Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị

Chương 88: Trộm Mắt

Tôi gặp một cơn ác mộng, mơ thấy rất nhiều mắt, đôi mắt không hề có sinh khí lại một mực nhìn chằm chằm tôi, sau khi tỉnh lại cảm thấy cổ tay đau buốt.

"Tôi sẽ trở lại, trở lại lấy mắt của cậu." Lời nói của tên kia giống như quanh quẩn ngay bên tai tôi, bởi vì là mùa đông, không ai biết trên cổ tay tôi mọc một con mắt, thế nhưng, tôi chợt phát hiện con mắt đang nhắm suốt vậy mà lại mở ra, hơn nữa dường như đang ngó chừng tôi, bởi vì tôi rõ ràng phát hiện nó như có sinh mệnh mà chuyển động, hơn nữa lại có phản ứng với ánh sáng mạnh, khi tôi muốn dùng kim đâm nó, nó lập tức nhắm lại, tôi đâm phải chỉ có thể là da của mình mà thôi.

Hơn nữa tôi luôn cảm thấy, mỗi ngày trên đường về nhà luôn có bóng người, nhưng như ma quỷ không cách nào nhìn thấy, tiếp tục như vậy nữa, thật sự sẽ điên mất.

Có lẽ, Tôn Mộc đang ở một góc nào đó, gã tới lấy lại mắt của tôi, tôi theo bản năng sờ hai mắt mình, cơ thịt do khẩn trương mà co giật lên.

Công việc có thể khiến tôi tạm thời giảm bớt, tôi chỉ có thể làm cho mình bận rộn mới có thể quên đi những chuyện này.

Thế nhưng sự việc tiếp nhận lại giống như gắn bó chặt chẽ với tôi.

Hầu như mỗi tuần ở vùng ngoại ô đều phát hiện xác một thanh niên, không có đặc thù tử vong rõ ràng, nhưng nhãn cầu của họ đều biến mất.

Giữa những nạn nhân không có bất kỳ điểm chung nào, mặc dù cảnh sát điều tra khắp nơi, hung thủ như mất tích vậy, đám cảnh sát sứt đầu mẻ trán, tuy rằng nhiều lần giấu giếm tình tiết vụ án, nhưng thực sự ảnh hưởng quá lớn, phải xin viện trợ từ giới truyền thông. Mà cách làm biến thái móc mắt người chết, rất tự nhiên liên tưởng đến tên Tôn Mộc cuồng sưu tập nhãn cầu kia.

Do đó, vì là người cuối cùng tiếp xúc với Tôn Mộc, tôi đương nhiên bị cảnh sát triệu đến, hiển nhiên, họ cũng vì tôi phái một người trên danh nghĩa giúp đỡ, nhưng thật ra là bảo vệ, một anh chàng cảnh sát thấp bé cười tươi như hoa.

Trán anh ta sáng bóng như tấm gương, tôi rất ít thấy người sau ba mươi tuổi mà trên trán không có nếp nhăn ở thành thị này, nhất là đàn ông, mà đôi mắt thật nhỏ khiến tôi vĩnh viễn nhìn không thấu được mắt anh ta, càng không cách nào biết được anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ có lúc bắt tay cảm giác được vết chai dày cứng như sắt trên ngón trỏ tôi mới có thể hơi tin tưởng anh cảnh quan át chủ bài của cảnh đội này. Anh ta nói chuyện có chút cà lăm, theo anh ta cười xưng hiệu trời sanh là người nói lắp.

Tôi lúc đầu rất không yên lòng với vị cảnh quan tên Nghiêm Vũ Quân này, bởi vì tôi cho rằng anh ta có thể ngay cả tôi cũng đánh không lại, song rất nhanh tôi liền may mắn bản thân ôm lấy thứ mình dựa vào kiếm ăn —— Cổ tay.

Một đám lưu manh không biết trời cao đất dày đụng phải chúng tôi, kết quả Nghiêm cảnh quan vừa nói vừa cười làm trật khớp cổ tay hai người.

May mà trong nhà nhiều phòng trống, tôi liền sắp xếp anh ta ở bên cạnh, lúc đầu lo lắng mình không quen ở cùng người khác, song phát hiện anh ta vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, hơn nữa cực ít nói, chỉ có lúc đầu hỏi thăm chút chuyện về vụ án tôi và Tôn Mộc, đương nhiên, về mắt trên tay, tôi không hề kể cho ai biết, tôi cũng không muốn chưa bị Tôn Mộc móc mắt đã bị đưa đến phòng thí nghiệm cho các giáo sư giải phẫu sống.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Tôn Mộc dường như không có ý xuất hiện, hơn nữa tựa hồ cũng không phạm án nữa, Nghiêm cảnh quan hơi thất vọng, cảnh sát cho rằng Tôn Mộc đã mất hứng thú với tôi, cho nên quyết định ngày mai sẽ để Nghiêm cảnh quan trở về.

Tuy rằng mỗi ngày tôi vẫn cảm thấy bị theo dõi, nhưng cảnh sát sẽ không tin những suy nghĩ không có bằng chứng, họ chỉ nói với tôi phải bình tĩnh không nên kinh hoảng, họ chỉ xem như thần kinh tôi căng thẳng tạo thành ảo giác mà thôi. Tôi đành phải bất đắc dĩ về nhà, xem ra tôi chỉ có thể dựa vào bản thân tự bảo vệ mình.

Cho nên tối hôm đó, tôi mua chút thức ăn và rượu, quyết định uống một bữa, nhiều ngày như vậy, anh ta cũng rất mệt mỏi, trước khi chia tay cũng coi như kết bạn.

Nhưng về đến nhà, tôi lại phát hiện Nghiêm Vũ Quân không hề ở đó, tôi thả thức ăn còn tỏa mùi thơm trong tay xuống, ném trên bàn, đổ chúng ra, sau đó cơ thể xụi lơ ngồi trên ghế salon.

Điện thoại bỗng vang lên, tôi vừa nhìn là một số lạ.

"Có phải phóng viên Âu Dương không." Giọng nói cũng rất xa lạ.

Tôi ừ một tiếng, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều cuộc điện thoại lạ, người cũng đủ loại, chào hàng, tố cáo, báo tin tức, hoặc khiếu nại, đều nói phóng viên là vui không ngại, tôi cảm thấy là vui không ngủ mới đúng —— Trong tòa soạn đồng nghiệp không được mấy người có giấc ngủ ngon, cả ngày mang mắt gấu mèo đi làm là chuyện như cơm bữa.

"Cậu bây giờ đang ngồi trên ghế salon, trong tay còn cầm chìa khóa vừa mở cửa đúng không?" Lời tên người lạ nói khiến tôi rất kỳ quái.

Tôi theo bản năng đứng lên, nhìn bốn phía, nghĩ thầm có thể cảnh sát đặt máy theo dõi cho tôi chăng? Đây có lẽ là trò đùa của anh bạn Nghiêm cảnh quan.

Tôi định đi tới trước bàn cầm một cái đùi gà.

"Cậu đang định đi lấy một cái đùi gà đúng không?" Giọng trong điện thoại lại vang lên, rất có mùi giễu cợt.

Tôi buông đùi gà xuống.

"Anh rốt cuộc là ai? Nếu như đùa giỡn thì trò thấp kém này không thú vị lắm đâu." Tôi lạnh lùng nói.

"Cậu thật sự ngay cả tôi là ai cũng không biết? Tôi nói rồi, phải tới lấy lại mắt cậu."

Là Tôn Mộc, nhưng giọng gã lại thay đổi?

"Biết tại sao tôi phải đi lấy mắt mới không? Tôi nói rồi, tôi cần chỉ là mắt của cậu, đôi mắt phù hợp với cơ thể của tôi, sẽ không hư thối, cũng sẽ không mất đi sinh mệnh, cho nên tôi cần không ngừng tìm mắt mới, mà lấy được mắt tôi sẽ có tất cả mọi thứ của chủ nhân ban đầu, lần sau gặp mặt, cậu sẽ không biết tôi là ai, ha ha, cậu yên tâm, sẽ không có đau đớn, trở thành mắt của tôi, sẽ là niềm tự hào của cậu." Nói xong, cúp điện thoại.

Tôi vốn muốn đi điều tra nguồn gốc cuộc điện thoại, nhưng ngẫm lại Tôn Mộc sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, xem ra nếu tôi không kể chuyện đôi mắt cho Nghiêm cảnh quan, thực sự tính mạng khó giữ được.

Nghiêm Vũ Quân đã về, vẻ mặt mệt mỏi, tôi và anh ta vừa ăn vừa nói chuyện, đồng thời kể cho anh ta tất cả mọi chuyện, còn cho anh ta nhìn con mắt kia.

Nghiêm Vũ Quân không che giấu được vẻ kinh ngạc.

"Hóa ra chúng tôi truy bắt căn bản không phải người, thảo nào." Nghiêm Vũ Quân hung hăng hút một hơi thuốc, đầu thuốc cháy xèo xèo, ngọn lửa càng sáng rực.

"Chúng ta làm gì bây giờ? Gã nói gã có thể biến thành bất cứ ai." Tôi cúi đầu nói.

"Đừng lo, tôi sẽ cầm tất cả ảnh chụp nạn nhân đến, nhận biết trước, gã chỉ có thể biến thành một trong những người này đúng không?" Nghiêm Vũ Quân dụi tắt nửa đoạn thuốc lá, bóp trong gạt tàn.

Tôi thở dài, nói cũng chỉ có thể như thế.

Đó là một công trình vĩ đại, theo tìm kiếm của tôi và Nghiêm Vũ Quân, vậy mà phát hiện nạn nhân ở khắp nơi trên cả nước nhiều vô cùng, có rất nhiều vụ án đều là án tồn án cụt, Tôn Mộc từ hơn ba mươi năm trước ngay ở những địa phương khác đã làm loại chuyện này, nhưng có thể vì bắt không được hung thủ, sự việc không giải quyết được, hơn nữa gã thay đổi dung mạo, việc bắt gã trở thành thiên phương dạ đàm không thể nghi ngờ. Tất cả vụ án, đều gọi hung thủ là "Kẻ trộm mắt".

(Tiêu: Thiên Phương Dạ Đàm nghĩa là Ngàn Lẻ Một Đêm hoang đường không có thực)

Nhìn hồ sơ dày cộm phủ đầy bụi bặm trước mặt, tôi dường như thấy được từng khuôn mặt không có mắt, trong hốc mắt trống rỗng, nam có, nữ cũng có.

Tôi liền nghĩ tới giấc mơ gần đây, rất nhiều mắt, đều không giống nhau.

"Việc này quá khó khăn, tôi căn bản không thể nhớ hết mặt mũi tất cả mọi người." Tôi dụi mắt. Nghiêm Vũ Quân cũng thở dài.

"Thực vậy, hay là thế này, tôi thu nhỏ ảnh chụp tất cả mọi người lại, làm thành album, cậu mang theo bên mình hoặc lưu vào điện thoại di động, có ai lạ tìm cậu thì cậu xem thế nào?"

Đề nghị này không tồi, chúng tôi lập tức làm theo.

Bởi vì Nghiêm Vũ Quân đã đồng ý sẽ không nói chuyện đôi mắt cho cấp trên, mà là bí mật của hai chúng tôi, kỳ thực nếu như nói ra, họ cũng sẽ cho rằng chúng tôi là kẻ điên.

Cuối cùng Nghiêm Vũ Quân vẫn bị triệu hồi, trước khi đi anh ta căn dặn tôi, có chuyện lập tức tìm anh ta.

Tôi bỗng cảm giác được, người đàn ông thấp bé này rất có cảm giác an toàn, tôi cũng từ đó cảm thấy được hóa ra cảnh sát nhân dân thường ngày hay bị làm trò cười nhưng vẫn có thể tín nhiệm.

Những ngày kế tiếp trôi qua có chút khôi hài, mỗi lần có người tìm tôi, tôi sẽ giữ khoảng cách với người ta trước, sau đó không ngừng lục ảnh điện thoại, khiến những người đến thăm tôi rất nổi cáu, họ thường oán giận tôi xem họ như tội phạm truy nã, sếp mắng tôi nhiều lần, tôi cũng chỉ đành cúi đầu nhận sai, chỉ muốn mau chóng bắt được Tôn Mộc.

Thế nhưng gã mãi vẫn không xuất hiện, từ sau cú điện thoại ngày đó.

Giáng sinh dần tới gần, tôi cũng dần quên đi chuyện về Tôn Mộc, nếu không phải Nghiêm cảnh quan thường xuyên gọi điện nhắc nhở tôi cẩn thận, tôi hầu như đã quên mất.

Nhưng sự việc chính là như vậy, khi bạn muốn quên, gã sẽ xuất hiện.

Tôi băng qua con hẻm nhỏ thường ngày, bên đường cách đó không xa ca khúc giáng sinh cùng hương bắp rang lượn lờ ven đường như chậm rãi biến mất, lưu động thay đổi bên tai tôi chỉ có tiếng bước chân của mình, ngọn đèn ít ỏi như mảnh kiếng bể nát, chiếu xuống con đường tối đen như mực. Tôi đành cầm điện thoại soi đường mà đi.

Trên đường chỉ có một mình tôi, nhưng tôi ngờ ngợ nghe được hai tiếng bước chân, khi tôi dừng lại quay đầu nhìn, lại lần nữa im ắng không một tiếng động.

Tôi đành nhanh chóng chạy về nhà, thế nhưng phát hiện chỗ đèn chiếu có thêm một đôi giày da màu đỏ, một đôi giày da nam cũ nát kinh khủng.

Rất ít đàn ông mang giày da màu này, thực sự rất ít, song trước mặt tôi lại có một đôi.

"Xin chào." Tướng mạo người đàn ông kia tôi không nhìn rõ lắm, nhưng gã lại nói chuyện, tôi không trả lời gã, chỉ hà hơi, tôi khuất gió, hơi thở ngưng tụ trước mắt kính tôi, trong nháy mắt tạo thành một vệt sương mờ, rồi lại rất nhanh không thấy nữa.

Tôi đưa điện thoại di động chiếu về hướng mặt gã, một khuôn mặt tôi chưa từng thấy qua.

Tôi bắt đầu không ngừng tìm kiếm khuôn mặt này trong trí nhớ mình.

Gã cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dưới ánh đèn điện thoại hiện lên ngân quang, tôi nhìn hàm răng kia, động vật ăn thịt trong thế giới động vật trước khi ăn đều lộ ra một hàng răng nanh tuyết trắng. Mắt gã đỏ bừng, gần như nhìn không thấy được màu khác.

Không nói hai lời, tôi xông tới cho một đấm, bốp, trúng chuẩn ngay má trái gã, tay rất đau, xem ra đánh không nhẹ, tôi vừa chạy về nhà, vừa gọi điện thoại cho Nghiêm Vũ Quân.

Trong điện thoại Nghiêm Vũ Quân một mực bảo tôi chú ý bảo vệ mình, hơn nữa nói sẽ tới ngay.

Tôi có thể cảm giác được tiếng bước chân sau lưng rất dồn dập.

"Chạy có tác dụng sao? Đưa mắt cho tôi đi." Giọng nói chết tiệt lần nữa vang lên.

"Cậu phải biết, chủ nhân đôi mắt này trước kia chính là kiện tướng chạy đường dài, lúc móc mắt hắn ra chân của hắn vẫn còn chạy theo thói quen, chạy một mạch hơn mấy chục mét mới ngã xuống." Tôn Mộc ha ha cười, tiếng cười như nước rót vào chảo dầu, sôi sục trong hẻm nhỏ yên tĩnh.

"Gã điên." Tôi khẽ chửi, song nhà đã cách tôi rất gần. Lúc này tôi mới trách mình sao không luyện chạy buổi sáng vật lộn tự do các loại nhiều hơn, đương nhiên, tôi bình thường cũng làm việc này trong máy tính.

Cuối cùng chạy về chung cư, khi ấn nút thang máy hơi thở phào nhẹ nhỏm, tôi sốt ruột lấy chìa khóa mở cửa.

Chìa khóa vừa đút vào, bỗng nhiên trước mặt lóe ra khuôn mặt người.

Tên kia không ngờ đang treo ngược trên trần nhà.

"Tôi nói rồi, tôi nắm giữ năng lực của rất nhiều người, tôi là một siêu nhân, tôi chạy cầu thang so với cậu dùng thang máy nhanh hơn nhiều, quá mức ỷ lại vào phương tiện kết quả chính là như vậy." Tôi rất gần mắt gã, gần đến mức có thể thấy con ngươi của gã.

Nhưng con ngươi của gã phóng rất to, hơn nữa cũng không hề sáng bóng.

Cơ thể lui về sau một bước, thoáng cái ngã xuống đất, Nghiêm Vũ Quân còn chưa tới.

Quả nhiên đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào chính mình, có lẽ tôi sẽ không còn được nhìn thấy những người bạn kia nữa, cũng không cách nào nghe Kỷ Nhan kể chuyện xưa nữa.

Tôn Mộc cười hì hì đi tới, vươn ra bàn tay gầy đét như vuốt ưng đưa về phía nhãn cầu của tôi.

Càng ngày càng gần, móng tay đã đụng phải lông mi tôi, nhưng tôi không cách nào động đậy.

"Chỉ chút nữa thôi, rất nhanh, chúng ta sẽ hợp hai thành một, có mắt của cậu rồi, tôi sẽ thay cậu sống thật tốt, không ai biết cậu đã chết." Lời Tôn Mộc nói như một loại thần chú, tôi dường như cũng ngầm cho phép.

Bên tai bỗng nhiên một đợt tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, tiếp theo tôi nhìn thấy trên ngón trỏ của Tôn Mộc cắm một thứ rất quen thuộc với tôi.

Một cây đinh gỗ đào có khắc chữ.

"Kỷ Nhan không trở lại sao? Thế nào lại để loại sinh vật hạ đẳng này lớn lối như vậy." Giọng nói cổ quái cay nghiệt vang lên lần nữa, tôi mừng rỡ quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên, tên kia một thân áo trắng tóc bạc trước sau như một đứng ở đầu cầu thang, trong tay cầm mấy cây đinh dài, nghiêng đầu liếc Tôn Mộc.

Mặt Tôn Mộc lại không có nửa điểm bất ngờ, gã không hề để ý rút cây đinh ra, ném xuống đất.

"Ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện à." Tôn Mộc kêu to, tiếp theo nhảy lên trần nhà, nhanh chóng bò về hướng đỉnh đầu Lê Chính.

"Muốn trốn sao?" Lê Chính ngẩng đầu nhìn, sau đó đuổi theo. Tôi cũng đứng dậy theo ra ngoài.

Bãi cỏ bên ngoài rất rộng lớn, hơn nữa tất cả mọi người đều đang trải qua lễ giáng sinh, không có một ai.

"Ka ka ka." Tôn Mộc như con gián bốn chân quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Lê Chính.

"Ta việc gì phải trốn? Chẳng qua bên trong quá hẹp thôi."

"Đây là thứ quái gở gì?" Lê Chính quay đầu hỏi tôi, tôi còn chưa biết trả lời thế nào, y đã khoát tay.

"Quên đi, bất kể là gì, dù sao mấy phút nữa cũng sẽ biến thành xác chết." Y nói xong, cười nhạo nhìn Tôn Mộc.

Nụ cười trên mặt Tôn Mộc đã không còn. Gã chỉ cực nhanh xông về phía Lê Chính, tốc độ như vậy căn bản không phải của con người, Lê Chính hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên.

Bởi vì bước chân của Tôn Mộc trở nên chậm lại, như pha quay chậm vậy, cuối cùng ngừng lại. Khi gã nghi ngờ cúi đầu nhìn, tôi phát hiện chân Tôn Mộc bị một đống mềm nhũn màu vàng như mì sợi quấn quanh.

"Chết đi, không cần biết mày là gì, những cây đinh này sẽ đánh mày vào luân hồi, vĩnh viễn sẽ không trở lại thường thế." Lê Chính cắn răng, từ trong tay rút ra sáu cây đinh, lần lượt bắn xuyên vào mi tâm, hai mắt, nhân trung, huyệt thái dương của Tôn Mộc.

Tôn Mộc rống ro, thanh âm thê liệt, tiếp theo, gã co quắp té trên mặt đất, thứ ở lòng bàn chân cũng dần dần trở lại trên vai Lê Chính hình thành một hình tượng nhuyễn trùng to lớn.

"Cứ thế đã kết thúc rồi à." Lê Chính thoải mái cười, đi tới trước mặt Tôn Mộc, muốn rút những cây đinh kia. Khi tay Lê Chính chạm đến cây đinh, tôi mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, sự việc dường như quá thuận lợi.

Quả nhiên, cây đinh còn chưa rút ra, Tôn Mộc bỗng nhiên sống lại, hai tay gắt gao siết cổ Lê Chính. Y phục trên người gã cũng dần dần bong tróc, lộ ra thân trên trần trụi.

Loại khỏa thân này tôi tình nguyện không nhìn, bởi vì giống lần trước, trên người Tôn Mộc đều là mắt, mở ra, đều mở ra.

Trên mặt Lê Chính lộ ra vẻ khó hiểu. "Không thể nào, bất luận thứ gì có linh hồn, đều phải bị đinh đưa vào trong lục đạo!"

"Ta nói rồi, ta có cặp mắt chẳng khác nào có một lần sinh mạng, trừ phi ngươi đồng thời hủy diệt tất cả mắt của ta, bằng không ta sẽ không chết." Tôn Mộc vừa cười trên tay vừa bắt đầu dùng sức.

Lê Chính còn chưa nói xong, ngón tay Tôn Mộc đã thọc vào mắt y.

"Mắt của ngươi, ta nhận."

Tôi không đành lòng nhìn nữa, khi quay đầu lại, Tôn Mộc đã buông Lê Chính ra, song mắt trái người nọ đã không còn. Tôn Mộc móc hai mắt mình ném bên đường, bỏ mắt Lê Chính vào.

"Bây giờ, năng lực của ngươi ta cũng có, ngươi làm thế nào giết ta đây? Mắt của Âu Dương, ta nhất định phải lấy!" Nói xong, gã lần nữa chạy về hướng tôi, tôi né không kịp, bụng bị gã hung hăng đụng vào, tôi cảm giác một cây xương sườn của mình gãy lìa, hô hấp bắt đầu có chút khó khăn, mỗi lần thở cũng có thể làm cho xương cốt đau đớn không thôi.

Tôn Mộc đứng bên cạnh tôi, nhìn tôi quỳ rạp trên mặt đất. "Cái này tốt hơn nhiều so với cắt chân cậu đấy, xương sườn đau đớn khiến cậu căn bản không cách nào dùng sức, ngoan ngoãn đưa con mắt phong ấn Kính Yêu cho tôi đi."

Tôi rất khó hiểu, vì sao gã biết chuyện Kính Yêu.

"Chẳng lẽ mày cho rằng thế là đã thắng à?" Lê Chính đứng phía sau Tôn Mộc, con mắt bị thương của y không hề chảy ra chút máu nào, giống như hoàn toàn không biết đau.

Tôn Mộc quái dị nhìn y, lập tức cười trào phúng.

"Hóa ra, ngươi giống ta đều là quái vật à." Tôn Mộc vừa dứt lời, lại lần nữa buông tôi xuống xông về phía Lê Chính.

"Chớ vội giết tao, nhìn xem đinh trên người mày kìa." Lê Chính chỉ mặt Tôn Mộc.

Tôi ngẩng đầu lên, khó khăn nhìn thấy đinh trên mặt Tôn Mộc từ từ xông vào trong, cuối cùng hoàn toàn không thấy nữa.

Tôn Mộc sợ hãi sờ lung tung trên mặt mình, lại sờ loạn trên cơ thể mình, giống như muốn tìm được những cây đinh đã mất tích.

Hai tay Lê Chính chắp lại, nhìn chằm chằm Tôn Mộc nói: "Cám ơn mày vừa nãy đã nói cho tao biết, là gì ấy nhỉ? Hình như là phải đồng thời hủy diệt tất cả mắt trên người mày đúng không?"

Tôn Mộc bắt đầu sợ hãi, xua tay nói với Lê Chính: "Đừng, đừng làm như vậy!" Đôi mắt của Lê Chính mà Tôn Mộc đã nhét vào cũng biến mất không thấy.

"Mắt khảm trên cơ thể mày tỏa ra mùi xác thối nghiêm trọng, đó thức ăn Khống Thi trùng thích nhất, tao sẽ chỉ dẫn chúng chia ra thành những cây đinh trong cơ thể mày tìm đến vị trí những con mắt kia." Lê Chính dừng một chút, "Sau đó, mày hãy yên nghỉ đi, không ai siêu độ cho hồn mày đâu."

Tôn Mộc há hốc miệng, nhưng không hét ra được một chữ, tiếp theo cơ thể gã bắt đầu như trái sầu riêng phồng ra ngoài, tất cả mắt bắt đầu lồi ra, cuối cùng, vọt ra vô số cây đinh gỗ đào.

Cơ thể Tôn Mộc biến thành những mảnh thịt văng rải rác, tất cả mắt cũng biến thành thi thủy đục ngầu.

Lê Chính thu lại đinh, mắt trái cũng dần nổi lên.

"Cậu ổn chứ?" Lê Chính đỡ tôi dậy, tiếp theo nhìn trên mặt đất một chút, "Chủ nhân những đôi mắt này cũng có thể lần nữa đi vào luân hồi rồi." Tôi gật đầu.

Xa xa một người chạy tới, hóa ra là Nghiêm Vũ Quân. Anh ta sốt ruột chạy tới xem tôi.

Giới thiệu anh ta với Lê Chính, Nghiêm Vũ Quân hướng Lê Chính ừm một tiếng, người nọ chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Tôi nhịn đau kể cho Nghiêm Vũ Quân chuyện về xảy ra, Nghiêm Vũ Quân chỉ ra sức xin lỗi nói có một ít chuyện làm trễ nãi.

"Tôi biết loại thuật này, chúng có thể thông qua trồng nhãn cầu trên cơ thể người để kiểm soát họ, đồng thời có thể cùng hưởng tầm mắt, vừa nãy sở dĩ đinh vô dụng, là vì tên kia căn bản không phải bản thể, căn bản không có sinh mệnh hoặc linh hồn."

"Ồ? Thế thì sao?" Nghiêm Vũ Quân cười với Lê Chính.

"Trên người con rối luôn có một vị trí sẽ có mắt." Lê Chính nhìn Nghiêm Vũ Quân.

"Lẽ nào bởi vì tôi đến trễ, mà cậu hoài nghi tôi sao? Được lắm." Nghiêm Vũ Quân giận dỗi cởi sạch quần áo trên người, quả thực trên cơ thể anh ta không hề có bất kỳ nhãn cầu nào.

"Hay là muốn cởi quần? Dù sao cũng không có phụ nữ ở đây." Nghiêm Vũ Quân thực sự muốn cởi quần.

"Quên đi quên đi, anh bạn này của tôi chỉ khá cẩn thận mà thôi, không có ý gì khác, Nghiêm cảnh quan tuyệt đối không phải là con rối của Tôn Mộc, điểm này tôi làm chứng, trước đó vài ngày còn cùng nhau vào nhà tắm mà, trên người anh ta nếu có mắt không phải đã sớm hù chết người sao. Các anh cứ đưa tôi đến bệnh viện trước đã."

"Tôi biết một bác sĩ khoa chỉnh hình rất tốt, xương sườn của cậu sẽ không sao đâu." Nghiêm Vũ Quân cười nói.

Lê Chính đột ngột kéo tôi sang bên.

"Làm sao ngươi biết thương thế của cậu ấy ở xương sườn?"

Nghiêm Vũ Quân không nói gì, chỉ cười cười, "Đoán."

Tôi khó hiểu nhìn hai người này. Lê Chính thình lình rút đinh ra, hướng lòng bàn tay Nghiêm Vũ Quân cắm tới, song người nọ nhanh nhẹn né tránh. Nhưng dưới bàn chân lại hiện ra con Khống Thi trùng màu vàng kia.

"Đừng gạt ta, mùi xác thối trên người ngươi không thể gạt được nó. Hơn nữa, người bình thường không cách nào trông thấy được trùng." Lê Chính nhìn Nghiêm Vũ Quân tránh né cười gằn.

Nghiêm Vũ Quân nhảy ra ngoài, giữ vững một khoảng cách với Lê Chính.

"Mãi vẫn không dám tùy tiện đi tìm Âu Dương, bởi vì ta biết có người đang âm thầm đi theo, vốn hy vọng con rối kia có thể đối phó ngươi, chẳng qua không ngờ tới ngươi lợi hại như vậy."

Nghiêm Vũ Quân cúi đầu nói, tiếp theo thè lưỡi mình ra.

Trên đầu lưỡi đỏ tươi như máu kia có một con mắt ngọ nguậy.

Hóa ra mắt gã ở ngay đầu lưỡi, khó trách gã nói chuyện có chút khó nghe.

"Thật là cái tên ghê tởm." Lê Chính chán ghét nói, đồng thời đem cây đinh trong tay ném về phía Nghiêm Vũ Quân. Tốc độ của người nọ cực nhanh, dễ dàng tránh né đinh.

"Biết người biết ta, ta sẽ không để cho ngươi đánh đinh vào cơ thể ta nữa!" Nói xong, Nghiêm Vũ Quân phi như bay về phía tôi, "Tốc độ của ta nhanh hơn ngươi nhiều, đinh của ngươi trước khi bắn trúng ta ta đã có thể bắt được nhãn cầu của cậu ta, khi đó dù là ngươi cũng giết không chết được ta!"

Quả thế, Lê Chính còn đang cách hơn mười thước, mà Nghiêm Vũ Quân đã lần nữa đến trước mặt tôi, tôi hầu như có thể cảm giác được đầu ngón tay gã sắp đụng tới mắt tôi.

Bụng đau đớn khiến tôi căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể theo bản năng giơ tay lên che chắn, nhưng mấy giây sau, tôi lại phát hiện tay Nghiêm Vũ Quân ngừng lại cách mắt tôi mấy centimet. Vẻ mặt gã rất đỗi kinh ngạc, hầu như không cách nào tin được cúi đầu nhìn chân mình.

Hoặc nói gã đã không còn chân nữa.

"Ngu xuẩn, ta phóng ra cây đinh chỉ để chính ngươi nhảy vào lãnh địa của Khống Thi trùng mà thôi, chưa đến vài giây nữa, nó sẽ gặm sạch xác ngươi đến chết ngay cả vụn cũng không chừa, cơ thể này nhất định là ngươi giết chết sau đó chiếm lấy đúng không. Không giống với con rối của ngươi, lần này là con mắt của chính ngươi, mất đi ký chủ, ngươi cũng không sống được nữa." Lê Chính từ phía sau chậm rãi đi tới.

Nghiêm Vũ Quân giống như giẫm vào một vũng bùn, cơ thể chậm rãi trũng xuống, giống như bị phân giải vậy, chỉ còn dư lại một đống quần áo, cùng một con mắt.

Con mắt kia tràn ngập phẫn nộ và ai oán, Lê Chính đi tới trước con mắt đó, đâm cây đinh vào nó.

"Muốn nguyền rủa, thì nguyền rủa số phận chết tiệt của ngươi đi, giống như ta vậy." Cây đinh đâm xuyên qua con mắt duy nhất của Tôn Mộc.

Hết thảy đều kết thúc, con mắt ở cổ tay tôi cũng rơi xuống, biến mất. vết thương cũng nhanh chóng khép lại. Lê Chính đỡ tôi đến bệnh viện, trải qua kiểm tra, vết thương không nặng lắm, may mà xương sườn không gãy.

"Sao anh lại thình lình chạy đến cứu tôi vậy?" Tôi vô cùng tò mò.

"Hừ, tôi chỉ là thuận tiện trở về thăm em gái chút thôi, kết quả nghe nói cậu gặp phải một gã kỳ quái đe dọa, cho nên âm thầm quan sát, may mà không xảy ra chuyện gì, cậu tốt nhất dưỡng thương đi, bây giờ tạm thời không có nguy hiểm gì." Lê Chính nói xong, đi ra khỏi phòng bệnh.

Tôi nhìn bóng lưng y, như trước vô cùng xa lạ với y, thế nhưng có một chuyện có thể khẳng định, y tuyệt đối là một người bạn có thể tin tưởng, giống như Kỷ Nhan vậy.

___________________

Tiêu: Ệ ~~~ Chương này Lê Chính ku tòe quá đê:3 rõ ràng âm thầm theo dõi bảo vệ người ta từ đầu mà còn mạnh miệng thuận tiện cái gì chứ =))))) Âu Dương khả năng phóng điện của bợn thiệt là dữ dội quá luôn đó hê hê hê XD