Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 - Chương 49: Mưu đồ đã lâu (1)

"Này —— này ——"

Huyết Giao căn bản không biết nói cái gì, toàn thân không tự chủ được run rẩy. Người trước mắt rõ ràng rất đẹp, thậm chí là phi thường đẹp, cho dù là loại không mấy để ý đến thẩm mỹ như gã cũng nhìn ra. Nhưng một mỹ nhân vì sao lại có khí tràng kinh khủng như vậy? Mọi người đều nói bề ngoài do tâm sinh, đây cũng quá không phù hợp rồi!"Này cái gì mà này, tiểu gia ta hỏi ngươi đó, còn không mau nói thật!"

Bắt đầu nóng nảy, ngón tay phải không nặng không nhẹ gõ vào lòng bàn tay trái, kiên nhẫn của Mộ Ti Vũ hiển nhiên là sắp hết, toàn thân cao thấp, mỗi một tế bào đều rõ ràng viết một chữ to, "Phiền"!

"Cái đó, là —— là vật tế sống tộc trưởng Nạp Tháp Tạp tộc tìm cho ta!"

Huyết Giao buông xuôi, không còn tiếp tục nói quanh co, dù sao ngang cũng chết, dọc cũng chết, vậy hoặc là không làm, hoặc là làm cho bằng xong, cho dù chết cũng phải chết một cách thống khoái. Hơn nữa gã xem ra, chuyện này cũng chả có gì to tát.

"Tế sống?" Mộ Ti Vũ ngây ngẩn cả người, y thế nào cũng không ngờ là tế sống, "Bao nhiêu?" Rốt cuộc là dùng bao nhiêu người mới tạo ra mùi máu tanh dày đặc như vậy?

Trong thanh âm có tức giận không cho bỏ qua. Cho tới bây giờ không hề nghĩ tới con người cũng sẽ có lúc tàn nhẫn như thế. Hóa ra cha trước đây nói đều là sự thực, thực ra đáng sợ nhất không phải là thần mà là nhân loại.

Tế sống, không cần nghĩ cũng biết là con người, không có khả năng là những súc vật khác. Đem đồng loại của mình đi làm tế phẩm, không biết Nạp Tháp Tạp Khanh rốt cuộc là làm thế nào xuống tay. Khi nhìn thấy người đó bị hút sạch máu, biến thành xác khô, hắn là dạng biểu tình gì? Khi thanh âm đau đớn bi ai kia gõ vào đáy lòng hắn, hắn còn có thể thoải mái như vậy sao?

"Không nhiều không ít, 109!"

Huyết Giao không có quan tâm tới những sinh mệnh nhân loại hèn mọn này, dù sao số máu đó cuối cùng dùng để gia tăng lực lượng vô tận cho gã. Trong thế giới mạnh được yếu thua này, nhân loại ở tầng dưới cùng, nhất định sẽ thành vật hi sinh cho tầng cao hơn.

"Ha ha, ngươi nói thật đúng là dễ dàng!" Ấm ách cười, sắc mặt Mộ Ti Vũ thoạt nhìn thực không tốt, "Không nhiều không ít, chỉ 109? Đây chính là 109 mạng người!"

"Vậy ngươi hiện tại muốn thế nào? Dù sao những người đó đều đã chết hết, ngươi muốn ta làm bọn họ sống lại là không có khả năng!"

Huyết Giao lúc này đặc biệt trấn tĩnh, phá quán tử phá suất, cũng không cần quan tâm nhiều như vậy. Ôm thái độ không sao cả, vừa nói chuyện, tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt lên, tròng mắt liên tục chuyển động, tìm đường lui. Nếu có đường sống thì chả ai muốn chết hết!

"Được, chuyện đã rồi, ta cũng không muốn tính toán với ngươi!"

Một cỗ tức giận dâng lên, tròng mắt đều nhanh bốc hỏa, Mộ Ti Vũ không biết hiện tại nên dùng tâm tình gì đối mặt kẻ trước mắt. Đau thương không biết từ đâu phát ra, chẳng lẽ mình đã làm sai cái gì? Quả nhiên là bản thân quá ngây thơ rồi? Là vì mình vô trách nhiệm, sáng tạo ra thế giới rồi lại không thèm trông nom cho nên mới phát triển thành cái dạng bây giờ!


Phía sau truyền đến hơi ấm, chậm rãi ủ ấm tâm Mộ Ti Vũ. Mộ Tịch Thịnh săn sóc từ đằng sau ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt, dùng sự im lặng, dùng một phần ôn nhu kia, yên lặng ủng hộ y.

"Cha, ta có phải đã làm sai hay không?"

"Vũ nhi không có sai, sai chính là những kẻ này, sai tại vì bọn họ không giữ được tâm thiện lương của mình!"

Nhân loại gì gì đó, hắn căn bản là không quan tâm. Vũ nhi thưở sơ khai sáng tạo ra bọn họ, cho bọn họ linh hồn thiện lương, chính là bọn họ bỏ đi phần thiện ban đầu kia, cam tâm để hắc ám điều khiển, mới biến thành bộ dạng hôm nay.

Cẩn thận ôm lấy Mộ Ti Vũ, nhìn tiểu nhân nhi bị vây trong nội tâm không muốn thoát ra, Mộ Tịch Thịnh đau lòng. Ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao sắc bén bắn tới trên mặt Huyết Giao, nghiêm túc hỏi.

"Nạp Tháp Tạp Khanh vì sao lại dâng vật tế sống cho ngươi? Cùng lời đồn người có Linh lạc sẽ có thiên hạ có quan hệ gì? Tin tức là do ngươi truyền ra có đúng hay không?"

"Không phải, thật không phải là ta!"

Huyết Giao lập tức nói rõ, nam nhân kia làm gã cảm thụ được thân thiết ấm áp như phụ thân, trong lời nói mang theo cấp thiết trước nay chưa từng có.

"Thật sự không phải!" Lại một lần nữa cấp bách giải thích, "Ta từ lúc qua khe thời không tới đây đã thấy Nạp Tháp Tạp tộc đang tế tự rồi!"

"Tế tự?"

Mộ Tịch Thịnh có chút kinh ngạc, thế nào lại ngửi được có mùi âm mưu, căn cứ theo lịch sử, phàm là tế tự, kính thần các loại đều tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nghe vậy, Mộ Ti Vũ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt quan tâm nhìn Huyết Giao.

"Ta khi đó vì vừa đi qua khe thời không, lực lượng bị suy giảm hơn phân nửa, thân thể thập phần suy yếu, cho nên nhân loại bình thường không thể nhìn thấy ta. Chỉ là Nạp Tháp Tạp Khanh lại không phải người bình thường, hắn trời sinh có linh lực cường đại, nên hắn phát hiện ra ta. Sau đó hắn dàn xếp cho ta đến nơi này."

"Ở đây? Không phải là một nơi cực âm thôi sao, đối ngươi thì thế nào?"

Xem thường nhìn chung quanh một chút, căn bản cái gì cũng không có, quả thực chỉ là một căn phòng rách nát! Bất quá nghe khẩu khí này của Huyết Giao, giống như người ta ban ân cho gã, Mộ Ti Vũ thực nghĩ không ra.

"Nơi cực âm này, tiểu công tử đương nhiên chướng mắt, thế nhưng đối với ta mà nói lại là bảo bối trân quý a!"


Mắt thấy trọng tâm câu chuyện sẽ bị chuyển đi chỗ khác, Mộ Tịch Thịnh lập tức ho khan một tiếng, ý bảo Mộ Ti Vũ còn chưa rõ ràng tình huống lắm im lặng, đồng thời để Huyết Giao nói tiếp.

"Sau đó, ta cùng hắn đạt thành một hiệp nghị!" Được Mộ Tịch Thịnh ý bảo, Huyết Giao lập tức ngầm hiểu nói tiếp, "Hiệp nghị cũng không có gì, chính là ta cung cấp cho hắn lực lượng, còn hắn tìm vật tế cho ta, là loại vật tế có linh lực!"

Nhân loại cũng không gì hơn cái này, vì để có lực lượng càng cường đại, cái gì cũng có thể bán đứng, coi như tộc nhân của mình thì như thế nào? Chủng tộc cường đại sinh sôi nảy nở so ra cũng không thể hơn bản thân vĩnh hằng bất diệt.

"Nạp Tháp Tạp Khanh cũng dám làm giao dịch như vậy, lại còn cùng một ma vật tà ác sinh ra ở Huyết hải, hắn không sợ ngươi một khi khôi phục lực lượng sẽ bắt hắn hút khô sao?"

"Hắn đương nhiên không sợ!"

Huyết Giao ngẫm lại, trong lòng còn phi thường không cam lòng. Kỳ thực lời Mộ Ti Vũ nói gã không phải không nghĩ tới, nhưng chỉ là lúc đầu thôi. Gã là đứa con của hắc ám, căn bản không tất yếu phải cùng một nhân loại nói cái gì tín nhiệm, huống chi nhân loại là tối giảo hoạt, tựa như Nạp Tháp Tạp Khanh.

"Tuy ta không biết là cái gì nhưng phía sau Nạp Tháp Tạp Khanh khẳng định có cái gì đó rất cường đại tồn tại! Cho nên ta không thể thương tổn hắn, bất quá với năng lực của ta, hắn muốn cắn nuốt ta cũng không đơn giản như vậy!"

"Hắn muốn cắn nuốt ngươi?"

Mộ Ti Vũ triệt để rơi vào sương mù. Một nhân loại, cho dù hắn có huyết thống thần tộc đi chăng nữa nhưng cư nhiên vọng tưởng muốn cắn nuốt Huyết Giao, ma vật sinh ra trong Huyết hải hắc ám, nghĩ thế nào cũng thấy là chuyện bất khả thi.

"Đúng vậy, hắn làm không quá rõ ràng nhưng vẫn bị ta phát hiện. Cho nên ta dùng máu của 109 vật tế kia cùng máu từ tim ta làm thành Huyết hồn kết giới, mục đích chính là để phòng ngừa hắn xâm lấn. Bởi vì gần đây ta cảm giác được lực lượng của hắn càng lúc càng lớn, tới nỗi khiến ta vô pháp tưởng tượng. Chỉ là ta không ngờ kết giới này lại bị ngài phá giải."

Nhìn Mộ Tịch Thịnh, Huyết Giao có sùng bái không gì sánh được, không có chút không cam lòng khi kết giới bị phá bỏ, ngược lại còn có chút kích động, cũng không biết loại tình tự này của gã từ đâu tới.

"Sự tình tựa hồ lại càng phức tạp rồi."

Mộ Ti Vũ cúi đầu, muốn đem toàn bộ sự tình xâu chuỗi lại, trong đầu lóe ra vô số điểm nhỏ, đan thành từng sợi dây, cuối cùng tụ tập thành một cái lưới, rõ ràng tìm được liên hệ giữa bọn họ nhưng một hồi sau, lại đều biến mất không thấy.

"Cha, ngươi nói Nạp Tháp Tạp Khanh này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?"

"Tuy hiện tại ta còn không biết nhưng chúng ta rất nhanh liền sẽ biết!"

Mộ Tịch Thịnh đột nhiên nở nụ cười sâu xa khó hiểu, con mắt nhìn chằm chằm chỗ kết giới bị vỡ, chớp cũng không chớp. Hành động kì quái này của hắn làm Mộ Ti Vũ nhìn lại càng không hiểu gì.

Huyết Giao đột nhiên cũng thay đổi sắc mặt, da tay ngăm đen bắt đầu trắng bệch. Môi không ngừng run rẩy, nhãn thần hốt hoảng, nhìn về phía đó.

"Hắc hắc, cha nói — quả nhiên là ——!"

Che miệng cúi đầu cười nói, ánh mắt Mộ Ti Vũ cùng Mộ Tịch Thịnh dán chặt vào không trung. Ai nha, quả nhiên có chuyện vui sắp xảy ra. Tiện tay nhẹ nhàng vung lên, đem Vương Thiên Mạch vẫn đang nằm trên mặt đất đóng giả thi thể thu vào thế giới hỗn độn, ở đây một hồi nữa sắp khai chiến, cũng không thể để một thứ gây trở ngại ở trước mặt.

Giữa không gian bịt kín, có tiếng bước chân từ xa truyền đến, làm nơi vắng vẻ này thêm quỷ dị.