"Cha, Khương Quân kia bị bệnh sao? Hừ, quả nhiên ác nhân có ác báo!"
"Làm sao vậy? Người nọ đắc tội ngươi?"
Buồn cười nhìn dáng điệu như nhắc đến cừu nhân của bảo bối nhà mình, cái miệng nhỏ cong thành đường cung duyên dáng, liên tục vui sướng khoa chân múa thay, động tác tứ chi làm cả kinh một vòng quần chúng xung quanh không nói, còn thiếu chút nữa dẫn theo quan binh tới."Nàng không đắc tội với ta nhưng nàng lại từng muốn khinh bạc ta!" Kể tội xong, Mộ Ti Vũ còn liễu yếu đào tơ nhào vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, "Cha, ngươi không biết, nếu không phải Vũ nhi liều chết phản kháng, chỉ sợ... chỉ sợ cũng..." Trong thanh âm mang theo nức nở ủy khuất, làm cho người nghe tâm đều nát. (Vũ nhi, em diễn sâu vừa thôi =))))
"Vậy sao? Bị như vậy vẫn quá tiện nghi cho nàng!"
Mộ Tịch Thịnh có chút hắc tuyến tiếp nhận thân thể hương nhuyễn kia, tiểu nhân trong lòng hắn lại một bộ gian kế đã thành. Quả nhiên, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, lời này chính là có căn cứ chứng thực, nhìn trước mắt một cái là hiểu ngay.
Hiện tại hai người bọn họ lại đổi hóa trang, không còn giả làm hai nữ tử mà biến thành một nam một nữ, giả bộ dạng một đôi tình nhân. Tuy nói loại đổi qua đổi lại này đích thực có chút phiền phức nhưng hai người lại chơi đến nghiện, rất có tư thế cùng quan binh Trục Nguyệt chơi trò ngươi đoán ta che, ngươi tìm ta trốn.
Người đi trên đường đối với đôi tình nhân ngọt ngào chẳng phân biệt nơi chốn này có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy nói hai người này diện mạo xuất chúng nhưng mà ngươi đã từng nhìn thấy cảnh một nam nhân xinh xắn lanh lợi lại như chim nhỏ nép vào trong lòng nữ tử chưa? Cho dù là hình ảnh xinh đẹp hài hòa cỡ nào cũng có thể làm người ta lạnh sống lưng được không!!! (há há há há há :))))))
"Cha, chúng ta đêm nay vào trong cung đi, ta muốn nhìn xem Khương Quân kia đang thê thảm thế nào! Hắc hắc ~"
Che miệng cười trộm, vẻ đau thương thoáng chốc biến mất tăm, một chút cũng không lưu lại. Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ vỗ trán, không chút để ý bộ dáng nữ tử lúc này của hắn mà làm động tác này có đúng hay không rất thiếu ưu nhã. Quả thế a! Quên đi, có thấy cũng không thể trách, thần kinh đã sớm được rèn đúc cứng cỏi không gì sánh nổi, kéo cũng kéo không được.
"Được, tiểu tổ tông của ta, ngươi nói thế nào thì ta làm như thế ấy!"
Vẻ mặt sủng nịch bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng điểm một chút lên cái mũi nhỏ của Mộ Ti Vũ. Ai ~ Cứ như vậy đi, tính tình này cũng là do tự Mộ Tịch Thịnh sủng ra, cho nên hắn đâu thể trách ai được, có trách cũng chỉ có thể trách chính hắn.
...
Ban đêm
Hai người một thân hắc y, trên đầu, trên mặt cũng dùng khăn đen bịt kín, cả người chỉ lộ ra cặp mắt, lóe sáng lóe sáng. Đã chuẩn bị hoàn tất.
Tuy nói lực lượng trong thân thể không có nhưng võ công tu luyện nhiều năm thì vẫn còn. Mộ Ti Vũ cảm thấy may mắn, may là khi còn bé không có lười luyện công, bằng không hiện tại mình đúng là biến thành gánh nặng.
Giữa đêm khuya vắng vẻ, hai thân ảnh màu đen, một trước một sau xẹt qua phía chân trời, bay qua trọng binh canh gác, vượt qua tường cao cung đình. Tìm một chỗ trông coi lỏng lẻo, hai người bọn họ rất nhanh dễ dàng lẻn vào.
"Thế nào? Vũ nhi còn chịu được không?"
"Cha yên tâm, ta không sao! Vũ nhi còn không có yếu như vậy!"
Tuy hơi thở có chút gấp gáp nhưng Mộ Ti Vũ vẫn kiên trì, quật cường tùy hứng đủ triệt để.
"Chỗ của Khương Quân kia cũng không phải một phút một chốc có thể tìm được, thời gian còn sớm, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lát!"
Cuối cùng vẫn là đau lòng, không để ý Mộ Ti Vũ phản đối, Mộ Tịch Thịnh tự ý ôm lấy y, lắc mình trốn vào trong một tòa cung điện. Đây là một tòa điện trống rỗng không người, cái gì cũng không có.
Mềm nhẹ thả Mộ Ti Vũ xuống mặt đất, tìm một chỗ ngồi, hai người ngồi xuống nghỉ một hồi. Giữa màn đêm đen kịt, có loại yên tĩnh nói không nên lời, hai người vô cùng thân thiết dựa sát vào nhau, cảm thụ ấm áp trên người (Kỳ thực đã là giữa tháng 7, hai người này cũng không sợ nóng chết?)
Qua một hồi lâu, hơi thở Mộ Ti Vũ đã trở lại bình thường, Mộ Tịch Thịnh săn sóc lau đi mồ hồi trên trán y, cũng không nói cái gì, chỉ dùng hành động để biểu thị quan tâm.
"Được rồi, cha, chúng ta đi tìm nhanh lên một chút! Bằng không trời sắp sáng rồi!"
"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Nhìn Mộ Ti Vũ liên tục gật đầu, Mộ Tịch Thịnh cũng đành thỏa hiệp, "Được rồi, chúng ta xuất phát! Nhưng dọc theo đường đi ngươi phải theo sát cha, thân thể có gì không thích hợp phải lập tức nói ra! Còn có..."
"Được rồi mà, cha, Vũ nhi đã biết! Người ta cũng không phải tiểu hài tử, hơn nữa gần đây ngươi thế nào lại thích dong dài như vậy?"
Nhìn Mộ Ti Vũ không kiên nhẫn tự mình đi ra ngoài, Mộ Tịch Thịnh ngay cả tức cũng tức không nổi. Gặp một tiểu tổ tông vô tâm vô phế như thế, mình còn có thể làm gì! Nhanh lên đi theo, biết bé con kia cũng chỉ là nói lời ngoài miệng cho nên hắn cũng không để tâm trong lòng.
Trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, so với thời gian Mộ Ti Vũ bị giam, binh lực còn tăng hơn vài lần. Từng đội từng đội binh lính liên tục qua lại dò xét, ngay cả những góc ít người để ý cũng bị lục soát triệt để.
Hai phụ tử trốn ở mái hiên, tận lực cúi thấp người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Kỳ lạ, chỉ vì một tướng quân bị bệnh mà phải làm đến thế này sao?"
"Ta xem ra tướng quân kia cũng không chỉ đơn giản là gặp chuyện không may như vậy, có lẽ còn có bí mật gì đó không thể cho ai biết!"
"Bí mật? Ha hả, Vũ nhi thích nhất là bí mật, cha, chúng ta nhanh đi tìm!"
Nói xong, hai đạo bóng đen lấy tốc độ cực nhanh hiện ra trước mắt hàng binh sĩ, quát nổi lên một trận gió lạnh quỷ dị, đợi bọn họ nhìn kĩ lại thì cái gì cũng không có.
Vô ý thức chỉnh chỉnh áo giáp rất nặng trên người, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều nuốt một ngụm nước bọt, vuốt tóc gáy không biết từ khi nào đã dựng thẳng lên, dè dặt tiếp tục đi tới.
"Ở đây sao lại không có thủ vệ, cha, ngươi biết tại sao không?"
"Bé con, cha cũng không phải tiên tri, đâu thể cái gì cũng biết! Vào xem là biết thôi!"
Như con ruồi không đầu tìm kiếm lung tung trong cung, hai người cư nhiên tìm được một tòa viện yên lặng, cỏ dại mọc thành bụi cao đến nửa người, nghĩ đến cũng lạ, trong hoàng cung xa hoa này lại có một góc như vậy, tâm hiếu kì không khỏi nổi lên.
Bước từng bước nhỏ, chậm rãi tới gần phòng nhỏ trong sân, ngoài ý muốn thấy sau cánh cửa sổ đóng chặt lộ ra ánh sáng mơ hồ.... Có người!
Rốt cuộc là ai lại ở chỗ này, lại còn đã trễ như vậy vẫn chưa tắt đèn đi ngủ?
Chưa tới quá gần thì nghe được có tiếng người truyền đến...
"Ai, ta nói, ở đây nát như vậy ngươi còn ở làm gì? Trong cung này tùy ý chọn một gian nhà, cho dù là lãnh cung cũng so ra tốt hơn chỗ này! Thật không biết ngươi suy nghĩ cái gì?"
Hiển nhiên người nói chuyện không chút nào cố kị che giấu, lớn tiếng quở trách, xem ra, trong phòng còn một người nữa.
Nhưng làm Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ nghi hoặc chính là thanh âm kia sao lại nghe quen tai thế?
"Ngươi không thích thì đừng ở, cũng không có ai bức ngươi! Mất hứng thì đi đi, ta nhìn ngươi cũng chướng mắt!"
Người còn lại cũng không tỏ ra yếu kém phản kích trở về. Nếu như nói thanh âm vừa rồi làm hai cha con Mộ gia có cảm giác quen thuộc thì thanh âm lần này lại làm hai người có cảm giác run rẩy.
"Cha, đây là chuyện gì? Vì sao có người có giọng nói giống hệt ta?!?" Đâu chỉ là giống, Mộ Ti Vũ vừa nói ra lời, quả thực là giống đến như của một người nói ra.
"Chúng ta nhìn kĩ hẵng nói!"
Trong lòng có cố kị, hai người càng thêm cẩn thận tới gần cửa sổ, cố gắng nhìn vào bên trong.
"Là ai? Lăn ra đây cho tiểu gia!"
Tiếng đến người đến, một trận gió xoáy màu đỏ thổi qua, một bóng người phá cửa lao ra ngoài, trực tiếp đứng trước mặt hai người, động tác còn nhanh hơn chớp.
"Ngươi... Ngươi..."
Mộ Ti Vũ hoàn toàn lắp bắp, đối với người đột nhiên xuất hiện trước mắt, ngoại trừ khiếp sợ thì không biết dùng biểu tình gì để đối mặt.
Mộ Tịch Thịnh cũng ngơ ngác sững sờ tại chỗ, thế nào bảo bối của hắn lại biến thành hai? Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
"Tịch Viễn, là ai?"
Sau đó, Mạc Cơ nhẹ nhàng, chậm rãi từ trong phòng đi ra, liền thấy một màn quỷ dị trước mặt.
"Mạc Cơ, ngươi sao lại ở đây? Lẽ nào đây là ngươi làm ra?"
Trong thanh âm Mộ Tịch Thịnh đã mang theo lãnh ý, mặc kệ vì sao người này giống Vũ nhi như đúc, mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, chỉ cần không chạm đến hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm, nhưng lần này xem ra không đơn giản như vậy.
"Ta.... Ta làm ra?" Mạc Cơ chỉ vào mình, "Ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng! Vô Hoa, đừng tưởng rằng ngươi che mặt thì ta không nhận ra ngươi! Ta nói cho ngươi biết, Mạc Cơ này cái gì cũng có thể nhịn, chỉ có ủy khuất là không thể!"
Hành động của Tịch Viễn cũng rất lạ, từ lúc đứng trước mặt Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ thì không có thêm động tác gì. Y một hồi nhìn Mộ Ti Vũ, một hồi nhìn Mộ Tịch Thịnh, trong ánh mắt khó có được nổi lên nghi hoặc.
"Ngươi là ai?"
Hai người giống như đã hẹn trước, đồng thanh đặt câu hỏi, Mộ Ti Vũ đã tháo khăn che mặt, nhìn người giống mình như anh em song sinh, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc!
"Ta là Tịch Viễn!"
"Ta là Tịch Viễn!"
Lại trăm miệng một lời trả lời, độ ăn ý không cần nói cũng biết, chẳng qua, không có ai cao hứng nổi.