Triệu thị hít một hơi thật sâu, nói:
- “Việc Hôn nhân, vốn là chú ý vào duyên phận, Thanh Dương đạo sĩ là đại sư đức cao vọng trọng, ngay cả Thái Hậu đều cực kỳ tín nhiệm ông ta, nếu ông ta đã mở miệng nói hai người có duyên không phận, không thích hợp làm vợ chồng, vậy hôn sự này cưỡng cầu nữa thì ý nghĩa gì? Không bằng như vậy từ bỏ, đối với hai bên chúng ta đều tốt.”
Tề lão phu nhân trong lòng không vui, nói:
- “Địch hầu gia cũng nghĩ giống ngươi à?”
Triệu thị nói:
- “Thanh Dương đạo sĩ đã nói như vậy, tự nhiên Thanh Huyền không có lời nào để nói.”
Tề lão phu nhân thấy dáng vẻ Triệu thị một bộ quyết tâm muốn hối hôn, trong lòng rất tức giận, bà không tin cái gì nói bát tự không hợp linh tinh, Triệu thị nói như vậy bất quá là tìm cái cớ mà thôi.
- “Người tới, đi mời Địch hầu gia tới đây, lão thân muốn đích thân hỏi hắn một chút.” Tề lão phu nhân nói.
Lý bà tử bên cạnh Tề lão phu nhân lĩnh mệnh rời đi.
*** *** *** *** ***
Địch Thanh Huyền là một lòng muốn từ hôn, hắn cảm thấy Diệp Xu Xu mạo lãnh công lao muội muội phẩm hạnh không hợp, không xứng làm thê tử của hắn, hơn nữa Diệp Xu Xu từng viết huyết thư uy hϊế͙p͙ hắn, chọc cho hắn rất bực bội, cho nên giờ phút này hắn hận không thể lập tức cùng Diệp Xu Xu phủi sạch quan hệ.
Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh mới sáng sớm đã nghe nói hắn lại đây từ hôn, là vừa sợ vừa giận, vội vàng mặc chỉnh tề lại đây gặp hắn, hỏi hắn nguyên do, Địch Thanh Huyền lại chỉ trả lời nói hắn đối Diệp Xu Xu không có cảm tình, hai người ở bên nhau cũng không thích hợp.
Diệp Thịnh Hồng nghe được lời này nổi giận đùng đùng, nói:
- “Cái gì cảm tình không cảm tình? Hôn nhân đại sự chú ý chính là môn đăng hộ đối, lệnh của cha mẹ lời người mai mối! Phụ thân của Hầu gia ngươi bệnh chết, tự nhiên không ai quản ngươi, thế nhưng lúc trước rõ ràng là ngươi phái người lại đây cầu thân, hiện giờ ngươi lại thề thốt muốn đổi ý, ngươi làm việc này chỉ sợ không thông đi?”
Địch Thanh Huyền tự biết chính mình không có lý, thế nhưng hắn lại nghĩ, nếu lúc trước không phải Diệp Xu Xu nàng không biết liêm sỉ mà giả mạo Diệp Chân Chân, chính mình lại như thế nào sẽ nhận sai người cầu thân sai? Cho nên hết thảy chuyện này đều là Diệp Xu Xu sai!
Lúc này đây, sắc mặt hắn trầm tĩnh, đúng lý hợp tình mà kiên trì muốn từ hôn. Lý bà tử đi tới, liền vừa lúc thấy giữa ba nam nhân trong phòng sóng ngầm mãnh liệt.
Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh đầy mặt tức giận, sắc mặt Địch Thanh Huyền lại lãnh đạm, thái độ kiên quyết.
Sau đó Địch Thanh Huyền bị Lý bà tử thỉnh tới Chính Đức đường, Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh cùng đi theo.
Tề lão phu nhân không phải lần đầu tiên nhìn thấy Địch Thanh Huyền, giờ phút này nhìn thấy hắn từ cửa đi vào, thấy hắn mặc một cái áo gấm màu đỏ sẫm, vai rộng eo nhỏ dáng người cao lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí độ bất phàm. Tề lão phu nhân nhịn không được cảm thán một tiếng, thật là hậu sinh tuấn tú, tướng mạo cùng khí chất này, đừng nói là thành thân cùng cháu gái của bà, liền tính là công chúa đều hoàn toàn xứng đôi.
Liễu thị nhìn thấy Địch Thanh Huyền hai mắt cũng sáng lên, cảm thấy hắn thật là nhân trung long phượng, nếu như nữ nhi của bà Diệp Chân Chân có thể gả cho hắn, thật là tốt biết bao! Hôm nay hắn có thể tới từ hôn, tám phần là bởi vì có quan hệ tới phong thư của bà, vốn dĩ, lúc trước cứu hắn chính là nữ nhi Diệp Chân Chân của bà, lúc trước đối tượng hắn cầu hôn cũng nên là Diệp Chân Chân. Chẳng qua là Diệp Xu Xu không biết xấu hổ, bá chiếm vị trí của nữ nhi của bà mà thôi.
Địch Thanh Huyền vào nhà hành lễ với Tề lão phu nhân, lão phu nhân tức giận mà nói:
- “Hầu gia lễ này, lão thân cũng không dám nhận.”
Địch Thanh Huyền lưng cứng đờ, bất quá hắn đứng dậy, đứng ở trong sảnh đường, mím môi không nói.
Tề lão phu nhân thấy thái độ của hắn như vậy, bà nhìn ra chỉ sợ Địch Thanh Huyền là thật sự quyết tâm muốn từ hôn, nghĩ như vậy trong lòng bà tức khắc lạnh, nói:
- “Hầu gia, ngươi thật sự khăng khăng muốn giải trừ hôn ước?”
Địch Thanh Huyền nói:
- “Đúng, ta cùng với Diệp đại tiểu thư bát tự không hợp, mạnh mẽ ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt, không bằng giải trừ hôn ước đi.”
Lời vừa nói ra, làm không khí trong phòng lạnh hơn.
Diệp Trường Canh giận không thể át, Diệp Xu Xu là thân muội muội của hắn, mẹ đẻ bọn họ qua đời thì, hắn cùng Diệp Xu Xu từ trước đến nay rất thân, giờ khắc này, hắn làm sao có thể nhẫn để Địch Thanh Huyền khăng khăng muốn từ hôn?
- “Địch Thanh Huyền, ngươi khinh người quá đáng!” Diệp Trường Canh phẫn nộ mà lớn tiếng nói, nếu không phải Diệp Thịnh Hồng ngăn cản, chỉ sợ hắn sẽ tiến lên đánh người.
Triệu thị nghe xong không vui nói:
- “Diệp đại công tử nói quá lời, Thanh Huyền hảo ngôn hảo ngữ lấy lễ tương đãi, nơi nào khinh các ngươi? Tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, nếu chúng ta đều đã nói rõ muốn từ hôn, các ngươi cần gì nhất định phải dây dưa?”
Bà nói phảng phất dường như là Diệp gia bám lấy Địch gia bọn họ không chịu buông tay, phụ tử Diệp gia nghe xong liền càng tức giận, chính là ngay cả Tề lão phu nhân cũng tức giận nắm chặt tay vịn.
Diệp Trường Canh trong lòng như là một đoàn hỏa nổ tung, Địch Thanh Huyền thấy tình thế không đúng, vội che ở trước người Triệu thị, mắt thấy trong phòng giương cung bạt kiếm suýt nữa muốn đánh nhau.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng trong trẻo dễ nghe.
- “Triệu phu nhân lời này sai rồi.”
Mọi người chăm chú nhìn qua, ngoài cửa một nữ tử duyên dáng yêu kiều chầm chậm đi tới, lại thấy nàng mặc áo choàng lông cáo trắng tinh, vóc người cao gầy lả lướt hấp dẫn, lông cáo trắng tinh tôn lên mặt nàng càng thêm môi hồng răng trắng, quả nhiên là tuyết phu hoa mạo*, xinh đẹp phảng phất không phải người phàm.
(Chú thích: tuyết phu hoa mạo nghĩa là da trắng như tuyết, vẻ ngoài như hoa)
Địch Thanh Huyền nhìn thấy nàng hơi hơi sửng sốt, thầm than nữ tử này đích xác thật một cái túi da đẹp, chỉ tiếc……
Triệu thị thì tại thầm nghĩ, Diệp Xu Xu này xinh đẹp như vậy, nơi nào còn có dáng vẻ chính thê? Nữ tử xinh đẹp như vậy chỉ xứng làm thϊế͙p͙ cho người, nếu là làm thê, chẳng phải là ngày ngày sẽ câu dẫn trượng phu không còn tâm với tiền đồ?
Đương nhiên tâm tư đôi mẹ con này, Diệp Xu Xu là không biết được, nàng đi vào hành lễ với các trưởng bối, khi ánh mắt của nàng tiếp xúc với Địch Thanh Huyền, mày Địch Thanh Huyền nhăn lại, nhớ tới chuyện nàng viết huyết thư uy hϊế͙p͙ hắn, ánh mắt hắn lộ ra thần sắc chán ghét.
Diệp Xu Xu nhận thấy được ánh mắt khinh bỉ của hắn, trong lòng nàng cười lạnh ‘ha ha…’ hai tiếng, nam nhân thúi tự cho là đúng, lúc trước là chính hắn hồ đồ không làm rõ ràng tình huống, liền tùy tiện đến cầu thân, kết quả là lầm đối tượng, hiện tại ngược lại trách nàng chơi tâm cơ mạo danh thay thế?
Liễu thị thấy Diệp Xu Xu lại đây, ánh mắt của bà qua lại giữa Diệp Xu Xu cùng Địch Thanh Huyền, khi bà nhìn thấy trong mắt Địch Thanh Huyền là khinh thường, bà mừng thầm, nghĩ thầm nhìn dáng vẻ Địch Thanh Huyền là triệt để chán ghét Diệp Xu Xu, lần này lui xong cầu thân, nữ nhi Diệp Chân Chân của bà hẳn là có cơ hội đi?
Triệu thị nói:
- “Nếu Diệp đại tiểu thư đã tới đây, vậy không ngại mọi người mở ra nói thẳng, Diệp đại tiểu thư, nhi tử của ta muốn từ hôn ngươi, ngươi đồng ý hay là không đồng ý?”
Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh không dự đoán được Triệu thị này cư nhiên giáp mặt khó xử Diệp Xu Xu, hai người đều lòng đầy căm phẫn…
Diệp Trường Canh còn muốn nói gì nữa, Diệp Xu Xu ngăn cản hắn, quay đầu đối với Triệu thị cười trong suốt nói:
- “Ta không đồng ý.”
Triệu thị nghe được lời này tức khắc giận dữ, Địch Thanh Huyền chau mày, hắn nắm chặt nắm tay, không vui nói:
- “Nhân duyên chú ý chính là ngươi tình ta nguyện, hiện giờ ta đã không muốn, Diệp tiểu thư lại gắt gao dây dưa như vậy, sẽ không sợ làm trò cười cho thiên hạ sao?”
Diệp Xu Xu bị lời hắn nói chọc cho vui vẻ, nghĩ thầm nam nhân này cho rằng hắn là nạm vàng nha? Là cái mà nữ nhân đều sẽ gắt gao bám lấy không bỏ à?
- “Hầu gia không khỏi quá tự mình đa tình.”
Diệp Xu Xu nhướng mày,
- “Ý của ta là ta không đồng ý các ngươi tới lui cầu thân với Diệp gia chúng ta, mà là Diệp gia chúng ta lui cầu thân với Địch gia các ngươi!”
Lời này vừa ra cả sảnh đường cả kinh, người Diệp gia kinh ngạc mà nhìn Diệp Xu Xu, mà mẫu tử Địch gia lại nhíu chặt mày.
Triệu thị cả giận nói:
- “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Diệp Xu Xu cười nhẹ nói:
- “Mới vừa rồi Triệu phu nhân nói mở ra nói thẳng... Vậy tốt, chúng ta liền không cần thiết lại che che dấu dấu, đem sự tình bày ra cho rõ ràng, để cho trong lòng mọi người đều đè nặng tảng đá, lẫn nhau đều không thoải mái.”
- “Mùa đông năm kia, lão thái thái mang theo nữ quyến Diệp gia chúng ta tới chùa Thanh Sơn vùng ngoại ô thành tây cầu phúc cho phụ thân cùng huynh trưởng của ta, lúc ấy ta phát hiện Địch hầu gia ngươi bị trọng thương ở trong một tòa viện rách nát trên núi.”
Nàng nói tới đây, sắc mặt Triệu thị cùng Địch Thanh Huyền đều không tốt, Triệu thị tựa hồ muốn nói cái gì, Diệp Xu Xu tiếp tục nói:
- “Mặc kệ xong việc các ngươi lại như thế nào phủ nhận, lúc trước ta xác xác thật thật là trong lúc vô ý phát hiện Địch hầu gia, cũng cho người tìm đại phu tới cứu trị ngươi. Địch hầu gia, thời điểm ngươi tỉnh lại hỏi có phải hay không ta cứu ngươi, ta đương nhiên không thẹn với lương tâm đã nhận. Địch hầu gia, nếu ngươi không nghĩ thừa nhận, ta đây chỉ hỏi một câu, lúc ấy đại phu cứu trị ngươi rốt cuộc có phải ta phái người tìm tới hay không?”
Địch Thanh Huyền nhấp môi, lời này hắn không cách nào phản bác, xác thật Diệp Xu Xu đã tìm đại phu tới xử lý vết thương cho hắn.
Triệu thị thấy nhi tử không lời nào để nói, trong lòng bà không thoải mái, cả giận nói:
- “Nhưng lúc ban đầu, người cứu nhi tử ta lại không phải là ngươi! Chẳng qua là ngươi không công nhặt cái công lao mà thôi!”
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Vô luận lúc trước rốt cuộc có phải có người trước ta một bước cứu Địch hầu gia hay không, nhưng ta cũng xác xác thật thật xuất lực đấy! Nếu không phải ta mời đại phu đến cứu trị cho nhi tử của ngươi, chỉ bằng nhi tử ngươi ngay từ đầu được biện pháp băng bó thô ráp đơn sơ kia, ngươi xác định hắn có thể sống đến bây giờ?”
Trong lúc nhất thời Triệu phu nhân cứng họng, nghĩ không ra nói cái gì để phản bác, thế nhưng bà không phục lắm, Địch Thanh Huyền cũng là đầy mặt không vui, nhưng hắn cũng không thể phản bác, lúc ấy tuy hắn được Diệp Chân Chân nâng vào viện băng bó đơn giản, nhưng thân thể vẫn cứ ở vào trạng thái nguy cơ, nếu không phải Diệp Xu Xu mời đại phu đến cứu trị, chỉ sợ hắn đã dữ nhiều lành ít.
Liễu thị thấy thế trong lòng tức khắc nóng nảy, bà sợ mẫu tử Địch gia cho rằng Diệp Xu Xu là ân nhân cứu mạng Địch Thanh Huyền, cho nên bà mở miệng nói:
- “Đại cô nương nói tuy rằng có đạo lý, thế nhưng nếu không phải trước đó có người đỡ Địch hầu gia vào trong viện, chỉ sợ Đại cô nương cũng không thấy được hầu gia…… Cho nên cái người trước đó mới là ân nhân cứu mạng hầu gia!”
Người Diệp gia nghe được lời này, ánh mắt quay nhìn Liễu thị, Tề lão phu nhân trừng bà, mắng thầm Liễu thị này thật đúng là khuỷu tay quẹo ra ngoài!
Liễu thị bị lão phu nhân cùng Diệp Thịnh Hồng trừng mắt, bà chột dạ mà dời đi ánh mắt, nhưng trong lòng lại sốt ruột thượng hoả, chỉ phải xoa khăn tay.
Triệu thị được Liễu thị nhắc nhở, tức khắc tỉnh ngộ, vẻ mặt bà khinh thường nói:
- “Liễu phu nhân nói có lý, nếu không phải có người ra tay cứu giúp trước đó, Diệp đại cô nương cũng không gặp được nhi tử của ta, càng không thể có thể cứu nhi tử ta!”
Diệp Xu Xu cười, hai người này kẻ xướng người hoạ còn không phải là muốn hoàn toàn phủ nhận công lao của nàng sao? Thôi, nàng cũng không cần thiết lãng phí thời gian tranh cái này cùng bọn họ.
- “Triệu phu nhân, nếu Địch gia các ngươi muốn lật ngược phải trái trắng đen, không thừa nhận sự thật là Địch hầu gia được ta cứu, ta đây cũng không có biện pháp, thế nhưng lúc trước rõ ràng là Địch gia các ngươi chủ động đề thân, ta tự hỏi chưa bao giờ bức bách nửa phần, hiện tại Địch gia các ngươi lại muốn từ hôn, thất tín bội nghĩa như thế! Tuy nói dòng dõi Diệp gia ta không bằng Võ An Hầu phủ các ngươi, nhưng cũng không trơ trẽn làm bạn cùng Địch gia ngươi! Từ nay về sau, hôn ước Diệp Xu Xu ta cùng Địch Thanh Huyền ngươi trở thành phế thải, từ đây nam cưới nữ gả không liên quan với nhau!”
Tất cả mọi người trong phòng an tĩnh lại.
Địch Thanh Huyền bị quở trách một hồi, hắn nhíu mày, trong lòng tức giận.
Triệu thị lại cực kỳ không thoải mái, nguyên bản ý của bà là nhục nhã Diệp Xu Xu một trận, hiện giờ bị Diệp Xu Xu này một hồi quở trách, ngược lại trở thành Địch gia bọn họ không phải?
Nội tâm Liễu thị hân hoan nhảy nhót, bà mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần hôn ước Diệp Xu Xu cùng Địch Thanh Huyền trở thành phế thải, vậy nữ nhi của bà sẽ có cơ hội!
Diệp Trường Canh cùng Diệp Xu Xu cùng chung kẻ địch, nói:
- “Lời muội muội nói hay cực kỳ! Tuy dòng dõi Diệp gia ta không bằng Địch gia, nhưng cũng là có cốt khí! Giống Địch gia đồ vô sỉ thất tín bội nghĩa như vậy, Diệp gia ta khinh thường kết thân cùng bọn họ đấy!”
Tề lão phu nhân cùng Diệp Thịnh Hồng nghe xong lời nàng nói lại tức giận lại tiếc nuối, nhìn dáng vẻ bọn họ chỉ sợ hôn sự Diệp gia cùng Địch gia chỉ có thể trở thành phế thải.
Việc đã đến nước này, Diệp Thịnh Hồng cũng biết rốt cuộc không còn cách vãn hồi, nếu sự tình cũng thành kết cục đã định, vậy không cần thiết lại kéo dài nữa. Lúc này đây, ông cho người mang tới hôn thư, trước mặt mọi người ném vào hỏa lò.
- “Hôn thư đã hủy, hôn ước trở thành phế thải, từ nay về sau, hai nhà chúng ta đường ai nấy đi!”
Như thế, hôn ước hai nhà xem như hoàn toàn thất bại.
Khi Triệu phu nhân rời đi, bà lướt qua người Diệp Xu Xu, nhẹ giọng khinh miệt nói:
- “Chờ xem, sự việc hôm nay sớm muộn gì ngươi sẽ hối hận.”
Diệp Xu Xu trả lời lại một cách mỉa mai,
- “Phu nhân vẫn là cầu nguyện nhiều cho nhi tử của người, hy vọng trong tương lai khi hắn gặp nạn có thể gặp được một ân nhân cứu mạng đến nơi đến chốn, ngàn vạn lần đừng giống như lần trước, cứu đến một nửa liền buông tay mặc kệ, đến lúc đó mạng nhỏ ném đi….. Như vậy sẽ không tốt.”
- “Ngươi!” Triệu phu nhân giận dữ, Địch Thanh Huyền giữ chặt mẹ hắn, ánh mắt đạm mạc mà nhìn về phía Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu hơi hơi mỉm cười.
Trong lúc nhất thời Địch Thanh Huyền thật sự không hiểu nàng, hắn nhớ tới nàng đã viết cho hắn phong huyết thư kia, nội dung trên thư rõ rõ ràng ràng, rõ ràng đã sớm rễ tình đâm sâu đối với hắn.
Chẳng lẽ dáng vẻ hiện tại của nàng chẳng hề để ý này là ngụy trang?
Hắn nhớ tới trong huyết thư, Diệp Xu Xu lấy cạo đầu đi tu tới uy hϊế͙p͙ hắn, nhíu mày nói:
- “Diệp cô nương, ta đối với cô nương vô tình, nếu như cô nương tự tôn tự ái, liền thỉnh cô nương không cần làm ra chuyện khác người khó xử ta.”