Một roi một roi thật mạnh dừng ở trên người Diệp Trường Canh, hắn quỳ trên mặt đất, cắn chặt răng không kêu rên.
Trâu thị thê tử Diệp Trường Canh đứng ở một bên đau lòng mà nhìn, thế nhưng lại không dám đi tới ngăn trở.
Diệp Thịnh Hồng liên tiếp quất hắn ba roi còn muốn đánh nữa, Diệp Xu Xu không thể nhịn được nữa, tiến lên một bước ngăn lại Diệp Thịnh Hồng,
- “Cha, ngài đừng đánh, ca ca ở khu vực săn bắn bị giam giữ vài ngày, thân thể đã thực hư nhược rồi, ngài lại đánh, sẽ đánh chết ca ca!”
Động tác trong tay Diệp Thịnh Hồng ngưng trệ, Diệp Xu Xu nói:
- “Ngày mai, phán quyết đối với đại ca liền sẽ tuyên ra, hôm nay cha hãy để cho đại ca nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nàng nói xong, Diệp Thịnh Hồng nhìn mặt Diệp Trường Canh tái nhợt tiều tụy, ông chậm rãi buông tay.
Liễu thị thấy thế vội vàng tiến lên ôn nhu nói:
- “Đại Lang chỉ là tuổi quá trẻ, cho nên lỗ mãng một chút, lão gia ngài ngàn vạn đừng tức giận mà sinh bệnh.”
Diệp Thịnh Hồng nghe xong trong lòng tức khắc lại nổi lửa.
Diệp Xu Xu nhíu mày, nàng nghe ra được là Liễu thị đang lửa cháy đổ thêm dầu, lòng nàng lạnh lên, lạnh lùng nói:
- “Ngày ấy ở khu vực săn bắn, thế tử Hoài Dương vương không biết nguyên do làm sao mà đùa giỡn Chân Chân, ca ca chỉ là vì cứu Chân Chân, lúc này mới lở tay đả thương thế tử Hoài Dương vương!”
- “Xu nhi!”
Diệp Trường Canh cả kinh, không nghĩ tới nàng vẫn nói ra sự tình.
Diệp Chân Chân sắc mặt lập tức trắng bệch.
Diệp Thịnh Hồng giật mình, hỏi:
- “Con nói cái gì?”
Diệp Xu Xu không màng Diệp Trường Canh liên tiếp đưa mắt tới nàng, từng câu từng chữ nói ra tình huống ngay lúc đó,
- “……thế tử Hoài Dương vương tự biết đánh không lại ca ca, cho nên thẹn quá thành giận, ra sát chiêu từng bước ép sát ca ca, ca ca bất đắc dĩ, vì tự bảo vệ mình, lúc này mới lỡ tay đả thương hắn. Cha, ca ca không phải là bởi vì nhất thời lỗ mãng, mà là vì cứu Chân Chân thôi. Mới vừa rồi ca ca không chịu nói, cũng là muốn gánh chịu hết thảy tội, ca ca sợ liên luỵ Chân Chân.”
Nàng nói tới đây, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Chân Chân ở một bên sắc mặt tái nhợt, nếu vừa rồi nàng chịu đứng ra thừa nhận sai lầm, vậy mình cũng sẽ không nói trắng ra như vậy, nói không chừng còn sẽ hảo tâm mà nói vài câu tốt thế Diệp Chân Chân.
Đáng tiếc, hiện tại đã chậm.
Diệp Trường Canh là ca ca ruột của nàng, mà Diệp Chân Chân tính là cái gì? Nàng sao có thể trơ mắt nhìn ca ca mình vì Diệp Chân Chân một người như vậy mà bị đánh?
Diệp Thịnh Hồng nghe được lời này quả nhiên chuyển dời lực chú ý đến trên người Diệp Chân Chân,
- “Chân nhi, đây là thật vậy chăng?”
Diệp Chân Chân cắn môi, “bộp bộp” quỳ gối trên mặt đất,
- “Cha, thực xin lỗi, đều là con sai……”
Liễu thị không nghĩ tới thế nhưng còn quan hệ tới nữ nhi của bà, bà kinh ngạc thất sắc, vội vàng đi đến bên Diệp Chân Chân.
Những câu kế tiếp Diệp Xu Xu đã không muốn nghe, nàng cùng Trâu thị nâng Diệp Trường Canh dậy.
Diệp Trường Canh còn muốn giải vây thế Diệp Chân Chân, Diệp Xu Xu cùng Trâu thị ăn ý mà một trái một phải lôi kéo hắn mang hắn đi ra ngoài.
Trong phòng truyền đến tiếng quát lớn của Diệp Thịnh Hồng, cùng tiếng khóc của Liễu thị và Diệp Chân Chân.
Diệp Trường Canh không yên tâm mà liên tục quay đầu lại nhìn về phía phòng, nghĩ đến có thể Diệp Chân Chân là bị phụ thân trách phạt, vẻ mặt hắn khó xử.
Diệp Xu Xu nói:
- “Ca ca, hiện tại tự bản thân ca ca còn khó bảo toàn, còn đi quản người khác? Ngày mai không biết Hoàng Thượng sẽ phạt ca ca như thế nào đây.”
Diệp Trường Canh nghe xong mím môi không nói, Trâu thị nghe vậy lo lắng cực kỳ, vội vàng hỏi Diệp Xu Xu Hoàng Thượng sẽ xử phạt Diệp Trường Canh như thế nào?
Diệp Xu Xu cũng không biết, chỉ có thể lắc đầu, bất quá nàng nhớ tới Thái Tử điện hạ từng hứa hẹn qua với nàng, an ủi nói:
- “Muội nghĩ hẳn là ca ca sẽ không bị trừng phạt quá mức đi, Thái Tử điện hạ từng nói qua dựa theo luật pháp, nhiều nhất ca ca sẽ bị đánh mấy gậy.”
Nàng nói xong, lòng Trâu thị thắt chặt, bất quá nàng lại nghĩ nghĩ, ăn trượng hình thật sự so với ngồi tù thì tốt hơn, nghĩ như vậy nàng cũng liền bình thường trở lại.
Trở lại trong phòng, Trâu thị chà lau thân thể cho Diệp Trường Canh, nhìn thấy vết thương trên người hắn, nàng đau lòng mà oán trách nói:
- “Ngày thường chàng cưng Xu Xu cũng liền thôi, rốt cuộc nàng là muội muội ruột của chàng, chính là làm sao ngay cả Chân Chân chàng cũng che chở? Hôm nay nếu không phải Xu Xu nói ra chân tướng sự thật, vậy chẳng phải phu quân chàng là đã bị công công đánh bị thương?”
Diệp Trường Canh gãi gãi đầu cho là không sao cả mà nói:
- “Xu Xu là muội muội ta, Chân Chân cũng là muội muội ta, Chân Chân tính tình nàng một cái tiểu cô nương nhu nhược yếu đuối mềm mại, ta là ca ca tự nhiên phải tốt với nàng chút. Nói nữa ta da dày thịt béo, bị cha đánh mấy roi cũng không có gì.”
Nghe được lời này, Trâu thị tức khắc tức giận nói:
- “Hừ, thϊế͙p͙ xem tâm tốt của chàng sợ là cho sai người rồi, nếu không phải Chân Chân bị Xu Xu chính miệng vạch trần, chỉ sợ nàng ta còn sẽ trơ mắt nhìn chàng vì nàng ta bị đánh đấy!”
Diệp Trường Canh mày nhăn lại, nhìn về phía Trâu thị.
Trâu thị tiếp tục nói:
- “Thϊế͙p͙ biết Diệp Chân Chân từ nhỏ ở trước mặt chàng là ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên chàng là thiệt tình thực lòng đối đãi nàng ta như là muội muội ruột thịt. Chính là sự tình hôm nay chàng cũng thấy rồi, nếu như nàng ta thực sự có lương tâm, sớm tại thời điểm chàng bị đánh liền đi ra nói chuyện thay chàng, chính là nàng ta không có, chàng cảm thấy nàng ta thật sự coi chàng là đại ca nàng ta sao?”
Trong lòng Diệp Trường Canh có chút hụt hẫng, nói:
- “Chân Chân, nàng chỉ là một nữ hài nhi, nàng sợ hãi……”
Trâu thị đánh gãy lời hắn,
- “Chân Chân là nữ hài nhi, Xu Xu thì không phải? Chàng nhìn xem nàng có bao nhiêu dũng cảm, cư nhiên đứng ra cản lại roi của công công……”
Nói thật, khi đó ngay cả Trâu thị nàng cũng không dám đứng ra.
Trâu thị nói xong, trong lúc nhất thời Diệp Trường Canh không lời nào để nói, một lát sau, hắn nói:
- “Không phải ngày thường nàng không thích Xu Xu sao? Hôm nay cư nhiên khen nàng, thật sự là hiếm lạ.”
Trâu thị mím môi, xác thật nàng không thích Diệp Xu Xu, bất quá trong lòng nàng cũng rõ ràng Diệp Xu Xu mới là thật sự coi Diệp Trường Canh là đại ca, hôm nay nàng nhìn thấy Diệp Xu Xu bênh vực Diệp Trường Canh, đột nhiên liền thấy nàng có chút thuận mắt.
Tuy rằng nàng không thích Diệp Xu Xu, thế nhưng chỉ cần Diệp Xu Xu đối tốt với Diệp Trường Canh, cũng không phải nàng không thể tiếp nhận Diệp Xu Xu.
Trâu thị biết Diệp Trường Canh cái gì cũng tốt, chính là nhận người không rõ, lúc trước thời điểm nàng mới vừa gả tới, Diệp Trường Canh thậm chí còn cảm thấy Liễu thị là người tốt đấy, sau lại tuy rằng dần dần làm hắn nhận rõ mặt thật của Liễu thị, thế nhưng quá trình này lại thực sự làm cho mình nôn ra máu.
Nàng không phản đối Diệp Trường Canh đối tốt với người khác, thế nhưng loại tốt này nên cấp cho người đáng giá.
Vào lúc ban đêm, Diệp Thịnh Hồng nổi trận lôi đình, phạt Diệp Chân Chân cấm túc một tháng.
Sau khi Trâu thị biết được tin tức cực kỳ thống khoái, nàng phái nha hoàn mang đồ đi tặng cho Diệp Xu Xu.
Nha hoàn kia nâng một hộp điểm tâm thật lớn tới, nói:
- “Những thứ này đều là Thiếu phu nhân tự tay làm, nói là muốn cho đại tiểu thư ngài nếm thử.”
Diệp Xu Xu có chút giật mình, cho tới bây giờ Trâu thị chưa đưa thứ gì tới cho nàng.
Bất quá nếu đối phương có ý tốt, vậy nàng cũng cảm kích, tiếp nhận đồ trong tay nha hoàn, nói:
- “Vậy đa tạ tẩu tẩu.”
Nha hoàn cười rời đi.
Mở ra hộp đồ ăn, bên trong có bảy tám loại điểm tâm thoạt nhìn cực kỳ tinh mỹ, Diệp Xu Xu nếm một ngụm, hương vị rất ngon.
Không nghĩ tới tay nghề của Trâu thị lại tốt như vậy……
Ban đêm, nàng xách theo hộp đồ ăn chuẩn bị đưa tới chỗ tiểu nam hài, muốn cho hắn nếm thử, kết quả đợi hơn nửa đêm, nàng lại trước sau không có xuyên qua.
Diệp Xu Xu sửng sốt, đột nhiên ý thức được từ lần trước nàng bị thương tới nay thì cũng không có xuyên qua qua……
Nghĩ như vậy, nàng tức khắc có chút sốt ruột.
Lần trước nàng nhìn thấy tiểu nam hài, tiểu nam hài bị trọng thương không biết có đỡ không……
Hiện tại hắn đã bình phục chưa? Hay là nói vẫn còn ở trong nguy hiểm?
Nghĩ vậy, Diệp Xu Xu lo lắng sốt ruột.
Sáng sớm ngày hôm sau, người Đại Lý Tự tới gọi Diệp Trường Canh.
Diệp Trường Canh ở trong tầm mắt lo lắng của cả nhà Diệp gia, đi theo thị vệ đi Đại Lý Tự đến gọi hắn.
Đại Lý Tự Khanh Trần Lý thấy hắn tới, cũng không nhiều lời vô nghĩa.
- “……Diệp Trường Canh dĩ hạ phạm thượng, trọng thương thế tử Hoài Dương vương, tại chỗ trượng trách năm mươi gậy.”
Hắn nói xong, Diệp Trường Canh thở phào một hơi, xem ra Diệp Xu Xu nói chính là sự thật, hắn chỉ cần bị đánh một trận liền không có việc gì.
Năm mươi gậy tuy rằng thoạt nhìn nặng chút, nhưng so với những trừng phạt khác thực sự đã khá hơn rất nhiều.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm,
- “Chờ một chút!”
Mọi người theo tiếng nhìn qua, lại thấy Hoài Dương vương nổi giận đùng đùng đi đến, hắn nhìn thoáng qua Diệp Trường Canh trên mặt đất, đối Trần Lý cả giận nói:
- “Cái tiểu tử thúi này thiếu chút nữa hại chết nhi tử bổn vương, ngươi thế nhưng chỉ phán hắn năm mươi bản tử là được?”
Trần Lý chắp tay, giải thích nói:
- “Vương gia thỉnh bớt giận, hạ thần biết hiện tại Vương gia thực tức giận, chính là dựa theo luật pháp, xác thật là 50 đại bản thôi.”
Hoài Dương vương chửi ầm lên,
- “Bổn vương mặc kệ là cái luật pháp gì, bổn vương chỉ muốn hắn đền mạng! Trần Lý nếu như ngươi dám che chở hắn, bổn vương liền kiện lên Hoàng Thượng, đến lúc đó mũ cánh chuồn của ngươi cũng đừng đội!”
Trần Lý bị Hoài Dương vương thoá mạ một trận, hắn nhíu mày khó xử, Hoài Dương vương hung tợn mà trừng mắt Diệp Trường Canh, nhớ tới Sở Chiêm đã chịu khổ, ông không ngăn được lửa giận tận trời.
Diệp Trường Canh nắm chặt nắm tay, mím môi không nói.
Trần Lý nói:
- “Vương gia, ngài một hai bắt hắn phải đền mạng, chính là rốt cuộc thế tử không có chết mà…… Nếu thế tử không chết, hắn lại thường cái mệnh gì?”
Hoài Dương vương cả giận nói:
- “Vậy ít nhất ngươi cũng phải phán ba mươi năm tù cho ta, chỉ năm mươi đại bản thì quá nhẹ! Nhi tử của ta không thể chịu tội một trận không như vậy!”
Hoài Dương vương không thuận theo không chịu buông tha một hai bắt hắn phải phán ba mươi năm lao ngục, trong lúc nhất thời Trần Lý không biết nên làm sao bây giờ, Hoài Dương vương là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng, hắn cũng không dám đắc tội Hoài Dương vương.
Trần Lý suy nghĩ không bằng cho Hoài Dương vương một chút mặt mũi, phán Diệp Trường Canh mười năm tù, dù sao Diệp gia cũng không phải là đại gia tộc nhà cao cửa rộng gì……
Diệp Trường Canh nhìn thấy Trần Lý do dự, tâm tức khắc hung hăng trầm xuống.
Ba mươi năm tù? Hắn nắm chặt tay âm thầm cắn răng, đừng nói ba mươi năm, liền tính là mười năm hắn đời này đều sẽ huỷ hoại!
Trần Lý chải vuốt rõ ràng giọng nói, đang muốn mở miệng, lúc này đột nhiên chạy vào một người.
Diệp Trường Canh nhìn thấy người tới đúng là Tống Tử Minh.
Tống Tử Minh trấn an mà cười cười với Diệp Trường Canh.
- “Đại nhân, ta có thư tự tay Thái Tử điện hạ viết.”
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một thứ giao tới trong tay Trần Lý.
Trần Lý xem xong, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ở trong thư Thái Tử điện hạ nói muốn hắn dựa theo luật pháp hành sự, không thể làm việc thiên tư trái pháp luật……
- “Đại nhân xem thư của Điện hạ có dị nghị gì không?” Tống Tử Minh cười hỏi.
Trần Lý lau lau mồ hôi trên trán, xấu hổ mà cười nói:
- “Không dám không dám.”
Nói xong liền trực tiếp tuyên án Diệp Trường Canh năm mươi trượng, lập tức thi hành!
Hoài Dương vương nghe xong tức khắc giận tím mặt, đang muốn nói cái gì, Tống Tử Minh cười nói:
- “Vương gia ngài trước đừng nóng giận, Thái Tử cũng có thư cho ngài đây.”
Hắn nói xong thì giao một phong thư khác cho Hoài Dương vương, Hoài Dương vương mở ra xem xong, không lâu, sắc mặt ông biến đổi, đến cuối cùng chỉ có thể căm giận buông phong thư.
Diệp Trường Canh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Hoài Dương vương sắc mặt trở nên rất khó coi, Hoài Dương vương nhìn hắn, đầy mặt không tình nguyện, nhưng rồi lại không thể làm gì.
Cuối cùng Diệp Trường Canh bị đánh năm mươi đại bản.
Sau khi đánh xong, Tống Tử Minh còn thực tốt bụng mà đỡ hắn đi ra Đại Lý Tự.
Cái mông Diệp Trường Canh đau muốn chết, mặt tái nhợt, liên tục nói lời cảm tạ với Tống Tử Minh.
Tống Tử Minh nâng hắn đi đến ngoài cửa trước một chiếc xe ngựa, Diệp Trường Canh choáng váng, bên trong ngồi thế thế nhưng Thái Tử.
- “Điện…… Điện hạ……” Diệp Trường Canh lắp bắp.
Thái Tử mặc áo gấm màu xanh lá, trong tay cầm một quyển sách, đang đọc sách, nghe được động tĩnh, nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
- “Ngồi.”
Hắn nói, rồi sau đó lại nhớ tới hắn mới vừa bị đánh một trận, chỉ sợ không thể ngồi,
- “Vậy ngươi nằm cũng được.”
Diệp Trường Canh cực kỳ khẩn trương đứng cũng không được ngồi cũng không xong, Tống Tử Minh tốt bụng mà cầm cái đệm tới, để cho hắn nằm nghiêng ở trên đệm.
Nằm xong, Diệp Trường Canh xấu hổ mà chắp tay với Thái Tử,
- “Hạ thần thất lễ.”
Xe ngựa chạy đi.
Trong xe chỉ có Diệp Trường Canh cùng Thái Tử hai người, Diệp Trường Canh lo sợ bất an, cũng không biết Thái Tử kêu hắn lại đây đây là ý gì?
Thái Tử trầm ngâm thật lâu rồi nhìn về phía hắn, mở miệng nói:
- “Nếu như Cô cho muội muội ngươi tiến cung, muội muội ngươi sẽ đáp ứng không?”
Nghe vậy, cả người Diệp Trường Canh chấn động, kinh ngạc nhìn Thái Tử.
Điện hạ nói lời này là có ý tứ gì? Trái tim Diệp Trường Canh thình thịch thẳng nhảy, chẳng lẽ là nói……
Thái Tử buông quyển sách trên tay, cúi người nhìn qua, khuôn mặt anh tuấn làm người không dám nhìn gần.
Diệp Trường Canh khẩn trương mà nuốt nước miếng một cái.
Thái Tử nhìn thẳng hắn, nói:
- “Cô coi trọng muội muội ngươi, muốn cưới nàng tiến cung.”