Mấy ngày này, trong cung liên tiếp hai ba lược xảy ra chuyện, đầu tiên là Thất hoàng tử qua đời, hiện giờ Huệ quý phi thế nhưng trong một đêm cũng đã chết, bà vừa chết, trong cung có người trợn mắt há hốc mồm, có người vui sướng khi người gặp họa, mỗi người đều có tâm tư của chính mình.
Mai phi mẹ đẻ Thập công chúa nhẹ nhàng thở ra, may mắn chính mình lúc trước lựa chọn là đúng. Mỗi ngày bà đều dặn dò nữ nhi, kêu nàng phải quan hệ tốt với Cửu công chúa.
Thập công chúa chính mình không nghĩ nhiều như vậy, thời điểm chơi với Cửu công chúa nên cãi nhau vẫn là cãi nhau, dù sao nửa điểm đều sẽ không làm.
Ngày nọ, Xích Ảnh cư nhiên ôm tới một con chó con, đại khái con chó đó mới được sinh ra hơn một tháng, cả người màu trắng, lông tóc trên người xoã tung, nó từ trong khuỷu tay Diệp Trường Canh thò ra một cái đầu nhỏ tròn tròn, đôi mắt khϊế͙p͙ đảm quay tròn lại tò mò mà quan sát bốn phía.
Diệp Xu Xu bị dáng vẻ của nó làm cho mê mẩn,
- “Con chó này từ đâu tới?”
Xích Ảnh cười cười nói:
- “Đây là con chó Thái Tử điện hạ lệnh người đưa tới, nghe nói là một sủng vật Vương phi Bắc Nhung nuôi mới vừa sinh hạ.”
- “Thật đáng yêu!”
Diệp Xu Xu ôm chú chó nhỏ, nàng phát hiện đôi mắt nó, một con là màu xám một con khác chỉ là màu lam, đây là một con chó dị đồng hiếm thấy, xem lông tóc cùng mặt, hẳn là giống chó Samoyed.
Xích Ảnh thấy Diệp Xu Xu thực thích, hắn thật vui mừng, thầm nghĩ cuối cùng tâm tư của điện hạ không có uổng phí.
- “Cô nương, cho con chó nhỏ này cái tên đi?”
- “Tên? Ô……”
Diệp Xu Xu không giỏi đặt tên, thuận miệng nói:
- “Vậy kêu tiểu bạch đi….”
Xích Ảnh:
....
Tên này thật đúng là lạn đường cái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vì thế trong phòng Diệp Xu Xu liền thêm một cái gọi là tiểu cẩu cẩu tiểu bạch, tiểu cẩu tinh lực luôn là thực tràn đầy, một hai ngày đầu, nó còn có chút thẹn thùng, sau lại lúc quen thuộc hoàn cảnh cùng người thì, liền hoàn toàn thả bay tự mình. Ở trong sân rải hoan mà chạy loạn nơi nơi, còn thường xuyên đối với người xa lạ ngoại lai kêu gâu gâu. Bất quá tuổi nó quá nhỏ, ai cũng không coi nó ra gì!
Diệp Xu Xu thì sao, bản thân nàng thì thích tiểu miêu tiểu cẩu, vì tiểu bạch nàng còn đặc biệt làm đĩa bay theo nó chơi, cho nên tiểu bạch đặc biệt thích nàng.
Từ khi có tiểu bạch, Cửu công chúa và Thập công chúa càng cần mẫn chạy đến chỗ nàng, hai nha đầu tuổi cũng không lớn, đều là tuổi thích động vật nhỏ, có đôi khi vì tranh đoạt tiểu bạch, hai đứa còn cãi nhau, đối với chuyện này Diệp Xu Xu rất không biết nói gì, vì làm các nàng không cãi nhau, Diệp Xu Xu liền quy định hai người đạt được cùng tiểu bạch chơi đùa. Lúc này, hai người rốt cuộc không cãi nữa.
Tử Trúc Uyển lại khôi phục náo nhiệt ngày xưa.
Sau khi Huệ quý phi chết đi, Từ Ninh Cung ngừng nghỉ xuống, rốt cuộc Thái Hậu không hề buộc Khang Nguyên Đế trừng phạt Hoàng Hậu, lệnh cấm túc Tê Ngô Cung thực mau đã được triệt thoái. Rốt cuộc Hoàng Hậu lại được tự do.
Hoàng Hậu vừa ra, chuyện thứ nhất chính là đi chỗ Huệ quý phi ở, nhìn thấy cảnh tượng sau khi Huệ quý phi được an táng, người đi nhà trống, bà thổn thức không thôi, một địch nhân cùng bà trong tối ngoài sáng tranh đấu nhiều năm, thế nhưng cứ như vậy không rõ ràng đã chết.
Tâm tình Hoàng Hậu cực kỳ phức tạp, cảm thán nói:
- “Thật sự đáng tiếc, trước khi nàng chết, bổn cung cũng không thể nhìn thấy nàng.”
Ninh ma ma trong lòng hơi có chút buồn cười,
- “Chẳng lẽ nương nương còn tiếc hận nàng ta sao?”
- “Cũng không phải tiếc hận, chỉ là cảm thấy tiếc nuối thôi, bổn cung cũng chưa ra tay, nàng thế nhưng đã không còn như vậy, bổn cung còn nghĩ rằng ít nhất nàng ta còn có thể cùng ta lại triền mười năm nữa đấy!”
- “Không phải chuyện tốt sao? Nàng đã chết, trong cung này liền không ai có thể uy hϊế͙p͙ đến nương nương ngài, cũng không ai có thể uy hϊế͙p͙ đến Thái Tử điện hạ.”
Lời này ngược lại làm Hoàng Hậu trầm mặc, nếu nói uy hϊế͙p͙, Thất hoàng tử đối với Thái Tử mà nói căn bản là không xứng gọi là uy hϊế͙p͙, Huệ quý phi đối với bà mà nói cũng không tính uy hϊế͙p͙, nhiều lắm là cùng bà chia sẻ hoàng đế, làm bà không thoải mái thôi, ở trong cung này, chân chính sinh ra uy hϊế͙p͙ đối với bà chính là Thái Hậu.
- “Ninh ma ma, ngươi nói Huệ quý phi có thể chính là Thái Hậu giết hay không?”
- “Này……”
Ninh ma ma nghe được lời này ngẩn người, sau đó bà nói:
- “Nô tỳ thật đúng là khó mà nói, rốt cuộc không có chứng cứ rõ ràng.”
- “Ai da——”
Hoàng Hậu thở dài,
- “Nếu thật là Thái Hậu giết, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại Huệ quý phi thật đúng là người đáng thương, ở trong gia tộc như vậy, chuyện gì đều thân bất do kỷ, ngay cả nhi tử đều trở thành vật hi sinh, cuối cùng chính nàng ta đều đáp vào.”
Ninh ma ma nghe lòng có xúc động, bất quá bà một chút đều không đồng tình với Huệ quý phi,
- “Sớm biết hôm nay hà tất lúc trước? Huệ quý phi chính mình cũng không phải cái người tốt gì, mấy năm nay, nàng trong tối ngoài sáng hại chết bao nhiêu người? Nàng chính mình không tích đức làm việc thiện, kết quả báo ứng đến trên người nhi tử nàng cùng chính nàng, muốn nô tỳ nói, nàng chính là xứng đáng.”
Lời này làm Hoàng Hậu thực công nhận,
- “Nói cũng đúng, làm người ngàn vạn không thể giống nàng, đến cùng chỉ biết hại người hại mình.”
**** *** *** *** ****
Trời càng ngày càng lạnh, mùa đông năm nay tựa hồ so năm rồi tới sớm hơn một ít, mùa đông trong kinh thành khí hậu khô ráo, gió còn rất lớn, người đi ở trên đường bị gió lạnh thổi, da trên mặt dễ dàng xuất hiện nức nẻ thật nhỏ, vì bảo đảm độ ẩm, các cung nữ thích thoa mỡ heo trên mặt.
Các phi tử thì sao, phải cao cấp một chút, thoa hương cao trên mặt, bất quá trong cung hương cao cũng không dễ dùng, thoa dầu mỡ ở trên mặt thực không thoải mái, so sánh với mỡ heo chỉ là thêm một chút hương thơm mà thôi.
Lúc này Diệp Xu Xu làm kem hộ da liền có tác dụng, nói là kem hộ da, kỳ thật chính là dầu nghêu sò ở hiện đại, mất công nàng từ trước tra qua tư liệu phương diện này, biết một chút da lông, trải qua vô số lần thử cuối cùng làm ra nó.
Trong khoảng thời gian này, người dùng qua dầu nghêu sò nàng làm liền không một người nói không tốt, Tĩnh ma ma, Xuân Đào và Niệm Thu trong phòng nàng đều đặc biệt thích thứ này, vào đông thoa nó ở trên mặt thơm thơm, giữ độ ẩm phòng rạn nứt, lại còn sẽ không xuất hiện một tầng dầu bóng láng.
Thứ này cũng thực mau khiến cho Minh Hà và Lan Hương chú ý, sự tình ở Tử Trúc Uyển các nàng đều sẽ bẩm báo Thái Hậu, chuyện này cũng không ngoại lệ.
Bất quá lúc Thái Hậu nghe nói việc này cũng không để ở trong lòng, mấy ngày nay, Khang Nguyên Đế xa cách bà rất nhiều, từ sau khi Huệ quý phi chết, rốt cuộc bà không thấy hắn tới Từ Ninh Cung thỉnh an.
Rốt cuộc Hoàng đế vẫn là hoài nghi bà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sắc mặt Thái Hậu không tốt lắm, bà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không nghĩ tới thế nhưng tại trên sự kiện này té ngã, hiện giờ Thanh Dương đạo nhân dừng ở trong tay Diệp Xu Xu, chưa chừng, Diệp Xu Xu đã giao ông ta cho Khang Nguyên Đế, tưởng tượng đến đây, bà liền sốt ruột nổi lửa, sợ hắn sẽ nói ra một ít sự tình bất lợi với bà.
Thời gian kéo đến càng lâu, trong lòng bà càng bất an hơn, bà biết bà giết Huệ quý phi, Khang Nguyên Đế có thể nhịn, thậm chí bà giết Thất hoàng tử, Khang Nguyên Đế cũng có thể nhịn, bởi vì hai người này với hắn mà nói cũng không phải rất quan trọng.
Chính là, nếu Khang Nguyên Đế biết năm đó bà phái người đi giết hắn, làm cho hắn cùng Thái Tử phụ tử chia lìa, sau lại còn một lần phái người đi giết Thái Tử, không biết khi đó Khang Nguyên Đế còn có thể nhịn xuống hay không.
Nhớ tới những chuyện cũ năm xưa đó, biểu tình Thái Hậu tối tăm, nếu là năm đó bà thành công g!ết chết Thái Tử thật là tốt biết bao? Cũng đỡ sau lại hắn trở về, tạo thành nhiều phiền toái cho bà như vậy.
Còn có cái Diệp Xu Xu kia, nếu không phải cái nha đầu thúi này quá giảo hoạt, cũng không đến mức bà sẽ bại lộ ra, càng không đến mức hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng giết Huệ quý phi.
Thanh Dương đạo nhân từng nói, Diệp Xu Xu rất có thể sẽ thay đổi mệnh cách của Thái Tử, hiện giờ vừa thấy, ngược lại thật đúng là có vài phần đạo lý.
Bắc địa bên kia, người của bà chậm chạp tìm không thấy cơ hội xuống tay, mấy ngày này càng là hoàn toàn không có tin tức, nhìn dáng vẻ cũng không trông cậy vào bọn họ diệt trừ Thái Tử. Nếu như năm sau chờ hắn đại thắng mà về, vậy càng nhào lộn hắn.
Thái Hậu biết tình huống trước mắt thực bất lợi với bà, căn cứ tin tức gia tộc truyền đến, nói Khang Nguyên Đế đang phái người điều tra bọn họ, trong tộc đã có vài con cháu bị Kinh Triệu Doãn bắt, nếu như bị hắn tìm được nhược điểm gì khó lường, nhìn dáng vẻ Khang Nguyên Đế là khẳng định sẽ xuống tay với bọn họ.
Ở thời điểm Thái Hậu hết đường xoay xở, bắc địa lại truyền đến tin vui, nói Thái Tử bắt một thân vương Bắc Nhung làm tù binh, là thân nhi tử của hoàng đế Bắc Nhung.
Nghe nói lần này đánh lén vài toà thành trì Hạ Quốc, chính là một tay hắn kế hoạch, tin tức truyền đến, kinh thành một mảnh sôi trào, dân chúng một người làm quan cả họ được nhờ vỗ tay tỏ ý vui mừng, đầu đường cuối ngõ người kể chuyện đều đang khoa trương truyền miệng Thái Tử anh dũng như thế nào không sợ phá địch vô số. Trong lúc nhất thời, danh vọng Thái Tử càng cao.
Sau khi Diệp Xu Xu biết được tin tức, nàng ôm tiểu bạch phát ngốc trong chốc lát.
Thái Tử xuất chinh đã có hơn ba tháng, hai tháng này tuy rằng bọn họ sẽ lấy thư từ giao lưu, phần tin ngoại lệ ở trên đường một đi một về liền có mười bảy mười tám ngày, tin tức trong thư lạc hậu quá nhiều, phong thơ cuối cùng của nàng gửi đi mới hai ngày, cũng không biết hắn khi nào mới có thể nhận được…… Nếu như cho hắn biết Thất hoàng tử cùng Huệ quý phi đều đã chết, cũng không biết hắn sẽ có biểu tình gì……
Tiểu bạch ủi ủi đầu ở trong lòng nàng, tìm cái tư thế thoải mái ngủ ngon lành, thực mau nó đã đánh lên khò khè nhỏ.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn đen, Diệp Xu Xu đặt tiểu bạch vào ổ chó xong, thì trở lại trong phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng thì, nàng làm một giấc mộng.
Nàng thế nhưng một lần nữa mơ thấy Thái Tử khi còn nhỏ, cũng chính là A Bảo.
Hắn vẫn là A Bảo trong trí nhớ nàng, một tiểu nam hài bảy tám tuổi, từ sau khi bị thương khang phục, hắn một lần nữa về cái nhà nàng thuê lúc trước, bắt đầu tiếp tục kiếp sống bày quán trồng rau nuôi gà.
Diệp Xu Xu tận mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ trong trí nhớ bận bận rộn rộn, nàng biết chính mình lại xuyên qua, mũi nàng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
- “A Bảo……” Diệp Xu Xu kêu hắn.
Chính là lần này, hắn cũng đã nghe không được tiếng nàng.
- “A Bảo!”
Diệp Xu Xu chưa từ bỏ ý định, đi qua đi lại kêu hắn một tiếng, nhưng mà hắn vẫn là một chút phản ứng đều không có, nàng thử đi chụp vai hắn, nhưng mà tay lại xuyên qua thân thể hắn.
.....
Cho nên hết thảy chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao?
Chính là cái mộng này lại chân thật đáng sợ, giống như là hiện thực phát sinh vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
A Bảo trở nên trầm mặc rất nhiều, mỗi ngày một người độc lai độc vãng, sau lại ở trên phố gặp Lục thần y, Lục thần y nhận ra hắn, vì đưa hắn bình an hồi kinh, Lục thần y tìm tới lão Võ An Hầu.
Lão Võ An Hầu biết được hắn là nhi tử của Khang Nguyên Đế thất lạc nhiều năm, ông cực kỳ kích động, vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ đưa A Bảo bình an trở về.
Tuy ông nói như vậy, nhưng trên đường vẫn là gặp rất nhiều khúc chiết, đầu tiên dọc theo đường đi nơi nơi có người ở nơi nơi điều tra nam hài tử cỡ khoảng bảy tám tuổi.
Lão Võ An Hầu không biết trong đó có thể có người muốn hại hoàng tử hay không, vì bớt đi phiền toái, ông giả trang A Bảo thành nữ hài, cũng công bố hắn là nữ nhi của chính mình, lúc này mới bớt không ít chuyện.
Diệp Xu Xu thấy A Bảo mặc váy tiểu nữ hài, cột bím tóc, nàng rất buồn cười. Chính là A Bảo lại buồn không hé răng, dọc theo đường đi có vẻ cực kỳ nặng nề, người khác nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý tới.
Trước kia hắn không phải như thế!
Diệp Xu Xu không ngừng nhớ tới nụ cười của hắn, từ sau khi hắn cùng nàng ở bên nhau thì, hắn luôn thực vui vẻ, cùng nàng phảng phất có lời nói không xong.
Chính là hiện tại…… Nàng nhìn ngồi ở trong một góc, mặc kệ Địch Thanh Huyền cùng Địch Uyển Dung tuổi nhỏ nói bao nhiêu lời nói, trước sau trầm mặc không nói, Diệp Xu Xu chỉ có thể thở dài.
Sau lại hắn trở lại trong cung, gặp được phụ mẫu thân sinh của mình, thế nhưng cũng không có đặc biệt vui mừng, Hoàng Hậu kích động mà đi tới ôm hắn, đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên càng ngày càng không tốt, cuối cùng mạnh mẽ chống thân thể tránh thoát ra từ trong lòng ngực Hoàng Hậu.
Diệp Xu Xu lúc này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến sau lại, nàng phát hiện, chỉ cần có một người chạm vào hắn, tựa hồ hắn sẽ đặc biệt khó chịu, thậm chí sẽ toàn thân co rút, có đôi khi còn sẽ nôn khan…… Bộ dáng của hắn đặc biệt thống khổ, thái y căn bản tra không ra cái nguyên nhân gì.
Cảnh trong mơ từng màn hiện lên, A Bảo dần dần trưởng thành, chính là tật xấu hắn không thể bị người đụng vào vẫn luôn không đổi được, cái này làm cho cả người hắn trở nên càng ngày càng lạnh tuấn nghiêm túc. Tất cả mọi người cảm thấy hắn không thể tới gần, các hoàng tử công chúa đều sợ hắn.
Hắn tựa hồ cũng đã quen những ngày như vậy, một người độc lai độc vãng, sau lại một lần cơ duyên xảo hợp, hắn cứu Tống Tử Minh, rốt cuộc bên người mới thêm ra một tuỳ tùng trung thành và tận tâm……
Chính là hắn vẫn cô độc như cũ.
Mỗi đêm khuya tĩnh lặng, hắn luôn là một người ngồi ở trong phòng thanh lãnh, ngẫu nhiên ngồi xuống chính là cả ngày.
Có một năm, hắn một lần nữa trở về cái nhà lúc trước, nơi đó đã sớm đã có khách mới thuê chuyển đến.
Hắn trầm mặt, kêu người dọn hết thảy gia cụ trong tòa nhà đó đi, ngàn dặm xa xôi chuyển đến kinh thành, đặt ở trong tòa nhà lúc trước Tống Tử Minh mang nàng đi.