Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Xu Xu chính thức làm thư đồng của Cửu công chúa.
Khi Diệp Xu Xu đi vào Ánh Nguyệt Các của Cửu công chúa, Cửu công chúa vừa mới tỉnh dậy, tóc còn chưa có chải, nàng thấy Diệp Xu Xu tới đây thực vui vẻ,
- “Diệp tỷ tỷ, tỷ đã đến!”
Diệp Xu Xu thấy tóc nàng rối tung, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng ngưỡng đầu nhìn Diệp Xu Xu, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
- “Công chúa điện hạ, ngài mau chải đầu búi tóc đi, chúng ta còn phải đi học đấy!”
Cửu công chúa nhếch môi cười, ngoan ngoãn gật đầu,
- “Ừ, được.”
Kế tiếp Thu Đàm liền đi tới chải đầu rửa mặt cho Cửu công chúa, rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn sáng mang tới, Cửu công chúa thấy những cái đó, vẻ mặt ghét bỏ, chọn chọn nhặt nhặt ăn một chút rau dưa lại không chịu ăn.
Thu Đàm thấy nàng chỉ ăn một chút, nhịn không được khuyên bảo:
- “Công chúa điện hạ, ngài ăn nhiều một chút đi.”
Cửu công chúa bĩu môi,
- “Ta đã ăn no, ăn không vô.”
Thu Đàm vẻ mặt đau khổ,
- “Điện hạ, ngài luôn chỉ ăn một chút như vậy, đối với thân thể không tốt.”
Cửu công chúa lại không để ý tới Thu Đàm, nàng đứng lên nói với Diệp Xu Xu:
- “Diệp tỷ tỷ, chúng ta đi học đi!”
Diệp Xu Xu thấy Cửu công chúa vừa rồi ăn sáng chọn tới nhặt đi cọ tới cọ lui, chỉ sợ nàng có tật xấu kén ăn….. Cửu công chúa đang ở tuổi thân thể phát triển, ăn uống bắt bẻ như vậy, khó trách nàng vừa lùn vừa gầy.
Bất quá đối với việc này, Diệp Xu Xu không nói cái gì, nàng một đường đi theo Cửu công chúa vào Nam thư viện.
Thời điểm các nàng tới thư viện, một thư đồng khác của Cửu công chúa là Tống Súc Ngọc cũng đã tới.
Tống Súc Ngọc dáng dấp châu tròn ngọc sáng, ngây thơ đáng yêu, nàng ngưỡng đầu nhìn Diệp Xu Xu, chớp chớp mắt, mềm mại nói:
- “Tỷ tỷ, muội kêu Tống Súc Ngọc, về sau giống như tỷ đều là thư đồng của Cửu công chúa điện hạ.”
Diệp Xu Xu cười cười với nàng,
- “Tỷ kêu Diệp Xu Xu, thật vui vẻ nhận biết muội.”
Tống Súc Ngọc đôi mắt sáng rỡ,
- “Ồ, về sau chúng ta phải đồng tâm hiệp lực làm tốt thư đồng của Cửu công chúa.”
Ấn tượng của Diệp Xu Xu đối với tiểu cô nương này không tồi, cùng nàng hàn huyên trong chốc lát, thế mới biết nguyên lai nàng là nữ nhi Hộ Bộ thị lang, năm nay chỉ có mười hai tuổi, cùng tuổi với Cửu công chúa.
Tống Súc Ngọc tâm tư đơn thuần không có tâm nhãn gì, thời điểm nàng nói chuyện với Cửu công chúa tựa hồ có chút cố kỵ thân phận của nàng cho nên không dám nói quá nhiều, thế nhưng thời điểm nói chuyện với Diệp Xu Xu là có thể buông lỏng, vui tươi hớn hở cơ hồ thực mau liền đem của cải cho hết!
Diệp Xu Xu biết phía trên nàng có bốn huynh trưởng, cha nàng chỉ có nương nàng một cái tức phụ, nàng là nữ nhi duy nhất của cha mẹ, cho nên từ nhỏ đến lớn đều được sủng ái……
Sau khi giao lưu với Tống Súc Ngọc xong, Diệp Xu Xu quan sát bốn phía một chút, những người trong thư viện cũng lục tục tới.
Cửu công chúa cùng Bát công chúa và Thập công chúa quan hệ thực tốt, ba người ghé vào cùng nhau, hơn nữa thư đồng bên người, một đám tiểu nữ hài mười mấy tuổi ríu rít trò chuyện thật náo nhiệt.
Cửu công chúa còn đặt biệt giới thiệu Diệp Xu Xu cho những người khác nhận biết, mấy tiểu cô nương đó động tác nhất trí ngưỡng đầu nhìn nàng, Diệp Xu Xu nhìn những tiểu nữ hài đó so nàng lùn hơn phân nửa cái đầu, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười.
Bát công chúa tò mò mà nhìn Diệp Xu Xu bất quá nàng chưa nói cái gì.
Thập công chúa kéo kéo váy Diệp Xu Xu,
- “Tỷ tỷ, năm nay tỷ tỷ bao nhiêu tuổi?”
Diệp Xu Xu ngượng ngùng mà trả lời:
- “Thần nữ 17 tuổi.”
Thập công chúa nghe xong đôi mắt mở thật to,
- “Tỷ tỷ, tỷ lớn hơn muội bảy tuổi!”
Diệp Xu Xu càng ngượng ngùng, tại trước mặt các tiểu cô nương ở đây, nàng thật là lớn một chút.
Lúc này, một thanh âm chói tai phát ra.
- “Lớn tuổi như vậy cũng không biết xấu hổ còn tiến cung làm thư đồng?”
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, theo phương hướng thanh âm truyền đến nhìn qua, lại thấy Ngũ công chúa đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt mỉa mai mà nhìn qua.
Diệp Xu Xu mím môi không nói gì, Cửu công chúa hung hăng nhíu mày, đứng ra nói:
- “Diệp tỷ tỷ là ta mời vào cung, Ngũ tỷ tỷ không cần âm dương quái khí.”
Ngũ công chúa bĩu môi, khinh thường liếc nhìn Diệp Xu Xu, bất quá nàng không nói nữa, mà là đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Bởi vì mới vừa rồi nàng châm chọc, nguyên bản không khí thân thiện lạnh xuống rất nhiều.
Cửu công chúa kéo kéo ống tay áo Diệp Xu Xu, nhỏ giọng an ủi:
- “Diệp tỷ tỷ, tỷ đừng để ý nàng, nàng chính là cái đức hạnh đó.”
Diệp Xu Xu cười lắc đầu,
- “Xin Công chúa điện hạ yên tâm, thần nữ cũng không có để ở trong lòng.”
Kế tiếp, nữ quan giáo tập dạy công chúa đọc sách học tập cũng đi đến.
Nữ quan họ Trần, đại khái 27-28 tuổi, tướng mạo trung đẳng, khuôn mặt nghiêm túc, xem như cung nữ tuổi khá lớn ở trong cung.
Trần nữ quan dạy chính là lễ nghi, hôm nay nàng dạy các vị công chúa chính là lễ nghi dùng ở thời điểm hiến tế.
Lễ nghi hiến tế cực kỳ rườm rà, có đủ loại quy củ, Trần nữ quan cũng thực nghiêm khắc mỗi một động tác đều yêu cầu mọi người phải làm hoàn mỹ nhất.
Diệp Xu Xu đi theo các công chúa cùng nhau quỳ lạy dập đầu hướng trời cầu phúc, mỗi khi các công chúa có chỗ làm không được, Trần nữ quan liền cầm thước đánh thư đồng bên cạnh công chúa, vừa đánh còn vừa chỉ trích thư đồng chỗ nào làm không đúng.
Cái gọi là chỉ trích thư đồng chỗ không đúng, kỳ thật nói chính là công chúa.
Bởi vì rất nhiều động tác Cửu công chúa đều làm không được, Diệp Xu Xu cũng bị nữ quan đánh vài lần, thước kia đánh vào trên người thật sự rất đau.
Nữ quan đánh nàng xong còn nói:
- “Dáng ngồi không thể bất chính, đôi tay phải nâng đến chỗ lông mày, đầu phải đè thấp……”
Diệp Xu Xu dựa theo nàng yêu cầu làm quy quy củ củ, chính là lại bị đánh một chút, nữ quan nghiêm túc mà lặp lại lời mới vừa rồi một lần.
Diệp Xu Xu đau đầu, nàng biết nữ quan đang giết gà dọa khỉ, nàng liếc mắt Cửu công chúa phía trước một cái, Cửu công chúa khuôn mặt nhỏ khổ sở, bởi vì buổi sáng không ăn nhiều đồ ăn, thân thể nàng mềm như bông không có sức lực gì, một lần lại một lần bị nữ quan chỉ ra chỗ sai, nhưng chính là động tác làm không được.
Cái này Diệp Xu Xu cùng Tống Súc Ngọc liền thảm, hai người đều bị nữ quan đánh rất nhiều lần, thẳng đến Cửu công chúa miễn cưỡng làm tốt động tác, lúc này nữ quan mới buông tha hai nàng.
Sau khi tan học, Tống Súc Ngọc khóe mắt hàm chứa nước mắt, sờ sờ chỗ bị nữ quan đánh đau, ủy ủy khuất khuất,
- “Ô ô ô, cha mẹ ta cũng chưa đánh qua ta như vậy ……”
Diệp Xu Xu cũng xoa xoa chỗ bị đánh, trong lòng suy nghĩ thước kia là làm bằng cái gì, như thế nào đánh người lại đau như vậy?
Cửu công chúa có chút áy náy,
- “Đều do muội quá ngu ngốc, ủy khuất các ngươi.”
Tống Súc Ngọc hút hút cái mũi, đôi mắt đỏ đỏ,
- “Công chúa điện hạ, thần nữ không có việc gì.”
Diệp Xu Xu nói:
- “Công chúa điện hạ buổi sáng phải ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức lực đi học, chúng ta bị đánh chỉ là việc nhỏ, nữ tiên sinh dạy những lễ nghi đó, đối với công chúa mà nói là cần thiết học.”
Cửu công chúa sờ sờ cái mũi, cúi đầu thật ngượng ngùng,
- “Thực xin lỗi nha.”
Diệp Xu Xu sờ sờ đầu nàng, cười nói:
- “Công chúa về sau phải ăn uống thật tốt, như vậy mới có thể mau mau lớn lên, cũng có sức lực đi học, biết không?”
**** *** *** *** ****
Ở một nơi khác.
Diệp Thịnh Hồng bởi vì chuyện Diệp Xu Xu đầy mặt ưu sầu, sau khi bãi triều ông xoay người rời khỏi đại điện, chuẩn bị đi tìm nội giám phụ trách chọn lựa thư đồng cho công chúa.
Thái Tử thấy thế, liếc nhìn Tống Tử Minh bên cạnh một cái, Tống Tử Minh hiểu ý, bước nhanh ra ngoài đuổi kịp Diệp Thịnh Hồng.
- “Diệp đại nhân, xin dừng bước.”
Diệp Thịnh Hồng thấy hắn bước chân liền ngừng kêu,
- “Tống hộ vệ?”
Tống Tử Minh cười hỏi:
- “Diệp đại nhân, ngài đây là muốn đi đâu vậy?”
Diệp Thịnh Hồng nhớ tới chuyện Diệp Xu Xu, thở dài một hơi,
- “Ta đang chuẩn bị đi tìm nội giám đem nữ nhi của ta về.”
Tống Tử Minh kỳ quái,
- “Nghe nói lệnh ái tiến cung làm thư đồng cho Cửu công chúa, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?”
Diệp Thịnh Hồng nhíu mày,
- “Nếu như ba bốn năm trước, tự nhiên là chuyện tốt, nhưng hiện giờ nàng đã 17 tuổi, vậy không phải chuyện tốt.”
Ông nói xong lời này, Thái Tử đã đi tới, đứng ở phía sau ông.
Tống Tử Minh cười hỏi:
- “Làm sao không phải chuyện tốt? Thư đồng công chúa bao nhiêu người đập vỡ đầu đều muốn làm đấy!”
Diệp Thịnh Hồng vẻ mặt sầu khổ,
- “Tống hộ vệ, chỉ sợ ngươi không biết, làm thư đồng công chúa ít nhất phải mất ba năm….. Ba năm đấy! Đến lúc đó nữ nhi của ta đã hai mươi tuổi, làm sao mà đính hôn hả?”
Nghe được lời này, bước chân Thái Tử ngưng trệ.
Tống Tử Minh liếc nhìn ông, hắn tiến đến trước mặt Diệp Thịnh Hồng hỏi,
- “Diệp đại nhân, chẳng lẽ ngài còn nghĩ đính hôn cho Diệp cô nương?”
Diệp Thịnh Hồng trả lời:
- “Ngươi hỏi cái gì vậy? Nàng là nữ nhi của ta, đương nhiên ta phải suy xét chung thân đại sự của nàng!”
Dứt lời, Thái Tử mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng.
Tống Tử Minh tiếp tục hỏi:
- “À? Vậy Diệp đại nhân có từng nghĩ muốn đính hôn Diệp cô nương với dạng người nào?”
Diệp Thịnh Hồng nghe vậy, ông cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Tống Tử Minh chấp nhất muốn tìm hiểu hôn sự của nữ nhi mình như thế? Hay là hắn có ý với nữ nhi mình?
Ông đánh giá Tống Tử Minh trên dưới vài lần, thấy hắn dáng vẻ vĩ ngạn anh tuấn, thập phần có khí khái nam tử hán.
Thấy vậy, trong lòng Diệp Thịnh Hồng bắt đầu ước lượng, phụ thân Tống Tử Minh biết cưỡi ngựa bắn cung, tổ phụ là Uy Vũ đại tướng quân, hắn xuất thân quân ngũ thế gia, tuy nói trước mắt Tống gia bởi vì tổ phụ hắn mất nên xuống dốc rất nhiều, thế nhưng cá nhân Tống Tử Minh lại rất được Thái Tử điện hạ tín nhiệm, thêm Tống Tử Minh lại xuất thân võ Thám Hoa, tuy nói hiện tại chỉ lãnh cái chức thống lĩnh thị vệ Đông Cung, chức quan tuy nhỏ, nhưng theo thời gian đợi Thái Tử điện hạ cầm quyền, tất nhiên hắn trở thành châu báu.
Nghĩ như vậy, tâm tư Diệp Thịnh Hồng lung lay, Tống Tử Minh không biết suy nghĩ trong lòng ông, lại lặp lại vấn đề vừa rồi một lần.
Diệp Thịnh Hồng không đáp, tay vuốt chòm râu hỏi:
- “Tống hộ vệ năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tống Tử Minh bị ông hỏi sửng sốt, không rõ vì cái gì ông đột nhiên hỏi tuổi mình, bất quá hắn vẫn là thành thành thật thật nói,
- “Hai mươi mốt tuổi.”
- “Hai mươi mốt à?”
Diệp Thịnh Hồng nghe vậy nhíu mày, hai mươi mốt tuổi đã không nhỏ, lớn tuổi như vậy hẳn là đã cưới vợ sinh con rồi?
Diệp Thịnh Hồng không thể hỏi hắn có thành thân hay không, mà là dùng đường vòng hỏi:
- “Ta ở tuổi của ngươi, đại nhi tử đều đã ba bốn tuổi. Không biết hài tử Tống hộ vệ bao lớn rồi?”
Tống Tử Minh gãi đầu, xấu hổ mà cười cười,
- “Ta còn chưa có thành thân đâu, chỗ nào tới hài tử?”
Nghe xong lời này, đôi mắt Diệp Thịnh Hồng sáng lên,
- “Tống hộ vệ tuấn tú lịch sự như vậy thế nhưng còn chưa có thành thân? Như thế nào? Chẳng lẽ không có bà mối tới giới thiệu cô nương cho Tống hộ vệ sao?”
Tống Tử Minh ngượng ngùng mà trả lời:
- “Khi ta còn nhỏ thân thể ốm yếu, có một đạo sĩ nói ta chỉ có chờ đến sau hai mươi hai tuổi mới có thể làm mai, nếu không sẽ va chạm đến ta, cho nên hôn sự mới vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.”
- “Ồ, nguyên lai là như thế này.” Diệp Thịnh Hồng sờ sờ râu, bừng tỉnh đại ngộ.
Tống Tử Minh hỏi:
-“Diệp đại nhân, ngài còn chưa có trả lời vấn đề vừa rồi của ta đâu.”
Diệp Thịnh Hồng kỳ quái nói:
- “Vấn đề gì? Vừa rồi Tống hộ vệ đề ra cái vấn đề gì?”
Tống Tử Minh nhẫn nại tính tình đem vấn đề vừa rồi lặp lại một lần nữa,
- “Diệp đại nhân, vừa rồi ta muốn hỏi ngài, ngài chuẩn bị cho lệnh ái đính hôn với dạng người gì?”
Diệp Thịnh Hồng nghĩ nghĩ, cười nói:
- “Tự nhiên là gia thế trong sạch, người phải có tiền đồ.”
Tống Tử Minh hỏi:
- “Vậy trong lòng đại nhân đã chọn được người chưa?”
Diệp Thịnh Hồng vuốt râu,
- “Người được chọn sao, tự nhiên có mấy người, bất quá ta xem Tống hộ vệ cũng không tệ.”
Tống Tử Minh sửng sốt:
- “Ta?”
Diệp Thịnh Hồng nói:
- “Nữ nhi của ta còn chưa đính hôn, bất quá từ trước đến nay người cố ý cầu hôn cũng có mấy người, ta còn không có nghĩ xong rốt cuộc phải cho nữ nhi đính hôn với ai, nếu như Tống hộ vệ thật có tâm tư đối với nữ nhi của ta….. vẫn là mau tới nhà ta cầu hôn đi.”
Tống Tử Minh:
...
Hắn đi Diệp gia cầu hôn?
Không nghĩ tới Diệp Thịnh Hồng lại nói như vậy, Tống Tử Minh tức khắc trợn tròn mắt.
Diệp Thịnh Hồng còn tưởng rằng hắn tuổi tác nhỏ da mặt mỏng, cho nên ngây dại, ông cười vỗ vỗ vai của hắn,
- “Người trẻ tuổi mà, ta hiểu, ngươi trở về thương nghị đàng hoàng với cha mẹ ngươi, dù sao nếu Tống hộ vệ ngươi tới cầu hôn, ta khẳng định sẽ suy xét.”
Ông nói xong cười rời đi.
Tống Tử Minh đứng ở tại chỗ giống như hóa đá, thẳng đến cảm giác được một ánh mắt lạnh băng tỏa định ở trên người hắn, hắn giật mình một cái, nhanh chóng xoay người.
Thái Tử điện hạ lạnh mặt nhìn hắn,
- “Cầu hôn à?”
Tống Tử Minh khóe miệng rút trừu,
- “Điện hạ…… Đây là hiểu lầm đều là hiểu lầm nha…… Thuộc hạ sao có thể hướng Diệp đại nhân cầu hôn? Liền tính là cho thuộc hạ một ngàn lá gan thuộc hạ cũng không dám mà!”
Thái Tử cười lạnh,
- “Xem ra ấn tượng Diệp Thịnh Hồng đối với ngươi không tồi, coi trọng ngươi, còn muốn cho ngươi làm con rể ông ta đấy!.”
Tống Tử Minh đều sắp khóc,
- “Thuộc hạ chỗ nào có thể xứng với Diệp cô nương? Điện hạ ngài cùng Diệp cô nương mới là một đôi trời đất tạo nên nha……”