Diệp Xu Xu làm một giấc mộng, nàng mơ thấy chính mình một mình một người xuất hiện ở nơi băng thiên tuyết địa, chung quanh đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ, nàng lạnh cả người phát run, ở thời điểm nàng cho rằng nàng sắp đông chết, bên người nàng đột nhiên xuất hiện một con kỳ lân lông nhung to lớn.
Con kỳ lân đó thật lớn thật lớn, bao trọn cả người nàng, lại còn rất ấm áp, chính là không đủ mềm mại. Bất quá cái này đã làm nàng thực vui vẻ.
Nàng ôm con kỳ lân trái cọ phải cọ, trên người con kỳ lân có một luồng huân hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi, chính là nó không thế nào nghe lời, nàng muốn lay nó, vói tay vào trong lòng ngực ấm áp nhất của nó, thế nhưng nó lại không muốn!
Nàng lẩm bẩm lầm bầm trong chốc lát, con kỳ lân từ bỏ giãy giụa, vì thế nàng liền vui sướng mà lay nó hết, thân thể dính sát vào ở trên người nó. Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể con kỳ lân càng ngày càng cao, nàng than thở một tiếng, thân thể cũng dần dần thoải mái lên.
Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào.
Diệp Xu Xu nhắm mắt lại mặt mỉm cười, ôm con kỳ lân cọ cọ, đột nhiên, nàng cảm thấy có chút không thích hợp.
Con kỳ lân này như thế nào giống như không có lông? Không chỉ không có lông, lại còn có cực kỳ bóng loáng?
Nghĩ như vậy, Diệp Xu Xu mơ mơ màng màng mở to mắt.
Ánh vào mi mắt chính là một khối ngực rắn chắc da thịt rõ ràng.
Rõ ràng là ngực nam nhân.
Mà giờ phút này nàng tựa như con bạch tuộc, sử dụng cả tay chân dính vào trên người hắn.
Trong đầu Diệp Xu Xu “Ong” một tiếng.
Lại hướng lên trên, nàng thấy được một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, càng khủng bố chính là, người nọ đúng là Thái Tử, giờ phút này hắn trợn tròn mắt đang lẳng lặng nhìn nàng.
Diệp Xu Xu:
!!!
Trong phút chốc, trong đầu nàng trống rỗng, nàng theo bản năng sợ hãi kêu “A” ra tiếng, nhanh chóng đẩy đối phương ra.
Đợi nàng cách khá xa chút, nàng thình lình phát hiện, vạt áo Thái Tử mở rộng ra... y phục không chỉnh tề, lộ ra tảng lớn cơ ngực cùng cơ bụng.
Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy “Ầm vang” một tiếng, một luồng khí huyết nảy lên trán nàng, nàng hả họng kêu,
- “A.....”
Chỉ hô được một nửa đã bị bàn tay to của Thái Tử bưng kín miệng.
Một cái tay khác của Thái Tử đang xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn một đêm không ngủ, đôi mắt một mảnh xanh đen.
- “Nàng kêu cái gì?”
Tiếng hắn mang theo nồng đậm mệt mỏi cùng khàn khàn.
Diệp Xu Xu bị hắn che miệng lại, “Ô ô ô” mà giãy giụa, nghĩ đến tối hôm qua chính mình cùng hắn ngủ một giấc, có khả năng nàng đã không thể hiểu được mà thất thân, bỗng dưng, hốc mắt nàng đỏ.
Ô ô ô, nàng rất xui xẻo a!
Thái Tử nâng cằm nàng lên, tức giận mà nói:
- “Khóc cái gì? Chẳng lẽ nàng còn ủy khuất sao? Tối hôm qua nàng làm sự tình với ta đều đã quên?”
Diệp Xu Xu trừng lớn đôi mắt, sự tình nàng làm với hắn? Nàng làm cái gì?
Thái Tử xụ mặt, chỉ vào chỗ mấy dấu răng trên ngực lên án nàng:
- “Ngủ cởi y phục ta thì thôi, thế nhưng còn cắn người?”
Diệp Xu Xu:
.....
Nàng nghẹn nước mắt trở về, nhìn dấu răng trên ngực hắn, đầu óc nàng có chút ngốc.
Đây là nàng làm? Nàng như thế nào không nhớ rõ?
Nói nữa, tối hôm qua nàng ôm rõ ràng là một con kỳ lân lông nhung…… Từ từ, Diệp Xu Xu khó có thể tin, hay là tối hôm qua nàng mơ thấy kỳ lân lông nhung thế thế nhưng là hắn?
Diệp Xu Xu:
……
Nghĩ đến đêm qua, nàng đối với con kỳ lân lại kéo lại cởi lại cọ lại sờ, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy máu cả người đều trào ra.
Thái Tử nhìn mặt nàng từ trắng biến thành đỏ, lại từ đỏ biến thành đỏ có thể lấy máu, khóe miệng hắn cong cong, tức khắc tâm tình rất tốt.
Tối hôm qua hắn nghẹn vất vả như vậy, nha đầu này lại ngủ đến không hề có cảm giác, còn ở trên người hắn nơi nơi châm ngòi thổi gió, lại cắn lại gặm lại sờ, cả người hắn đều sắp bị nàng tra tấn điên rồi, vô số lần đều muốn trực tiếp làm nàng, thế nhưng nghĩ đến nàng như bây giờ chỉ là bởi vì trúng độc, nếu thật sự hắn làm, chờ nàng tỉnh lại khẳng định sẽ trách hắn.
Cho nên hắn liều mạng khắc chế.
Suốt một đêm, hắn đều không có ngủ, thân thể căng chặt đều sắp nứt ra rồi, thẳng đến sau nửa đêm, rốt cuộc Diệp Xu Xu mới ngoan ngoãn không hề lăn lộn, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Thái Tử nghiến răng, thầm nghĩ chờ hắn cưới nàng vào cửa, hắn nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời sự tình buổi tối hôm nay, đến lúc đó, hắn cũng muốn làm nàng như vậy như vậy, để nàng nếm thử tư vị của mình tối hôm qua……
Diệp Xu Xu mặt đỏ có thể lấy máu, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Lục Cẩn ở bên ngoài nói:
- “Hai người các ngươi nên thức dậy đi, mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi.”
Thái Tử ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Diệp Xu Xu, Diệp Xu Xu thấy hắn bị nàng kéo ra ngực, bên trên còn có mấy dấu răng, nàng “ôi” một tiếng, khó lòng chịu đựng mà vùi đầu mình vào trong chăn.
Tâm tình Thái Tử rất tốt, đi xuống giường cầm y phục sửa sang đàng hoàng lại, bởi vì tối hôm qua bị Diệp Xu Xu rối loạn lăn lộn lung tung một đêm, quần áo hắn trở nên nhăn dúm dó, tóc cũng có chút rời rạc.
Hắn mở cửa, ngoài cửa, Lục Cẩn nhìn thấy đáy mắt hắn hai khối xanh đen, ông vuốt chòm râu, quan sát Thái Tử một phen, cuối cùng vẻ mặt ông thâm ý mà cười cười,
- “Điện hạ, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”
Thái Tử mặt vô biểu tình:
- “Đặc biệt tốt, cực tốt.”
Lục Cẩn cười hắc hắc, nhỏ giọng nói:
- “Đó là bởi vì điện hạ quá quân tử, nếu là hơi chút không quân tử như vậy, đêm qua điện hạ cũng không cần chịu tội kia.”
Thái Tử trừng ông một cái.
Lục Cẩn cười thực vui vẻ, nhấc chân đi vào cửa, nhìn thấy trên giường Diệp Xu Xu bọc chính mình trong đệm chăn không chịu gặp người, ông lại cười rộ lên, đi qua bắt mạch cho Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy đặc biệt khó lòng chịu đựng nổi, không muốn gặp người, nàng trùm chăn ở trên đầu, nghe được Lục Cẩn nói xong ý đồ đến thì, nàng chần chờ mà vươn ra một cánh tay.
Lục Cẩn xem mạch cho nàng xong, cười nói:
- “Xem ra dương khí trên người Thái Tử điện hạ đủ, Diệp cô nương, độc trên người cô nương đã hoàn toàn giải.”
Nghe được lời này, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy mặt trở nên càng nóng.
Thái Tử thấy thân thể nàng đã không có việc gì, hắn cong cong môi, săn sóc mà đưa Lục Cẩn ra ngoài.
Đi ra cửa, Lục Cẩn cười hỏi:
- “Không biết khi nào thì lão phu mới có thể uống được rượu mừng của Thái Tử điện hạ ngài vậy?”
Thái Tử sửa sửa vạt áo, khí phách hăng hái,
- “Lão tiên sinh xin yên tâm, nói vậy sẽ không lâu lắm!”
Lục Cẩn cười ha ha,
- “Được, mấy ngày này, lão phu vẫn luôn ở kinh thành, nếu Thái Tử có hỉ sự, trực tiếp phái người tới thông tri lão phu là được.”
Thái Tử gật đầu,
- “Đây là tự nhiên.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nói xong việc tư, còn có việc công phải làm.
Tối hôm qua Thái Tử đánh ngất nữ thích khách cực kỳ ngoan cố, mặc kệ lại như thế nào nghiêm hình khảo vấn cũng không chịu nói ra một chữ, không canh giữ cẩn thận một cái, nàng liền muốn tự sát, đơn giản thân vệ cận thân của Thái Tử cũng không phải ăn chay, trói nàng kín mít, muốn chết cũng không chết được.
A Liên Na cùng Cổ Bác cố ý tới xem nàng, hai người cũng chưa gặp qua nữ tử này, dưới tra xét mới phát hiện, tuy rằng tướng mạo nữ tử này xem cũng là người Tây Vực, nhưng căn bản là không phải đi cùng bọn họ tới, mà là rất có khả năng đã trà trộn vào ở thời điểm bọn họ vào kinh thành.
Tin tức này cũng làm sắc mặt quan viên Hồng Lư Tự ngưng trọng. Tối hôm qua, bọn quan viên Hồng Lư Tự suốt một đêm cũng không ngủ, sợ lại sẽ bại lộ ra cái gì?
Hồng Lư Tự khanh càng là lo sợ bất an, tự mình canh giữ ở dưới lầu công chúa Ðại Uyên một đêm.
Lục Cẩn kiểm tra xong chủy thủ của nữ thích khách dùng để hành thích, nói:
- “Độc dược này xác thật là độc thảo đặc chế của Bắc Nhung.”
Hồng Lư Tự khanh nghe xong lời này, nhanh chóng nói:
- “Nói cách khác, rất có khả năng nữ thích khách này là Bắc Nhung phái tới đây?”
Nếu là thích khách Bắc Nhung phái tới vậy thật tốt quá, hắn có thể quăng chuyện này đi!
Thái Tử liếc hắn một cái, nói:
- “Nếu hung thủ là cô, độc gì trong thiên hạ không dùng hả? Vì sao lại phải dùng độc sẽ bại lộ thân phận của mình hả?”
Hồng Lư Tự khanh bị nghẹn, hậm hực ngậm miệng lại.
Thái Tử nói với Hồng Lư Tự khanh:
- “Ngươi đi tra xét cùng với sứ thần Ðại Uyên phụ trách hết thảy cấp dưới của bọn họ mang tới đây, bao gồm thị nữ cùng người hầu.”
Hồng Lư Tự khanh nhanh chóng nói:
- “Dạ! Điện hạ.”
Thái Tử lại đưa chủy thủ cho Tống Tử Minh, nói:
- “Ngươi đi điều tra rõ ràng chủy thủ này rốt cuộc xuất từ nơi nào, còn có sắp xếp thân vệ của cô, cẩn thận bảo vệ Công chúa A Liên Na cùng Cổ Bác vương tử, sự tình đêm qua, cô không muốn lại thấy nữa.”
- “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tống Tử Minh cũng lĩnh mệnh rời đi.
Lục Cẩn thấy Thái Tử một đêm không ngủ, còn phải xử lý nhiều chuyện tình như vậy, ông thở dài:
- “Đã nửa ngày rồi, làm sao còn không ngừng nghỉ.”
Thái Tử nhắm mắt lại, mệt mỏi xoa xoa giữa mày, năm nay sứ thần ngoại quốc là do hắn phụ trách tiếp đãi, bất luận là ai xảy ra chuyện, với hắn mà nói cuối cùng là bất lợi, còn nữa, quan hệ bang giao giữa quốc gia với quốc gia vốn chính là đại sự, nếu sứ thần ngoại quốc chết ở Hạ Quốc, cũng sẽ tổn hại danh dự Hạ Quốc.
**** *** *** *** ****
Tối hôm qua Hồng Lư Tự phát sinh sự tình, thực mau truyền bá ra.
Diệp Trường Canh là từ trong miệng bằng hữu làm việc ở Hồng Lư Tự biết được tin tức, nghe nói Diệp Xu Xu trúng độc bị thương, hắn đại kinh thất sắc*, lòng nóng như lửa đốt mà cưỡi ngựa chạy như bay tới Hồng Lư Tự.
(Chú thích: đại kinh thất sắc chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật)
Thời điểm hắn tới, Hồng Lư Tự còn đang canh giữ nghiêm ngặt tầng tầng, hắn đệ danh thϊế͙p͙ cho Hồng Lư Tự khanh lúc này mới có thể tiến vào.
Sau khi tiến vào hắn liền tìm người hỏi thăm chỗ Diệp Xu Xu ở, chờ rốt cuộc tìm được, mới phát hiện thế nhưng Thái Tử điện hạ cũng ở chỗ đó.
Thái Tử mặc chỉnh tề đang chuẩn bị hồi cung, hắn từ trên lầu đi xuống, vừa lúc gặp Diệp Trường Canh.
Diệp Trường Canh hướng hắn hành lễ xong thì hỏi Diệp Xu Xu ở chỗ nào.
Sắc mặt Thái Tử hơi biến, không nói gì.
Chẳng được bao lâu, Diệp Xu Xu dường như con đà điểu, cúi đầu một bước biến thành ba bước dưới sự nâng đỡ của cung nữ cọ tới cọ lui dịch lại đây. Nàng vốn là ra cùng phía sau Thái Tử, thế nhưng bởi vì sự tình tối hôm qua, nàng xấu hổ muốn chết, cho nên vẫn luôn cọ xát ở phía sau hắn, lúc mắt nàng nhìn Thái Tử, nàng tựa như bị điện giật lập tức phải nhanh nhanh né tránh.
- “Xu nhi!” Diệp Trường Canh thấy nàng, vui sướng mà hô to.
Diệp Xu Xu nhận ra thanh âm hắn, vặn đầu lại, thấy Diệp Trường Canh, nàng cũng vui sướng vạn phần.
- “Đại ca!”
Diệp Trường Canh cũng bất chấp rất nhiều, một bước ba cái bậc thang xông lên lầu, hắn vọt tới trước mặt Diệp Xu Xu, nhìn kỹ xem toàn thân nàng, thấy nàng trừ bỏ sắc mặt có chút trắng bệch ra, tựa hồ thật sự bình an không có việc gì, hắn thở phào một hơi.
- “Vừa rồi đại ca nghe nói ngày hôm qua muội vì cứu công chúa Ðại Uyên trúng độc bị thương, khiến cho đại ca rất sợ hãi.”
Diệp Xu Xu đã lâu không thấy được Diệp Trường Canh, giờ phút này hắn xuất hiện ở trước mắt, trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ,
- “Đại ca, ca ca yên tâm đi, hiện tại muội không có việc gì.”
Diệp Trường Canh nhìn mặt nàng, nhíu mày nói:
- “Giống như muội đã gầy thật nhiều, như thế nào? Trong khoảng thời gian này ở trong cung không tốt sao?”
Diệp Xu Xu theo bản năng sờ sờ mặt mình, nàng phát hiện trên cằm mình cũng không có thịt, giống như thật sự gầy.
Diệp Trường Canh kéo cánh tay của nàng,
- “Chúng ta về nhà đi, nãi nãi cùng phụ thân còn có Tiểu Thạch đều rất nhớ muội.”
Diệp Xu Xu chớp chớp mắt, xác thật nàng có chút nhớ nhà, còn có Lục Nhiễu cùng Thúy Bình, không biết hiện tại hai nàng thế nào?
Đang nghĩ ngợi, giọng trầm thấp của Thái Tử vang lên:
- “Xu Xu, chúng ta nên trở về cung.”
Xu Xu?
Diệp Xu Xu da đầu tê dại, hắn lại xưng hô nàng như vậy?
Diệp Trường Canh mở to hai mắt, hiện tại Thái Tử điện hạ cùng muội muội hắn đã thân mật như vậy sao?
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi, nàng liếc Thái Tử một cái, trong lòng căn bản không nghĩ cùng hắn trở về, bởi vì nếu nàng cùng hắn hồi cung thế tất phải cưỡi cùng một xe ngựa, đến lúc đó nàng sợ nàng sẽ xấu hổ đến chết.
Sự tình đêm qua, vừa nhớ tới, nàng liền hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
- “Đại ca, muội cùng ca ca trở về.” Diệp Xu Xu chớp chớp mắt nhỏ giọng nói.
Nàng cùng Diệp Trường Canh xuống lầu, bọn họ đi theo phía sau Thái Tử một đường đi đến chỗ quẹo vào, Diệp Xu Xu liền lôi kéo Diệp Trường Canh ý đồ trộm từ một cái cửa khác chạy đi.
Không nghĩ tới động tác nhỏ của nàng lại rất mau đã bị Thái Tử phát hiện, Thái Tử lạnh mặt bước tới, hắn bắt lấy tay Diệp Xu Xu, túm nàng đến bên cạnh mình.
Diệp Xu Xu phản kháng, oa oa kêu to,
- “Tiểu nữ không cần hồi cung với điện hạ, tiểu nữ phải về nhà!”
Diệp Trường Canh không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn không dám nói Thái Tử buông muội muội hắn ra.
Thái Tử mặt không biểu tình, bàn tay to nắm lấy hai tay nàng, không màng nàng kháng nghị một đường túm nàng đến bên xe ngựa, Diệp Xu Xu không chịu đi lên, trong lòng hắn bực tức, trực tiếp khiêng nàng lên ném vào xe.
Diệp Trường Canh cùng bọn thị vệ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Xu Xu bị khiêng vào xe ngựa xong, nàng biết nàng đánh không lại đối phương, cho nên nàng thức thời mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại, an tĩnh như gà.
Thái Tử liếc nhìn nàng một cái, mệnh lệnh xa phu khởi hành.
Diệp Xu Xu theo bản năng rụt rụt thân mình, trong lòng mặc niệm: Ngươi nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta……
Thái Tử thấy dáng vẻ này của nàng, hắn nheo nheo mắt,
- “Ngươi ngày thường không phải rất năng lực sao? Như thế nào, sự tình tối hôm qua nàng tính toán quỵt nợ phải không?”
Diệp Xu Xu trừng lớn đôi mắt, nàng kinh ngạc nói:
- “Tiểu nữ quỵt nợ? Tiểu nữ đã nợ cái gì chứ?”
Thái Tử thong thả ung dung mà sửa sang lại vạt áo, nói:
- “Tối hôm qua ta có ý tốt cho nàng ấm thân, thế nhưng nàng đối với ta như vậy, thân mình ta đều bị nàng sờ xong rồi gặm hết, chẳng lẽ nàng không tính toán phụ trách sao?”