Mọi Điều Ta Chưa Nói

Chương 24

Trong ký ức của người dân New York, chưa bao giờ tháng Mười lại đem đến nhiệt độ dịu mát như vậy. Ngày thu muộn này là một trong những ngày đẹp trời nhất thành phố từng biết đến. Như mỗi dịp cuối tuần từ ba tháng nay, Stanley ghé qua đón Julia để dùng bữa trưa cùng cô. Hôm nay, chiếc bàn được dành sẵn cho họ tại nhà hàng Pastis sẽ phải chờ. Chủ nhật này là một ngày đặc biệt, ông Zimoure sẽ bắt đầu đợt bán hàng hạ giá của ông và để ăn mừng lần đầu tiên Julia gõ cửa nhà ông không phải để báo cho ông biết một thảm họa, ông đã chấp nhận mở cửa tiệm cho riêng cô hai tiếng trước giờ mở cửa chính thức.

- Sao, anh thấy em thế nào?

- Xoay người một vòng để anh ngắm xem nào.

- Stanley, anh soi chân em đã nửa tiếng rồi, em không thể tiếp tục đứng vững trên cái bục này nữa.

- Em muốn biết ý kiến của anh hay là không nào, em thân mến? Xoay người lần nữa để anh nhìn em chính diện nào. Đúng như anh nghĩ, chiều cao gót hoàn toàn không loại dành cho em.

- Stanley!

- Cái thói mua hàng hạ giá này khiến anh tức chết.

- Anh nhìn thấy giá niêm yết ở đây rồi đấy! Xin lỗi nếu em không có lựa chọn nào khác với đồng lương chuyên viên đồ họa của mình, cô thì thào.

- Chà, em đừng có lại bắt đầu đấy!

- Được rồi, cô có lấy đôi này không? Ông Zimoure hỏi với vẻ kiệt sức. Tôi cho là đã lấy ra cho các vị xem cả rồi đấy, chỉ cần có hai người mà đã dỡ được tan tành cửa tiệm của tôi rồi.

- Không, Stanley nói tiếp, chúng tôi còn chưa thử đôi giày ban xinh xắn tôi vừa tia thấy trên giá kia, phải rồi, tầng giá trên cùng ấy.

- Tôi không còn cỡ của cô đây đâu.

- Thế còn trong kho? Stanley cố nài.

- Tôi phải xuống xem đã, ông Zimoure thở dài trong lúc đi khuất dần.

- Ông ấy thật may mắn có được sự lịch thiệp từ trong máu, bởi vì với một tính cách như vậy...

- Anh thấy ông ấy là hóa thân của sự lịch thiệp? Julia bật cười thành tiếng.

- Lâu rồi đấy nhỉ, có lẽ ta nên mời ông ấy đến nhà em dùng bữa tối ít ra là một lần.

- Anh đùa đấy à?

- Anh không phải người không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng ông ấy bán những đôi giày đẹp nhất New York, anh biết chứ.

- Và chính vì thế mà anh muốn...

- Anh sẽ không góa bụa đến hết đời đâu, em có phản đối gì không?

- Hoàn toàn không phản đối, nhưng rốt cuộc ông Zimoure...?

- Quên Zimoure đi! Stanley nói trong lúc liếc nhìn về phía cửa kính.

- Đến thế rồi sao?

- Tuyệt đối đừng quay lại nhìn, những gã đàn ông đang quan sát chúng ta từ đằng sau cửa kính nom quyến rũ không thể cưỡng lại được!

- Ai cơ? Julia hỏi mà không dám cử động tí nào.

- Cái gã đang dán mắt vào cửa kính từ mười phút nay và nhìn em như thể đang nhìn thấy Đức mẹ Đồng trinh... Theo những gì anh biết, Đức mẹ sẽ không mang những đôi giày ban giá ba trăm đô đâu, lại càng không phải những đôi bán hạ giá! Anh đã bảo rồi, đừng quay lại nhìn, anh mới là người nhìn thấy gã đầu tiên cơ mà!

Julia ngước nhìn và môi cô bắt đầu run lên.

- Ôi không, cô nói bằng giọng yếu ớt, người này thì em đã nhìn thấy trước anh lâu rồi...

Cô bỏ lại đôi giày trên bục, xoay chốt mở cửa tiệm rồi chạy vội ra phố.

* * *

Khi ông Zimoure quay lại tiệm, ông thấy Stanley đang ngồi một mình trên bục, tay cầm một đôi giày ban.

- Cô Walsh đi rồi sao? Ông hốt hoảng cất giọng hỏi.

- Đúng thế, Stanley đáp, nhưng ông đừng lo, cô ấy sẽ quay trở lại, chắc chắn không phải hôm nay, nhưng cô ấy sẽ quay lại.

Ông Zimoure buông rơi cái hộp đang cầm trên tay. Stanley nhặt nó lên và đưa lại cho ông.

- Ông có vẻ thất vọng quá đỗi, thôi nào, tôi sẽ giúp ông xếp dọn lại, sau đó tôi sẽ đưa ông đi uống một tách cà phê, hoặc một tách trà nếu ông thích.

* * *

Tomas lướt nhẹ đầu ngón tay lên môi Julia rồi đặt một nụ hôn lên mi mắt cô.

- Anh đã cố tự thuyết phục mình rằng anh có thể sống mà không có em, nhưng em thấy đấy, anh không thể làm thế.

- Thế còn châu Phi, những phóng sự ảnh của anh, Knapp nói sao?

- Anh cần gì phải chạy khắp nơi để mang về sự thật của người khác nếu như anh tự dối lòng mình, anh cần gì phải đi hết xứ này sang xứ khác khi người con gái mà anh yêu không có ở đó?

- Vậy thì đừng đặt ra cho mình câu hỏi nào khác nữa, đây là cách hay nhất để chào em đấy, Julia nói rồi kiễng gót chân lên.

Họ ôm nhau và nụ hôn của họ kéo dài, giống như nụ hôn của hai người tình yêu nhau đến độ quên cả phần còn lại của thế giới.

- Làm thế nào anh tìm được em? Julia hỏi khi đang nép mình trong vòng tay của Tomas.

- Anh đã tìm em hai mươi năm nay, dưới chân tòa nhà em ở, chuyện này đâu có khó, anh đáp.

- Mười tám năm chứ, và tin em đi, như thế đã quá đủ lâu rồi!

Rồi Julia lại hôn anh lần nữa.

- Nhưng còn em, Julia, điều gì đã khiến em quyết định đến Berlin?

- Em chẳng nói với anh rồi đấy thôi, một dấu hiệu từ định mệnh... Định mệnh đã run rủi cho em nhìn thấy bức chân dung vẽ anh bị bỏ quên lại trên bàn của một nữ họa sĩ đường phố.

- Anh chưa từng làm mẫu cho người khác vẽ chân dung.

- Dĩ nhiên là có chứ, đó là gương mặt anh, đôi mắt anh, cái miệng của anh, thậm chí có cả lúm đồng tiền ở cằm nữa.

- Cái bức tranh giống anh đến thế được bày ở đâu vậy?

- Trên khu cảng cũ ở Montréal.

- Anh còn chưa từng đặt chân đến Montréal...

Julia ngước mắt nhìn, một đám mây lướt qua bầu trời New York, cô mỉm cười khi nhìn rõ hình dạng đám mây đang tạo thành.

- Em sẽ nhớ ông nhiều lắm đây.

- Ai vậy?

- Bố em. Giờ thì lại đây nào, chúng ta cùng đi dạo, em phải giới thiệu với anh về thành phố của em.

- Em đang đi chân trần kìa!

- Chuyện đó thực sự không còn quan trọng nữa, Julia đáp.



CẢM ƠN

Emmanuelle Hardouin,

Pauline Lévêque,

Raymond và Danièle Levy,

Louis Levy,

Lorraine.

Susanna Lea và Antoine Audouard.

Nicole Lattès, Leonello Brandolini, Brigitte Lannaud, Antoine Caro, Anne-Marie Lenfant, Élisabeth Villeneuve, Sylvie Bardeau, Tine Gerber, Lydie Leroy, Aude de Margerie, Joël Renaudat, Arié Sberro và toàn bộ ê kíp của Nhà xuất bản Robert Laffont.

Katrin Hodapp, Mark Kessler, Marie Garnero, Marion Millet.

Pauline Normand, Marie-Ève Provost.

Brigitte Forissier, Sarah Forissier.

Léonard Anthony và cả ê kíp của ông.

Christine Steffen-Reimann.

Philippe Guez, Éric Brame và Miguel Courtois.

Yves và Martyn Lévêque, Charles Veillet-Lavallée.