Cố Vân Quyết bất mãn vì Mục Thần lạnh nhạt với mình, nâng mặt của hắn lên, đến gần —— chụt.
Xúc cảm ấm mềm trên môi làm Mục Thần sửng sốt, nhìn ánh mắt tràn đầy hâm mộ của Cố Vân Quyết, hắn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng cũng không đành lòng trách cứ y, sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, hắn chậm rãi nói: "Động tác như thế chỉ có thể làm với người thân thiết nhất, sau này không được như vậy."
"Người thân thiết nhất của ta chính là sư tôn." Tiểu hài nhi hoàn toàn không hiểu rõ lời hắn nói, trái lại ngửa mặt lên, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, nụ cười ngọt ngào khiến Mục Thần không giận nổi.
Sau khi để Cố Vân Quyết dùng trâm cài tóc cho mình, Mục Thần dặn dò: "Đi đi, sư phụ chờ ngươi quay lại."
Ra khỏi Viêm Dương cung, Cố Vân Quyết liếm liếm khóe miệng, trên mặt phảng phất còn lưu lại nhiệt độ vừa chạm vào lập tức rời ra kia, ngọt ngào khiến người muốn ngừng mà không được. Tâm tư hơi động, Cố Vân Quyết đưa tay chỉ về một hướng, nói với Kính Minh: "Đi chỗ đó."
"Ôi chao?" Kính Minh nghi hoặc, "Đó là hướng đi đến Hàn Dương cung mà!"
"Chính là đi đến Hàn Dương cung, nhìn xem Tiểu Lục đang làm gì." Cố Vân Quyết vừa nhắc đến, tính tình ham chơi của Kính Minh lại bộc phát, Tiểu Lục bế quan một tháng, hai người lâu rồi chưa đi chơi với nhau, huống chi biết được đối phương cũng không phải là loài người, tình cảm lại thêm tăng tiến.
Kết quả là, Tiểu Bạch lang dễ bị xúi bậy lại bị mấy câu nói của Cố Vân Quyết dụ dỗ, tính tình vốn ham chơi, tạm thời quăng chuyện Tàng Thư các ra sau đầu, hắn vác Cố Vân Quyết lên bay thẳng đến Hàn Dương cung.
Bị Mục Thần biết rõ chân thân của mình, Chử Thiên Song ngoan ngoãn được mấy ngày, bị sư bá tổ biết được thì còn cho hắn đan dược áp chế yêu khí, nhưng bị người khác biết nhất định sẽ ký khế ước bắt hắn làm linh sủng. Chủ nhân bỏ mình, linh sủng cũng sẽ cùng chết, chủ nhân bị thương, linh sủng cũng sẽ cùng bị thương, hơn nữa phần lớn tu sĩ chỉ coi linh sủng như súc vật, người thật lòng yêu thương linh sủng không nhiều, hắn cũng không muốn mất đi tự do.
Huống chi, Liễu Hàn Chi đã nói, nếu hắn còn gây thêm phiền toái cho Hàn Dương cung thì sẽ trực tiếp chặt hắn ra đem nướng, tiết kiệm được đống tài nguyên mà hắn đã lãng phí nhiều năm.
Hung tàn đến mức đáng sợ! So sánh sư phụ với Mục Thần, dù mặt Mục Thần cũng lạnh nhưng lại hay cho hắn mỹ thực để ăn, Chử Thiên Song cảm thấy sư bá tổ của mình quả thực là tiểu tiên nữ!
Lúc này nhìn thấy Kính Minh và Cố Vân Quyết tới tìm hắn chơi, Chử Thiên Song đã nín mấy ngày liền bắt đầu ngứa ngáy trong lòng, vì vậy hai người quyết định chơi cho đã rồi lại đi Tàng Thư các, thuận tiện mang Cố Vân Quyết đi làm quen hoàn cảnh, dù sao Mục Thần cũng không biết. Bàn tính vang lạch cạch trong đầu, quả thực là hoàn mỹ!
Cố Vân Quyết cười híp mắt đi cùng hai người, âm thầm suy đoán, lúc Mục Thần biết y không nghe lời sẽ có biểu tình như thế nào? Gương mặt tuấn tú nhưng lãnh đạm kia có lẽ sẽ xuất hiện chút màu đỏ, còn có đôi mắt phượng xinh đẹp kia nữa, ánh mắt trong suốt mang theo vài phần tức giận, ngẫm lại cái biểu tình ấy, chắc hẳn sẽ cực kỳ xinh đẹp.
Kỷ Dương Cung nằm ở phía bắc Sùng Vân môn, cách Viêm Dương cung một khoảng cách khá lớn, cũng may đạo hạnh của Kính Minh và Chử Thiên Song đã đến Nguyên Anh sơ kỳ, mang theo Cố Vân Quyết bay lên trên trời cũng rất thoải mái. Ba người hóa thành một đạo thanh quang, chỉ chốc lát sau đã đến vùng trời của Kỷ Dương Cung. Cố Vân Quyết đi chung với hai đứa nghịch ngợm này, không chỉ cùng nhau hái trái cây của Đoan Mộc Phong, chôm luôn rượu trái cây mà Đoan Mộc Phong cất giấu, còn chạy đến vườn linh thú của đối phương mò bắt mấy con Long Lân Tức đã nuôi mấy trăm năm.
(Long Lân Tức: cá vảy rồng)
Lúc trước Đan Dương Tử rãnh rỗi liền đến đây lượn một vòng, sau đó đồng bạn của chúng sẽ mất đi vài con, Long Lân Tức thật vất vả chịu đựng đến khi Đan Dương Tử phi thăng, chúng nó đã qua hơn năm mươi năm yên tĩnh, từng con từng con đều mập mạp nhiều thịt, đầu đã có sừng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khoảng chừng trôi qua thêm trăm năm nữa thì đã có thể hóa rồng. Bây giờ lại bị người ăn đi, không biết nên nói là mệnh, hay là kiếp.
Ba người nhóm lửa phía sau núi, trước tiên nướng cá lên, bày tiên quả mùi thơm nức mũi ra đất, trong ngực ôm rượu trái cây linh khí bức người, thực sự là túy sinh mộng tử!
Đang nướng hăng hái, một người nam tử trẻ tuổi mặc hoa bào màu đỏ tươi xuất hiện ở vùng trời, một đôi mắt long lanh như mang theo ý cười, dịu dàng như ánh trăng, khí chất ôn hòa nói: "Tìm được rồi, mấy đứa quỷ ham ăn."
Người này chính là cung chủ Kỷ Dương Cung, Đoan Mộc Phong.
Chử Thiên Song thấy không xong, xoay người muốn chạy, Đoan Mộc Phong liền niệm chú định thân, đôi mắt màu hổ phách quét một vòng trên người bọn họ, tự lẩm bẩm: "Trước tiên nên tính sổ với ai đây?"
Cố Vân Quyết đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo, chắp tay lễ độ nói: "Xin chào Nhị sư huynh."
Đoan Mộc Phong ôn hòa quan sát Cố Vân Quyết một chút, cười nói: "Ngũ sư đệ a, sư huynh không có bảo bối gì làm lễ ra mắt cho ngươi, con cá này xem như là sư huynh tặng ngươi, một lát lại lấy mấy bình Đào hoa nhưỡng về cho sư tôn của ngươi đi."
Cố Vân Quyết nghĩ tới hoa đào mà mấy đạo đồng lúc nãy quét trong vườn, cánh hoa dính cả lá cây và cỏ dại, trộn với bùn đất, quét một sọt lại một sọt, thứ này có thể uống?
Có lẽ là nghi vấn trong mắt y quá rõ ràng, Đoan Mộc Phong giải thích: "Rượu đưa cho sư tôn của ngươi đương nhiên không giống với loại rượu đem đi bán rồi." Nói xong, Đoan Mộc Phong trực tiếp nhấc Chử Thiên Song lên, "Về phần ngươi? Vừa vặn mấy ngày không gặp sư tôn của ngươi rồi, thật là nhớ hắn, bồi sư bá đi một chuyến được không?"
Cố Vân Quyết mỉm cười gật đầu cảm ơn, nhìn Đoan Mộc Phong mang theo Chử Thiên Song biến mất không còn tăm hơi, y liền ngồi tại chỗ, đưa cá đã bị ăn một nửa cho Kính Minh, "Không ăn thì quá lãng phí, ăn xong lại đi." Con Long Lân Tức này chất thịt tươi mới, ăn một miếng cũng cảm giác thấy linh lực chạy quanh cơ thể, cả người ấm áp, đúng là mỹ vị.
Thừa dịp Kính Minh không chú ý, Cố Vân Quyết thu một con khác còn chưa đụng tới vào không gian giới chỉ, nghĩ đến biểu tình của Mục Thần lúc nhìn thấy con cá này, nhất định vô cùng khả ái.
Buổi trưa, Mục Thần nhìn đồng hồ, âm thầm nhíu mày, tiểu đồ đệ nói buổi trưa trở về dùng bữa, tại sao đến lúc này còn chưa trở lại?
Lúc này, Quản Thiện dẫn theo mấy đạo đồng ôm ba vò rượu đi tới, cười nói: "Bẩm báo cung chủ, Kỷ Dương Cung đưa tới ba bình Đào Hoa nhưỡng."
"Đào hoa nhưỡng?" Mục Thần nghiêng đầu, nghi hoặc, tại sao đột nhiên đưa rượu cho hắn? "Kính Đình đâu?"
Kính Đình đứng bên cửa sổ nói vọng vào, đơn giản một chữ: "Đây."
"Đến đan phòng lấy ba viên Phá Chướng đan, đáp lễ cho Kỷ Dương Cung." Kính Đình nói một tiếng vâng, nhấc chân vừa định đi, Mục Thần lại mở miệng lần nữa, "Đi nhìn bọn Vân nhi xem, tại sao còn chưa trở lại."
Kính Đình lại nói vâng, bước chân nhanh thêm mấy phần so với lúc trước, nghĩ đến Kính Minh mang theo Cố Vân Quyết đi ra ngoài, khó giải thích được, hắn có loại dự cảm xấu.
Mục Thần nhìn bóng lưng hắn, trên mặt mang mấy phần suy nghĩ, nhớ tới ý tưởng lúc trước, có chút do dự.
Không lâu lắm, Kính Đình mặt lạnh trở về, trên bả vai là Cố Vân Quyết một mặt vô hại đang ngồi, trong tay mang theo Kính Minh bị đánh đến xanh tím, sắc mặt Kính Đình tức giận đến xanh mét.
Còn không đợi Kính Đình giải thích, Cố Vân Quyết đã chạy tới hướng Mục Thần, trong nháy mắt xuất hiện một con cá nướng lớn trong tay, cặp mắt hoa đào xinh đẹp cong thành trăng khuyết, đôi mắt tinh khiết mang theo chút tinh quang, cẩn thận như đang nâng một vật quý hiếm cho Mục Thần, thành kính như dâng toàn bộ thế giới. Mọi người liền nghe thấy giọng trẻ con thanh thúy mang theo vài phần mềm mại, tràn đầy ấm áp vang lên, "Sư tôn, ăn cá!"
Mục Thần nhìn con Long Lân Tức đã nuôi trăm năm này, không biết nên vui hay nên giận. Đã bảo đi đến Tàng thư các đọc sách, kết quả lại chạy đi bắt cá, theo lý thuyết thì hắn phải đánh mông y một trận, để cho tiểu đồ đệ ghi nhớ. Nhưng nét mặt bây giờ của tiểu đồ đệ... Mục Thần hít thở sâu một hơi, tự nói với mình rằng không thể khoan nhượng lúc giáo dục đồ đệ, dù cho phạm lỗi rất đáng yêu cũng phải giáo dục!
"Giải thích cho sư phụ biết, tại sao lại đi đến chỗ của Nhị sư huynh trộm cá?" Mục Thần cố gắng để giọng điệu của mình nghiêm khắc một chút.
Cố Vân Quyết yên lặng xoay mặt, vô tội nhìn Kính Minh.
Ánh mắt băng lãnh của Mục Thần thuận theo nhìn sang hắn, Kính Minh chợt đứng thẳng người, hắn trợn mắt lên khiếp sợ nhìn Cố Vân Quyết, cái tên nói con cá này nhìn rất ngon, muốn nếm thử chính là ngươi! Chôm rượu của Nhị trưởng lão cũng là ngươi! Nói trái cây này ăn ngon cũng là ngươi! Mang cá về bị cung chủ phát hiện cũng là ngươi! Lúc này ngươi nhìn ta làm chi?!