MỜ ÁM

Chương 64: Chỉ cần thấy em, trái tim sẽ bình yên

Vu Tiệp đứng yên tại chỗ. Đây… không phải là ảo giác chứ?

Gương mặt đẹp trai từ từ áp sát lại, khoé môi thấp thoáng nụ cười, chất giọng trầm ấm vang lên: “Mèo hoang càng ngày càng ghê gớm”.

Là anh, là anh thật rồi, ngoài anh ra thì chẳng ai gọi cô là mèo hoang nữa. Nỗi xúc động trong lòng dâng trào nhưng một cảm giác phức tạp khác lại xuất hiện, chẳng lẽ anh không muốn gặp cô, còn dối cô là đã đi công tác. Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng lắm!

Vu Tiệp sa sầm mặt, hứ, kiểu gì thế? Lúc cô muốn gặp thì anh không cần, hại cô hụt hẫng cả ngày, bây giờ lại đột ngột xuất hiện khiến cô giật mình, anh xem cô là gì, gọi là đến, đuổi là đi à? Sao cô lại bị anh đùa giỡn mãi thế? Vu Tiệp phẫn nộ quay mặt đi khiến môi anh hụt vào khoảng không, hai tay đẩy mạnh anh ra chỗ khác, cô giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!

“Tiểu Tiệp!” đôi mắt anh thấp thoáng sau xặp kính râm, nụ cười đáng ghét vẫn ở trên môi: “Giận anh thật à?”

Hứ, Vu Tiệp đanh mặt lại, không nhìn anh. Người ta vô cùng mong chờ được gặp anh, thế mà lại bị anh từ chối.

Cánh tay mạnh mẽ của Tấn Tuyên kéo cô một cái, Vu Tiệp mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh, cô hoảng loạn đập vào ngực anh: “Buông em ra, em không muốn gặp anh”.

Lồng ngực cứng rắn rung lên, anh khẽ cười. Tấn Tuyên lại còn dám cười khiến cơn giận của Vu Tiệp càng bùng lên, mặt cô đỏ bừng bừng, thẹn quá hoá giận, cô co tay đấm một cú vào ngực anh, quá đáng, dám đối xử với người ta như thế!

“Anh nhớ em đến phát điên rồi!” vẻ bỡn cợt của anh chớp mắt đã bị thay thế bởi giọng nói đầy áp chân tình, mọi nỗi nhớ đều được hoà tan trong nụ hôn mãnh liệt.

Mạnh mẽ, điên cuồng, sự khiêu khích đầy kích thích giữa hai đôi môi, mọi lý trí phút chốc cháy rụi, quên đi đây là đâu, quên đi đen và trắng, chỉ biết nỗi khao khát xâm chiếm toàn bộ trái tim là được gặp anh. Rất nhớ anh, rất nhớ anh, thật sự nhớ, cảm giác chua xót dần tan biến, nỗi nhớ quyện vào nhau như được vòng tay này xoa dịu, thì ra nụ hôn có mãnh liệt đến mấy, vòng tay có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể nào huỷ diệt nỗi đau chia cách. Nỗi xúc động khi gặp lại đã bị cơn sợ hãi sẽ lại chia xa nuốt gọn, có thể nào đừng xa nhau nữa không?

Cơn cuồng nhiệt trời xoay đất chuyển dường như đốt cháy mọi thứ đến tận vĩnh hằng.

Một tiếng gầm giận dữ bỗng phá tan không khí cuồng nhiệt đó: “Buông chị ấy ra ngay cho tôi”.

Hai cơ thể đang áp sát vào nhau bỗng bị một ngoại lực tách mạnh ra, đôi mắt Vu Tiệp mơ mơ màng màng không tìm đâu ra chút tỉnh táo nào, toàn thân run rẩy.

“Tên quỷ nhỏ, muốn ăn đòn phải không?” Tấn Tuyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hữu Nam.

“Anh dám hung hăng với tôi à?” Lâm Hữu Nam kêu ré lên, vẻ mặt tức giận “Bây giờ tôi đưa Vu Tiệp đi, cho anh khỏi gặp được!” nói xong, cậu kéo Vu Tiệp đi luôn.

“Cậu bảo xem có được không đã?” Tấn Tuyên nhếch môi, đưa tay kéo mạnh Vu Tiệp vào lòng, ôm cô thật chặt. Sau đó cúi đầu, mỉm cười nhìn gương mặt vẫn mơ màng của cô, khẽ lên tiếng: “Vu Tiệp muốn ở cạnh tôi”. Cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt đáp lại của cô, anh vô cùng xúc động, thì ra cô cũng giống như anh, khao khát được trùng phùng biết mấy.

“Mẹ kiếp, đáng lẽ không nên tin lời anh mời đúng, hừ!” Lâm Hữu Nam tức tối hét lên, càng đưa tay kéo Vu Tiệp mạnh hơn, van xin: “Vu Tiệp, đừng quan tâm tới anh ta, chị đi với em mà, chị nhận lời rồi”.

Vu Tiệp càng đờ đẫn hơn trước cảnh tượng đó, bọn họ đang làm gì thế? Một người cười rất quái lạ, người kia lại giận đến nỗi mắt trợn ngược, hai người này có chuyện gì giấu cô?

“Đợi đã, từ từ!” cuối cùng đầu óc Vu Tiệp đã hoạt động trở lại “Hai người đang làm gì thế? Tấn Tuyên, anh chẳng đã nói đang đi công tác hay sao? Sao anh lại biết em đang ở Singapore?” nỗi nghi hoặc trong lòng mỗi lúc một lớn.

“Anh phải đi công tác thật, bây giờ đang đi đây, nơi đến là Melbourne” khoé môi Tấn Tuyên nhướn lên, ánh mắt đắc ý sau cặp kính râm.

“Hắn là tên lừa đảo, Vu Tiệp chị mặc kệ đi” Lâm Hữu Nam vấn đang cố kéo Vu Tiệp về phía mình, tiếc là cánh tay như gọng kiềm của Tấn Tuyên không cho cậu toại nguyện. Khó khăn lắm mới ôm được bảo bối, làm sao anh buông tay được.

“A Nam?” Vu Tiệp bối rối, A Nam báo cho anh biết từ lúc nào, sao cô không biết?

Khi ba người lằng nhằng với nhau thì những người phía sau đã bắt đầu trách móc, không chịu đi thì mọi người trễ giờ mất.

Vu Tiệp đỏ mặt nhìn, một đám người đang mỉm cười xem màn kịch hay. A! Bây giờ cô mới kịp nhận ra, họ vẫn còn đang ở sân bay, mà cô lúc nãy… Trời ơi… cô lại hôn Tấn Tuyên cuồng nhiệt đến quên cả trời đất! Vu Tiệp liếc mắt nhìn Tấn Tuyên một cái, sao lần nào gặp anh, cô cũng như con ngốc thế này!

“Được rồi, lên máy bay đã. Lát nữa anh sẽ nói cho em” Tấn Tuyên choàng vai cô, sau đó gạt tay Lâm Hữu Nam ra nói: “Lên phía trước”.

A Nam tức giận giậm chân, nhưng nhìn đoàn người xếp hàng phía sau thì đành ngoan ngoãn đứng phía trước họ.

Cuối cùng, Vu Tiệp đã bị họ xoa dịu, dỗ dành để lên máy bay đi Melbourne một cách ngớ ngẩn.

Lên máy bay rồi vẫn chưa yên được.

Về chỗ ngồi, hai người lại tranh chấp. Vu Tiệp và A Nam ngồi cạnh nhau, Tấn Tuyên check in sau nên ngồi ở phía dưới. A Nam kiên quyết ngồi cùng Vu Tiệp, bảo trên vé ghi rõ ràng, Tấn Tuyên trừng mắt với cậu, cuối cùng bị cô tiếp viên thuyết phục phải về chỗ mình ngồi, nhưng vẫn lưu luyến bóp chặt tay Vu Tiệp.

A Nam đắc ý ngồi xuống cạnh cô, phải để cậu thoả mãn chứ.

Nhưng không lâu sau, A Nam phát hiện ra sự thực không như cậu tưởng tượng. Sau khi máy bay cất cánh, Vu Tiệp bắt đầu nhấp nhổm không yên, đầu cứ quay về phía sau. Chất vẫn cậu mãi, sao Tấn tuyên lại biết cô đến Singapore? Sao lại cùng đến Melbourne?

A Nam buồn bực không nói gì, sao mọi vấn đề đều vây quanh Tấn Tuyên vậy? Trái tim cô ngoài tên xấu xa đó ra thì không chứa nổi bất kỳ thứ gì nữa sao?

“A Nam, nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” ánh mắt Vu Tiệp vẫn liếc nhìn phía sau. Tấn Tuyên vẫn đeo kính râm ngồi rất lặng lẽ, hình như đã ngủ mất rồi, anh mệt lắm ư?

“Vu Tiệp, chị làm em tổn thương quá!!!”, A Nam đau lòng hét lên. Cô nàng này không chỉ là ngốc bình thường! Mà người khiến cô trở nên nông nỗi này chính là tên Tấn Tuyên đáng chết kia!

A Nam cởi phắt dây an toàn ra, đứng bật dậy rồi đi ra phía sau.

Vu Tiệp lo lắng gọi: “A Nam!”

Nhưng cậu hậm hực đến chỗ Tấn Tuyên, đẩy mạnh anh một cái: “Tôi đổi chỗ với anh, thoả mãn chưa?”. Ánh mắt liếc Vu Tiệp một cái, vẻ bực bội hiện lên rất rõ ràng.

Tấn Tuyên ngước lên nhìn Vu Tiệp, khoé môi nhướn lên, sau đó mở khoá dây an toàn, đứng lên, thì thầm gì đó với Lâm Hữu Nam, tiếp đó A Nam trừng mắt giận dữ với anh. Tấn Tuyên ung dung quay người đi đến chỗ Vu Tiệp.

A Nam tức tối ngồi xuống chỗ anh.

Thấy Tấn Tuyên đi đến chỗ mình, Vu Tiêp vội vàng rụt cổ lại, ngồi ngay ngắn, nhưng tim lại đập thình thịch. Anh… anh đang đến!

Tấn Tuyên ngồi xuống cạnh cô, không thắt dây an toàn, rồi dần dần gỡ cặp kính xuống, quay sang nhìn Vu Tiệp đang ngồi cứng đơ ở bên cạnh.

Bàn tay ấm áp tự nhiên nắm lấy tay cô, Vu Tiệp bối rối định rút tay lại nhưng một lúc sau lại từ bỏ ý định đó. Khát vọng trong lòng cô rõ ràng biết mấy, cô cũng đang nhớ anh, mong mỏi anh ở cạnh mình.

“Xin lỗi, hôm nay đã nói dối em” âm thanh trầm khàn hiện rõ sự mệt mỏi, đầu Tấn Tuyên từ từ dựa vào vai cô.

Cảm thấy sức nặng trên vai mình, Vu Tiệp xót xa vô cùng. Anh…mệt đến thế ư?

“Anh luôn cố gắng làm việc nếu không sẽ không kịp chuyến bay cùng em”, Tấn Tuyên chậm rãi lên tiếng. Đêm qua anh không ngủ, biết hôm nay cô đến, nỗi kích động trong lòng cứ giày vò anh mãi, không thể ngủ nổi, lại thêm công việc còn chồng chất, anh phải xử lý suốt đêm, uống không dưới sáu ly cà phê, chỉ sợ mình không chịu nổi.

Khi đã xác định có cô bên cạnh anh bỗng thấy yên ổn và vô cùng hài lòng, sự mệt mỏi cuối cùng đã xuất hiện.

Trước khi lý trí hoàn toàn biến mất Tấn Tuyên trả lời câu hỏi Vu Tiệp vẫn thắc mắc nãy giờ: “Anh đã bảo Lâm Hữu Nam đưa em đến Singapore”.