Thái Tử cúi đầu ánh mắt thâm thúy sắc bén chăm chú nhìn nàng. Hắn cách rất gần, chỉ có một bước xa.
Diệp Xu Xu trong lòng không hiểu khẩn trương, nàng đột nhiên có thể lý giải vì cái gì Ngũ công chúa ở trước mặt Thái Tử không dám nói dối vu hãm chính mình.
Khí phách toàn thân hắn, người bình thường ở trước mặt hắn đừng nói nói dối, chỉ sợ ngay cả thở mạnh cũng không dám…..
Diệp Xu Xu kiềm chế hỗn độn ở trong lòng, ở dưới tầm mắt của hắn, căng da đầu nói:
- “Nguyên lai là ám khí à…… Tiểu nữ tử kiến thức thiển cận, còn tưởng rằng chỉ là mũi tên bình thường đấy……”
Nàng nói xong, đối phương trầm mặc thật lâu, một đôi mắt chặt chẽ nhìn nàng.
Diệp Xu Xu bị hắn nhìn suýt nữa chống đỡ không được.
Thái Tử thu hồi tầm mắt.
Nữ tử này đang nói dối, hắn kết luận.
Hắn làm Thái Tử tám năm, cái dạng người gì không kiến thức qua? Với chút tiểu kế này của nàng làm sao có thể thoát được đôi mắt hắn?
- “Vậy ám khí làm ngươi bị thương ở đâu?” Hắn hỏi.
Diệp Xu Xu nói:
- “……đã mất!.”
Thái Tử mặt trầm xuống,
- “Rốt cuộc là mất, hay là ngươi cố ý giấu giếm?”
Diệp Xu Xu da đầu tê dại, trong lòng âm thầm kêu khổ, lúc trước nàng kéo dài không chịu tìm đại phu chính là bởi vì sợ hãi người khác truy vấn, nàng sợ đến lúc đó nàng đáp không được thì sẽ không xong. Không nghĩ tới, hiện tại truy vấn nàng thế nhưng thành Thái Tử……
Chuyện nàng bị thương như vậy làm sao có thể giải thích rõ ràng? Ngay cả nàng nói ra tình hình thực tế, người khác cũng không có khả năng sẽ tin tưởng mà, nói không chừng còn sẽ coi nàng trở thành kẻ điên.
Thái Tử thấy vẻ mặt nàng rối rắm khó xử, trong lòng hắn không hiểu đột nhiên mềm nhũn, thôi, nếu nàng không muốn nói ra tình hình thực tế, vậy hắn cũng không cần thiết phải dò hỏi tới cùng.
- “Vết thương còn đau không?” Hắn dời đi đề tài.
Diệp Xu Xu thấy Thái Tử không hề truy vấn nữa, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, trả lời:
- “Đa tạ điện hạ, đã không còn đau nhiều.”
- “Ừ.”
Thái Tử nhàn nhạt nói,
- “Mấy ngày nay ngươi ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương.”
Diệp Xu Xu thấp giọng nói:
- “Tạ điện hạ.”
Thái Tử nhìn nàng thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Nàng nhìn chỗ cửa, thở ra một hơi thật dài, Thái Tử xem như đi rồi, nếu như hắn lại ép hỏi nàng nhiều hơn, nói không chừng nàng thật đúng là chống đỡ không được.
Cũng không biết Thái Tử là lớn lên như thế nào, vì sao khí chất lại cường đại như thế!
Đặc biệt là ánh mắt của hắn thật sự khiến người run sợ.
Chẳng lẽ cái này chính là “khí chất Bá Vương” trong truyền thuyết?
- “Phốc!”
*** *** *** *** ***
Bên kia, Diệp Trường Canh vác sọt mũi tên xách theo mấy con thỏ từ khu vực săn bắn trở về.
Hôm nay hắn thu hoạch phong phú, vui vẻ phấn chấn xách theo con mồi đi tìm hai muội muội, đi vào lều muội muội trước, bên trong lại không có một bóng người.
Hắn nhăn mày lại, các nàng đã chạy đi đâu?
Bên ngoài trời đã dần dần tối, Diệp Trường Canh không yên tâm, buông con thỏ, vội vàng đi ra ngoài tìm người, hắn hỏi chung quanh một vòng, cũng chưa hỏi ra được hai người ở đâu?.
Hắn thực sốt ruột, sợ hai muội muội sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Hắn tìm hết bốn phía, vẫn không tìm được người, hắn đi đến chỗ triền núi, đột nhiên xa xa nhìn thấy mấy tên ăn chơi trác táng vây quanh đùa giỡn một nữ tử, nàng kia bị tên ăn chơi trác táng bức, liên tục lui về phía sau.
Diệp Trường Canh nhăn mày lại, bước nhanh qua, quát lớn:
- “Các ngươi đang làm gì?”
Mấy tên ăn chơi trác táng quay người lại, người cầm đầu thấy hắn, hỏi:
- “Làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn xen vào việc người khác?”
Diệp Trường Canh không quen biết những người đó, thấy bọn họ công nhiên đùa giỡn cô nương thực tức giận.
Nữ tử bị đùa giỡn nhìn thấy hắn, vui sướng cực kỳ, gọi:
- “Đại ca!”
Diệp Trường Canh sửng sốt, lúc này mới nhận ra nữ tử bị mấy tên ăn chơi trác táng đùa giỡn thế nhưng là Diệp Chân Chân!
Diệp Chân Chân thấy hắn, mang theo tiếng khóc nức nở ủy ủy khuất khuất, nói:
- “Đại ca cứu muội!”
Giờ phút này sắc mặt nàng tái nhợt, tóc hỗn độn, lệ rơi đầy mặt.
Sau khi Diệp Trường Canh nhìn thấy tức khắc giận tím mặt, mấy tên vương bát đản này lại dám đùa giỡn muội muội hắn!
- “A, nguyên lai ngươi là ca ca nàng.”
Tên cầm đầu ăn chơi trác táng cười hắc hắc,
- “Như thế, vậy là tốt rồi, muội muội ngươi ta coi trọng, chuẩn bị mang về làm thϊế͙p͙, nghe rõ chưa?”
Tên ăn chơi trác táng nói xong, mấy tên đồng lõa bên cạnh hắn đáng khinh mà hắc hắc cười rộ lên,
- “Thế tử thật là ánh mắt tốt, tiểu cô nương này da thịt non mịn, làm thϊế͙p͙ thất phỏng chừng cũng đủ chơi một thời gian, ha ha ha ha……”
- “Chúc mừng Thế tử gia lại có được một mỹ thϊế͙p͙! Cô nương này không tệ, khóc lên mềm mềm yếu yếu, chỉ sợ đang cần nam nhân yêu thương đấy!”
Ngôn ngữ mấy người này rất hạ lưu đáng khinh, không kiêng nể gì, không để Diệp Trường Canh vào mắt chút nào.
Diệp Trường Canh nghe được liền giận dữ, hắn giận mắng:
- “Các ngươi đám hỗn đản này! Còn muốn muội muội ta làm thϊế͙p͙ cho ngươi, ta phi! Làm xuân thu đại mộng con mẹ ngươi đi thôi!”
Hắn nói xong xông tới, ý đồ cứu Diệp Chân Chân ra, mấy tên ăn chơi trác táng đã xông lên ngăn cản hắn, hắn một quyền một quyền đánh tới, Diệp Trường Canh từ nhỏ tập võ thân cường thể tráng, những tên ăn chơi trác táng đó làm sao là đối thủ của hắn? Chỉ chốc lát sau, bọn chúng đã bị hắn đánh khóc kêu cha gọi mẹ, ngã trên mặt đất đau đến kêu to.
Tên cầm đầu ăn chơi trác táng nhìn thấy mấy huynh đệ hắn đều bị đánh ngã, hắn lạnh mặt, nói:
- “Tiểu tử thúi! Ngươi tìm chết!”
Hắn nói xong rút ra bội kiếm vọt tới.
Diệp Trường Canh tức giận quay cuồng cùng tên cầm đầu ăn chơi trác táng đánh nhau.
Đánh được mười mấy chiêu, Diệp Trường Canh dần dần chiếm thượng phong.
Tên ăn chơi trác táng kia mắt thấy đánh không lại Diệp Trường Canh, trong lúc nhất thời hắn gấp đến đỏ mắt, ra tay càng thêm xảo quyệt ngoan độc, chiêu chiêu trí mệnh.
Diệp Trường Canh bị hắn đâm trúng mấy kiếm, trên người cũng đã phun máu, bất quá cũng may cũng không bị thương đến chỗ yếu hại, hắn thấy tên ăn chơi trác táng là thật tâm muốn mạng hắn, trong lòng bực bội, tức khắc xuống tay cũng nặng hơn.
Lúc này tên ăn chơi trác táng đâm tới ngực hắn, hắn nghiêng người tránh thoát, một phen đoạt lấy kiếm của hắn, trở tay một quyền hướng tới ngực tên ăn chơi trác táng hung hăng đâm tới.
- “Phụt!”
Tên ăn chơi trác táng phun ra một ngụm máu to, sắc mặt trắng nhợt, lung lay hôn mê bất tỉnh.
*** *** *** *** ***
Thời điểm Diệp Xu Xu biết được tin tức, bên ngoài trời đã tối đen.
Lúc ấy nàng đang ở trong lều dưỡng thương, nghe được hai thái giám bên ngoài lều lẩm nhẩm lầm nhầm, nói cái gì Thế tử Hoài Dương Vương bị người đánh cho trọng thương, hiện tại sinh tử chưa biết, thái y đang cứu trị, Thái Tử điện hạ biết được tin tức cũng đuổi tới, vân vân….
Thái giám đối thoại, vốn dĩ Diệp Xu Xu cũng không để ý, rốt cuộc nàng lại không quen biết Thế tử Hoài Dương Vương. Thẳng đến có người nói đả thương Thế tử Hoài Dương Vương chính là nhi tử Văn Viễn Bá, lúc này Diệp Xu Xu mới khϊế͙p͙ sợ mà chạy ra.
- “Các ngươi nói cái gì? Đại ca ta đả thương người?!”
Diệp Xu Xu nôn nóng hỏi:
- “Đây là thật vậy chăng?”
Thái giám bị nàng đột nhiên lao tới làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói:
- “Đúng…… Đúng vậy…… Cô nương chẳng lẽ là thiên kim Văn Viễn Bá?”
Diệp Xu Xu gật đầu,
- “Đúng, ta là nữ nhi Văn Viễn Bá.”
Hai tên thái giám nhìn nhìn nhau, mới trả lời:
- “Nô tài cũng chỉ là nghe nói đả thương người chính là nhi tử Văn Viễn Bá, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc có phải là đại ca của cô nương hay không……”
Diệp Xu Xu nghe xong lòng nóng như lửa đốt, hỏi thái giám đại ca nàng đang ở nơi nào, thái giám lắc đầu nói bọn họ cũng không biết.
Tĩnh ma ma đi tới nhìn thấy tình cảnh này, hỏi rõ ràng tình huống, bà nhíu mày, vừa rồi bà nghe nói tình huống thế tử Hoài Dương Vương thật không tốt, nếu như thực sự có cái không hay xảy ra chỉ sợ đại ca Diệp cô nương……
Diệp Xu Xu gấp đến độ xoay quanh, một lòng muốn tìm đến đại ca của mình.
Tĩnh ma ma thấy nàng sốt ruột như vậy, an ủi nói:
- “Diệp cô nương, trước tiên cô nương đừng gấp, Thái Tử điện hạ đã đi rồi.”
Diệp Xu Xu sao có thể không vội? Xảy ra chuyện chính là đại ca nàng yêu thương!
- “Đại ca tiểu nữ tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ đánh người! Tĩnh ma ma cầu xin ma ma dẫn tiểu nữ đi tìm gặp đại ca tiểu nữ đi!” Diệp Xu Xu nôn nóng nói.
Tĩnh ma ma an ủi nói:
- “Được, được được, ta đây liền mang cô nương đi.”
*** *** *** *** ***
Doanh trướng.
Thế tử Hoài Dương vương Sở Chiêm mặt đã biến thành màu xanh tím, nhìn dáng vẻ cực kỳ không ổn.
Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử nghe được tin tức đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy người trên giường, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Hoài Dương Vương là đệ đệ cùng mẹ với Khang Nguyên Đế, cũng là hoàng thúc ruột của bọn họ, nếu như con của ông chết ở khu vực săn bắn, vậy sẽ khiến gió lốc bao lớn?
Tứ hoàng tử hỏi:
- “Thái y, hiện tại hắn như thế nào? Có thể cứu không?”
Vương thái y xem mạch xong, mày nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, Sở Chiêm ngày thường túng dục quá độ ăn nhậu chơi gái cờ bạc không từ bất cứ việc xấu nào, tuổi còn trẻ đã đào rỗng thân mình, thế cho nên bị người đánh một quyền liền tâm mạch suy yếu, hiện giờ tình huống hắn rất nguy ngập, nếu như tối nay mà vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sợ ông cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế.
Tứ hoàng tử Ngũ hoàng tử nhìn ra được Vương thái y khó xử, hai người trong lòng đều là cả kinh, nhìn dáng vẻ Sở Chiêm lần này chỉ sợ là thật sự dữ nhiều lành ít.
Không bao lâu, Hoài Dương Vương Khang Nguyên Đế cùng Thái Tử nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới.
Hoài Dương vương nhìn thấy nhi tử trên giường, đại kinh thất sắc, vội vàng nhào qua kêu gào:
- “Chiêm nhi, con làm sao vậy!”
Khang Nguyên Đế mày nhăn chặt, triệu thị vệ tới hỏi rõ ràng tình huống, thị vệ trả lời nói là Sở Chiêm là bởi vì cùng người ẩu đả gây ra, người đả thương Sở Chiêm đã bị bắt, đang chờ xử lý.
Khang Nguyên Đế lạnh mặt nói:
- “Coi chừng người thật kỹ cho trẫm, nếu như Sở Chiêm xảy ra chuyện, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
- “Dạ, bệ hạ!”
Thị vệ lĩnh mệnh mà đi.
Thái Tử đứng ở bên cạnh, mặt trầm như nước.
Sở Chiêm không thể so với những hoàng thân quốc thích khác, hắn là nhi tử duy nhất của Hoài Dương Vương, mà Hoài Dương Vương lại là thân huynh đệ một mẹ sinh ra với phụ hoàng hắn, nếu hắn thật xảy ra chuyện, đừng nói Diệp Trường Canh, ngay cả toàn bộ Diệp gia đều có khả năng sẽ bị liên lụy.
Thời điểm Diệp Xu Xu đi theo Tĩnh ma ma tìm được Diệp Trường Canh, Diệp Trường Canh đã bị nhốt lại.
Diệp Chân Chân ở bên ngoài nhà tù đau khổ cầu xin muốn vào xem Diệp Trường Canh, thế nhưng hai tên thị vệ ngăn cản không cho nàng đi vào.
Diệp Xu Xu đi qua hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Diệp Chân Chân chỉ là luôn khóc lóc không chịu trả lời.
Diệp Xu Xu gấp đến độ cắn răng, nói:
- “Khóc, ngươi chỉ biết khóc! Khóc có ích lợi gì! Ngươi mau nói đi!”
Diệp Chân Chân khóc lóc lau lau nước mắt, lúc này mới đứt quãng nói sự tình trải qua rõ ràng, nàng nói xong khóc lớn,
- “Hu hu hu…… Đều do muội, nếu không phải bởi vì muội, đại ca cũng sẽ không đánh những người đó…… hu hu hu……”
Diệp Xu Xu nghe xong, khí huyết cuồn cuộn, nhìn mặt Diệp Chân Chân khóc hoa lê dính hạt mưa*, nàng thật sự rất muốn hung hăng tát một cái.
- “Nếu đại ca thật xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Diệp Xu Xu cả giận.
Diệp Chân Chân nghe được lời nàng nói, khóc càng hung.
Diệp Xu Xu không hề lý đến nàng, đi đến cửa, bị thị vệ canh giữ ở nơi đó ngăn lại, nói:
- “Thánh thượng có lệnh, những người khác không cho phép tiếp cận phạm nhân.”
Nghe được lời này, Diệp Xu Xu sắc mặt trắng nhợt, nàng không nghĩ tới thế nhưng còn kinh động đến Khang Nguyên Đế.
Nàng đứng ở cửa không chịu rời đi,
- “……Cầu hai vị châm chước, cho ta gặp mặt đại ca ta một chút đi!”
Thị vệ không dao động, bắt đầu xua đuổi nàng.
Đang giằng co, Tống Tử Minh đi tới, hắn cất cao giọng nói:
- “Các ngươi đừng ngăn cản, cho nàng đi vào.”
Thị vệ quay đầu lại thấy hắn, nhận ra hắn là người hầu cận bên cạnh Thái Tử, hai người nhìn thoáng qua nhau, đều có chút khó xử.
Tống Tử Minh nói:
- “Nhị vị không cần khó xử, là Thái Tử điện hạ ra lệnh ta tới đây.”