Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 1 - Chương 20: Rừng cây cổ quái

"Cha, Viễn Viễn rốt cuộc đã chạy đi đâu?"

Mộ Ti Vũ quay đầu, con mắt liên tục nhìn ở trong rừng chung quanh tìm kiếm, nhưng mà ngoại trừ cây cũng chỉ có cây, đừng nói nhìn thấy mạt bạch sắc của Viễn Viễn, căn bản là ngoài màu xanh lục, ngay cả một tia dị sắc cũng không có.Trong rừng yên tĩnh đến đáng sợ, ánh sáng xuyên qua cành cây chiếu xuống rất ít, nếu không phải ngẫu nhiên thấy bóng cây loang lổ, chỉ sợ sẽ cho rằng hiện tại là buổi tối.

Mộ Tịch Thịnh vẻ mặt ngưng trọng quan sát bốn phía, chỗ này bọn họ đã vòng qua hai lần. Tuy rằng rừng cây rất yên tĩnh, nhưng mà không thể đến cả thanh âm tiếng côn trùng hay tiếng chim hót cũng không có, thật là quá quái dị đi. Lúc này, hắn cảm giác được một cỗ tử khí, hàn khí âm lãnh chậm rãi thẩm thấu qua da, toàn thân không khỏi run lên.

"Vũ nhi, lạnh không?"

Mộ Tịch Thịnh không khỏi đem bảo bối bị đông lạnh đến phát run ở trong lòng càng thêm ôm sát, dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân ủ ấm cho bé con.

Lại tại chỗ đi một vòng, Mộ Tịch Thịnh kéo cương ngựa dừng lại. Xem ra bọn họ là bị lạc vào một mê trận, ôm Mộ Ti Vũ nhảy lên, phi thân xuống ngựa, hắn quyết định tự mình kiểm tra một chút tình huống hiện nay.

"Cha, chúng ta có đúng hay không bị hãm tại chỗ này?"

Mộ Ti Vũ thông minh từ lâu đã phát giác có chỗ không thích hợp, nó chăm chú dựa vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng. Nó nghĩ nếu không phải mình cương quyết đòi đi tìm Viễn Viễn, bọn họ mới không chạy đến chỗ sâu trong cánh rừng thế này, cũng sẽ không bị không ra được.

"Đừng lo lắng, Vũ nhi, có cha ở đây!"

"Ân ——"

Mộ Ti Vũ nho nhỏ lên tiếng, trong tâm tràn ngập tình cảm ấm áp.

Mộ Tịch Thịnh ôm Mộ Ti Vũ cẩn thận kiểm tra tình huống xung quanh. Xem tình hình này, bốn phía không một vết tích của con người, tựa hồ chỗ này là thiên nhiên tạo thành. Thế này sợ rằng càng vướng tay chân.

Lúc này, con ngựa nguyên bản đang lẳng lặng đứng tại chỗ đột nhiên phát lên một tiếng hí dài, dạt ra bốn vó, liều mạng chạy. Mộ Tịch Thịnh vừa thấy, lập tức ôm chặt Mộ Ti Vũ, thân mình nhoáng lên, thi triển khinh công đuổi theo.

Động vật tuy rằng không thông minh như con người, nhưng bản năng của chúng lại phi thường linh mẫn, đây là câu cửa miệng của người sành sỏi. Nếu bọn họ đi lâu như vậy cũng không tìm được đường, có thể theo con ngựa này chạy ra, trong lòng nghĩ, Mộ Tịch Thịnh âm thầm vận nội lực, đuổi theo càng nhanh.

Cánh tay nhỏ bé của Mộ Ti Vũ chăm chú ôm chặt lấy lưng Mộ Tịch Thịnh, cha phi rất nhanh, không khí xung quanh cũng lưu động rất nhanh, con mắt tựa hồ không mở ra được, nhưng mà nó lại tuyệt không sợ hãi, ở trong lồng ngực ấm áp của Mộ Tịch Thịnh, mỗi một hơi phập phồng lên xuống đều làm nó cảm thấy rất an tâm.

Qua một hồi lâu, con ngựa phát cuồng cuối cùng ngừng lại, Mộ Tịch Thịnh cũng đuổi tới. Lúc này, hắn phát hiện, cư nhiên thật sự đi ra khỏi cánh rừng kì quái kia, nhưng mà lại tới một chỗ mà bọn họ không biết.


Ở đây cây tương đối ít, khoảng cách giữa các cây rất lớn, cho nên ánh dương quang có thể dễ dàng chiếu tới. Xa xa còn mơ hồ truyền đến thanh âm tiếng chim hót, ngừng thở, ngưng thần lắng nghe, thậm chí còn có thanh âm nước chảy róc rách.

Mộ Tịch Thịnh đi nhanh vài bước, tới một chỗ thì dừng lại. Hắn đã sớm phát hiện ra chỗ này không giống bình thường. So màu sắc với những chỗ xung quanh, bùn đất chỗ này là mới thay qua, tựa hồ là chôn một cái gì đó.

"Cha, cho Vũ nhi xuống, Vũ nhi cũng phải nhìn."

Mộ Ti Vũ hiếu kì nhìn chỗ đất dưới chân Mộ Tịch Thịnh, vừa ra khỏi phiến rừng kia, cả người nó lại khôi phục sức sống, ngay cả hàn khí thấu xương kia cũng không cảm thấy nữa.

"Được, nhưng mà Vũ nhi phải theo sát cha!"

Mộ Tịch Thịnh sủng nịch hôn hôn gò má bé con, nhẹ nhàng khom lưng, thả bé trên mặt đất, sau đó dắt tay Mộ Ti Vũ, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nghiên cứu chỗ đất bất thường kia.

"Cha, chúng ta phải đào hố sao?"

"Ân, xem tình hình này, chỗ này có thể chôn cái gì đó, đào lên nhìn thử."

Nói xong, hắn rút con dao buộc trên lưng ngựa, không đợi hắn bắt đầu động thủ, con ngựa thông minh đã dùng chân trước bên trái bới chỗ đất kia lên, chỉ chốc lát, đất đã bị đào ra một cái hố, lộ ra một góc hộp màu bạc.

Mộ Tịch Thịnh cẩn thận dùng dao đem đất xung quanh cái hộp đào lên, chỉ thấy một cái hộp màu bạc, không rõ là làm bằng gỗ gì, bên trên có khắc hoa văn kì quái nhưng lại rất hài hòa.

"Cha, đây là cái gì?"

Mộ Ti Vũ tức giận muốn đưa tay cầm cái hộp lại bị Mộ Tịch Thịnh gạt ra.

"Vũ nhi, chưa biết đây là cái gì đã dám loạn sờ, nhỡ có độc thì làm sao bây giờ?"

Mộ Tịch Thịnh nghiêm túc nói xong, trong mắt là nồng đậm quan tâm. Một khắc vừa rồi thật sự làm hắn lo lắng.

"Cha, ta —— lần sau Vũ nhi không dám... nữa!"


Mộ Ti Vũ ủy khuất bĩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn Mộ Tịch Thịnh, Mộ Tịch Thịnh lập tức mềm lòng.

"Được rồi, lần sau không có phép, cũng không cho phép có lần sau biết không?"

Mộ Tịch Thịnh cẩn thận dùng dao muốn cậy mở nắp hộp ra, nhưng mà hắn đem cái hộp trên dưới trước sau quan sát một lượt cũng không tìm ra chỗ miệng nắp. Hắn không thể làm gì khác hơn là từ trong lồng ngực lấy ra một cái khăn tay, đem hộp cẩn thận bọc lại, bỏ vào cái túi trên lưng ngựa.

"Cha, liệu Viễn Viễn có ở chỗ này không?"

"Không biết, chúng ta đến chỗ khác tìm xem."

Mộ Tịch Thịnh nắm tay Mộ Ti Vũ. Bọn họ quyết định đi theo hướng có tiếng nước, dù sao đối bọn họ mà nói, đây là cách an toàn nhất, con bảo mã cũng như hiểu ý chủ nhân, ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người.

...

"Kỳ quái, vì sao Mộ Tịch Thịnh còn chưa có tiến vào cạm bẫy ta thiết kế cho bọn hắn vậy?"

Tiêu Kính không giải thích được đứng ở bên ngoài cánh rừng, trận pháp trong rừng không một chút sứt mẻ. Tiêu Kính từ khi nhận được tin tức, đã sớm ở trong cánh rừng thiết hạ Vạn tung trận. Thân là đồ đệ của Y thánh, y tinh thông các loại dược, nhất là sư phó của y thích thu thập các phương thuốc kì quái, y vừa lúc cũng kế thừa điểm này. Y biết, Mộ Ti Vũ có một con tiểu ly là sủng vật, cho nên y phối Tiêu tương, một loại dược chỉ nhằm vào con ly, là mùi vị mà loài này phi thường thích, chỉ cần ngửi thấy sẽ không để ý hậu quả chạy đi tìm nguồn gốc của mùi hương. Y chính là lợi dụng điểm này, chuẩn bị dụ Mộ Tịch Thịnh sa bẫy.

Đợi thật lâu, Tiêu Kính cuối cùng mất kiên nhẫn tiến nhập Vạn tung trận, nhưng mà ngoại trừ tiểu ly bị nhốt bên trong, cái gì cũng không có, đừng nói Mộ Tịch Thịnh mà ngay cả Mộ Ti Vũ cũng không gặp.

"Xem ra, ngươi cũng không phải bảo bối như ta tưởng."

Tiêu Kính nghẹn một bụng tức xách lên con tiểu ly bị sa bẫy, nhưng không nghĩ tới lời nói của y lại đổi lấy ánh mắt khinh miệt của con súc sinh kia.

Nếu như không phải chắc chắn trước mắt chỉ là một con tiểu ly, Tiêu Kính sợ rằng đã phát cuồng. Tình huống hiện tại cũng thập phần quỷ dị, một con ly màu trắng cùng một con người giận dữ đưa mắt nhìn nhau.

"Chết tiệt, ta thế nào lại sa vào mưu kế của một con người như thế này? Ta đường đường là thánh thú nha!"

Viễn Viễn tuy rằng đối với Tiêu Kính xem thường, nhưng trong lòng lại âm thầm tự mắng mình ngu xuẩn. Biết rõ bản thân chưa hồi phục năng lực, còn không chịu an phận, hiện tại thì hay rồi, bị bắt được, thậm chí còn có khả năng liên lụy tân chủ nhân, bảo nó làm sao không nhụt chí.

"Trước mắt, tên này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, nhìn bộ dạng âm hiểm thế kia, khẳng định muốn làm chuyện xấu, không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn, thông tri cho chủ nhân biết! Ân, ta là thánh thú, không gì có thể làm khó được ta!"

Nhìn Viễn Viễn đã rơi vào mơ màng, vẻ mặt Tiêu Kính nhăn càng lợi hại hơn. Đây rốt cuộc là cái gì vậy? Vẻ mặt một hồi khôn khéo, một hồi lại ngu xuẩn, y tự thấy bản thân cũng sắp không được bình thường theo.

Không còn cách nào khác, y không thể làm gì hơn là đem con vật này từ trong cạm bẫy đi ra, xem ra Mộ Tịch Thịnh chắc là sẽ không tới đây, dù sao y đợi cũng đã một canh giờ, Tiêu Hiểu cũng sắp tỉnh, lúc này phải về trước rồi tính tiếp.

Bất quá, y tin tưởng chỉ cần con tiểu ly này còn ở trong tay y, Mộ Tịch Thịnh sớm muộn gì cũng tìm đến.

"Buông, buông, tên con người đáng chết!"

Viễn Viễn chí chóe kêu to, đáng tiếc là Tiêu Kính nghe không hiểu, đối với việc nó giãy dụa, Tiêu Kính chỉ có không nhịn được, đập xuống một phát, Viễn Viễn cứ như vậy ngất đi, không phát sinh thêm một thanh âm nào.