Sau khi từ Hồng Lư Tự trở về thì, Cửu công chúa tựa như con trùng nhỏ theo đuôi xoay quanh Diệp Xu Xu, hỏi cái này hỏi kia, biết được nàng bình an không việc gì xong, Cửu công chúa lại hỏi Diệp Xu Xu:
- “Tỷ tỷ gặp qua cái Ðại Uyên công chúa kia không? Dáng vẻ nàng ta có đẹp không?”
Diệp Xu Xu gật đầu,
- “Xác thật rất đẹp.”
Cửu công chúa chớp chớp mắt,
- “Vậy tỷ còn cứu nàng ta? Chẳng lẽ tỷ không sợ Thái Tử ca ca sẽ bị Ðại Uyên công chúa đoạt đi sao?”
Diệp Xu Xu hỏi lại:
- “Ý của công chúa là muốn tiểu nữ thấy chết mà không cứu?”
Cửu công chúa nghẹn lại, nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng, nàng cảm thấy người hẳn là vẫn phải cứu, bằng không Ðại Uyên công chúa chết ở chỗ bọn họ, bọn họ cũng không dễ dàng nói chuyện với Ðại Uyên.
Diệp Xu Xu trở về không bao lâu, Khang Nguyên Đế biết được tin tức, vì cảm tạ Diệp Xu Xu, ông đặc biệt phái đại thái giám cận thân của ông đưa ban thưởng tới, đó là một thanh ngọc như ý màu xanh biếc.
Xuân Đào và Niệm Thu nhìn thấy Diệp Xu Xu được Hoàng Thượng ban thưởng đều thật vui mừng, chỉ có Tĩnh ma ma nhìn mặt Diệp Xu Xu hiện ra tiều tụy, thở dài:
- “Cô nương, ngài mệt mỏi đi? Muốn nghỉ ngơi hay không?”
Diệp Xu Xu gật gật đầu, giao ngọc như ý cho Xuân Đào, đang muốn vào nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này trong viện lại có người tới nữa, tiến vào chính là một thái giám cùng một đạo sĩ.
Đạo sĩ ước chừng hơn 60 tuổi, đầu đầy tóc bạc đôi mắt sáng ngời.
Diệp Xu Xu không quen biết hai người này, Tĩnh ma ma lại nhận biết, tên thái giám là ở Từ Ninh Cung tên là Thường Phúc, mà đạo sĩ lại là cao nhân đắc đạo rất có danh vọng trong kinh thành, pháp hiệu Thanh Dương, mọi người đều xưng hô hắn là Thanh Dương đạo sĩ.
Thanh Dương đạo sĩ nhìn thấy Diệp Xu Xu ánh mắt ngưng tụ, mặt lộ ra kinh ngạc.
Thường Phúc cười, nói sáng tỏ ý đồ đến:
- “Thái Hậu nghe nói đêm qua Diệp cô nương vì cứu Ðại Uyên công chúa mà trúng độc, cực kỳ lo lắng, cố ý phái Thanh Dương đại sư lại đây xem cho cô nương.....”
Diệp Xu Xu nghe xong lời này, trong lòng nàng âm thầm kỳ quái, nếu là tới xem thân thể của nàng, vì sao không phái thái y lại đây, mà là phái tới một tên đạo sĩ?
Bất quá đối phương có lòng tốt, nàng cũng không thể cự tuyệt, cho nên nàng gật gật đầu, đang muốn để cho Thanh Dương đạo sĩ bắt mạch. Lúc này, Ninh ma ma nhận được tin tức nên hoả tốc đuổi tới.
Ninh ma ma nhìn thấy hai người trong viện, bà biến sắc, bước nhanh đi qua kéo Diệp Xu Xu đến phía sau mình không cho Thanh Dương đạo sĩ đụng vào Diệp Xu Xu.
Thường Phúc sắc mặt biến đổi, hỏi:
- “Ninh ma ma, ngươi làm gì vậy?”
Ninh ma ma hắng giọng, nói:
- “Xin lỗi Thường công công, Hoàng Hậu nghe nói Diệp cô nương đã trở lại, nói muốn triệu kiến nàng.”
Thường Phúc nhíu mày,
- “Liền tính muốn triệu kiến, cũng không vội nhất thời này đi? Đợi Thanh Dương đại sư xem qua Diệp cô nương cũng là giống nhau.”
Ninh ma ma cười nói:
- “Hoàng Hậu đã sắp xếp vài thái y khám cho Diệp cô nương, Hoàng Hậu nương nương đã đợi hồi lâu, nô tỳ vội vã trở về phục mệnh với Hoàng Hậu nương nương đây! Thường công công, nô tỳ xin lỗi không tiếp được.”
Bà nói xong không hề để ý tới hai người bọn họ, lôi kéo Diệp Xu Xu vẻ mặt khó hiểu đi ra ngoài.
Đợi đi ra cửa viện, Ninh ma ma nói với Diệp Xu Xu:
- “Cô nương, về sau Thái Hậu phái người trong cung tới, ngài ngàn vạn lần phải đề phòng.”
Diệp Xu Xu kỳ quái nói:
- “Vì sao? Đêm qua ta nghe nói là Thái Hậu nương nương đưa ra Băng Tằm để cứu ta mà.”
Ninh ma ma thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói sự tình Hoàng Hậu làm sao từ chỗ Thái Hậu mượn được Băng Tằm cho nàng, Diệp Xu Xu nghe xong sắc mặt thay đổi lại đổi, nàng không nghĩ tới nguyên lai Băng Tằm kia thế nhưng được đến như vậy!
Cuối cùng Ninh ma ma nói:
- “Đêm qua Hoàng Hậu nương nương làm như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, bằng không làm sao mà Thái Hậu cho mượn Băng Tằm?”
Trong lòng Diệp Xu Xu cực kỳ rối rắm, bất quá nàng vẫn là thực cảm tạ Hoàng Hậu, nếu không phải bà từ chỗ Thái Hậu lấy được Băng Tằm, chỉ sợ ngay cả mạng sống của nàng cũng không còn.
Ninh ma ma nói:
- “Thái Hậu không phải là mẹ đẻ Hoàng Thượng, xưa nay Hoàng Hậu nương nương chúng ta cũng bất hòa với Từ Ninh Cung, đêm qua Hoàng Hậu nương nương nói với Thái Hậu như vậy, nói vậy có khả năng Thái Hậu đã nhớ kỹ cô nương ngài.”
Nghe xong lời này, Diệp Xu Xu không còn lời nào để nói, nàng cảm thấy chính mình giống như không thể hiểu được bị trói ở trên thuyền Hoàng Hậu này.
**** *** *** *** ****
Sau khi Diệp Xu Xu bị Ninh ma ma mang đi, sắc mặt Thường Phúc không tốt lắm, Tĩnh ma ma trong lòng rõ ràng Ninh ma ma làm như vậy khẳng định là ý của Hoàng Hậu.
Bà tươi cười hòa ái mà đi đến trước mặt Thường Phúc nói:
- “Thường công công, Diệp cô nương đã đi rồi, chỗ chúng ta cũng không chuẩn bị nước trà gì đó, ngài xem……”
Đây là ý tứ đuổi khách. Thường Phúc trong lòng một trận bực bội, bất quá hắn vẫn là đưa một gương mặt tươi cười, nói:
- “Cũng thế, xác thật hôm nay là không khéo chút, ngày khác ta lại qua đây cũng là giống nhau.”
Tĩnh ma ma nghĩ thầm, ‘ Sao, ngày mai bọn họ còn muốn đến à? Còn chưa có xong có đúng không? ’
Thường Phúc cùng Thanh Dương đạo sĩ ăn bế môn canh*, hai người cùng nhau rời khỏi Tử Trúc Uyển, vừa đi ra cửa viện, Thường Phúc liền nổi giận đùng đùng,
- “Hoàng Hậu thật sự quá không coi ai ra gì, thế nhưng ngay cả Thái Hậu nương nương đều không để ở trong mắt! Chờ trở lại Từ Ninh Cung, ta nhất định phải đem chuyện vừa rồi nói với Thái Hậu!”
(Chú thích: Bế môn canh là bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà - từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn bế môn canh)
Thanh Dương đạo sĩ vuốt vuốt râu, nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy tướng mạo Diệp Xu Xu, ông hơi hơi nheo mắt.
Chờ tới Từ Ninh Cung, Thường Phúc thêm mắm thêm muối nói ra sự tình ở Tử Trúc Uyển, Thái Hậu nghe xong tất nhiên là vạn phần bực bội, Huệ quý phi đứng ở một bên yên lặng không nói gì!
Chờ bọn họ phát xong bực tức, Huệ quý phi giúp Thái Hậu thuận thuận khí, ôn nhu nói:
- “Cô mẫu ngài cũng không cần tức giận như thế, theo thần thϊế͙p͙ thấy, sở dĩ Hoàng Hậu nóng vội lập tức phái người tới đem Diệp Xu Xu đi, chỉ sợ là không muốn để cho Thanh Dương đại sư bắt mạch cho Diệp Xu Xu mà thôi.”
Nghe xong lời này, Thái Hậu quay đầu nhìn bà,
- “Ngươi lời này là ý gì?”
Huệ quý phi vẫn chưa nói tiếp, mà là hỏi Thanh Dương đạo sĩ,
- “Ta nghe nói đại sư ngài có bản lĩnh nhìn thấy tương lai, nếu ngài đã gặp qua cái Diệp Xu Xu kia, nói vậy cũng nhìn ra tướng nàng, đại sư ngài nói xem, tướng nàng có hoài thai không?”
Thanh Dương đạo sĩ cười nói:
- “Quý Phi nương nương thật sự tuệ nhãn, tuy rằng lão đạo vẫn chưa bắt mạch cho nàng kia, nhưng lão đạo liếc mắt một cái liền nhìn ra được, Diệp Xu Xu vẫn là hoa cúc đại khuê nữ.”
Ông nói xong, Thái Hậu kinh ngạc nói:
- “Cho nên ý của ngươi là nàng vẫn chưa hoài thai con nối dõi của Thái Tử?”
Thanh Dương đạo sĩ gật đầu.
Thái Hậu nghe xong vừa vui vừa bực, vui chính là Diệp Xu Xu vẫn chưa hoài thai con nối dõi của Thái Tử, bực chính là tối hôm qua thế nhưng bà bị Hoàng Hậu lừa!
Huệ quý phi nói:
- “Như thế xem ra, giống Thái Tử điện hạ mệnh không thê cũng không có giải trừ?”
Thái Hậu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Sở Vân Lan vẫn luôn không có con nối dõi, vậy vị trí Thái Tử của hắn sẽ không có khả năng vững chắc, phe phái Hoàng Hậu cũng không đáng để lo.
Thanh Dương đạo sĩ nghe xong lời này lại nhăn chặt mày, ông suy nghĩ thật lâu rồi chần chờ mở miệng nói:
- “Hôm nay tuy lão đạo nhìn ra nữ tử họ Diệp kia vẫn chưa hoài thai, chính là lão đạo cũng nhìn ra nàng kia tựa hồ là người có đại vận thế trong người.”
- “Lời này của ngài là có ý gì?” Huệ quý phi vội vàng hỏi, Thái Hậu cũng nhìn tới.
Thanh Dương đạo sĩ châm chước một phen, mở miệng nói:
- “Lão đạo tu hành nhiều năm, vận thế người thường, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bảy tám phần, nhưng vận thế nữ tử họ Diệp đó lại làm lão đạo khó có thể suy đoán, lão đạo xem tướng mạo nàng, tựa hồ nàng là người ‘ biến số ’ trăm năm khó gặp.”
Thái Hậu cùng Huệ quý phi vừa nghe lời này, đều kinh ngạc hỏi:
- “Như thế nào là người biến số?”
Thanh Dương đạo sĩ nói:
- “Hướng đại nói, người biến số có khả năng nghịch thiên sửa mệnh, chẳng những có thể sửa mệnh chính mình, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh những người khác, nàng tồn tại, sẽ làm tướng mạo vận mệnh những người ở chung quanh nàng phát sinh sửa đổi.”
Ông nói xong dừng một chút,
- “Liền tỷ như vị Ðại Uyên công chúa kia, thời điểm nàng ta mới vừa vào kinh, lão đạo từng gặp qua nàng một lần, liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng là người sắp chết, chính là nàng lại không có chết.”
Lời kế tiếp, Thanh Dương đạo sĩ không có nói. Thái Hậu cùng Huệ quý phi lại đều nghe rõ ràng.
Sở dĩ Ðại Uyên công chúa không có chết, là bởi vì Diệp Xu Xu cứu nàng.
Sắc mặt Thái Hậu thay đổi mấy lần, thực mau bà nghĩ tới một chuyện,
- “Vậy nàng tồn tại có thể thay đổi vận mệnh Sở Vân Lan hay không?”
Thanh Dương đạo sĩ có chút khó xử, nói:
- “Cái này chỉ sợ khó mà nói, người mang biến số cực kỳ thưa thớt, vận thế bọn họ là tính không ra, bất quá nếu nữ tử họ Diệp đó ở trong cung lâu dài đặc biệt là ở bên người Thái Tử, khẳng định sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với rất nhiều người.”
Sau khi Thanh Dương đạo sĩ rời đi, sắc mặt Thái Hậu âm trầm, quay đầu nói với Huệ quý phi:
- “Ngươi nghĩ cái biện pháp, trục xuất nàng đó xuất cung đi.”
Huệ quý phi gật đầu,
- “Dạ, cô mẫu.”
**** *** *** *** ****
Diệp Xu Xu đi vào Tê Ngô Cung, Ninh ma ma dẫn nàng tới trong viện, nàng không nghĩ tới thế nhưng ở trong sân thấy được Địch Thanh Huyền.
Địch Thanh Huyền là bị Hoàng Hậu kêu tới, hắn cũng không biết Hoàng Hậu triệu kiến hắn là vì chuyện gì, chờ nhìn thấy Diệp Xu Xu cũng tới đây, hắn cực kỳ kinh ngạc.
Trong viện, Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế mây uống ngụm trà, nhìn thấy Diệp Xu Xu đi vào, bà chậm rãi từ từ mở miệng:
- “Bổn cung là người không thích quanh co lòng vòng, hôm nay kêu hai người các ngươi cùng nhau tới chính là muốn hỏi chuyện này, hai người các ngươi phải trả lời đúng sự thật, rõ ràng không?”
Tuy Địch Thanh Huyền cùng Diệp Xu Xu không rõ Hoàng Hậu là có ý gì, bất quá hai người đều gật gật đầu.
Địch Thanh Huyền nói:
- “Bất luận nương nương yêu cầu chuyện gì, thần chắc chắn bẩm báo đúng sự thật.”
Hoàng Hậu buông chung trà, đứng lên, đánh giá hai người vài lần.
- “Bổn cung nghe nói hai người các ngươi đính thân qua?”
Lời này vừa ra, mặt Địch Thanh Huyền cứng đờ, Diệp Xu Xu thì thật hào phóng thừa nhận nói:
- “Đúng vậy, bất quá hôn ước đã sớm giải trừ.”
Hoàng Hậu hỏi:
- “Rốt cuộc lúc trước là bởi vì giải thích thế nào mà giải trừ hôn ước?”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu cùng Địch Thanh Huyền đều nhíu mày, hai người do dự một thời gian.
Hoàng Hậu nhìn ra hai người bọn họ khó xử, đôi tay bà chống nạnh, hừ lạnh nói:
- “Hai người các ngươi đừng xả cái gì bát tự không hợp linh tinh lấy cớ, bổn cung muốn nghe nói thật, các ngươi nếu là dám lừa bổn cung, bổn cung sẽ không cho các ngươi trái cây ngon để ăn!”
Ninh ma ma đứng ở một bên nghe xong lời này, chỉ cảm thấy đau đầu, khi nào đại tiểu thư của bà mới có thể có cái dạng Hoàng Hậu?
Địch Thanh Huyền cùng Diệp Xu Xu liếc nhau, cuối cùng, vẫn là Địch Thanh Huyền dẫn đầu mở miệng.
- “Hồi bẩm nương nương, cái này hết thảy đều là thần sai……”
Ngay sau đó hắn khay ra hết thảy tình hình thực tế.
- “……Lúc trước là thần bị ngôn luận của một nhà che hai mắt, xác thật Diệp Xu Xu cô nương đã ra tay cứu thần, thần lại không phân xanh đỏ đen trắng từ hôn nhục nhã Diệp cô nương……”
Hắn nói xong vẻ mặt hổ thẹn mà cúi đầu, từ sau khi từ hôn xong, trong đầu hắn luôn luôn thoáng hiện Diệp Xu Xu nói qua với hắn, hắn suy nghĩ thời gian rất lâu, cuối cùng vẫn là thừa nhận chính mình xác thật sai rồi.
Diệp Xu Xu đã cứu hắn, chẳng qua hắn bị phong thư than thở khóc lóc của Liễu thị khơi dậy lửa giận, cho nên mới phủ định toàn bộ ân tình của Diệp Xu Xu.
Hoàng Hậu nghe xong hắn nói, bà nghĩ thầm nguyên lai là như thế này, bà đã nói mắt bà xem người như thế nào sẽ có sai? Diệp Xu Xu nha đầu này thấy thế nào đều không giống như là cái loại nữ tử có nhiều tâm tư.....
Chân tướng đã được phơi bày ra, Hoàng Hậu vui vẻ lên, bà kéo tay Diệp Xu Xu nhìn nhìn,
- “Thân thể thế nào rồi?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Đã khá hơn nhiều, đa tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm.”
Hoàng Hậu tâm tình rất tốt, xem Diệp Xu Xu càng thuận mắt, bà để Địch Thanh Huyền qua một bên, tay lôi kéo Diệp Xu Xu đi vào trong phòng hỏi han ân cần.
Qua một hồi lâu, Ninh ma ma thấy Hoàng Hậu đã hoàn toàn quên Võ An Hầu, bà nhịn không được đi qua nhỏ giọng nhắc nhở một chút.
Hoàng Hậu " a " một tiếng,
- “Vậy ngươi kêu Võ An Hầu chính mình trở về đi.”
Ninh ma ma âm thầm phun trào, Hoàng Hậu nương nương thật đúng là có con dâu liền đã quên ân nhân. Bà đi đến trong viện, nói Địch Thanh Huyền hắn có thể đi trở về.
Địch Thanh Huyền yên lặng không nói gì, nhìn thoáng qua trong phòng, xoay người rời khỏi Tê Ngô Cung.
Diệp Xu Xu bị Hoàng Hậu nhiệt tình làm đến thiếu chút nữa chống đỡ không được, trước khi đi Hoàng Hậu còn ban thưởng thật nhiều nhân sâm tổ yến lộc nhung.
Diệp Xu Xu rời đi xong, Ninh ma ma nhịn không được nói:
- “Nương nương, hôm nay vì sao ngài lãnh đạm với Võ An Hầu như thế?”
Trước kia người Địch gia tới Tê Ngô Cung, Hoàng Hậu trước nay đều là nhiệt tình chiêu đãi, tuyệt đối không thể sẽ giống vừa rồi làm lơ người ta.
Hoàng Hậu bĩu môi nói:
- “Mới vừa rồi ngươi không có phát hiện, sau khi Diệp Xu Xu tới thì, Địch Thanh Huyền dường như không có hồn, luôn luôn trộm nhìn nàng hai mắt. Bổn cung nhìn thấy thật là nổi lửa, làm sao hả? Chẳng lẽ hắn còn dám mơ ước con dâu của bổn cung sao?! Hừ!”
Ninh ma ma nghe xong lời này, lanh lẹ mà ngậm miệng lại.
Hoàng Hậu phát xong bực tức, bà hỏi Ninh ma ma:
- “Hôm nay, có phải Thái Hậu phái người tới Tử Trúc Uyển hay không?”
Ninh ma ma gật đầu,
- “Đúng vậy, nô tỳ vừa đuổi tới nơi đó, liền nhìn thấy Thường Phúc công công còn có Thanh Dương đạo sĩ đã ở nơi đó. May mắn nô tỳ tới kịp thời, lúc này mới không để cho hai người bọn họ đụng tới Diệp cô nương.”
Hoàng Hậu chép chép miệng,
- “Bổn cung đã biết cái lão thái bà chết tiệt kia nhất định sẽ phái người tới đó.”
Ninh ma ma lo lắng sốt ruột,
- “Chính là giấy không thể gói được lửa mà, nếu là Thái Hậu bởi vậy quở trách nương nương ngài, nói ngài lừa gạt bà ta, thật là làm sao bây giờ?”
Hoàng Hậu lại nói:
- “Cái này có cái gì phải sợ hả? Đến lúc đó làm Diệp Xu Xu thật sự hoài thai, không phải được sao?”
Ninh ma ma không còn lời nào để nói, tâm bà nói không môi giới chưa cưới hỏi, làm Diệp Xu Xu một cái hoa cúc đại khuê nữ hoài thai hài tử, cũng thật mệt Hoàng Hậu nghĩ ra được.
**** *** *** *** ****
Ngày hôm sau, đột nhiên Từ Ninh Cung náo loạn lên.
Nói là Băng Tằm của Thái Hậu bị Diệp Xu Xu độc chết.
Hoàng Hậu nghe được tin tức giận tím mặt, mắng to nói:
- “Cái lão thái bà kia lại nghĩ chỉnh cái chuyện xấu gì?!”
Ninh ma ma nhanh chóng nói:
- “Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu đã kêu Hoàng Thượng tới, ngài muốn tới nhìn xem hay không?”
Hoàng Hậu cả giận nói:
- “Đi, đương nhiên bổn cung phải đi, bằng không nói cái gì đều để cho bà ta nói!”
Ngay sau đó bà không hề trì hoãn, ngồi trên bộ liễn liền trực tiếp đi Từ Ninh Cung.