Thời tiết phương Bắc giá rét, có than không khói, các tướng sĩ sống tốt hơn rất nhiều, buổi tối ngủ thoải mái, ban ngày mới có tinh thần.
Bởi vì địa phương quân đội Hạ Quốc chiếm cứ là đồ vật liên hệ pháo đài của bộ lạc Bắc Nhung. Bắc Nhung bởi vì đoạt lại lãnh thổ, thường xuyên chạy tới đánh lén quân Hạ quốc, bọn họ cũng biết khó địch mười mấy vạn đại quân, cho nên luôn luôn đánh xong liền chạy cũng không ham chiến.
Quân Hạ quốc bị bọn họ chọc cực kỳ phiền, thường xuyên có tướng lãnh lòng đầy căm phẫn chủ động xin ra trận tiêu diệt hoàn toàn đám người Bắc Nhung đáng chết này. Bất quá, đều bị Thái Tử mạnh mẽ áp xuống.
Hiện giờ thời tiết giá rét, trên thảo nguyên tuyết trắng xóa, đối với bọn họ những người không quen thuộc địa hình mà nói, tấn công Bắc Nhung nguy hiểm quá lớn, càng quan trọng là tiếp viện lương thực cực kỳ khó khăn, nhóm lửa nấu cơm không dễ.
Vì thế chiến sự liền giằng co như vậy.
**** *** *** *** ****
Trong hoàng cung, Hoàng Hậu nghe nói biện pháp chế tác than không khói của Diệp Xu Xu giúp Thái Tử đại ân, bà cực kỳ vui mừng, ban thưởng Diệp Xu Xu vài thứ tốt, Diệp Xu Xu từ chối không được, chỉ có thể nhận.
Sau khi nàng rời đi, Hoàng Hậu nhìn bóng dáng nàng nở nụ cười vui mừng, cảm khái với Ninh ma ma:
- “Tiểu nha đầu này không tệ, có thể phân ưu với Thái Tử.”
Ninh ma ma cũng cười nói:
- “Đúng vậy đấy, ánh mắt nương nương không có sai.”
Hoàng Hậu tươi cười xán lạn, mấy ngày này nhi tử của bà bình an thuận lợi, Huệ quý phi liên tiếp ăn mệt, bà ta sống không quá hài lòng! Phiền lòng duy nhất của Hoàng Hậu chính là Thái Hậu lại đang cổ động đám đại thần trong triều cư*ng bức Khang Nguyên Đế tuyển tú, bất quá cũng may Khang Nguyên Đế không nghe bà ta, chỉ cần tâm Khang Nguyên Đế kiên định, tính Thái Hậu lại nhảy nhót cũng không được.
Từng ngày trôi qua như vậy, đảo mắt đã tới tháng 11, Ðại Uyên thấy cùng Thái Tử Hạ Quốc liên hôn vô vọng, tuy rằng Cổ Bác vương tử cùng Công chúa A Liên Na không có cảm giác gì, nhưng đám người đi theo đều thực thất vọng.
Hôm nay, thời điểm Diệp Xu Xu từ Nam thư viện đi ra vừa lúc gặp A Liên Na.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Công chúa A Liên Na mặc một bộ váy Ðại Uyên hoa lệ, màu đỏ cuốn khúc tóc dài đến eo, trên trán giắt đá quý màu lam, cực kỳ phong tình dị vực.
Nàng nhìn thấy Diệp Xu Xu, mặt nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh tới trước ôm lấy nàng,
- “Đa tạ ngươi ngày đó đã cứu mệnh ta.”
Dáng A Liên Na rất cao, dựa theo tiêu chuẩn hiện đại hẳn là cỡ 1m75, hơn nữa khung xương to, Diệp Xu Xu bị nàng duỗi tay ôm lấy cả người như là bị ủng vào trong lòng ngực nàng.
Diệp Xu Xu bị một mỹ nữ ngoại quốc ôm lấy nàng ngây ngốc, đợi hai người tách ra, Diệp Xu Xu có chút ngượng ngùng,
- “Không có gì, đây là ta nên làm.”
A Liên Na cười xán lạn,
- “Ta biết ngươi là một người đặc biệt thiện lương, thần minh sẽ phù hộ ngươi!”
Hai người nói vài lời nói, Công chúa A Liên Na đặc biệt hiền hoà, không có cái giá công chúa, hai người từng người văn hóa sai biệt lớn, nhưng ở cùng nhau cực kỳ hợp ý, trước khi đi Công chúa A Liên Na còn muốn đưa đá quý cho Diệp Xu Xu, bất quá bị Diệp Xu Xu cự tuyệt.
Đến tận sau đó, Công chúa A Liên Na đã thường xuyên đi vào trong cung đến thăm Diệp Xu Xu, trải qua chuyện lần trước đưa đá quý bị cự tuyệt, A Liên Na học thông minh, không chọn đồ vật quý trọng, đưa chút đặc sản của Ðại Uyên cũng không quá quý trọng như nho khô rượu vang đỏ vân vân...., Diệp Xu Xu liền không cự tuyệt.
Đương nhiên Diệp Xu Xu cũng có đáp lễ, trả lại chính là túi thơm khăn thêu còn có nước dưỡng da chính mình chế tác.
Công chúa A Liên Na đặc biệt thích nước dưỡng da nàng chế tác, hiện tại thời tiết khô ráo, làn da dễ dàng bị nứt nẻ, thoa cái này có thể giữ độ ẩm cho da, đối làn da cực kỳ tốt. Vì cảm tạ Diệp Xu Xu đưa nàng nước dưỡng da, A Liên Na đưa cho Diệp Xu Xu một khối pha lê lớn cỡ hai tấc tay.
Đúng, không sai, chính là pha lê.
Thời điểm Diệp Xu Xu thu được khối pha lê đó đã sợ đến ngây người! Bởi vì dựa theo trình độ công nghệ nơi này căn bản không có khả năng chế tạo ra pha lê. Lại còn có chế tác tinh thuần như vậy, thoạt nhìn không có một chút tạp chất.
Nàng kích động mà truy vấn A Liên Na có phải Ðại Uyên chế tạo pha lê hay không, A Liên Na nói nàng không biết cái gì kêu là pha lê, bất quá đây là thợ khéo trong cung bọn họ trong lúc vô ý làm được, thợ khéo cảm thấy chơi vui liền chế tác rất nhiều, nhưng phần lớn bên trong có rất nhiều tạp chất khó coi, chỉ có một khối này đặc biệt tinh thuần, Công chúa A Liên Na cảm thấy chơi vui liền vẫn luôn cất giữ, nàng cho rằng sẽ gả đến Hạ Quốc, liền đem thứ này đặt ở trong rương của hồi môn mang tới đây.
Diệp Xu Xu bừng tỉnh, nguyên lai là như thế này, nàng còn tưởng rằng Ðại Uyên đã nắm giữ công nghệ chế tác pha lê đấy!
Nếu thật nắm giữ chế tác pha lê, vậy thì rất lợi hại, tác dụng của pha lê quá lớn, không chỉ có có thể làm cửa kính cửa sổ, còn có thể làm kính hội tụ, kính viễn vọng, kính hiển vi……
Nghĩ đến đây, mắt Diệp Xu Xu bỗng dưng sáng ngời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đúng nha, nàng có thể sử dụng khối pha lê này để làm kính viễn vọng! Xem độ dày này hẳn là có thể làm ra một cái kính viễn vọng.
Nàng xem như trân bảo nâng khối pha lê đó hưng phấn trở lại Tử Trúc Uyển, liền bắt đầu vẽ đồ án kính viễn vọng. Nàng chưa làm qua kính viễn vọng, chỉ có thể dựa vào tri thức cơ bản học được trước kia để thiết kế.
Tĩnh ma ma cùng Xuân Đào Niệm Thu cũng không biết nàng đang vẽ cái gì? Chỉ nhìn thấy nàng ở lỳ trong phòng vẽ, nàng vẽ bản vẽ đầy bàn, cuối cùng vẫn là không có vừa lòng.
- “Cô nương, người đang làm cái gì vậy?” Tĩnh ma ma bưng canh gà đi vào hỏi.
Diệp Xu Xu cực kỳ phiền não, nàng biết kính viễn vọng là kính lồi cùng kính lõm hợp với nhau tạo ra, mà kính viễn vọng là ống trước lớn hay là ống sau lớn nàng lại đã quên.
Nàng đoan trang vẽ ra bản vẽ, vẫn cứ không hài lòng, vò bản vẽ thành một cục, nghe được Tĩnh ma ma nói, nàng quay đầu hỏi:
- “Ma ma, ta có thể ra cung một chuyến không?”
Tĩnh ma ma kỳ quái nói:
- “Cô nương là có chuyện gì sao?”
Diệp Xu Xu chưa nói phải làm kính viễn vọng, nàng sợ đến lúc đó làm không được làm mọi người không vui một hồi, chỉ nói muốn làm vài thứ, nhưng trong cung không có thợ.
Tĩnh ma ma cười nói:
- “Ai nói trong cung không có thợ, phủ Nội Vụ có rất nhiều người giỏi tay nghề!”
Bà nói không sai, một ít thái giám phủ Nội Vụ thật đúng chính là người tay nghề giỏi, Tĩnh ma ma mang Diệp Xu Xu tới đó, quản sự thái giám nhìn thấy Tĩnh ma ma cúi đầu khom lưng, nghe xong sự tình Diệp Xu Xu phân phó cũng liên tục gật đầu.
- “Thỉnh Diệp cô nương yên tâm, ngài công đạo chúng ta nhất định sẽ làm thỏa đáng cho ngài!”
Diệp Xu Xu chủ yếu phân phó bọn họ cắt khối pha lê này thành hai khối, mài thành hình tròn lớn nhỏ tương đồng với kính lồi cùng kính lõm, vì có thể làm cho bọn họ nghe hiểu, nàng còn họa ra dáng vẻ kính lồi cùng kính lõm, sau đó nàng còn vẽ một cái ống, yêu cầu ống có thể co duỗi, khảm kính lồi lõm ở phía trước ống là được.
Quản sự thái giám nghe cách làm đồ vật quái lạ này trong lòng tương đương buồn bực, bất quá vẫn là dựa theo Diệp Xu Xu yêu cầu mài kính lồi lõm, làm ống kính có thể co duỗi.
Vài ngày sau, Diệp Xu Xu lại đây lấy đồ, kính lồi lõm mài tương đối không tệ, thế nhưng dáng vẻ kính viễn vọng quái quái.
Diệp Xu Xu quan sát một phen, biết chính mình lầm, đổi vị trí kính lồi lõm ngược lại, vì thế nàng ngượng ngùng mà nói quản sự thái giám thay đổi ống kính một chút, thái giám nghe xong khóe miệng vừa kéo, ống là làm bằng đồng, tốn thời gian tốn sức, lúc ấy làm sao nàng không nói sớm? Làm hại bọn họ còn phải bận việc thêm một hồi.
Diệp Xu Xu xấu hổ mà nhét vào tay thái giám hai mươi lượng bạc,
- “Công công thật xin lỗi, bạc này coi như là cho mọi người dùng để uống rượu, chờ các ngươi làm tốt cái này cho ta, ta còn có thâm tạ!”
Quản sự thái giám thu hai mươi lượng bạc kia vào ống tay áo, trên mặt một lần nữa tươi cười,
- “Việc rất nhỏ, tất nhiên chúng ta sẽ làm thỏa đáng cho cô nương!”
Ba ngày sau, ống kính viễn vọng một lần nữa làm tốt, Diệp Xu Xu thấy kính viễn vọng cùng trong ấn tượng giống nhau như đúc quả thực vui vẻ hỏng rồi, nàng lấy tới thử một lần, cảnh tượng nơi xa quả nhiên gần rất nhiều, nhìn xa hiệu quả chuẩn! Hơn nữa thái giám còn dựa theo yêu cầu của nàng làm nắp kính, như vậy thấu kính không dễ dàng bị ô nhiễm.
Vì cảm tạ bọn thái giám làm kính viễn vọng, Diệp Xu Xu cực kỳ hào phóng cho mỗi người năm mươi lượng bạc, mọi người bắt được tiền vui vẻ ra mặt, chỉ khen Diệp Xu Xu hào phóng phúc hậu, thế nhưng cho bọn họ nhiều tiền như vậy.
Quản sự thái giám còn vỗ ngực nói về sau nếu Diệp Xu Xu có cái gì muốn làm, cứ việc tới tìm bọn họ, bọn họ nhất định tận tâm tận lực!
Tóm lại hai bên đều thực vừa lòng.
Diệp Xu Xu nâng kính viễn vọng mới ra lò trở lại Tử Trúc Uyển, Xuân Đào và Niệm Thu nhìn thấy cái đồ chơi mới lạ cực kỳ tò mò, đợi dùng qua xong đều kinh ngạc không khép miệng được, hai cái nha đầu đều tranh đoạt chơi kính viễn vọng.
Tĩnh ma ma thấy các nàng cướp đồ của Diệp Xu Xu chơi sung sướng, bà lắc đầu, hai nha đầu này ở Tử Trúc Uyển lâu rồi, bị Diệp Xu Xu chiều hư, hôm nào bà nhất định phải dạy dỗ các nàng đàng hoàng một lần.
Cái kính viễn vọng độc nhất vô nhị ở trên đời này cuối cùng bị Diệp Xu Xu gửi tới phương Bắc.
Thái Tử nhận được kính viễn vọng là lúc bọn họ vừa mới bị Bắc Nhung đánh lén, tuy rằng đối phương không chiếm được tiện nghi, nhưng Bắc Nhung cứ quấy rầy như vậy, rất nhiều tướng sĩ trong quân doanh đã càng ngày càng bất mãn, ý nguyện tấn công Bắc Nhung càng ngày càng mãnh liệt.
Thái Tử cân nhắc lợi hại, đối với tiến công vẫn cứ giữ thái độ bảo thủ, bất quá lúc hắn căn cứ theo Diệp Xu Xu giải thích dùng qua kính viễn vọng thì, mắt mở to sáng ngời.
Nguyên nhân trong đó, chỉ vì thứ này đối với hành quân đánh giặc quá hữu dụng, tới quá đúng lúc!!
Hai ngày sau, Thái Tử đứng ở trên một sườn núi, dùng kính viễn vọng xem rõ ràng tình huống đại doanh quân địch, trại chủ tướng, kho lúa, chuồng ngựa nơi nơi đều trốn không qua đôi mắt hắn.
Cùng ngày Bắc Nhung đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh lén, còn chưa có đánh đâu, kho lúa đã bị đốt, chiến mã bị hạ độc, thương vong vô số, chủ tướng nghe được tin tức giận không thể át, kết quả binh lính Hạ Quốc vọt vào tới thẳng liều trướng bắt sống hắn.
Hạ Quốc không tốn bao nhiêu sức lực liền tiêu diệt hai vạn nhân mã Bắc Nhung.
Tướng quân Bắc Nhung bị bắt thì tức giận mắng to Thái Tử đê tiện xảo trá, thế nhưng vô sỉ đến đốt kho lúa bọn họ, độc chết chiến mã bọn họ!
Thái Tử ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lễ nói:
- “Đê tiện? Vô sỉ? So không được các ngươi Bắc Nhung cầm thú không bằng, tàn sát cướp bóc bá tánh tay không tấc sắt của ta!”
Trận đại thắng này đánh đặc biệt nhẹ nhàng, thật nhiều binh lính Hạ Quốc cũng chưa phản ứng lại, bọn họ đã công phá đại doanh địch nhân thắng lợi. Chính là mặc kệ thế nào, đánh thắng trận chung quy là đáng giá vui mừng, các tướng sĩ mỗi người đều hỉ khí dương dương tinh thần phấn chấn, đảo qua bị Bắc Nhung đánh lén bị đè nén ủy khuất.
Bữa tiệc khánh công, rất nhiều tướng lãnh đều tò mò mà dò hỏi Thái Tử điện hạ làm sao mà quen thuộc tình huống đại doanh Bắc Nhung như thế, Thái Tử khóe môi cười cười, lấy ra kính viễn vọng, triển lãm cho mọi người xem.
Các tướng quân từng người dùng qua kính viễn vọng thì đều sợ ngây người.
Trời ạ! Đây là cái thần binh lợi khí gì!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Các tướng quân ở đây không một ai không rõ ràng thứ này ở trên chiến trường có thể phát huy tác dụng, nhìn kính viễn vọng, rất nhiều nhân tâm đầu lửa nóng, mắt thèm đến không thôi, chính bọn họ cũng muốn có một cái bảo bối như vậy!
Có tướng quân lớn mật da mặt dày hỏi:
- “Điện hạ, chỗ ngài còn có loại bảo bối này hay không? Có thể ban thưởng cho thần một cái hay không?”
Hắn vừa hỏi ra khỏi miệng, các tướng quân ở đây đều mắt trông mong nhìn Thái Tử, ngay cả Địch Thanh Huyền cũng đặc biệt chờ mong mà nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử nhấp ngụm trà, nói:
- “Nếu kính viễn vọng này còn có, cô tuyệt đối sẽ không bủn xỉn, chỉ tiếc đây là độc phẩm, thế gian chỉ một cái này....”
Các tướng quân nghe nói đã không có, đều thực thất vọng, bất quá mọi người cũng đều có thể lý giải, một cái thần binh lợi khí như vậy, nếu như mỗi người đều có, vậy còn lợi hại sao?
Bất quá vẫn là có người chưa từ bỏ ý định, truy vấn Thái Tử người chế tác kính viễn vọng là ai, mọi người vừa nghe lại bốc cháy lên hy vọng, nếu người nọ có thể làm một cái, khẳng định cũng có thể làm cái thứ hai!
Thái Tử biết kính viễn vọng này vừa ra, mặc dù tương lai trở về, khẳng định các tướng quân cũng sẽ tìm mọi cách tìm ra người làm kính viễn vọng, cho nên hắn nói thẳng,
- “Là Ninh Viễn Hầu chi nữ Diệp Xu Xu sở chế, bất quá thấu kính thế gian chỉ có một khối, bị lấy đi làm thành cái kính viễn vọng này.”