp sư tôn mang giày."

Mục Thần vừa định nói không cần, đồ nhi đã nhấn hắn lên cái ghế dài bên cạnh, trong nháy mắt ngồi xổm người xuống, cầm chân của hắn lên, Mục Thần cũng không cự tuyệt nữa, tiểu đồ đệ thật sự hiếu thuận cực kỳ.

Cố Vân Quyết nặn nặn ngón chân của Mục Thần, ngón chân có hơi lạnh, y nâng hai tay lên, tri kỷ chà xát, ánh mắt trong suốt nói: "Vừa nãy sư tôn của Phó Hạo Long nói không dạy gã được nữa, muốn đổi sư tôn mới cho gã, bị chưởng môn sư huynh cự tuyệt."

Mục Thần bị lời này dời đi tâm tư, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn đồ đệ mình, không hiểu tại sao nuôi lớn như vậy rồi mà còn đổi đi, nhưng lại quên mất chân của mình còn ở trong tay đối phương, bị nắm toàn bộ từ trên xuống dưới.

"Nếu có một ngày tu vi của ta cao hơn sư tôn, có phải sư tôn không cần ta nữa hay không?" Cố Vân Quyết cầm lấy giày của Mục Thần, phảng phất như vô ý hỏi, động tác trên tay cũng rất chậm, mãi đến khi y cảm thấy chân của Mục Thần chậm rãi ấm lên trong tay mình, lúc này mới ung dung thong thả mang một chiếc giày vào.

Mục Thần nhìn đỉnh đầu của đồ nhi, nở nụ cười, "Không cần ngươi? A! Vi sư không phải là người lấy thiệt thòi làm niềm vui, ta không chiếm tiện nghi người khác nhưng cũng không muốn mất mát gì, ta nuôi ngươi lớn đã tốn không ít tâm lực và bảo bối, không cần ngươi nữa chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi?"

"Sư tôn nói như vậy, ta liền yên tâm." Cố Vân Quyết thỏa mãn cười cười, kéo cái chân còn lại của Mục Thần qua, trong lúc Mục Thần không phản ứng đã kéo chân hắn đến bên mép, cắn một cái vào bàn chân trắng nõn, thoải mái lưu lại mấy cái dấu răng.

"Ngươi..." Mục Thần muốn đạp người.

Cố Vân Quyết cười khẽ, "Có cái dấu răng này làm chứng, không cho sư tôn đổi ý."

Mục Thần tức giận đạp lên ngực đồ đệ, đạp đến mấy phát, cái tên gia hỏa nghịch ngợm này, ngay cả sư tôn cũng dám cắn! Giẫm, giẫm, giẫm!


Cố Vân Quyết cười ôm lấy bắp chân của hắn, liên thanh xin tha, lúc này mới chọc Mục Thần phát cười.

Hai thầy trò nháo xong, lúc trở lại tiền điện, Nhạc Minh Trạch đang ngồi ở trong rừng trúc. Trời đã gần hoàng hôn, trong rừng trúc cũng không biết từ nơi nào bay tới một đám đom đóm, đang vây quanh "người ngoại lai" Nhạc Minh Trạch vòng tới vòng lui.

Mục Thần bị Cố Vân Quyết dỗ dành nên tâm tình không tệ, nhìn thấy tình cảnh này thì hơi nhếch nhếch khóe miệng, cho Nhạc Minh Trạch một nụ cười mỉm.

Nhạc chưởng môn bị doạ bật dậy, so với lúc thường càng thêm câu nệ nói: "Xin chào sư thúc."

Mục Thần gật gật đầu, tốt tính nói: "Ngồi."

Nhạc Minh Trạch nghe lời ngồi xuống, sống lưng đặc biệt thẳng, như một hài đồng đang đợi phu tử kiểm tra bài. Khóe miệng Mục Thần giật một cái, mình rốt cuộc đã làm cái gì mới khiến cho Nhạc Minh Trạch sợ mình như thế? Khi còn bé rõ ràng rất tốt mà.

Nhạc Minh Trạch gọn gàng dứt khoát từ trong tay áo móc ra một phong thư, ý tứ muốn làm xong chính sự liền rời đi, một khắc cũng không muốn ở thêm, mặt trên phong thư viết bốn chữ lớn: Mục Thần thân khải. "Thư này tìm được trong cấm địa, xem chữ viết, hẳn là Ngụy Hoài Đồng, sư thúc mời xem."

Mục Thần chậc một tiếng, sau khi nhận thư cũng không thèm xem, trực tiếp ném về không trung thiêu thành mảnh vụn, âm thanh thanh lãnh lộ ra cực độ xem thường, "Đồ vật gã để lại thì ta phải xem? Nực cười, gã ta chỉ là một tội nhân hại chết đồng môn thôi!"

Nhạc Minh Trạch cười gượng, Tiểu sư thúc vẫn bạo ngược như thế.

"Qua mấy ngày nữa ta muốn rời khỏi môn, đi Đan Thành một chuyến." Mục Thần thản nhiên nói.

"Sư thúc cũng phải tham gia cái đại hội luyện đan kia?" Nhạc Minh Trạch có chút lo lắng, "Vào lúc này xuất môn có thể bị nguy hiểm hay không, dù sao Ngụy Hoài Đồng còn ở trong bóng tối."

"Chỉ cần gã biết ta tham gia luyện đan đại hội, gã nhất định sẽ so cao thấp với ta, như vậy là an toàn nhất."

"Không biết sư thúc có biết hay không, ngày gần đây tiên giới có không ít Luyện Đan Sư mất tích? Tuy rằng không biết có liên quan đến luyện đan đại hội hay không, nhưng sư thúc cũng là Luyện Đan Sư, vẫn nên cẩn thận tốt hơn." Nhạc Minh Trạch cẩn thận dè dặt nói.

"Luyện Đan Sư mất tích?" Mục Thần đột nhiên nghĩ đến hắc y nhân bắt Bạc Cẩn Du kia, nhìn dáng dấp đối phương bắt Bạc Cẩn Du có thể không chỉ là do gương mặt yêu tinh kia. Nhưng Mục Thần có lý do nhất định phải đi, Ngọc Dung Chi hắn nhất định phải lấy được, nghĩ xong hắn bèn lắc đầu một cái, tự tin nói: "Không lo lắng, ta giao Viêm Dương cung cho ngươi, Vân nhi cùng ta đi."

Thấy Mục Thần tâm ý đã quyết, Nhạc Minh Trạch cũng không nói thêm gì nữa, thấy hắn muốn đi, Cố Vân Quyết đột nhiên cười híp mắt mở miệng, "Chưởng môn sư huynh, có muốn ăn tối rồi hẳn đi hay không?"

Mục Thần cũng nhìn sang, từ khi người sư điệt này làm chưởng môn, lâu rồi không ở lại đây dùng cơm, tuy rằng đã sớm ích cốc, nhưng ăn thêm chút linh cốc* vẫn có lợi cho cơ thể.

(Linh cốc: ngũ cốc hoặc có thể chỉ là gạo có linh khí)

Nhạc Minh Trạch bị ánh mắt trong suốt này của Mục Thần nhìn khiến cả người run lên, liền nghĩ tới chuyện khi còn bé bị cho ăn đồ vật linh tinh dẫn đến thượng thổ hạ tả*, hơn nữa sư thúc không cần biết mùi vị như thế nào, chỉ cần tốt cho thân thể, cái gì cũng dám đút cho hắn ăn! "Không được, ta còn có việc, lần sau đi." Nhạc Minh Trạch vội vã nói một câu, hệt như một con thỏ bị sợ hãi, nhanh chóng trốn đi.

(Thượng thổ hạ tả: Trên miệng thì ói, phía dưới thì tiêu chảy)

Cố Vân Quyết bất lương nở nụ cười, hô to: "Sư huynh rảnh rỗi đến chơi!"

Nhạc Minh Trạch bay nhanh hơn.

Mục Thần thở dài, quả nhiên ngoại trừ tiểu đồ đệ, người khác đều nuôi không quen. Lúc này Cố Vân Quyết lại quấn lấy hắn lần nữa, ngồi ở đối diện Mục Thần cười hỏi: "Sư tôn, không lo lắng đồ nhi bị bắt đi sao? Đồ nhi cũng là Luyện Đan Sư."

Mục Thần ghét bỏ vỗ vỗ trán đồ đệ, lấy tay che lại cặp mắt đào hoa đa tình kia, bất mãn nói: "Loại Luyện Đan Sư như ngươi, tặng không cho người khác thì người ta cũng không thèm." Ngay cả viên trung phẩm đan dược cũng luyện không ra, sao dám tự xưng Luyện Đan Sư?!

Cố Vân Quyết không lùi mà tiến, hai tay đến gần nhấn giữ vai Mục Thần, trực tiếp ngã vào trong ngực của hắn, chơi xấu, "Sư tôn ghét bỏ ta? Thật đau lòng, sư tôn không yêu ta."

Mục Thần: "..."

Lớn như vậy vẫn còn làm nũng, đến cùng thì hắn dạy sai chỗ nào?

"Sư tôn?"

"Hả?"

"Nhắm mắt."

Mục Thần theo lời nhắm mắt lại, dáng dấp cực kỳ tín nhiệm này làm Cố Vân Quyết hiểu ý nở nụ cười, ánh mắt y rơi trên đôi môi mỏng nhạt sắc, rốt cục không nhịn được rung động trong lòng, đến gần...