Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 33

Biểu hiện ngày đầu tiên của Cố Vân Quyết đã chứng tỏ rằng y bất phàm cho toàn thiên giới thấy, Mục Thần cũng thể hiện rõ sự sủng ái đối với tên đồ đệ này, chọc cho đồ đệ càng có thêm nhiều người ghen tỵ. Đặc biệt là Phó Hạo Long, người được khen là thiên chi kiêu tử, quả thực ghét cay ghét đắng Cố Vân Quyết, gã thề nhất định sẽ đánh bại Cố Vân Quyết, chứng thực rằng mình mới là nhân vật thiên tài nhất, gã càng phải để cho Mục Thần biết rằng, không chọn gã, là lỗi của hắn.

So sánh với đó, Mục Thần không biết gì cả, hoặc là nói hắn có biết cũng sẽ không để ý, bởi vì sau khi nhìn thấy trận tỷ thí ở ngày thứ nhất, Mục Thần đã có một tín nhiệm vô cùng lớn với đồ đệ của mình —— đồ nhi của ta, chắc chắn sẽ không thua

Sáng sớm ngày hôm sau, Kính Minh vội vã chạy tới, hưng phấn gõ cửa ầm ầm, "Cung chủ, ca của ta sắp xuất quan!"

Mục Thần mới trở về từ rừng Lãnh Hương, nghe vậy liền ném cành cây, chớp mắt đã đi đến nơi Kính Đình bế quan. Chỉ thấy cả vùng trời có linh khí tụ lại, hình dáng như cái phễu chảy ngược vào bên trong động phủ, khí lưu đang bạo động xung quanh dần dần bình tĩnh lại. Giây lát sau, một con cự lang màu trắng cao hai mét lao ra từ chỗ bế quan, trong con ngươi màu xanh hiện ra hàn quang u lãnh, nhìn thấy Mục Thần, bạch quang trên người Bạch Lang lóe lên, hóa thành một thanh niên tuấn mỹ tóc bạc mắt xanh. Là sinh đôi nhưng Kính Đình đã cao hơn Kính Minh nửa cái đầu, tu vi lại càng cao hơn Kính Minh một cảnh giới, thế mà Kính Minh vẫn không tim không phổi vồ tới, "Ca!"

Kính Đình nâng tay sờ sờ đầu đệ đệ, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Kính Minh, sắc mặt ôn hòa lại, sau đó hắn cung kính thi lễ với Mục Thần, "Xin chào cung chủ."

Mục Thần vui mừng vỗ vỗ vai của Kính Đình, cảm khái nói: "Lớn rồi."

Kính Đình nghe xong, trầm giọng nói: "Đa tạ cung chủ những năm này đã thu lưu chúng ta!" Nói xong, hắn dừng một chút, dường như đã sớm có quyết định, thời khắc này dị thường quyết tuyệt lôi kéo Kính Minh quỳ xuống, "Hai huynh đệ ta không nhà để về, lúc bị kẻ thù truy sát thì được cung chủ thu lưu, đại ân những năm nay, Kính Đình khắc trong tâm khảm."

Sắc mặt của Mục Thần dần dần bình tĩnh lại, hắn cũng biết, Kính Đình phải đi.

Kính Minh cũng minh bạch ý tứ của ca ca, dù sao Kính Đình đã từng đề cập tới với hắn, hắn cúi đầu, nụ cười trên mặt cũng dần dần rút đi, biểu tình thậm chí có chút mờ mịt. Hắn không nỡ rời khỏi nơi này, nơi này là nhà của hắn, sau khi chạy ra khỏi yêu giới, hắn mất đi toàn bộ ký ức, cha mẹ, cừu hận, tất cả đều không còn, thứ duy nhất còn lại trong đầu, chỉ có mấy chục năm lớn lên tại Viêm Dương cung, chỉ có người trước mắt đối xử với hắn như sư như cha, sau khi rời đi, hắn vô cùng hoang man với tương lai sau này

Kính Đình nghiêm túc nói: "Ta muốn mang Kính Minh quay về yêu giới, sau khi làm xong chuyện nên làm, nếu như hai huynh đệ ta còn sống, nhất định sẽ trở lại bên người cung chủ, một đời phụng dưỡng cung chủ."

Mục Thần chậm rãi nói: "Ta biết, các ngươi rồi sẽ phải rời đi." Hắn nở nụ cười, ban đầu vốn là vì vừa ý màu lông của bọn họ không tồi, lúc này mới tâm tư hơi động, nhặt họ trở về, không nghĩ tới bọn họ lại hóa thành hình người, ở cùng với hắn lâu như vậy, đột nhiên phải rời khỏi, quả thật làm cho hắn không nỡ. "Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi chính là đệ tử của Mục Thần ta, không quan tâm các ngươi là người hay là yêu, đi tới chỗ nào, đều là đệ tử của Viêm Dương cung." Mục Thần lần lượt vỗ đầu từng đứa, vui vẻ nói: "Sư phụ chờ các ngươi trở về."

Kính Minh kinh hỉ ngẩng đầu lên, thế nhưng mâu sắc của Kính Đình lại chìm xuống, trong đôi mắt xanh lam này phảng phất như ẩn chứa gì đó, sau khi thống khổ giãy dụa qua đi, hắn nhếch môi lên, nhắm mắt lại cung kính bái xuống, "Đồ nhi đa tạ sư tôn."

Mục Thần lần lượt xoa đầu từng người, vò vò tóc họ như khi họ còn bé.

Vì để cho Kính Đình và Kính Minh trên đường được an toàn hơn, Mục Thần lấy toàn bộ hàng trữ trong phòng luyện đan ra, chất đầy mười mấy cái không gian giới chỉ.

"Không được để lộ tiền của ra cho người khác biết, sau khi đi ra ngoài nhất định phải nhớ kỹ điểm này, trừ mình ra, ai cũng không nên tin." Cho Kính Đình ăn đan dược ẩn giấu yêu khí xong, thanh niên trước mắt đã biến thành tóc đen mắt đen, Mục Thần vẫn không yên lòng dặn, "Kính Minh nhất định phải nghe lời ca ca, người xa lạ cho đồ thì không được ăn, không được xin, thời khắc đi theo bên người Kính Đình, không được chạy loạn."

Kính Minh ngồi xổm ở góc tường, một mặt u buồn.

Kính Đình nhìn đồ vật mà Mục Thần chuẩn bị kỹ càng cho bọn họ, nắm thật chặt nắm đấm, mặc cho khớp xương trắng bệch, cũng không thể nói ra một câu.

Cố Vân Quyết rút thăm trở về, dựa vào cửa nhìn thấy tình cảnh này, bật cười, tiểu sư tôn khó tránh khỏi lo lắng quá mức, một đời trước, hai con vật nhỏ này quấy nhiễu yêu giới đến long trời lở đất, Kính Đình còn thu phục Ngũ đại thế lực ở yêu giới, trở thành một Đại Yêu Hoàng. Sau đó cũng bởi vì y phản bội sư môn, hắn đã gây cho y không ít phiền phức.

Nhưng sau khi Mục Thần xảy ra chuyện, trước lúc Cố Vân Quyết đến tiên giới đã ra một nghiêm lệnh cho thuộc hạ, nếu y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ phải nghe lệnh Kính Đình điều khiển. Bởi vì y biết rằng, nếu Mục Thần có chuyện gì, Kính Đình sẽ mang theo hai giới yêu ma lật đổ tiên giới, đến lúc đó tam giới đại loạn, vô số sinh linh đều sẽ chôn cùng bọn họ.

Y tin tưởng, hai con chó nhỏ này vì vô số ân tình không cần báo đáp của Mục Thần, nhất định làm được.

Mục Thần liếc mắt nhìn đồ đệ một cái, quan tâm hỏi: "Ngày hôm nay đối thủ là ai?"

Cố Vân Quyết cười nói: "Ngày hôm nay đồ nhi số may, thăm trống."

Khóe miệng Mục Thần hơi nhếch, "Vận may không thể theo ngươi mãi, không thể lơ là."

"Đồ nhi hiểu rõ."

"Hai người các ngươi bái kiến Đại sư huynh, nếu phải về yêu giới, bên trong môn phái cũng không cần ghi danh." Mục Thần cũng sợ vạn nhất hai người tiết lộ thân phận, sẽ đưa tới phiền phức cho Sùng Vân môn, ngược lại ở trong lòng hắn, ba người này đều là đồ đệ của hắn, không có phân chia trong ngoài, những hư lễ kia, không có cũng được.

Cố Vân Quyết nhìn biểu tình khó coi trên mặt của Kính Đình và Kính Minh, cười càng xán lạn hơn chút.


"Sư tôn, rõ ràng chúng ta lớn hơn hắn." Kính Minh không phục.

"Ta nhập môn sớm hơn các ngươi." Cố Vân Quyết đi tới, vỗ vào sau ót Kính Minh vang bốp bốp, cười ý tứ sâu xa, gọi sư huynh cũng không tình nguyện, nếu để cho các ngươi gọi sư công*, có phải sẽ càng có ý kiến?

(Sư công: có hai nghĩa, một là "sư phụ của sư phụ", một nghĩa là "chồng của sư phụ", ở đây đương nhiên là hiểu theo nghĩa thứ hai rồi)

Kính Minh bất đắc dĩ kêu một tiếng sư huynh, cảm thấy mình quá là xui xẻo, bị ca ca đánh mười mấy năm, còn thay sư huynh cõng oan ức mười mấy năm, ngày nào cũng như ngày nấy.

Kính Đình sốt ruột phải đi, giống như chờ thêm một ngày cũng không nổi, chờ Mục Thần thu dọn xong đồ đạc, lúc chạng vạng, hắn đã lôi kéo đệ đệ muốn đi.

Kính Minh lưu luyến, cầm lấy ống tay áo của Mục Thần không buông tay, Kính Đình cũng lòng dạ cứng rắn, nhấc phía sau cổ áo của Kính Minh, miễn cưỡng muốn tha Kính Minh đi. Pháp y đao thương bất nhập của Mục Thần cuối cùng lại bị Kính Minh kéo rách xuống một mảnh vải, xuất hiện bốn dấu móng vuốt cào.

Cố Vân Quyết thầm than: Móng vuốt vô địch của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, quả nhiên danh bất hư truyền.

Vùng trời của Kỳ Dương thành, Kính Minh đỏ mắt lên, rống về phía ca ca: "Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy, ở thêm một đêm không tốt sao?"

Kính Đình nhìn phương hướng Sùng Vân môn, trên mặt rốt cục lộ ra một tia không đành lòng, hắn thấp giọng nói: "Ở lại càng lâu, càng không nỡ, còn không bằng đi sớm cho sảng khoái chút."

Kính Minh lau lau nước mắt, ngược lại không nói gì. Hai đứa đứng nhìn về hướng Sùng Vân môn một hồi, Kính Đình lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Kính Minh gật đầu, biểu tình trên mặt trong nháy mắt kiên nghị không ít, "Chờ chúng ta đứng vững gót chân tại yêu giới, liền đến đón sư tôn đi đến đó ở mấy ngày."

Kính Đình suy tư gật gật đầu, hai đứa vừa định đi, chợt cảm thấy một luồng sóng linh lực quen thuộc, Cố Vân Quyết chân đạp phi kiếm trong chớp mắt đã đến bên cạnh hai người, trong tay mang theo con Tam Vĩ Bạch Hồ, cười nói: "Nó đến từ yêu giới, biết rõ tình huống bên kia hơn so với các ngươi, mang theo nó có thể giảm rất nhiều phiền phức." Nói xong, y đưa con Bạch Hồ bị hạ cấm chế cho Kính Đình, "Ký cái khế ước chủ tớ, như vậy nó sẽ nghe lời hơn."

"Đa tạ." Kính Đình theo lời nhận lấy Bạch Hồ, do dự một chút, vẫn trịnh trọng nói: "Sư tôn giao cho ngươi."

Cố Vân Quyết gật đầu nở nụ cười, "Chuyện nên làm."

Sau khi y trở về, Mục Thần vừa vặn đứng ở bên cửa sổ nhìn trăng sáng ngoài kia, trên mặt mơ hồ lộ ra mấy phần cô đơn, Cố Vân Quyết đi tới, từ phía sau ôm lấy eo hắn, an ủi: "Bọn họ sẽ không có chuyện gì, sư tôn không cần lo lắng."

Mục Thần kéo kéo cánh tay đang quấn trên eo, khẽ động, bất đắc dĩ nói: "Nói chuyện cẩn thận, không cho làm nũng."

"Mùi hương trên người sư tôn, thơm quá." Người phía sau chơi xấu tựa hồ đặt hết thảy trọng lượng ở trên lưng của hắn, hoàn toàn không có ý muốn buông tay, Mục Thần nhất thời cảm thấy đau đầu, rốt cuộc là hắn nuôi không đúng chỗ nào, dưỡng một hài tử bình thường trở thành như vậy!

————

Ngày hôm sau, thầy trò hai người vẫn như cũ, rất muộn mới đến địa điểm tỷ thí, Mục Thần toàn thân áo trắng hoa bào, tà áo đón gió, tiên tư lỗi lạc đứng ở chỗ ngồi của mình, một mặt mơ hồ.

Hai ngày trước, chỗ ngồi của hắn không khác người khác, đều là ghế gỗ màu đen trên có khắc hoa văn, đơn giản lại mạnh mẽ. Ngày hôm nay, ghế tựa của hắn lớn hơn gấp đôi so với bình thường, thừa sức ngồi hai người, trên ghế tựa màu xanh ngọc lưu ly khảm nạm mấy viên linh thạch ngọc tâm, tự thành một cái trận pháp, mặt trên còn phủ một miếng đệm da điêu màu trắng, đằng sau ghế tựa là hai đạo đồng thanh tú, một người ôm trong ngực một cuộc gấm vóc trắng, một người giơ một cái ô lớn. Người chung quanh nhìn thấy, ánh mắt ước ao ghen tị càng rõ ràng hơn chút. Đây là có tiền cỡ nào mới có thể nạm ngọc tâm linh thạch lên trên ghế tựa lưng, quá xa xỉ!

Nhạc Minh Trạch lạnh mặt, ngăn chặn lúng túng, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Hôm qua Cố sư đệ có nhắc tới với bản tọa, gần đây Mục sư thúc đều bận bịu luyện đan, có hơi mệt mỏi, cho nên y mới đổi một cái ghế lớn hơn cho lão nhân gia người." Cố Vân Quyết chỉ nói với hắn là thay bằng cái ghế tựa lớn hơn một chút, ai biết cái gọi là lớn của y, có thể kéo ra nhiều ý tứ như vậy, Nhạc Minh Trạch cảm giác trong ngực nghèn nghẹn, thế nhưng hắn đã đáp ứng, muốn nói cũng không được gì.

Mọi người thấy gương mặt mỹ nhân tuấn tú kia của Mục Thần... lão nhân gia?

Vốn đang ngồi ở bên cạnh, Liễu Hàn Chi đứng lên ngồi xa ra một chút, biểu tình có chút ghét bỏ. Mục Thần ngồi ở phía xa lúng túng ngẩn người, lạnh lùng trừng Cố Vân Quyết, ngươi lại muốn làm cái trò gì vậy hả?

Cố Vân Quyết híp mắt cười cười, nhấn Mục Thần lên ghế, tiếp nhận gấm vóc trong tay đạo đồng khoác lên trên người Mục Thần, cười nói: "Đồ nhi muốn ngồi cùng một chỗ với sư tôn, cái ghế tựa này rất thích hợp."

Mục Thần cảm giác được một luồng khí lạnh nhàn nhạt bao quanh toàn thân, là một liều thuốc tốt đối với hỏa độc chưa giải của hắn, thần hồn mát mẻ, hắn lại nhìn chất liệu của gấm vóc này, thế mà lại là da của Giao Long, hắn nghi ngờ hỏi: "Đây là..."

"Tìm thấy trong Tàng bảo khố, ta nhìn thấy đẹp, nên đem đến cho sư tôn."


Mục Thần nhíu nhíu mày lại, bên trong Tàng bảo khố có thứ này sao? Da của Giao Long biển sâu, là Hàn vật trong nước, nếu có loại đồ vật khắc chế hỏa độc thế này, hắn hẳn đã sớm tìm ra mới đúng.

Cố Vân Quyết cũng không đánh gãy dòng suy nghĩ của Mục Thần, ngược lại dựa vào trí nhớ của sư tôn, bên trong Tàng bảo khố có cái gì hắn cũng không biết, căn bản không sợ hắn nghĩ ra.

Dàn xếp Mục Thần xong xuôi, Cố Vân Quyết mới đi rút thăm, lần này đối thủ bốc thăm trúng là một nữ tu xinh xắn đáng yêu của Yến Dương Môn. Tuổi tác không khác bao nhiêu với Cố Vân Quyết, đều là mười sáu, mười bảy tuổi.

Đứng ở trên đài, Cố Vân Quyết mặt lạnh, một người bạch y tung bay, anh tuấn tiêu sái, một người phấn điêu ngọc trác, mềm mại động nhân, hệt như một cặp đôi trời đất tạo nên.

Lúc sư môn của đối phương nhìn thấy Cố Vân Quyết cũng yên tâm không ít, người này tuy rằng tuổi không lớn lắm, ra tay lại rất có chừng mực, đệ tử của mình lại là một nữ tử như hoa như ngọc, hẳn là sẽ không bị thương.

Cố Vân Quyết lạnh lẽo sắc mặt, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chợt lắc mình đi đến phía sau cô nương kia, nhấc chân, đạp!

Một tiểu cô nương yểu điệu mới mười sáu, mười bảy tuổi, xinh đẹp như hoa, bị Cố Vân Quyết dùng một cước đá vào eo, hệt như như một con diều đứt dây, thân thể không chịu khống chế bị đạp rớt xuống đài tỉ thí, người của Yến Dương Môn vội chạy tới tiếp được, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết như hận không thể nuốt sống y. Nếu như đánh thua trong lúc thi đấu thì cũng không sao, nhưng đây là bị người ta dùng một cước đá rớt xuống đài, biết bao mất mặt!

Lần này cũng không cần nhắc nhở chủ trì, kết quả vừa xem hiểu ngay.

"... Sùng Vân môn Cố Vân Quyết, thắng!" Giọng điệu của người chủ trì cũng rất khiếp sợ.

Mặt của Mục Thần cũng đồng dạng phức tạp, cũng không biết nói thế nào với hành động đạp tiểu cô nương xuống đài của đồ nhi.

Cố Vân Quyết đặt mông ngồi ở bên người Mục Thần, dáng dấp giống như vừa bị hù dọa, căng thẳng ôm eo Mục Thần, nhỏ giọng thầm thì: "Thật là đáng sợ."

Mục Thần nghi hoặc liếc mắt nhìn y.

"Sư tôn nói hồng nhan xương khô, ta vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng cảm giác như đang thấy một bộ xương mặt quần áo! Thật là đáng sợ!"

Mục Thần: "..."

Đồ đệ vốn rất biết thương hương tiếc ngọc, kết quả bị mình nói vài câu, liền có bóng ma trong lòng với nữ tử... Mục Thần đỡ trán, sau này làm sao tìm được đạo lữ! Đến cùng là hắn dạy sai chỗ nào, một hài tử vốn bình thường tại sao lại biến thành như vậy!

Buổi sáng thi đấu ngoại trừ cô gái bị Cố Vân Quyết đạp ra, còn lại coi như trôi chảy, mười mấy đài tỉ thí đồng thời tiến hành, tiến triển cũng rất nhanh.

Đến buổi chiều, thế nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một đệ tử của Bồ Đề Môn đả thương một đệ tử Sùng Vân môn, không cẩn thận bị bại lộ ma công, khiến cho trận thi đấu bị gián đoạn, người hạ độc thủ cũng bị đánh gục tại chỗ.

Đệ tử bị thương được mang đi cứu trị, cô gái đi theo ở phía sau kia lại làm cho Mục Thần chú ý, "Đây có phải là nữ nhi của Trịnh Huyền Tố hay không?" Hắn quay đầu hỏi Cố Vân Quyết bên cạnh, đúng dịp nhìn thấy một nụ cười lạnh xem thường trên mặt y, Mục Thần nhíu mày, "Ngươi quen sao?"

Cố Vân Quyết đáp: "Trước đây từng có một chút quan hệ." Y nhấc tay phát thệ, thái độ dị thường thành khẩn, "Tuyệt đối không phải là vì nữ hài tử!"

Mục Thần: "..."

Cũng may không đến mấy ngày, đệ tử bị thương kia liền khôi phục như lúc ban đầu, đồng thời thật bất hạnh rút trúng đồng môn Cố Vân Quyết trong lúc bốc thăm. Trận đấu đồng môn tương sát đầu tiên lại rơi xuống đầu Sùng Vân môn, khiến cho Nhạc Minh Trạch không khỏi thở dài nơi đáy lòng, vận may này, quá chênh lệch!

Tên đệ tử kia là đệ tử mà Trịnh Huyền Tố mới thu vào môn, bộc lộ tài năng bên trong cuộc tỷ thí của đệ tử ngoại môn, tên là Kê Minh An, mới có hai mươi bốn tuổi, tu vi đã đến Kim đan trung kỳ.

Nghe người khác khen Sùng Vân môn nhân tài xuất hiện lớp lớp, thiên tài vô số, Nhạc Minh Trạch không có chút nào cao hứng, bởi vì hai người này trong hôm nay phải mất đi một, điều này không thể nghi ngờ là giảm bớt một đối thủ cạnh tranh phi thường mạnh mẽ cho ba môn phái còn lại.

Cố Vân Quyết dường như cũng biết đối thủ lần này không dễ giải quyết, không phách lối nữa, không lấy tay làm đao giải quyết đối phương, mà là sảng khoái rút kiếm. Tiện tay bấm một cái kiếm quyết, bảo kiếm trong tay nháy mắt phát ra một trận kiếm vang như rồng ngâm, tiếng lớn như lôi đình, kiếm ý sắc bén không ngừng kéo lên quanh thân Cố Vân Quyết, những tu sĩ trẻ tuổi ở gần đó đều cảm giác được ngũ tạng lục phủ bị cỗ kiếm ý này nghiền ép, cái trán mơ hồ thấm ra mồ hôi lạnh.

"Kim đan hậu kỳ!" Trưởng lão Trịnh Huyền Tố kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó cảm thấy câu nói này của mình ra vẻ mình quá đại kinh tiểu quái, quá tổn hại thân phận, gã nhanh chóng chuyển đề tài, cười nói: "Ánh mắt của Mục sư đệ thật tốt, có thể nói là danh sư cao đồ."

Mục Thần mặt lạnh liếc mắt nhìn đối phương một cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, như một lưỡi dao mạnh mẽ quét qua mặt đối phương, hiển nhiên không ưa người này, ngay cả lời cũng không muốn tiếp. Đồ đệ của hắn nhỏ như vậy mà gã đã muốn giới thiệu cho con gái của mình, không biết xấu hổ!

Bị Mục Thần làm mất mặt mũi, trên mặt của Trịnh Huyền Tố có chút không dễ nhìn, gã ngồi ở trên ghế mơ hồ cắn răng, rồi lại không dám đắc tội Mục Thần, nói không chừng đối phương trực tiếp trở mặt, rút kiếm ra chém gã. Hình ảnh mười năm trước Mục Thần dùng kiếm chém Quý Thanh Viễn vẫn còn rõ ràng trước mắt, gã biết cân lượng của mình không hẳn có thể tiếp được, chỉ có thể ngóng trông đồ đệ của mình mạnh mẽ đánh Cố Vân Quyết rơi khỏi đài tỉ thí, tìm lại cho mình mấy phần mặt mũi. Cùng một sư tôn, thế nhưng gã vẫn bị Mục Thần vững vàng đè lên đầu, trong lòng cũng rất căm phẫn, muốn đạp Mục Thần dưới lòng bàn chân để hãnh diện một hồi.

Giây lát, trên đài tỉ thí mưa bụi mông lung, trong nháy mắt ngăn cách tầm mắt của người ở ngoài, Kê Minh An là thủy linh căn, vận dụng hơi nước hóa sương mù vô cùng thành thạo, nhìn ra được kinh nghiệm chiến đấu rất là phong phú.

Mục Thần nghiêm mặt, hiển nhiên có chút bận tâm, sắc mặt của Trịnh Huyền Tố mới dễ nhìn chút, Kim đan hậu kỳ thì lại làm sao, bất quá chỉ là một thằng nhóc chưa từng thấy máu!

Người ngoài chỉ thấy trong trận ánh đao bóng kiếm, lại không biết bên trong đài là một cảnh tượng khác.

Cố Vân Quyết nhấc theo kiếm, mâu sắc dần dần biến đỏ, sát ý trong mắt không hề che giấu chút nào, "Ta nói rồi, nếu ngươi dám đưa đầu qua, ta liền thay ngươi chém."

Đối phương lui về sau một bước, biểu tình trên mặt biến đổi, thay đổi thành một gương mặt khác, một đôi mắt đa tình đào hoa hơi cong lên, giống Cố Vân Quyết như đúc, gã nói: "Là ca ca nhớ ngươi, hà tất lại vô tình như thế?"

Người này chính là kẻ ngày xưa tại Lạc Tiên Lâu đã nhắc nhở Cố Vân Quyết nếu coi trọng Mục Thần thì đừng có làm mất, cũng là đại ca trên danh nghĩa của Cố Vân Quyết, tên là Cố Vân Cẩm.

Đáng tiếc hai huynh đệ gặp mặt cũng không có huynh hữu đệ cung, trái lại âm thầm đề phòng, đều có loại ý tứ muốn tìm cơ hội thủ tiêu đối phương. Cha của bọn họ nếu như thấy cảnh này, khẳng định hết sức vui mừng.

Bởi vì ông ta muốn nhìn nhất chính là đám nhi tử của mình tự giết lẫn nhau, mạnh được yếu thua, người cuối cùng còn lại, mới là kẻ ông ta mong muốn!