Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 54

Bên ngoài còn đang mưa to.
Đám công chúa cùng thư đồng tiến đến Nam thư viện đi học luôn luôn nhìn về phía Ngũ công chúa đang quỳ trong viện.
Cả người Ngũ công chúa ướt đẫm, quỳ gối trong mưa to một thân chật vật.


Người vây xem biểu tình trên mặt khác nhau, có xem kịch vui, có nhíu mày, có khó hiểu, cũng có co quắp bất an.
Nửa canh giờ trước Thái Tử điện hạ tự mình tới Nam thư viện, hắn cái gì cũng không nói, lệnh người nhấc hai thư đồng bên người Ngũ công chúa ra ngoài....


Chẳng được bao lâu, hai thư đồng đó đã bị Thái Tử dọa….. thực mau đã nói ra sự tình ngày hôm qua. Ngũ công chúa có ý định đả thương người, bị Thái Tử trước mặt mọi người lệnh cưỡng chế phạt quỳ một canh giờ.


Lúc ấy tất cả mọi người ở đây liền mộng, trước nay các nàng chưa thấy qua Thái Tử trừng phạt công chúa, hơn nữa lại là dùng phương thức không chút nào bận tâm thể diện Ngũ công chúa như vậy.


Tĩnh ma ma đứng ở dưới mái hiên, mặt vô biểu tình nhìn Ngũ công chúa quỳ gối trong viện, hương trong tay bà đã cháy được một nửa, nữ quan giáo tập cung kính mà đứng ở một bên, cái gì cũng không dám hỏi.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc hương đã cháy hầu như không còn, Tĩnh ma ma nói:


- “Được rồi, công chúa điện hạ có thể đứng lên.”
Lục công chúa thấy thế vội vàng vọt vào trong mưa to, nâng Ngũ công chúa.
Sắc mặt Ngũ công chúa tái nhợt, đầu gối đã quỳ chết lặng, bị nhiều người như vậy vây xem, xem nàng chật vật, nàng gắt gao cắn môi không cho chính mình khóc ra.


Hốc mắt nàng đỏ được Lục công chúa nâng đi vào hành lang.
Tĩnh ma ma ngưỡng cằm mở miệng nói:


- “Hy vọng sau này công chúa điện hạ có thể nhớ kỹ giáo huấn, ngài là công chúa, như thế nào cũng phải bận tâm thể diện hoàng gia, việc thương tổn người khác giống như vậy về sau chớ nên lại làm, nô tỳ cũng sẽ không nói nhiều.”


Thể diện Ngũ công chúa đã mất hết, nàng vừa tức vừa bực lại sợ hãi, thế nhưng ở trước mặt Tĩnh ma ma, nàng cái gì cũng không dám nói, bởi vì đại biểu phía sau Tĩnh ma ma chính là Thái Tử.
- “Ma ma giáo huấn đúng.....” Ngũ công chúa cắn cắn môi không tình nguyện mà cúi đầu.


Tĩnh ma ma nhìn ra vẻ mặt nàng không phục, vậy thì tính sao? Nàng hôm nay ném mặt lớn như vậy, cái giáo huấn này đủ nàng uống một hồ nước, sau này nếu là còn dám kiêu ngạo ương ngạnh ý đồ hại người, thế nhưng phải cẩn thận ước lượng?
**** *** *** *** ****


Sự tình Ngũ công chúa bị phạt, Diệp Xu Xu cũng không biết, bởi vì Xuân Đào và Niệm Thu đã được mệnh lệnh của Thái Tử không cho nàng ra cửa.


Diệp Xu Xu nhàn rỗi nhàm chán liền ở trong phòng mân mê một ít trò chơi nhỏ, nàng dùng cỏ đuôi chó chế con dế mèn, chuồn chuồn, tự tiêu khiển chơi đến vui vẻ, chờ nàng biên chế mười lăm mười sáu cái, hồn nhiên không biết Xuân Đào và Niệm Thu đã lặng lẽ lui ra ngoài.


Bên ngoài mưa to vẫn luôn không ngừng.
Nàng chơi mệt mỏi, lười biếng duỗi eo ngáp một cái, vừa quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện phía sau mình thế nhưng đứng một bóng người.


Nàng nhanh chóng che miệng lại, ngẩng đầu vừa nhìn, lại thấy Thái Tử đang đứng ở phía sau nàng, hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào đồ vật trên bàn.
Diệp Xu Xu vội vàng đứng lên,
- “Điện hạ, ngài làm sao tới đây?”
Thái Tử nhìn nàng, chau mày,


- “Bị thương như thế sao không nghỉ ngơi cho khỏe, còn mân mê mấy thứ này?”
Diệp Xu Xu cười cười:
- “Thần nữ chính là nhàn đến nhàm chán, dù sao cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa biên chế mấy cái này cũng không tốn cái sức lực gì.”


Thái Tử không tỏ ý kiến, đi qua duỗi tay một lần nữa ấn Diệp Xu Xu ngồi xuống ghế dựa, phân phó Xuân Đào bưng một chậu nước tới.
Xuân Đào bưng nước đến, lén liếc nhìn hai người một cái, sau đó lui ra ngoài.


Diệp Xu Xu nhìn hắn giống như ngày hôm qua vậy nhẹ nhàng mở ra băng gạc trên cánh tay nàng, băng gạc mở ra, vết thương của nàng đã không có sưng đỏ, thoạt nhìn so đêm qua khá hơn nhiều.


Tối hôm qua Thái Tử bôi thuốc cho nàng quả nhiên là thần dược nha, thế nhưng không đến một ngày thì có hiệu quả như vậy. Diệp Xu Xu trong lòng cảm thán.
Thái Tử thấy thế hỏi,
- “Vết thương còn cảm thấy đau không?”
Diệp Xu Xu lắc đầu,


- “Không đau, một chút cũng không đau, đêm qua điện hạ bôi thuốc này cho thần nữ, thần nữ vẫn luôn không cảm thấy đau.”
Nàng nói xong dừng một chút, thực chân thành mà nói:
- “Đa tạ điện hạ.”


Tối hôm qua Tĩnh ma ma nói thuốc này là của Lục thần y, toàn bộ hoàng cung chỉ có một lọ, nghĩ đến hẳn là cực kỳ trân quý đi?


Nghe vậy, khóe môi Thái Tử cong cong, dung nhan tuấn mỹ giãn ra. Tiếp theo, hắn bắt đầu rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc cho nàng, tay hắn ấm áp chậm rãi bôi thuốc lên vết thương, đầu ngón tay lại lạnh lạnh.


Lúc này đây, Diệp Xu Xu thoải mái hào phóng nhìn động tác của hắn, nàng quan sát tua trên Phật châu ở cổ tay hắn theo động tác của hắn đung đưa lay động, ống tay áo của hắn to rộng, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, đường cong cơ bắp cực kỳ lưu sướng.


Diệp Xu Xu không ngừng nhớ tới hắn ở khu vực săn bắn cứu nàng lần đó, khi đó hắn cách nàng ít nhất 50 bước có hơn, thế nhưng lại có thể cực kỳ tinh chuẩn mà bắn thủng đầu lão hổ, cái này thuyết minh lực cánh tay hắn rất lớn.


Nàng nghĩ thầm trước mắt người này anh tuấn cao lớn võ nghệ siêu quần, hơn nữa lại là Thái Tử…… đương triều. Người ưu tú giống như hắn vậy cái dạng nữ tử gì không chiếm được, vì sao cố tình lại coi trọng mình vậy?


Từ trước nàng như thế nào cũng nghĩ không rõ, chính là hiện tại nàng nghĩ, nếu hắn thật sự là A Bảo kia, hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng.
- “A Bảo……” Nàng nhẹ nhàng mở miệng.
Động tác trong tay Thái Tử ngừng lại.
Diệp Xu Xu nhẹ giọng nói:
- “Ngài chính là A Bảo đi?”


Nàng nói xong, thời gian phảng phất nháy mắt giống như đọng lại, Thái Tử hơi rũ đầu, nàng nhìn không tới biểu tình trên mặt hắn, động tác hắn bôi thuốc cho nàng tạm dừng trong chốc lát, rồi sau đó lại chậm rãi xoa thuốc, hắn nhàn nhạt nói:
- “A Bảo là ai?”


Diệp Xu Xu sửng sốt, không nghĩ tới hắn thế nhưng phủ nhận.
- “Ngài…… Ngài không nhớ rõ sao?”
Diệp Xu Xu từ trên bàn cầm lấy một con dế mèn đưa tới trước mặt hắn,
- “Cái này ngài còn nhớ rõ không? Ngài có nhớ hay không khi ngài còn nhỏ, còn bày quán bán qua cái này?”


Thái Tử ngẩng đầu nhìn con dế mèn bằng cọng cỏ kia, mặt hắn không biểu tình,
- “Cô không biết nàng đang nói cái gì?”
Diệp Xu Xu ngơ ngẩn, nhìn biểu tình của hắn, nàng nhấp nhấp môi cô đơn mà chậm rãi buông con dế mèn.
Hắn phủ nhận, chẳng lẽ là nàng nhận sai? Hắn thật sự không phải A Bảo?


Kế tiếp, hai người đều trầm mặc, Thái Tử dùng băng gạc băng cánh tay của nàng.
Sau khi hết thảy đều làm xong, hắn đứng lên, Diệp Xu Xu còn tưởng rằng hắn phải đi, cũng đứng lên chuẩn bị đưa hắn.
Kết quả Thái Tử lại đột nhiên cong lưng ôm nàng lên, Diệp Xu Xu bị hoảng sợ, sợ hãi kêu ra tiếng.


- “Điện hạ!”
Thái Tử xụ mặt trầm giọng nói:
- “Câm miệng.”
Diệp Xu Xu kinh ngạc mà nhìn hắn, sợ tới mức ngây người.
Hai tay rắn chắc của hắn ôm lấy nàng, ở trong ánh mắt kinh hách của nàng, đi vào trong phòng, vừa vào cửa hắn liền dùng chân đá cửa đóng lại.


Cửa phòng “Phanh” một tiếng đóng lại.
Diệp Xu Xu há hốc mồm, nàng bị hành vi của hắn làm cho kinh hách rồi.


Thái Tử ôm nàng bước đi đến bên giường, đặt nàng lên, Diệp Xu Xu ngồi xuống giường liền lập tức nhanh chóng bò đến mép giường ý đồ rời xa hắn, nhưng mà hắn lại quỳ một gối ở trên giường, cúi người tới hai tay chống ở trên tường, vây nàng ở trong lòng ngực.


- “Ngài ngài ngài…… Ngài muốn làm gì?”
Diệp Xu Xu hoảng sợ mà nhìn hắn càng tiến tới gần, cả người nàng đều ngốc.
Hơi thở nam tính ập vào trước mặt, vai hắn thực rộng, vây nàng chặt chẽ ở trong lòng ngực.


Toàn thân nàng đều gắt gao buộc chặt, trái tim khẩn trương đập bịch bịch. Điên rồi điên rồi, có phải người này điên rồi hay không?
Bên ngoài mưa ào ào rơi, trong phòng ánh sáng hơi tối, dung mạo hắn xem cũng không phải rất rõ ràng, nhưng càng là như thế, Diệp Xu Xu liền càng cảm thấy thật sự nguy hiểm.


Thái Tử chống đôi tay cạnh bên người nàng, hắn nhẹ thở hổn hển mấy hơi thở, ánh mắt trầm ảm, tựa hồ có lửa cháy đang thiêu đốt, hắn gắt gao nhìn chăm chú nữ tử trong lòng ngực, tình cảm trong lồng ngực như núi lửa đều sắp bộc phát ra.


Diệp Xu Xu hãi hùng khϊế͙p͙ vía, mặt nóng lợi hại, nàng chưa từng có cùng nam tính tiếp xúc thân mật qua như thế.
- “Tỷ tỷ……” Hắn khàn khàn mở miệng.
Diệp Xu Xu mở to hai mắt.


Thái Tử gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hốc mắt hồng hồng, hầu kết lăn lộn, tim đập thực mau, khắp người giống như là sắp bốc cháy lên vậy.


Cảnh tượng từ trước từng màn từng màn hiện lên ở trước mắt hắn, vô số lần ban đêm, hắn đều ở trong bóng đè đau khổ giãy giụa, nhiều năm như vậy, vô số lần, hắn đều mơ thấy nàng, cảm giác nhớ thương này xâm nhập cốt tủy, đã chua lại đau.


Mỗi một lần, sau khi hắn từ trong mộng tỉnh dậy, cũng sẽ ngồi ở trên giường phát ngốc thời gian rất lâu, trong lòng vắng vẻ giống như là mất hồn vậy, mỗi khi đó, hắn mới bỗng nhiên phát hiện nguyên lai nàng sớm đã không ở bên cạnh hắn……
Nàng đã sớm rời khỏi hắn……


Hắn nâng lên ngón tay, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua má nàng, nguyên lai dáng vẻ nàng là cái dạng này, hắn nghĩ thầm, nhiều năm trước kia, khi đó vì cái gì hắn nghĩ không ra hỏi một chút nàng tên gọi là gì? Nhà ở nơi nào? Vì cái gì không sờ sờ mặt nàng, biết rõ ràng nàng đến tột cùng trông như thế nào?


Nếu lúc ấy hắn làm như vậy, cũng không đến mức cùng nàng phân biệt thời gian dài như vậy.
Diệp Xu Xu trừng lớn đôi mắt, nàng lắp bắp mà nói:
- “Ngài ngài…… Ngài quả nhiên là…… A Bảo, đúng không?”
Thái Tử không có trực tiếp hồi đáp, mà là gắt gao nhìn chằm chằm nàng,


- “Ngày đó, ở khu vực săn bắn nàng trúng mũi tên bị thương có phải vì cứu A Bảo hay không?”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu nuốt nước miếng một cái, ở hắn nhìn chăm chú, nàng chậm rãi gật đầu một cái.


Khuôn mặt Thái Tử cứng lại, nghĩ đến nàng vì cứu hắn chính mình chịu trọng thương, hắn giơ tay ý đồ cởi bỏ y phục nàng, Diệp Xu Xu bị hành vi của hắn dọa sợ.
- “Ngài muốn làm gì?” Nàng che lại cổ áo trừng mắt cảnh giác, không cho hắn động.


Thái Tử dừng lại động tác, hắn nhíu chặt mày, tiếng nói khàn khàn:
- “Ta chỉ là muốn nhìn một chút vết thương của nàng.”
Diệp Xu Xu khẩn trương mà che lại cổ áo,
- “Ta…… Ta vết thương đã lành, không có việc gì.”


Nàng dựa vào ven tường cả người đều không được tự nhiên, liền tính người trước mắt thật là A Bảo, nàng cũng vẫn là khống chế không được mà khẩn trương sợ hãi. A Bảo là tiểu hài tử, sẽ không cho nàng cảm giác áp bách mãnh liệt như vậy.


Huống chi, người trước mắt này trừ bỏ tướng mạo có chút tương tự A Bảo, chỗ khác cho nàng cảm giác đã hoàn toàn bất đồng.
Nàng rút ở ven tường vẻ mặt cảnh giác, nam nhân chăm chú nhìn nàng thật sâu, mở miệng nói:
- “Nàng sợ ta?”


Vô nghĩa, hắn cái dạng này đương nhiên sẽ làm người sợ hãi. Diệp Xu Xu cắn cắn môi,
- “Có cái gì muốn nói….. ngài đàng hoàng nói được không?”


Nói nàng ý đồ đẩy ra cánh tay hắn, nàng muốn từ trong lòng ngực hắn tránh thoát ra, nhưng mà cánh tay hắn chặt chẽ chống ở bên cạnh người nàng một chút cũng không động.


Bất đắc dĩ, Diệp Xu Xu chỉ có thể từ bỏ, nàng nắm chặt ngón tay, quay đầu nhìn đối phương, trong ánh sáng âm u, nam nhân gần trong gang tấc, khuôn mặt tràn ngập nguy hiểm nhϊế͙p͙ tâm hồn người.


Trái tim Diệp Xu Xu nhảy “Thình thịch” lợi hại, một luồng run rẩy từ đáy lòng lan tràn đến toàn thân, trong lúc nhất thời thân thể giống như có dòng điện chạy qua.
Nàng khắc chế cảm giác không thể hiểu được nảy lên, ý đồ trấn an hắn,


- “A Bảo…… điện hạ chính là A Bảo đúng hay không? Điện hạ buông thần nữ ra, không nên như vậy được không?”
Ánh mắt nam nhân buồn bã, thật lâu sau, hắn mở miệng nói:
- “Ta là Thái Tử, không phải A Bảo của nàng.”
Diệp Xu Xu không rõ rốt cuộc hắn có ý gì?


Thái Tử bình tĩnh nhìn nàng, dùng miệng lưỡi chân thật đáng tin nói:
- “Từ nay về sau, nàng phải nhớ kỹ ta là nam nhân, không phải hài tử.”
Diệp Xu Xu ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau, nàng phản ứng lại.
Nguyên lai hắn muốn đem chính mình cùng A Bảo thuở nhỏ cách ra.


Diệp Xu Xu rũ xuống mi mắt, hắn nói kỳ thật cũng không sai, thời điểm hắn niên thiếu quá thê thảm, hiện giờ hắn là Thái Tử cao quý, cho nên nhất định không hy vọng người khác đề cập đến sự tình trước kia?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng có chút mất mát, chung quy đứa bé năm đó vẫn đã cách xa nàng rồi.


Từ trước nàng còn đã từng tưởng tượng qua, nếu có cơ hội có thể để cho nàng lại lần nữa gặp được hắn, hắn sẽ giống như trước kia ngọt ngào mà lộ ra một đôi răng nanh, vui vẻ mà kêu nàng tỷ tỷ, sẽ vì làm một ít đồ ăn vặt bận trước bận sau, sẽ bởi vì có được mấy đồng tiền vui vẻ không thôi.


Nghĩ đến đây, hốc mắt nàng thực cay, trong lòng vắng vẻ.
Thái Tử rũ mắt nhìn, thấy nàng mất mát như vậy, hắn mím môi, hắn không phải bởi vì bất cận nhân tình cho nên mới phủ định quá khứ, hắn chỉ là sợ nàng còn xem hắn là một hài tử mà thôi.


Rốt cuộc ký ức giữa hắn cùng nàng cách suốt mười hai năm, ở trong trí nhớ nàng trước đó không lâu hắn chỉ là một hài tử.
Hắn sợ nàng vẫn xem hắn là một hài tử, do đó không chịu tiếp nhận hắn.


Ý hắn đơn giản, nhưng mà Diệp Xu Xu lại hiểu lầm ý hắn, nàng hút hút cái mũi, một lần nữa ngẩng đầu, lễ phép mà cười cười:
- “Điện hạ nói đúng, điện hạ là điện hạ, A Bảo là A Bảo, từ nay về sau, ta không bao giờ sẽ đem hai người nhập làm một.”


Thái Tử nhăn lại mày, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi nói lời nói kia.