Diệp Xu Xu nói cái gì cũng không nói, lôi kéo ống tay áo Thái Tử đi vào một chỗ không có ai, nhỏ giọng nói với hắn,
-“Điện hạ, sự tình phát sinh vừa rồi cũng không phải ngoài ý muốn, mà là có người muốn giết công chúa A Liên Na cùng vương tử Cổ Bác, muốn phá hư quan hệ của Hạ Quốc cùng Ðại Uyên.”
Thái Tử nghe vậy sửng sốt, nhíu mày nói:
-“Làm sao mà nàng biết được?”
Diệp Xu Xu chột dạ mà trả lời:
-“Tiểu nữ nằm mơ mơ thấy!”
Mắt Thái Tử thâm trầm,
-“Lại là nằm mơ?”
Diệp Xu Xu căng da đầu gật gật đầu,
-“Đúng vậy!”
Thái Tử nhấp nhấp môi, hắn không phải nhìn không ra trong lòng Diệp Xu Xu là giả, chỉ là trên người nàng có quá nhiều bí mật, những bí mật đó chỉ sợ nàng chưa chắc nguyện ý nói cho hắn biết.
Tuy rằng hắn rất muốn tìm tòi đến tột cùng, thế nhưng nếu nàng thật sự không muốn nói ra, vậy hắn cũng sẽ không cưỡng bách nàng.
-“Vậy nàng biết ai là hung phạm không?” Thái Tử hỏi.
Diệp Xu Xu lắc đầu,
-“Cái này tiểu nữ không rõ ràng lắm, phải dựa vào điện hạ ngài tra tra xét.”
Thái Tử trầm ngâm, công chúa Ðại Uyên suýt nữa bị hại, chuyện này không phải là nhỏ, hắn tuyệt đối không thể ngồi yên không nhìn đến, nghĩ xong, hắn gọi Tống Tử Minh tới,
-“Tử Minh, ngươi lập tức triệu tập thân vệ của cô, nghiêm khắc canh gác Hồng Lư Tự, không chuẩn bất kỳ người nào đi ra ngoài.”
Tống Tử Minh cũng biết sự tình nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
-“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tống Tử Minh rời đi xong, Thái Tử hỏi:
-“Nàng còn biết cái gì khác không?”
Diệp Xu Xu nghĩ nghĩ, nội dung cụ thể trong tiểu thuyết nàng nhớ không rõ lắm, chỉ biết không quá mấy ngày vương tử Cổ Bác liền bị ám sát trúng độc mà chết.
-“Tiểu nữ mơ thấy sau khi công chúa A Liên Na chết không lâu, vương tử Cổ Bác cũng bị ám sát, tựa hồ hắn trúng độc không trị được mà bỏ mình. Cụ thể là ngày nào bị hại, tiểu nữ cũng không rõ ràng lắm.” Diệp Xu Xu nói.
Thái Tử nhíu mày, nhìn có vẻ xác thật đối phương là hướng về phía phá hư quan hệ Hạ Quốc cùng Ðại Uyên quốc mà đến.
Diệp Xu Xu nói xong, nhìn về phía Thái Tử,
-“Điện hạ, ngài vạn sự phải cẩn thận, tiểu nữ cảm thấy người phía sau màn trừ bỏ muốn phá hư quan hệ giữa hai nước ra, rất có khả năng còn muốn đối phó ngài.”
Thái Tử nhướng mày,
-“Vì sao nói như vậy?”
Diệp Xu Xu nghĩ nghĩ, nói:
-“Tiểu nữ cũng nói không rõ, chính là có loại trực giác, điện hạ ngài vạn sự cẩn thận.”
Thái Tử rũ mắt nhìn nàng, nghĩ đến lòng nàng nóng như lửa đốt chạy tới Hồng Lư Tự, khóe môi hắn cong cong, đột nhiên cúi xuống thấp giọng hỏi ở bên tai nàng:
-“Nàng là đang lo lắng ta sao?”
Giọng nói trầm thấp của hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa chui vào lỗ tai nàng, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy chính mình như là bị điện giật, lỗ tai tức khắc trở nên nóng bỏng, nàng vội vàng nhảy ra, lại đụng vào hai tròng mắt mỉm cười của Thái Tử, hai tròng mắt của người nọ ôn nhu như nước, trong lòng Diệp Xu Xu nhảy dựng, nàng nhanh chóng né tránh tầm mắt hắn.
Thái Tử cười nói:
-“Làm sao vậy? Nàng thẹn thùng?”
Nàng thẹn thùng sao? môi Diệp Xu Xu giật nhẹ, ổn định tin thần, nàng mở miệng nói:
-“Điện hạ nhiều lần ra tay cứu giúp tiểu nữ, tiểu nữ lo lắng cho điện hạ cũng hẳn là.”
Nụ cười trên môi Thái Tử cứng đờ,
-“Trừ cái này ra liền không có nguyên nhân khác?”
Diệp Xu Xu nói:
-“Còn có…. điện hạ ngài là huynh trưởng Cửu công chúa, khẳng định Cửu công chúa không muốn nhìn thấy ngài xảy ra chuyện.”
Dứt lời, Thái Tử chậm rãi thu hồi nụ cười trên môi, Diệp Xu Xu thấy hắn đột nhiên biến đổi sắc mặt, nàng rũ xuống mi mắt.
Thái Tử mặt tức giận mà nói:
-“Ta xem nàng là đang cố ý chọc giận ta.”
Hắn nói xong nhấc chân liền đi, đi được vài bước lại quay đầu lại, nói với Diệp Xu Xu:
-“Còn không mau lại đây?”
Diệp Xu Xu gãi gãi đầu, biết chính mình chọc tới hắn.
**** *** *** *** ****
Sau khi sự tình công chúa A Liên Na phát sinh không bao lâu, Tống Tử Minh liền lĩnh mệnh nghiêm khắc trông coi các đại môn đông nam tây bắc Hồng Lư Tự, trừ cái này ra, cách mỗi một đoạn ven tường đều phái hai tên thị vệ trông coi.
Sứ thần ngoại quốc bên trong Hồng Lư Tự thấy tư thế này, tuy rằng trong lòng có chút hoảng, bất quá còn tính có thể lý giải, rốt cuộc công chúa Ðại Uyên quốc vừa mới xảy ra chuyện.
Thái Tử phái người tìm đại phu tới bắt mạch khám cho công chúa A Liên Na.
Sau khi đại phu xem mạch xong nói bởi vì công chúa A Liên Na chết đuối khí nhược thể hư, bất quá không có gì trở ngại, điều dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.
Lúc Cổ Bác nghe xong thì thật vui mừng, đại phu đi rồi, Thái Tử bước vào, A Liên Na thấy hắn, nao nao.
Thái Tử hôm nay mặc một thân chính phục Thái Tử màu vàng hạnh, vóc người hắn cao dài, khuôn mặt tuấn nhã, khí độ bất phàm, cùng nam nhân Tây Vực nàng chứng kiến qua vô cùng bất đồng.
A Liên Na chớp chớp mắt, thầm nghĩ hắn chính là Thái Tử Hạ Quốc sao? Dáng vẻ cũng thật anh tuấn!
Nhưng mà phía sau Thái Tử lộ ra một cái thân ảnh khác lại càng thêm hấp dẫn chú ý của nàng.
A Liên Na thấy nàng, đầy mặt vui sướng,
-“Là ngươi, ngươi chính là cái người hôn ta!”
Thái Tử quay đầu nhìn về phía Diệp Xu Xu, mặt Diệp Xu Xu cứng đờ, nàng sờ sờ mũi, ngượng ngùng mà cười cười,
-“Lúc ấy tình thế bất đắc dĩ, thỉnh công chúa ngài có thể thông cảm.”
A Liên Na cười ha ha,
-“Ta làm sao lại trách ngươi? Ta phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi làm như vậy, hiện tại có khả năng ta đã chết.”
Bên cạnh nàng, Cổ Bác đi đến trước mặt Diệp Xu Xu, một tay ôm ngực hướng Diệp Xu Xu, ở Ðại Uyên loại lễ tiết này là tỏ vẻ ý tôn kính với người.
-“Đa tạ cô nương đã cứu muội muội ta, lúc trước là ta thất lễ, thật sự hổ thẹn.” Cổ Bác thiệt tình thành ý mà nói.
Diệp Xu Xu bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một hán tử dáng người cường tráng lông tóc dầy đậm, theo bản năng nàng lui về phía sau.
Thái Tử bất động thần sắc che ở trước mặt nàng, hỏi Cổ Bác:
-“Vì sao hôm nay công chúa A Liên Na lại rơi xuống nước?”
Thái Tử hỏi việc này, mặt Cổ Bác đầy vẻ căm phẫn, vừa muốn mở miệng, công chúa A Liên Na tiếp lời trả lời:
-“Ta nhìn thấy hoa sen trong hồ ở hậu viện nở rộ, ở Ðại Uyên chúng ta, chưa từng có hoa sen, cho nên ta nhất thời tò mò nên đi qua xem, vốn dĩ muốn hái một đóa, không dự đoán được đột nhiên phía sau có người đánh ta một gậy, đánh ta hôn mê.”
Dứt lời, Diệp Xu Xu mở to hai mắt, nguyên lai công chúa A Liên Na là bị người đánh rơi vào trong hồ sen.
Thái Tử nghe vậy nhíu mày, A Liên Na là bị người từ phía sau đánh hôn mê, xem ra tám phần mười nàng không thấy được hung thủ là ai.
-“Thời điểm công chúa tới hồ sen không mang thị nữ sao?” Hắn hỏi.
A Liên Na lắc đầu,
-“Không có.”
-“Vậy có thể thấy được ở chung quanh có những người khác không?”
A Liên Na tiếp tục lắc đầu,
-“Cũng không có.”
Thái Tử nhấp môi, không lại tiếp tục hỏi nữa, bởi vì hắn biết có hỏi cũng không ra tin tức hữu dụng gì!
Diệp Xu Xu thấy thế cũng vô kế khả thi, hỏi công chúa A Liên Na một câu đã có ba câu là không biết, tra xét vụ án này chỉ sợ có chút khó khăn.
**** *** *** *** ****
Hoàng cung.
Bắt đầu từ buổi chiều, mí mắt phải Hoàng Hậu vẫn luôn nhảy, bà cảm thấy hôm nay sẽ phát sinh cái sự tình không tốt gì đó!
Một buổi trưa bà đều nghi thần nghi quỷ hỏi Ninh ma ma mười mấy thứ, trong cung có phải lại có người xui xẻo hay không? Làm cho Ninh ma ma đến dở khóc dở cười, chờ đến thời điểm chạng vạng, rốt cuộc mí mắt phải của bà mới dừng lại không nhảy.
Chạng vạng, Khang Nguyên Đế chạy tới cọ cơm chiều, Hoàng Hậu nghĩ đến hai ngày trước ông chạy đến chỗ Huệ quý phi qua đêm, bà hận nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười mà cho người bưng tới một mâm màn thầu trắng cùng mấy thứ dưa muối.
Khang Nguyên Đế thấy bà lại có lệ với ông như vậy, ông bĩu môi nói,
-“Đồ ăn này thực sự thô ráp chút.”
Hoàng Hậu lạnh lùng cười,
-“Ngại đồ ăn thô ráp? Có phải ngài đang ghét bỏ thần thϊế͙p͙ cái người vợ tào khang này hay không? Cũng đúng, hiện tại thần thϊế͙p͙ đã hơn ba mươi tuổi nhanh đến 40 tuổi, xác thật là hoa tàn ít bướm, làm sao so được với những phi tử tuổi trẻ xinh đẹp đó? Hoàng Thượng ngài ghét bỏ thần thϊế͙p͙ cũng đúng.”
Khang Nguyên Đế đau đầu, ông biết vị vợ cả này của ông lại muốn bắt đầu.
-“Hai ngày trước Trẫm đi chỗ Huệ quý phi cũng thật sự là bất đắc dĩ, Thái Hậu bức đến khẩn, trẫm phải làm sao, dù sao cũng phải cho bà một công đạo mới được mà.”
Hoàng Hậu cười nhạo,
-“Hoàng Thượng ngài không cần giải thích với thần thϊế͙p͙, chân mọc lên ở trên người Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó. Vô luận là đi chỗ Hoàng Quý Phi, hay là chỗ các phi tần khác, đều tùy ý ngài, thần thϊế͙p͙ cũng không dám xen vào.”
Khang Nguyên Đế cực kỳ bất đắc dĩ, vị thê tử này của ông đều đã đến 40 tuổi, ở trước mặt ông lại còn dường như một tiểu cô nương thích tranh giành tình cảm, nhưng cố tình, ông lại có chút thích tính tình bà như vậy.
-“Được, được, nếu như nàng không vui, sau này mỗi ngày trẫm đều ở chỗ nàng không đi chỗ phi tử khác, được không?”
Khang Nguyên Đế đi đến phía sau Hoàng Hậu lấy lòng mà bóp bóp vai cho bà, Hoàng Hậu bị ông bóp đến ngứa, cười khanh khách.
Hai người đang ồn ào, lúc này, có thái giám tiến vào bẩm báo nói Thái Tử phái thị vệ tới đây truyền tin.
Khang Nguyên Đế tiếp nhận tin, vừa xem, trên mặt tức khắc ngưng trọng.
Hoàng Hậu hỏi:
-“Làm sao vậy?”
Khang Nguyên Đế buông tin trong tay,
-“Trong tin nói…. hôm nay có người ở Hồng Lư Tự có ý đồ giết hại công chúa Ðại Uyên.”
Hoàng Hậu giật mình,
-“Giết công chúa Ðại Uyên? Vì sao phải giết nàng?”
Khang Nguyên Đế nói:
-“Cái này hiện tại còn không rõ ràng lắm, bất quá có thể khẳng định chính là, có người có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ Hạ Quốc chúng ta cùng Ðại Uyên.”
-“Cái gì?”
Hoàng Hậu kinh ngạc,
-“Bệ hạ! Vì sao ngài nói như thế?”
Khang Nguyên Đế nheo nheo mắt,
-“Công chúa Ðại Uyên là tới cùng chúng ta hòa thân, nếu như nàng chết ở kinh đô, tất nhiên sẽ làm cho quan hệ giữa quốc gia ta cùng Ðại Uyên sinh ra ngăn cách.”
Nghe xong lời này, Hoàng Hậu ý thức được tình thế nghiêm trọng, bà nhăn chặt mày liễu, nói:
-“Rốt cuộc là ai ác độc, đê tiện như vậy?”
Trong lòng Khang Nguyên Đế cũng đang hỏi vấn đề này, cho nên ông phân phó thị vệ của Thái Tử:
-“Ngươi trở về nói với Thái Tử, nói Thái Tử cần phải mau chóng bắt được hung phạm.”
Thị vệ ôm quyền:
-“Dạ, bệ hạ!”
Sau khi thị vệ rời đi, Hoàng Hậu buồn bực nói:
-“Buổi sáng hôm nay mí mắt phải thần thϊế͙p͙ vẫn luôn nhảy, thần thϊế͙p͙ biết nhất định sẽ có chuyện xấu phát sinh, hiện tại, thật đúng là chuyện xấu đã xảy ra.”
Khang Nguyên Đế cười nói:
-“Lời của nàng chỉ đúng một nửa, rốt cuộc công chúa Ðại Uyên không có bị hại, chuyện xấu còn chưa có thật sự phát sinh đâu.”
-“Hôm nay, ít nhiều là nhờ cái nha đầu Diệp gia kia, nếu không phải nàng, chỉ sợ hôm nay công chúa Ðại Uyên đã thật sự bị hại, nàng vừa chết, việc này liền thật sự khó làm.” Khang Nguyên Đế cảm khái nói.
Hoàng Hậu nghe xong sửng sốt,
-“Nha đầu Diệp gia?”
Khang Nguyên Đế nói:
-“Chính là cái Diệp Xu Xu đó, trong tin Thái Tử nói nàng đã cứu công chúa Ðại Uyên.”
Hoàng Hậu kinh ngạc, Diệp Xu Xu thế nhưng cứu công chúa Ðại Uyên?
**** *** *** *** ****
Hồng Lư Tự.
Thái Tử hạ lệnh nghiêm khắc phong tỏa Hồng Lư Tự.
Hắn kêu Tống Tử Minh tới bảo hắn đi tra xét tất cả mọi người trong Hồng Lư Tự bao gồm sứ thần ngoại quốc, từng người một lần.
Trời dần dần tối, Diệp Xu Xu thấy Hồng Lư Tự vội thành một đoàn, nàng biết chính mình không thể giúp đỡ cái gì, cho nên cũng không đi qua nhìn xem.
A Liên Na thực cảm kích Diệp Xu Xu cứu mình, nàng lưu Diệp Xu Xu ở lại trong phòng nói chuyện với mình.
-“……Hôm nay là nhờ ngươi, nếu không phải ngươi, ta cũng không có khả năng tỉnh lại.”
A Liên Na lôi kéo tay Diệp Xu Xu luôn mãi cảm tạ, dáng người nàng cao gầy phập phồng quyến rũ, một đôi mắt xanh thẳm tựa như đá quý, tóc quăn màu đỏ rối tung ở hai vai, cười lên vũ mị động lòng người.
Diệp Xu Xu không ngừng cảm thán, diện mạo này dáng người này, thật không hổ là đệ nhất mỹ nữ Tây Vực.
-“Công chúa điện hạ, thỉnh không cần khách khí như vậy, ngài là khách nhân đường xa mà đến, cứu ngài là chức trách của ta, cũng không có gì ghê gớm.” Diệp Xu Xu nói.
A Liên Na lắc đầu,
-“Đối với ngươi mà nói chỉ là chức trách, với ta mà nói lại là mệnh ta, cho nên ta nhất định phải cảm tạ ngươi.”
Nói xong nàng vỗ vỗ tay, vài tên thị nữ bưng hộp gỗ đi vào.
A Liên Na nói:
-“Trong hộp gỗ này đều là đồ vật ta mang từ Tây Vực tới đây, có chút là châu báu, có chút là hương liệu, ân nhân thỉnh ngươi nhất định phải vui lòng nhận cho.”
Diệp Xu Xu thấy thế, nhanh chóng xua xua tay,
-“Công chúa ngài thật sự quá khách khí, ta chịu không nổi!”
A Liên Na lại kiên trì muốn Diệp Xu Xu nhận lấy đồ vật, Diệp Xu Xu cực kỳ bất đắc dĩ, nàng tùy tay cầm cái hộp gỗ,
-“Vậy được rồi, ta nhận cái này.”
A Liên Na đang muốn nói cái gì, lúc này, một thị nữ phía sau nàng đột nhiên từ trong hộp gỗ rút ra một cây chủy thủ đâm tới A Liên Na.
Diệp Xu Xu kinh hãi hét,
-“Cẩn thận!”
A Liên Na còn không có lấy lại tinh thần, Diệp Xu Xu một tay đẩy nàng ra, chủy thủ đã đâm tới Diệp Xu Xu, cắt qua cánh tay nàng.
Các thị nữ khác trong phòng trong lúc nhất thời đều bị dọa hét lên.
Diệp Xu Xu che lại vết thương máu tươi đầm đìa, nhìn thấy tên thị nữ kia còn muốn giết A Liên Na, nàng quăng hộp gỗ trong tay qua, lôi kéo A Liên Na chạy ra phía ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu:
-“Người đâu, có thích khách! Có thích khách!”
Thị nữ kia đuổi theo ra, Diệp Xu Xu để A Liên Na chạy trước, thị nữ kia thấy Diệp Xu Xu vướng bận như thế, nàng nhíu mắt, múa may chủy thủ xông tới muốn giết Diệp Xu Xu, trước nghìn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm bay tới, đánh rớt chủy thủ trên mặt đất.
Diệp Xu Xu giương mắt nhìn lại, lại thấy Thái Tử chạy như bay tới, hắn hai ba chiêu đã đánh bại thị nữ đó, thị nữ đó còn muốn phản kháng, hắn trở tay bắt lấy tay thị nữ bẻ ra sau, bẻ gãy xương nàng.
Thị nữ kêu thảm thiết, nàng biết đánh không lại Thái Tử, muốn cắn lưỡi tự sát, Thái Tử giơ tay trực tiếp đập nàng hôn mê.
Diệp Xu Xu che lại cánh tay bị thương kinh hồn chưa định.
Thái Tử nhìn thấy nàng bị thương, đồng tử co rụt lại, ném thị nữ đi, đi tới nôn nóng hỏi:
-“Nàng làm sao vậy?”
Đầu Diệp Xu Xu có chút vựng vựng, nàng cảm thấy Thái Tử trước mắt phân liệt thành bốn người, cảm giác quái quái,
-“Tiểu nữ không có việc gì, chỉ là bị thương chút da thịt.”
Sắc mặt Thái Tử khó coi nói,
-“Nàng còn nói không có việc gì? Nàng trúng độc!”
Lúc này Diệp Xu Xu mới bừng tỉnh đại ngộ,
-“Hả, nguyên lai là tiểu nữ trúng độc…… Khó trách tiểu nữ thấy thế nào tới bốn người điện hạ……”
Nói xong thân mình khụy xuống, hôn mê bất tỉnh.