Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 9: Giả vờ không biết

Trong phòng họp rộng lớn.

Mọi người đều im như hến, nơm nớp lo sợ nhìn chàng trai với khuôn mặt lạnh như băng ngồi ở giữa, dù mọi ngày anh rất lạnh lùng nhưng vẫn tốt hơn so với hôm nay: u ám khủng bố như sấm, người nào nói sai một chút hoặc nói nhỏ đều bị anh chỉ trích.

Trạc Thác vẫn nhìn mọi người nhưng đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại trước mặt. Đêm qua anh đã tìm khắp cả nội thành mà vẫn không thấy cô đâu, đến sáu giờ sáng nay anh mới mệt mỏi về đến nhà, rửa mặt qua loa sau đó để lại một tờ giấy nhắn cho cô rồi vội vàng chạy đến công ty cử hành hội nghị trọng yếu này – việc tuyển nữ diễn viên cuối cùng cho bộ phim.

“Tổng giám đốc, kết quả đã rõ.” Thái độ thất thường của anh khiến Trương Thiên Minh cũng cảm thấy bực mình nhưng vẫn phải kiên trì nói chuyện với anh, ai bảo mình là trợ lý của anh ta.

Trạc Thác bình tâm trở lại hỏi: “Kết quả thế nào?”

“Mọi người nhất trí cho rằng, số tám – Lý Hạo Nguyệt sẽ chiến thắng!”

Trạc Thác nhìn anh hỏi: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”

“Số tám – Lý Hạo Nguyệt: hình tượng rất phù hợp với vai chính của chúng ta; hơn nữa diễn xuất của cô ta coi như là ổn, chỉ cần chúng ta chỉ đạo thêm chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“OK, vậy chọn cô ấy đi. Ngày mai hẹn với cô ấy, nói cụ thể những việc phải làm. Tan họp.” Cho đến nay, trong việc tuyển chọn, đề bạt diễn viên, Trương Thiên Minh luôn trợ giúp anh không ít cho nên Thác rất tin tưởng vào mắt nhìn người của anh.

Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính tạm biệt anh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Thiên Minh, buổi chiều có việc gì quan trọng không?” Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người thì Trạc Thác mới hỏi.

“Từ hai giờ đến ba giờ có hẹn với tổng giám đốc công ty coca cola bàn công việc; từ ba giờ đến bốn giờ cùng công ty đĩa nhạc Thiên Hồng bàn về việc phát hành album tiếp theo; từ bốn giờ đến sáu giờ nhận lời mời tham gia với tập đoàn Thái Chính về việc Lý đổng sự chuẩn bị mở cuộc đấu giá.”

“Gọi điện cho thư ký của Lý đổng sự nói tôi có việc nên không thể tham gia được. Còn nữa, ngày mai gửi một phong bì đến cho Lý đổng sự.”

Trương Thiên Minh ngạc nhiên, bình thường mọi công việc của tổng giám đốc đều qua anh xử lý, theo như anh biết thì không hề có việc gì xảy ra; hơn nữa tổng giám đốc rất xem trọng lời mời của Lý đổng sự, không thể nhờ rằng lần này lại lỡ hẹn với ông ấy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Thiên Minh…………..” Trạc Thác nhíu mày, thoáng nhìn người đang ngây ngẩn.

“À, xin lỗi tổng giám đốc, tôi lập tức đi làm ngay.” Nói xong Thiên Minh lễ phép cúi chào anh rồi ra ngoài.

Phòng họp trở lại với sự yên tĩnh ban đầu, Trạc Thác nghiêng mình dựa vào chiếc ghế dựa lớn, ngẩng đầu nhìn đèn trên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó anh vơ lấy điện thoại trên bàn, bấm số của cô nhưng hiện thoại vẫn hiện lên trạng thái không có người bắt máy. Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ném mạnh điện thoại xuống mặt bàn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống khung cảnh bên dưới.

---------------

Ở phòng vẽ yên tĩnh nhàn nhã khoảng chừng mười thước vuông, giữa có một chiếc bàn hình chữ nhật có đầy đủ các loại dụng cụ vẽ tranh và thuốc màu. Bên cạnh chiếc bàn có một cái giá vẽ, khuôn mặt Thẩm Tư Vũ nhìn chăm chú vào tờ giấy, tay phải thì không ngừng di chuyển. Khoảng chừng một tiếng sau, một bức tranh thanh thoát, thanh nhã hiện ra trước mắt cô. Cô mê muội nhìn nó, khuôn mặt tỏ ra vô cùng thỏa mãn, đôi mắt nhẹ nhàng tràn ngập hứng thú, đôi môi đỏ mọng cũng có chút nhếch lên.

Lương Mục Thuần bước vào phòng vẽ, thấy cô đang say mê khiến nụ cười của anh cũng tự giác mà nhếch lên; nhẹ nhàng đến gần, đứng sau lưng cô nhìn ngắm bức tranh trên giá, lòng thầm tán dương tài năng này.

Tư Vũ bình tĩnh lại, thấy Lương Mục Thuần đang xem bức tranh của mình, lúng túng nói: “Bêu xấu rồi!”

“Không, bức tranh này rất đẹp, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tư Vũ, bức tranh của cô thật sự rất đẹp. Tôi nghĩ nếu tranh này mà treo lên, không đến một giờ sau sẽ có người mua nó.”

Nhìn biểu lộ chân thành này cô biết anh không phải đang nịnh mình, cô vui mừng, chần chừ hỏi: “Thật không đó?”

Lương Mục Thuần kiên quyết gật đầu: “Chắc chắn là thật. Xem ra từ nay về sau tôi cứ ngồi chờ lấy tiền là được rồi.”

Gò má Tư Vũ nóng lên, ngượng ngùng nói: “Anh……quá khen rồi. Đúng rồi, chỗ thuốc màu kia tôi đã dùng hết rồi, anh hay mua ở đâu? Tôi sẽ đến mua một chút đồ rồi về.”

“Chỗ đó đều do Hoa Hợp Thành bán hàng độc quyền. Đúng lúc ngày mai tôi muốn đi nhập hàng, hay cô đi cùng tôi luôn đi.”

“Như vậy được không? Vâng!”

“Mười giờ sáng mai được không?”

“Vâng! Đến lúc đó chúng ta gặp nhau sau nhé.” Đã lâu không thuốc màu, lại còn có anh làm bạn khiến Tư Vũ vô cùng vui mừng.

Sau đó Tư Vũ lại vẽ thêm một bức nữa rồi giúp anh chào hỏi khách, mãi đến bốn giờ chiều mới rời khỏi. Sauk hi tạm biệt Mục Thuần, tâm tình bi thương lúc nãy đã không còn, cô lại quay trở về nhà Trạc Thác.

------------------

Trạc Thác mở cửa đi vào tìm lại khắp nhà một lượt mà vẫn không thấy hình ảnh quen thuộc. Tâm tình của anh càng trở nên rối ren. Đột nhiên có tiếng mở cửa khiến anh vui mừng từ ghế salon chạy đến.

Tư Vũ đẩy cửa, thấy Trạc Thác đã đứng sau cửa thì ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười nói: “Anh đã về rồi à?”

Trạc Thác nhìn cô thật lâu rồi mới hỏi: “Hôm qua em chạy đi đâu vậy?”

“Em……….Đột nhiên nhận được điện thoại của bạn, cô ấy có chuyện muốn tâm sự nên em đến nhà cô ấy đến giờ.” Tư Vũ ấp úng nói. Cô không muốn để anh biết mình đã nhìn thấy việc anh làm tình với người phụ nữ khác.

Nghe cô nói vậy, trong lòng Trạc Thác có gì đó không vui, rõ rang cô đã nhìn thấy mình làm tình với người phụ nữ khác mà cô không hề giận dữ, cũng không ghen tuông sao? Tại sao cô lại nói dối, cố tình xem như không biết gì?

“Xin lỗi, em không mang theo điện thoại nên không báo cho anh được.” Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy không tự nhiên, vội vàng đi qua anh, cô sợ anh mà tiếp tục tìm hiểu sẽ biết ngay việc mình nói dối.

Nhưng cô vừa bước được vài bước thì tay trái bị anh giữ chặt lại. Cô run lên một cái, không dám quay đầu lại, cứ như vậy mà ngây người đứng im.

Trạc Thác cũng không nói lời nào, chỉ chăm chú nắm chặt tay cô.

Đến khi có tiếng điện thoại vang lên mới phá tan cục diện xấu hổ này, cuối cùng thì Trạc Thác cũng buông tay, đi đến chỗ ghế salon nghe điện thoại.

Tư Vũ nhân cơ hội chạy đi. Quay về phòng ngủ, cô đang thay bộ quần áo đã mặc trên người hai ngày, chưa kịp thay một bộ quần áo sách khác thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn tiến vào, đên bên cô ôm chặt lấy cô, đầu được chôn vùi trong bờ ngực trắng như tuyết của cô.

Tư Vũ giật mình, nói: “Thác, em muốn đi nấu cơm.”

Trạc Thác chẳng những không buông ra, ngược lại anh còn ôm cô chặt hơn, một tay sờ sau lưng cô, nhẹ nhàng cởi áo lót của cô, bờ ngực trắng ngần đầy đặn lập tức hiện lên trước mắt, hai khóe môi mỏng của anh không chờ được mà ngậm lấy một trong hai viên ô mai hồng phấn đó, tay còn lại dùng sức xoa nắn bên ngực còn lại của cô.

Tư Vũ sợ hãi vừa la hét vừa giãy dụa: “Thác, đừng như vậy mà!”

Dường như anh không nghe được tiếng cô, đầu lưỡi vẫn tiếp tục liếm láp.

Trên người truyền đến từng đợt tê dại làm Tư Vũ run rẩy, đúng lúc cô đang chuẩn bị hùa vào với anh thì đột nhiên hiện lên hình ảnh đó, cô cảm thấy vô cùng tức giận, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra.

Trạc Thác nghi ngờ, nói: “Vũ nhi…………….”

Trời ơi, lại là giọng điệu này, mỗi khi nghe anh nói như vậy cô lại không thể chống đỡ được nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh ngày hôm qua đó; vì vậy cô quyết tâm sau khi tạm biệt thì không để ý đến anh nữa.

“Vũ nhi, em làm sao vậy? Chẳng nhẽ em đã thấy được cái gì? Hay đang nghĩ đến cái gì vậy?” Trạc Thác một lần nữa ôm chặt lấy Tư Vũ, thấp giọng nói: “Cho anh đi được không?”

Cưỡng lại đôi mắt đen nháy đó, nhưng nhìn tuấn nhan và thần sắc phức tạp của anh Tư Vũ không thể đoán được anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng không thể để cho anh biết những gì mình đã nhìn thấy, cô cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đáng ghét đó ra khỏi đầu, hai tay chậm rãi vòng quanh eo bụng rắn chắc của anh mà giữ chặt.

Phản ứng của cô làm cho Trạc Thác vô cùng cao hứng, anh hung phấn cúi đầu xuống tiếp tục động tác vừa nãy. Sau đó anh bế ngang cô lên tiến thẳng đến giường lớn.

Sau đó trong phòng truyền đến từng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, cô và chàng trai cùng nhau thở dốc nhẹ nhàng hòa vào nhau tạo thành một khúc nhạc du dương trầm bổng hoàn mỹ.