Mục Thần: "Nữ tu bề ngoài xinh đẹp, rất có thể là ma thú biến thành, Tứ sư tỷ của ngươi có thể giải thích hàm nghĩa của câu nói này cho ngươi."
Cố Vân Quyết nhanh chóng gật đầu, dáng dấp ngoan ngoãn tỏ rõ lời sư tôn nói đều đúng, ngươi nói ta đều sâu sắc ghi nhớ ở trong lòng.
Đại hán phía dưới cũng bị Bạch Tuân Dung hung hăng nói làm sợ ngây người trong nháy mắt, sau đó gã liền trở mặt, "Ta không đánh nhau với nữ nhân, ta chỉ tìm Nhạc Minh Trạch!"
Mục Thần thấy ánh mắt của đối phương tràn đầy xem thường, dạy dỗ một câu: "Trông mặt mà bắt hình dong, cách cái chết không xa."
Bạch Tuân Dung cười ha ha, khí áp xung quanh đột nhiên biến thấp, Mục Thần giương tay bố trí một cái kết giới, che chở bọn Cố Vân Quyết ở bên người, ngay sau đó hai loại linh lực phong thổ nồng nặc bắt đầu quấn vào nhau, trong nháy mắt xung quanh cát bay đá chạy, hôn thiên ám địa, hòn đá bên cạnh ngọn núi bị chấn bể, hình thành một con Thổ Long bay tới, âm thanh ầm ầm như đang gầm nhẹ, điên cuồng la hét, tỏ rõ dục vọng muốn giết chóc với đối thủ. Đệ tử đời hai không có bất kỳ phòng bị nào trực tiếp bị cỗ linh lực này cuốn bay, ăn một miệng đầy cát, trong tai chỉ còn dư lại tiếng nổ vang rền, rốt cuộc không còn nghe thấy gì khác.
Chưa từng thấy Bạch Tuân Dung ra tay, Cố Vân Quyết cuối cùng đã rõ ràng ý của Mục Thần lúc nói tới "ma thú biến thành", tiếp theo y liền thấy nữ nhân dáng người yểu điệu phía dưới lấy ra một cây đại khảm đao dài chừng hai mét!
Thân đao rộng chừng nửa mét, toàn thân vàng óng ánh, vàng muốn mù mắt người đối diện. Thân đao hai bên mang theo rãnh máu, tạo thành hình dáng Cự Long, vàng chói lọi, sát khí bức người.
Bạch Tuân Dung dùng một tay giơ đao lên, nhắm thẳng vào chóp mũi người đối diện còn đang choáng váng, bá đạo nói: "Xem thường nữ nhân? Cháu trai à, ngày hôm nay cô nãi nãi sẽ dạy ngươi làm người như thế nào!"
Cố Vân Quyết đang muốn cười, chợt cảm thấy có hai bàn tay ấm áp bỗng che tai của mình lại, Mục Thần lạnh lùng nói: "Không được học cách nói chuyện của nàng, nha đầu này không nói được câu nào êm tai hết."
Cố Vân Quyết không nói gì nắm lấy hai tay Mục Thần, đặt ở lòng bàn tay nặn nặn, xúc cảm nhẵn nhụi làm y rất muốn gặm một cái.
Mục Thần nhân cơ hội giải thích: "Đao của Tứ sư tỷ ngươi, tên là Trảm Hồn Đao, nặng 1,800 cân, chính là Thượng Phẩm Linh Khí."
"Phải gọi là Phách Thiên Liệt Địa Trảm Nhật Đao!" Kính Minh nâng cằm, lấy ra một quyển truyện tranh từ trong lòng, thấy Bạch Tuân Dung bổ một cây đại đao xuống làm đất rung núi chuyển, chém vào cây chùy lớn của đối phương, trực tiếp đánh đối phương bay ra ngoài thật xa, lại bổ sung thêm một câu: "Thực sự là uy phong lẫm lẫm, nhật thiên nhật địa!"
Mục Thần nhấc chân, dùng một cước đạp Kính Minh nằm sấp xuống, lại lạnh mặt đạp thêm mấy phát, giẫm cho Kính Minh rầm rì vài tiếng, nhưng nghe ra Kính Minh có vẻ rất hưởng thụ. Nếu như không phải bị giẫm đến nỗi không thể vươn mình, hắn còn muốn nằm ngang để Mục Thần giẫm giẫm cái bụng.
Cố Vân Quyết cụp mắt liếc nhìn chiếc giày trắng đang đạp trên lưng Kính Minh, mâu sắc dần dần biến sâu đậm, ánh mắt cố định hình ảnh trên người Kính Minh, không nguyên do khiến Kính Minh cảm giác được một trận sát khí lạnh lùng nghiêm nghị. Kính Minh nhấc đầu lên nhìn một vòng, không có cách nào tìm ra cổ sát khí đó ở đâu, Mục Thần thấy hắn không thành thật, lại tàn nhẫn đạp một cước —— con vật nhỏ không học điều tốt lại còn không thèm nghe dạy dỗ này!
Mâu sắc Cố Vân Quyết càng sâu, trên mặt lại treo đầy nụ cười ôn nhuận, y kéo tay Mục Thần, đưa đến bên môi mình chạm nhẹ rồi lập tức rời ra, mỉm cười nói: "Đồ nhi đã nhớ kỹ, nữ tu không chừng đều là ma thú biến thành, cho nên từ nay về sau ta chỉ nhìn sư tôn là tốt rồi, dù có quốc sắc thiên hương, ở trong lòng ta cũng không bằng một phần vạn của sư tôn."
Mục Thần há miệng, lại không biết sửa chữa câu nói này thế nào, hắn vốn chỉ muốn nhắc nhở đồ nhi đừng lưu luyến sắc đẹp, tại sao bây giờ lại nghe có chút không đúng.
Không kịp nghĩ sâu, Mục Thần liền bị Cố Vân Quyết nắm lấy cổ tay, đồng thời trên eo cũng bị một cánh tay quấn lấy, cơ hồ nửa đẩy nửa ôm mà kéo hắn đi.
Người khác cũng không cảm thấy kinh ngạc, Mục Thần sủng đồ đệ đến nỗi coi trời bằng vung, chuyện này toàn bộ Sùng Vân môn đều biết, hơn nữa với thiên phú của Cố Vân Quyết, người khác cũng không dám có ý kiến gì.
Kính Minh rốt cục bò lên, định phủi phủi dấu chân sau lưng, nhưng không hiểu sao phủi cách nào cũng không tới, gấp tới nỗi xoay vòng vòng tại chỗ, rất giống một con chó săn nhỏ quay đầu lại tự cắn đuôi của mình.
Mục Thần đột nhiên hỏi: "Đợi sau khi Kính Đình xuất quan, sư phụ muốn nhận Kính Đình và Kính Minh làm đệ tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cố Vân Quyết cười nắm chặt tay hắn, không chút nào để ý nói: "Sư tôn cao hứng là tốt rồi, đồ nhi không có ý kiến."
Mục Thần kinh ngạc, cái tên đồ nhi này có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như thế, mình nhìn người khác lâu một chút y cũng sẽ ghen vậy mà lại không để ý chuyện mình muốn thu thêm đồ đệ?
Có lẽ do nhìn thấu nghi hoặc của Mục Thần, Cố Vân Quyết đàng hoàng trịnh trọng nói: "Có phải sư tôn muốn bọn họ đi ra ngoài rèn luyện không? Có danh tiếng của Viêm Dương cung che chở, bọn họ quả thật sẽ giảm bớt chút phiền toái." Mà y, đã không còn muốn hai người chỉ là quan hệ thầy trò, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để làm rõ.
Mục Thần gật đầu, hắn đúng là muốn như vậy, tiểu đồ đệ có thể hiểu được hắn, thực sự là không thể tốt hơn.
Hai thầy trò trở lại Viêm Dương cung, Mục Thần lần thứ hai tiến vào phòng luyện đan, đã sắp tới ngày Tứ Môn thi đấu, Sùng Vân môn đương nhiên phải lấy ra phần thưởng mà các đệ tử coi trọng, cho nên Nhạc Minh Trạch nhờ Mục Thần luyện chế một viên tiểu hoàn đan.
Mục Thần ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, phơi nắng lười biếng nhìn xem Cố Vân Quyết có thể luyện chế được đan dược hay không, phải biết, tiểu đồ đệ không có thiên phú luyện đan chút nào, ngốc đến nhân thần cộng phẫn, lãng phí vật liệu!
Cố Vân Quyết cầm dược thảo, quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy gò má của Mục Thần, dương quang chiếu lên lông mi nhỏ dài tạo ra một khoảng tối hình quạt trên gương mặt trắng nõn, đâm vào làm ngứa ngáy lòng người, làm y không nhịn được muốn tới gần, khẽ vuốt lên cảm thụ xúc cảm run rẩy.
Y đi tới, từ phía sau Mục Thần vòng lấy hắn, chóp mũi cọ cọ bên tai Mục Thần, ngữ khí nghiêm túc: "Sư tôn."
Mục Thần đẩy cái đầu trên vai mình ra, thiếu kiên nhẫn xoay mặt qua, đối phương vừa vặn cũng quay đầu nhìn hắn, chóp mũi va vào nhau, nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Cố Vân Quyết, Mục Thần đột nhiên có chút sững sờ: Tiểu đồ đệ lớn rồi, ánh mắt cũng giống đời trước đến mấy phần.
Đột nhiên, trên mặt nóng lên, xúc cảm ôn nhuyễn làm Mục Thần phục hồi tinh thần lại, sau đó thẹn quá hóa giận, cái tên đồ đệ vô liêm sỉ này, đã nói bao nhiêu lần là không cho hôn hắn, tật xấu nói làm nũng liền làm nũng, dính vào người hắn là gỡ mãi không ra, làm cách nào cũng không thay đổi được!
Cố Vân Quyết biết mình sẽ bị đạp, ôm thật chặt Mục Thần không dám nới lỏng, cười nói: "Thích sư tôn nhưng không biết biểu đạt thế nào, phải làm sao mới ổn đây?"
Mục Thần lạnh mặt, gương mặt thanh lãnh bị tức đến đỏ ửng, yêu thích thì liền diễn tả bằng thân thể hả? Đang đi ngoài đường, thấy thích một cô nương chẳng lẽ ngươi liền nâng mặt người ta lên gặm một cái? Cái này khác lưu manh chỗ nào hả?
Lại nhìn tên đồ đệ đầy mặt đào hoa, Mục Thần càng thêm không yên lòng, cho dù là kẻ xấu xa, khuôn mặt này cũng có thể hấp dẫn người khác thần hồn điên đảo, nếu thả y ra ngoài, đến cùng sẽ tạo ra bao nhiêu nghiệt đây?
Nghĩ xong, Mục Thần giận không chỗ phát tiết bèn chỉ vào dược thảo trên bàn, lạnh mặt nói: "Lăn đi luyện đan!" Phải mài giũa tâm tính một chút, mới có thể không háo sắc.
Cố Vân Quyết nghe lời đi lấy dược thảo, động tác luyện đan rất là ngốc nghếch, Mục Thần ở một bên xem đến sốt ruột, tên ngu ngốc này, sao có thể trở thành như vậy! Lớn như thế mà ngay cả đan dược trung phẩm cũng không luyện được, sau này làm sao thả y đi ra ngoài rèn luyện đây?
Với kỹ thuật luyện đan ngốc nghếch của Cố Vân Quyết, trải qua mấy lần thất bại rốt cục cũng luyện ra được mười viên tiểu hoàn đan.
Mục Thần nhìn mười viên đan dược méo xẹo trong đĩa, sắc mặt có chút vặn vẹo, "Cái này, tại sao lại là hình dáng này hả?" Đan dược không phải đều tròn vo hay sao? Tại sao đồ nhi luyện ra đều là hình thù kỳ quái, thậm chí có viên còn mang hình tam giác dị dạng!
Cố Vân Quyết biểu hiện khổ não, một mặt bị thương ôm lấy eo Mục Thần, đặt đầu lên bụng Mục Thần, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn, đồ nhi đần như vậy, ngươi có ghét bỏ ta hay không?"
Tay Mục Thần run một cái, đan dược trong tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, cũng không kịp nhặt lên đã nhanh chóng sờ sờ đầu đồ nhi, an ủi: "Không đâu."
Tính tình mẫn cảm của tiểu đồ đệ đã thâm căn cố đế, trong sách viết tiểu hài nhi ở độ tuổi này dễ dàng vặn vẹo nhất, có ghét bỏ y thì cũng không thể nói ra được. Phải trách hắn, lúc trước toàn mắng đồ nhi dốt nát, khiến đồ nhi bắt đầu phủ định chính mình, người làm sư tôn như hắn sau này nhất định phải chú ý mới được.
Cố Vân Quyết run rẩy một cái, chưa chịu ngồi dậy, Mục Thần mặt lạnh vỗ vỗ lưng đồ nhi, có chút đau lòng, "Không sợ, ngươi có sư tôn." Cùng lắm thì lúc đồ nhi ra ngoài rèn luyện hắn cũng sẽ đi theo, tuyệt không để người khác bắt nạt y.
Nghĩ xong, hắn khom lưng nhặt đan dược dưới đất lên, mang theo tro bụi đặt vào đĩa, đây đều là tiểu đồ đệ tự tay luyện chế, đều không thể lãng phí.
Mắt thấy Mục Thần cất đan dược vào chiếc lọ, bỏ toàn bộ vào nhẫn không gian của mình, một bộ dáng lạnh lùng "ta muốn thu gom ai cũng không cho lấy", một bên nghe đạo đồng nhắc nhở: "Cung chủ, chưởng môn chân nhân một lát sẽ phái người tới lấy thuốc, chúng ta đưa cái gì?"
Mục Thần suy nghĩ một chút, chỉ chỉ khe hỡ giữa bàn chân và chậu hoa, hắn nhớ ra nơi đó có một viên nửa năm trước để sót, công hiệu hẳn là không có vấn đề.
Đạo đồng hiểu ý đẩy chậu hoa ra, nhặt lên viên đan dược kia thổi thổi bụi, lại xoa xoa lên y phục, nhìn dấu giày ở phía trên, đạo đồng theo bản năng nhìn đôi giày trắng tinh xảo của Mục Thần, rõ ràng viên đan dược kia sở dĩ nằm ở đây, nhất định là vì cung chủ của bọn họ không cẩn thận đạp một chân lên, ngại bẩn nên không muốn kiếm.
Không thể không nói, tính tình của Mục Thần quá dễ đoán.
Mục Thần nhìn đạo đồng nhét đan dược dính dấu chân vào chiếc lọ, ý tứ sâu xa vỗ vỗ cái đầu đặt ở trên bụng mình, "Lần tranh tài này ngươi cũng tham gia đi."
Cố Vân Quyết còn chưa nói, Mục Thần tiếp tục vỗ vỗ bờ vai y, "Thắng viên đan dược kia lại cho sư phụ." Cho người khác đan dược đã bị dẫm lên, quá mất danh tiếng của Viêm Dương cung, ngược lại y cũng nên học chút kinh nghiệm đánh nhau, có hắn ở đây, chỉ cần không chết được là có thể trị. Lúc cần thiết, cũng phải tàn nhẫn với đồ đệ một chút, hắn cũng là một nghiêm sư đấy.
Khóe miệng Cố Vân Quyết hơi giật giật, phải tỷ thí cùng một đám hài tử Kim đan kỳ trở xuống, vạn nhất lỡ tay đánh chết... Hậu quả không tốt lắm nha.
Chuyện Cố Vân Quyết muốn tham gia Tứ Môn Thi Đấu lan truyền nhanh chóng, trong vòng mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ Sùng Vân môn.
Cho tới nay, Cố Vân Quyết đều là điển hình cho người tốt số, đại đa số đệ tử đời thứ ba thứ tư đều cho rằng y có thành tựu như bây giờ đều nhờ vào việc y bái được một sư tôn tốt. Được Thái Thượng trưởng lão sủng ái như vậy, chuyện người khác phải hao tổn tâm cơ đi cướp tài nguyên thì đối với Cố Vân Quyết lại dễ như ăn cơm, chỉ cần y muốn, Mục Thần đều đặt toàn bộ trước mắt của y, mặc y chọn lựa. Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ, nếu như mình cũng có tài nguyên như vậy, có thể càng mạnh mẽ hơn Cố Vân Quyết hay không?
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang nhìn lôi quang lấp lóe trong tay, tia sáng lúc sáng lúc tối làm cho sắc mặt gã càng thêm âm trầm, không giấu được một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị nơi đáy mắt, gã cắn răng, căm ghét đọc lên ba chữ: "Cố – Vân – Quyết!"
Gã là một trong những người có tư chất tốt nhất trong nhóm kia, Mục Thần lại cố tình đi chọn Cố Vân Quyết! Cho tới bây giờ, gã vẫn miễn cưỡng thấp hơn Cố Vân Quyết hai bối phận, thậm chí ngay cả tu vi cũng bị Cố Vân Quyết leo lên trên đầu. Chính gã phải liều mạng kiếm lấy tài nguyên, đối phương lại nghiễm nhiên trở thành thiếu chủ của Viêm Dương cung, vận mệnh, bất công biết bao!
Gã muốn cho Mục Thần biết rằng, không chọn gã, là lỗi của Mục Thần!
Cố Vân Quyết, ta chờ ngươi!
Cố Vân Quyết còn chưa biết mình bị nhớ thương, lúc này tâm tình cũng không tốt, Mục Thần không biết đã cảm ứng được cái gì, đột nhiên quăng y rồi bay ra ngoài, Cố Vân Quyết mặt lạnh nhìn bóng lưng Mục Thần rời đi, chớp mắt biến mất trong tầm mắt của mình, không thể giữ được người, cũng không bắt được gió, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Mặt Cố Vân Quyết không hề lay động, thậm chí ánh mắt cũng không có một tia bất mãn, nhưng mà sát khí trên người lại tiết lộ tâm tình của y lúc này, không phải là y không đuổi theo kịp, mà là không dám đuổi theo, nếu bại lộ một thân ma công này của mình, y sẽ mất đi người mà y muốn bảo vệ. Loại tổn thất kia, y không chịu đựng nổi.
Quản Thiện mới vội vàng đuổi tới, nhận ra được cỗ khí tức nguy hiểm này, lập tức đứng tại chỗ, không dám tới gần.
Cố Vân Quyết thu hồi ánh mắt, mâu sắc sâu thẳm như mực, phảng phất như biển đen nhìn không thấy tận cùng, ẩn giấu nguy hiểm và sát cơ, bình tĩnh làm cho tâm thần người khác run rẩy.
Quản Thiện bị liếc mắt nhìn, cả người căng thẳng, nhanh chóng mở miệng: "Thiếu chủ, chuyện ngài bảo ta đã điều tra rõ, đều ở nơi này." Hai tay hắn nâng một khối ngọc giản, cúi đầu cung kính nói.
Cố Vân Quyết nhận lấy, liếc đọc trong nháy mắt, sau khi xem xong, sắc mặt y vốn coi như bình tĩnh ngay lập tức nhiễm phải một nụ cười, vẫn là ngữ điệu lúc y thường nói chuyện, nhưng sát ý trong lời nói lại làm cho Quản Thiện đứng ở một bên mà cả người run rẩy, hắn biết, thời điểm tin tức này truyền lên, chủ nhân sẽ tức giận.
"Nguyên lai, là cái dạng này." Cố Vân Quyết bóp nát ngọc phù trong tay, hơi nheo mắt, lúc trước y cho người điều tra quan hệ giữa Mục Thần và Trần gia, hiện tại rốt cục tin tức đã được đưa đến trong tay mình.
Nguyên lai người mà y vẫn nâng trên đầu quả tim, lại có xuất thân như vậy.
Không trách, tiểu sư tôn của y lại có tính tình lãnh đạm như thế.
Mấy thế lực lớn chưởng khống tiên giới, phân chia thành Tứ Môn Tam Đảo Ngũ Đại Gia, Trần gia, chính là một trong năm gia tộc đó. Mẫu thân của Mục Thần, Trần Dịch Hân chính là hòn ngọc quý trên tay gia chủ của Trần gia, từ nhỏ tài mạo xuất chúng, tư chất hơn người, gia tộc cũng mang nhiều kỳ vọng với nàng, không ngờ trong một lần đi rèn luyện nàng đã bị hủy linh mạch, ăn cơm trước kẻng, sinh ra Mục Thần.
Sau đó không đến hai năm, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn*.
(Hương tiêu ngọc vẫn: Chỉ cái chết của một người phụ nữ xinh đẹp)
Từ đầu đến cuối, phụ thân của Mục Thần vẫn không hề lộ diện, ngoại trừ biết hắn họ Mục, mọi người hoàn toàn không biết gì về hắn.
Từ trên xuống dưới nhà họ Trần đều ghét cay ghét đắng phụ thân của Mục Thần, càng cho rằng hắn đã hại chết Trần Dịch Hân. Mục Thần hai tuổi, chính là lúc Trần Dịch Hân đã chết, sống một mình ở Trần gia. Nếu không phải người biểu ca là Trần Mặc che chở, hắn sớm đã bị gia chủ ban cho cái chết. Sau mấy lần Mục Thần suýt chút nữa chết oan chết uổng, may nhờ có Trần Mặc chăm sóc mới để cho Mục Thần bình an lớn đến mười ba tuổi. Liễu Hàn Chi là một cô nhi mà Trần Mặc vì muốn tìm bạn cho Mục Thần nên cố ý thu dưỡng. Từ nhỏ đã sinh hoạt chung một chỗ với Mục Thần, hai người cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau, không phải huynh đệ, lại thân hơn ruột thịt.
Nhìn đến đây, Cố Vân Quyết nghĩ đến câu nói lúc trước của Trần Mặc từng bị Mục Thần đánh gãy, người muốn gặp Mục Thần hẳn là ngoại công trên danh nghĩa của tiểu sư tôn, cái kẻ gia chủ của nhà họ Trần không thể đột phá Hợp Thể kỳ kia, cũng là người sắp tới đại nạn, Trần Hành.
Sắp chết mới hối hận vì những hành động mình từng làm? Hay đơn giản là vì ông ta cảm thấy tiểu sư tôn là cốt nhục duy nhất của con gái nên tưởng niệm con gái của mình? Hay là do nhìn trúng năng lực hiện tại của sư tôn, muốn cầu cứu? Khóe miệng Cố Vân Quyết lộ ra một tia cười lạnh lẽo, không tỏ rõ ý kiến hừ một tiếng.
————
Mục Thần bên này, hắn bỏ qua tất cả mọi người, ẩn giấu thân ảnh rốt cục đi đến phía sau núi Hàn Dương cung, liền thấy một con vật nhỏ đang ủi ủi trong đống lá cây, lộ ra một cái đầu nhỏ nhẵn nhụi.
Mục Thần kinh ngạc nhìn con tiểu hoa trư đang trốn trong đống lá cây bò ra ngoài, nó lớn bằng bàn tay, bảy đóa hoa mai màu trắng trên thân thể vàng kim, sắp xếp theo hướng thất đẩu bắc tinh, lóe lên ánh sáng trong đêm tối, thoạt nhìn rất xinh đẹp. Lúc này hắn đã nhận ra đối phương, "Tiểu Lục?"
Chử Thiên Song vẩy vẩy đất trên người, vành mắt đỏ hồng vừa chạy vừa phóng về phía Mục Thần, thân ảnh hóa thành một đường kim sắc, chớp mắt đã đến trước mắt Mục Thần, "Sư bá tổ!" Như một đứa bé bị lạc người thân, thanh âm tràn đầy bất lực, yếu đuối đến mức khiến lòng Mục Thần mềm nhũn.
Mục Thần đưa tay ra, để Chử Thiên Song nằm nhoài trong lòng bàn tay của mình, nhìn Tiểu Hoa Trư đã từng không màng kết giới mà chạy đến đưa thuốc cho hắn, đáy lòng Mục Thần cảm khái rất nhiều. Thời khắc mấu chốt, kẻ đáng tin nhất lại là một con heo, mình đã làm cái gì, mới để cho tên tiểu tử này tín nhiệm như vậy. Chử Thiên Song cũng thế, Kính Đình và Kính Minh cũng vậy, trên người mình đến cùng ẩn giấu cái gì, mới hấp dẫn đám tiểu tử tâm tư đơn thuần này tới gần?
Làm một cái chú tịnh thân quét sạch sẽ đất cát trên người Chử Thiên Song, Mục Thần hỏi hắn: "Làm sao vậy?" Mục Thần đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu, còn dặn không cho nói với bất luận người nào, cũng không thể nói cho Liễu Hàn Chi, hiện tại liền nhìn thấy dáng dấp này của Chử Thiên Song, Mục Thần khó tránh khỏi có chút suy nghĩ nhiều, "Có phải là ngươi bại lộ thân phận hay không?"
Chử Thiên Song lắc đầu, "Sư tôn đã sớm biết dáng dấp của ta bây giờ."
Mục Thần nghi hoặc nhìn Tiểu Kim Trư trong lòng bàn tay, chờ đối phương giải thích.
"Sư tôn không cần ta nữa, sư bá tổ, sư tôn nói không cần ta nữa!" Chử Thiên Song rủ cái đuôi heo xuống, hiển nhiên là do chịu kinh hãi quá lớn, lúc này mới biến thành hình thái nguyên thủy nhất để khiến mình có cảm giác an toàn.
Mục Thần kinh ngạc trợn mắt lên, Liễu Hàn Chi tuy rằng lạnh lùng nghiêm nghị, lại vô cùng sủng ái tên đồ đệ Chử Thiên Song này, đến bây giờ chỉ có một đệ tử, Chử Thiên Song tuy rằng nghịch ngợm, tuy nhiên phi thường hiểu chuyện, đến cùng nó làm cái gì, mới để cho hắn tức giận như vậy?
Xoa bóp lỗ tai đối phương, Mục Thần an ủi: "Ta đưa ngươi trở lại, có hiểu lầm thì nói ra là được rồi."
Chử Thiên Song lắc đầu, không dám trở về.
"Vậy ngươi theo ta về Viêm Dương cung?"
"Không, ta không cùng ngài trở về đâu." Chử Thiên Song vừa nghĩ tới lúc mình đến gần Mục Thần, ánh mắt của tên Cố Vân Quyết kia liền làm cho hắn tê cả da đầu, thà rằng ngồi dưới núi phơi gió cả đêm, cũng không dám cùng Mục Thần quay về Viêm Dương cung. "Sư bá tổ, ngài giúp ta cầu xin sư tôn, đừng có đuổi ta đi, ta bảo đảm sau này sẽ nghe lời hắn, hảo hảo hiếu thuận với bọn họ." Sư tôn vô cùng nghe lời sư bá tổ, chỉ cần sư bá tổ mở miệng, sư tôn nhất định sẽ nghe. Từ nhỏ lúc bị thất lạc trong rừng, Chử Thiên Song đã được Liễu Hàn Chi kiếm về thu dưỡng, tình cảm của Chử Thiên Song dành cho Liễu Hàn Chi không thể bảo là không thâm hậu, thời khắc này đột nhiên ý thức được mình lại bị vứt bỏ, cả người hắn đều mờ mịt bất lực, Hàn Dương cung là nhà của hắn, sư tôn không cần hắn nữa, hắn có thể đi chỗ nào?
"Bọn họ?" Mục Thần nghe đến đó, hơi nghi hoặc một chút, sao lại nhiều thêm một người? Ý thức được người này có thể là nguyên nhân chủ yếu khiến cho tiểu Lục sợ sệt, Mục Thần nâng hắn lên, nhìn vào mắt hắn hỏi: "Có phải là liên quan đến Nhị sư bá của ngươi không?"
Chử Thiên Song khiếp sợ trợn tròn cặp mắt, ánh mắt đã nói rõ tất cả.
Mục Thần dở khóc dở cười, Đoan Mộc Phong tính tình ôn hòa, tâm tư lại rất mềm. Liễu Hàn Chi có chuyện gì lại cứ thích kìm nén trong lòng, thích cái gì cũng sẽ không biểu đạt thẳng ra. Một đời trước hai người so tài hơn 150 năm, trong đó còn bởi vì quan hệ của hắn mà dẫn tới hiểu lầm hơn hai mươi năm không nói lời nào, suýt chút nữa đã như người dưng nước lã. Hắn khi đó cũng không biết quan hệ thân thiết giữa mình và Liễu Hàn Chi lại làm cho Đoan Mộc Phong hiểu lầm, nói như vậy ngay từ bây giờ hai người họ đã bắt đầu có tầng tầng hiểu lầm sao?
"Ta vừa từ chỗ của Nhị sư bá trở về, sư tôn đã nổi giận, nói ta đi đến Kỷ Dương Cung luôn đi, không cần ta nữa." Chử Thiên Song rủ lỗ tai xuống, ủ ủ rũ rũ, "Sư tôn nhất định là chê ta ăn quá nhiều."
Mục Thần không nói gì, ăn cũng đã ăn nhiều năm như vậy, lúc trước Liễu Hàn Chi cũng chưa từng ý kiến. Liễu Hàn Chi rõ ràng là giận chó đánh mèo với đồ đệ.
Nhìn về phương hướng của Hàn Dương cung một hồi, Mục Thần đột nhiên nói một câu: "Thiểu năng."
Thích thì cứ thích đi, giấu ở trong lòng không nói ra trái lại làm cho đối phương hiểu lầm, đến bây giờ còn giận chó đánh mèo với đồ đệ, đây không phải là thiểu năng thì là cái gì?
Cuối cùng Mục Thần vẫn mang Chử Thiên Song đi về Hàn Dương cung.
Cố Vân Quyết vốn ở trong phòng của Mục Thần một mình làm hai việc, tay trái đánh cờ với tay phải, nhận ra được Mục Thần không tiếp tục ẩn giấu khí tức nữa, ngón tay y hạ xuống một quân cờ đen, đứng lên lắc người một cái, người đã ra khỏi Viêm Dương cung.
Lúc Cố Vân Quyết chạy tới, liền nhìn thấy Mục Thần và Liễu Hàn Chi đứng trên không trung, người đứng phía đông kẻ đứng phía tây, hai người cũng không nói gì, cứ nhìn nhau như vậy, phảng phất như hai người câm đang đấu mắt, một người so với một người còn lạnh lẽo hơn, khí áp thấp đến mức gần như một giây sau cũng có thể xuất hiện sấm vang chớp giật.
Liễu Hàn Chi vỗn đã quen lạnh lùng, lúc Mục Thần nổi giận cũng rất lạnh!
Thật không biết hai người này lúc trước ở chung thế nào.
Trên dưới Hàn Dương cung đều lo sợ bất an nhìn hai người trên trời, cảm thấy một giây sau bọn họ sẽ đánh nhau, uy thế tuyệt đối có thể phách thiên liệt địa nhật nguyệt vô quang, cảm giác như Hàn Dương cung cũng không chịu nổi.
Cố Vân Quyết chỉ đứng ở đằng xa, cũng không tới gần, ngược lại đọc ra được chút tâm tình trên gương mặt không chút biểu cảm của Mục Thần, Mục Thần đang cảm thấy ghét bỏ, cảm thấy khinh bỉ, cùng với những từ ngữ mắng đối phương ngốc.
Liễu Hàn Chi chính là có chút lúng túng.
Rốt cục, sau thời gian một chén trà, Mục Thần hừ lạnh một tiếng, mắng một câu: "Thiểu năng!"
Gương mặt lãnh khốc của Liễu Hàn Chi giật giật.
Mục Thần mắng xong liền lôi Chử Thiên Song trốn ở phía sau lưng mình ra, trực tiếp ném cho Liễu Hàn Chi phía đối diện, "Hù dọa một hài tử có thông minh thấp như vậy, ngươi thực sự rất có tiền đồ." Bị mắng thông minh thấp, Chử Thiên Song không dám lên tiếng, nhìn thấy Liễu Hàn Chi mặt lạnh thì liền bắt đầu sợ sệt không lý do, không khỏi rụt cổ một cái, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Sau khi Mục Thần nói xong liền đi đến bên người Cố Vân Quyết, kéo đồ đệ rời đi, đã không còn ý tứ muốn ở lại.
Cố Vân Quyết thấy hắn thở phì phò, giơ tay vỗ vỗ lưng Mục Thần, ngữ khí ôn hòa hỏi hắn: "Sư tôn đang tức giận?"
Mục Thần hừ một tiếng, "Thiểu năng!"
Vốn đã tức giận trong bụng chuyện mình bị bỏ lại phía sau, bây giờ nhìn thấy biểu tình sinh động này của Mục Thần, Cố Vân Quyết trái lại bị chọc phát cười, tiểu sư tôn của y, quả thực có ma lực thần kỳ, một cái biểu tình liền làm y mê muội.
Mục Thần ở phía trước, không nhìn thấy biểu tình của Cố Vân Quyết, gặp được người thân cận nhất, lời nói của hắn khó tránh khỏi nhiều hơn chút, hắn thở phì phò nói: "Làm người, nhất định phải biết mình muốn cái gì, đừng già mồm cãi láo, cũng đừng tính toán so đo, bởi vì khi mất đi ngươi không nhất định có thể tìm về được. Nếu muốn thì phải giữ chặt, nắm rồi thì đừng buông tay, cũng đừng buông bỏ nửa chừng! Nếu không muốn thì dứt khoát buông tay, buông tay cũng đừng đi tìm lại, gọn gàng nhanh chóng đối với ai cũng tốt!
Sau khi nắm rồi lại buông tay, buông tay rồi lại hối hận chạy đi tìm, là thiếu thông minh.
Như gần như xa lợi dụng chân tâm của người khác, kêu thì đến đuổi thì đi, hoặc là từng bước tính kế, lợi dụng tình cảm của người khác thì chính là kẻ khốn nạn cặn bã đáng chết.
Rõ ràng có thể có được, lại cố tình bởi vì mặt mũi mà dằn vặt lẫn nhau, chính là thiểu năng!
Nói tóm lại, thiểu năng vẫn tốt hơn thiếu thông minh và cặn bã, bởi vì kẻ thiểu năng cũng không phải đang tính toán cho mình. Sau này nếu như ngươi yêu thích người nào, nhất định phải nói thẳng ra, đừng đợi đến khi mất đi mới thấy hối hận, tuyệt đối đừng giống như cái kẻ thiểu năng kia."
Sắc mặt của Liễu trưởng lão thiểu năng có hơi xanh.
Sau khi Mục Thần nói xong, nhìn thấy Cố Vân Quyết khiếp sợ nhìn mình, khó chịu thở ra một hơi, "Lời sư tôn nói có lẽ ngươi không hiểu, lớn rồi sẽ hiểu."
"Sư tôn."
"Hả?"
"Nếu đồ nhi có người mình yêu thích, tuyệt đối sẽ không buông tay."
Mục Thần nhíu mày, "Nếu người ta không muốn thì đừng ép buột, chuyện như vậy không phải chuyện đại trượng phu nên làm."
Cố Vân Quyết cười đến híp cả mắt, "Sư tôn nói đúng lắm, không cần ép." Cứ việc cướp là được, người y coi trọng, cả hồn lẫn xác đều phải là của y, nếu không nghe lời, có trói cũng phải trói ở bên người, đây chính là do sư tôn nói, phải nắm chặt đừng buông tay, tiểu sư tôn của y quả thật đáng yêu, thế mà lại nghĩ giống y.
Trở lại Viêm Dương cung, đạo đồng đang gấp gáp đợi ở cửa, Mục Thần thật xa đã thấy đồ vật trong tay đối phương, sắc mặt càng lạnh hơn. Ngày hôm nay sao lại không thuận lợi như vậy?!